Chạy trốn

Chương 54



Phần 54

20/04/2012…

0h… sáng…

Cái nóng của mùa hè vẫn quanh vẫn trong phòng, mặc dù máy lạnh đã chạy hết công xuất… tiếng thở đều đều vang lên khẽ trong căn phòng đầy im lặng. Mới 5 tiếng trước đây gương mặt đó lạnh như tãn băng chẳng nói năng một câu gì, thì bây giờ hoàn toàn ngược lại. Cái vẻ nhu mì, dịu dàng đó, hai bờ má phụng phịnh lên nhìn cực kỳ dễ ghét, tôi nằm đó, em gối đầu trên tay tôi ngủ ngon lành.

Nhìn em… nhìn… và nhìn… ông trời sao ông lại ban cho tôi một người con gái tuyệt đến thế, có phải máu tôi đổ, máu tôi đổ lúc trước là cái giá để có được em phải không nhỉ, cho dù ông có gật đầu đi chăng nữa thì tôi cũng chả có quan tâm đâu, lệ phí mà tôi có được em không phải máu hay nước mắt, mà nhịp đập của hai con tim.

– Bắt quả tang nha – em xoe tròn mắt nhìn tôi…
– Bắt gì… – tôi thều thào…
– Thừa cơ vợ ngủ nhìn trộm… – em cấu vào vai tôi…
– Trời… nhìn rồi sao hả – tôi trợn mắt…
– Nhìn thì phải trả tiền – em đáp tỉnh bơ…

Ơi trời có ai giống hoàn cảnh của tôi không vậy trời, chồng nhìn vợ, mà vợ bắt trả tiền. Ngộ ta lần đầu mới thấy à nha.

– Trả bằng cuộc đời này chưa đủ sao – tôi hôn nhẹ lên đôi tay trắng đó…
– Chưa đủ… – em trợn mắt…
– Vậy bao nhiêu mới đủ – tôi siết nhẹ em vào lòng.
– Không biết – ngang ngạnh ghê ta…
– Không biết hả, zậy chừng nào biết rồi hã đòi – tôi mỉm cười cốc nhẹ lên đầu em…
– Hì hì… – em cười…
– Thôi ngủ đi cô vợ ngốc, 12h rồi còn gì… – tôi ngáp một cái…
– Ừm… ngủ nha… – em cười…

Trò chuyện một lúc thì em kéo mền lên đắp cho hai đứa rồi xít xít lại ôm tôi cứng ngắc và ngủ thiếp đi sao những giờ giận dỗi…

6h… sáng…

– Dậy… sáng rồi… dậy nhanh lên coi – em đánh vào mông tôi một cái chát…

Chà chà… lần đầu tiên mới thấy em dậy sớm đó à nha… không biết hôm nay ăn trúng cái gì nữa.

– Oa. A. A… sớm mà trời – tôi ngáp dài…
– Xuống ăn sáng với vợ… – em nắm tay kéo dậy.

Chạy lộc cộc vào nhà vệ sinh cạo râu sạch sẽ rồi chạy thoăn thoắt xuống dưới nhà cùng ăn sáng…

6h45…

Vi va vi vút trên đường. Với em ngồi ở đằng sau từ cái bữa trước là tôi thề dù em đi đến chỗ nào tôi cũng phải đưa, chứ để em chạy lại té thì tôi muốn tắt thở theo vậy, chỗ làm của em cũng xa chỗ tôi gần 1km đệch mịa phải chi gần dễ chạy qua chạy lại với em đằng này thì cả cây số chứ chả ít, đường cộ thì bị ùn tắt liên miên nên cũng phát ngán…

7h15…

Đưa vợ ngốc đến chỗ làm thì tôi cũng nhanh chạy về công ty để làm nốt mấy việc còn lại. Phà… mai quá không trễ… quần áo chỉnh tề rồi bước nghênh ngáo về phòng…

– Hồ sơ anh đây – tiếng nhỏ thư ký quen thuộc…
– Ừ cảm ơn em… à chừng nào lấy chồng báo anh một tiếng nhá – tôi trêu nhỏ…
– Xí… xấu như em ai mà thèm… plêu plêu…

Nhỏ đặt cái bẹp cái đống hồ sơ trên bàn rồi chạy mất hút, để lại tôi một nụ cười khoái trá buổi sáng, tiếng đồng hồ vẫn tít tắt vang trong phòng.

9h…

– Alo anh muốn nói chuyện với em – tôi gọi cho diễm để dứt khoát…
– Dạ… chỗ cũ nha anh – nhỏ nói…
– Ừ.

Khăng khăng trong lòng với cái ý nghĩ phải dứt khoát trong người chạy đến điểm hẹn, nhỏ đã ngồi ở cái góc bàn tự lúc nào, nhỏ diện một cái áo thun màu xanh lá mà tôi trước đây cũng từng có…

– Đây nè anh… – nhỏ đứng dậy vẫy tay…

Tôi bước chậm rãi đến bên bàn nhỏ ngồi phịch xuống.

– Anh uống đi em gọi sẵn rồi – nhỏ đưa ly cà phê đen ra trước mặt tôi…
– Anh không còn uống nữa, em ơi lấy cho anh chai sì ting…

Quyết chí dữ lắm với em tôi mới bỏ được cái thứ màu đen xì lì đó, mà nguyên nhân cũng là do vợ bắt bỏ không là bị bỏ đói.

Cả hai im lặng một lúc, rồi chợt một nụ cười hiện lên trên gương mặt đó…

– Anh sẽ ly dị vợ và cưới em đúng không nè – nhỏ cười tít mắt…
– KHÔNG – lạnh lùng nhưng dứt khoát…
– Anh đùa em sao… em không tin – nhỏ bấu chặt tay lại…
– Anh xin em đừng làm mấy chuyện ngu ngốc đó nữa, gia đình anh đang rất hạnh phúc bất cứ ai phá hỏng nó thì tất cả sẽ là kẻ thù của anh. – Tôi nói rõ từng chữ một…
– Ý anh nói tôi là kẻ thù chứ gì – em hét lớn…
– Không, anh muốn em sẽ là một người bạn đúng hơn – tôi tỏ vẻ bình thản…
– Không tôi muốn làm vợ anh chứ không phải là thứ tầm thường đó – nước mắt kia lại tuôn thêm, nhưng đó cũng chỉ là giả thôi…
– Xin lỗi, anh chỉ có một người vợ thôi, nhưng người đó không phải là em. – Tôi mỉm cười lạnh nhạt…

Nói xong tôi đứng phắt dậy đặt tiền xuống bàn rồi nhanh chân ra khỏi quán, tôi mặc kệ tiếng khóc đằng sau, chẳng là gì của nhau đâu cớ sao nhỏ lại khóc. Bình yên sẽ trở về chăng, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Quay lại công ty, tôi hăng say làm việc như một con ông thợ, thỉnh thoảng là điện cho em chỉ để nghe được tiếng nói nhu mì kia…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Im lặng chẳng có một tiếng nói gì từ khi xe lăng bánh, từ cái ngày hôm qua đó tôi bị ba mẹ cắt đứt hết mọi khoãn cả chiếc xe của mình nữa, chẳng còn gì cả. Mà tôi có quyền gì được đòi hỏi khi gây ra một chuyện động trời như vậy, chiếc xe lăn bánh bon bon trên đường, từng cánh đồng xanh ngắt dần lùi về sau chỉ còn lại gió thổi lòng lọng vào xe, hôm nay cũng là ngày em về bển mà tôi chẳng làm cho em được gì cả mà chỉ là hai hàng lệ dài trên gương mặt buồn bã đó, minh… mày lại làm gì thế, tao là mày, mà tao còn chẳng hiểu được mày đang làm gì nữa, có lẽ tao thua mày rồi, từ đây mày muốn làm gì làm, tao không nói nữa đâu.

Quá mệt mỏi vì nước mắt mấy nhỏ và em nhanh chóng tựa người vào nhau ngủ thiếp đi, ngủ nhưng sao trên những gương mặt đó lại có một thứ gì đó rất buồn in hằng trên mặt. Kể cả lúc ngủ mà mày vẫn khiến họ buồn sao, mày chẳng khác gì một thằng cặn bả đâu minh à. Tiếng gió nho nhỏ đâu trong cái không gian thanh bình này, thanh bình ư… mày lầm tưởng rồi đó. Mày không biết chuyện gì đang xảy ra sao mà mày bảo thanh bình…

– Xuống ăn trưa… – tiếng ai đó…

Nheo mắt thức dậy sau một giấc ngủ ngắn ngủi, giật mình theo tiếng gọi đó, là nhỏ hương. Tất cả mọi người trong xe đã lại cái quán trên đường để ăn trưa, tôi cũng bước chậm rãi theo nhỏ vào quán. Mấy nhỏ ngồi ở cái bàn kia cùng với ba mẹ em, còn tôi thì lựa một cái bàn trống nằm ở góc khuất đằng kia tận cùng trong quán…

– Anh dùng gì – tiếng chị phục vụ…
– Lấy một phần cơm – tôi nói cụt ngủn…
– Anh đợi chút…

Người phục vụ đi vào bỏ lại tôi một mình cô độc trong cái bàn, ngồi đợi một chút không có gì làm nên tôi gọi cho anh Nam.

– Alo anh nam hã…
– Ừ anh đây…
– Khoẽ chưa…
– Rồi, tí nữa lụm rồi – anh cười khà khà…
– Ừ zậy ngỉ đi…
– Mày về trển chưa…
– Đang về.
– Ừ… thôi chị mày quạo rồi, cúp máy ngen nhóc…
– Ừ.

Nói chuyện với anh xong lòng tôi cũng ấm một chút, dù sao anh cũng quan tâm đến một thằng như tôi, ngày xưa tôi theo anh quả là không nhầm, cười khẫy rồi cầm cái muỗng lên, mởi cử động một chút, là vết thương trên bắp tay ê buốt khiến tôi run lập cập…

Thế tôi đành phải dùng tay trái để ăn, mặc dù khó khăn nhưng cũng phải cố thôi, có là gì mà người khác phải hầu hạ, cứ thể đĩa cơm vơi dần vơi dần mặt dù hơi khó khăn… bặt… ai đó dựt cái muỗn trên tay tôi, tôi quay lại nhìn là em Ngân…

– Để em đút cho – em nói…
– Thôi khỏi – tôi dựt lại…

Em lặng thinh ngồi xuống nhìn tôi, đôi mắt lại đuồm buồn, mày tỏ vẻ cái thái độ đó là sao hã Minh, em muốn giúp mày chứ có làm gì mà mày phải đáp như thế thằng chó. Tao không cần sự thương hại, mày biến đi.

– Ăn nhanh đi, mọi người đang chờ anh đó…

Tôi cũng chỉ lặng thinh không nói câu nào, lấy mẫu khăn giấy chùi miệng xong là tôi bước nhanh lên xe, lựa cái ghế sau cùng gần cửa sổ hướng mắt ra ngoài kia… rầm… cánh cửa xe đóng xầm lại và bánh xe tiếp tục lăn, phịch… ai đó ngồi xuống cạnh tôi, nắm… chặ. T… lấy đôi bàn tay thô ráp này, có một sự cảm thông, chia sẻ, thương hại truyền qua tôi. “Thương Hại”. Tôi dựt tay ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn đó, và tôi biết đó là bàn tay của em chứ không ai khác, bàn tay mà tôi từng nắm chặt không buông rời, bàn tay mà tôi là người buông ra chứ không phải em buông tôi ra. Và giờ đây chỉ còn 24h nữa, là cánh chim sắt kia sẽ mang em đi mãi mãi… mãi mãi…

– Anh đừng có như thế được không, anh như vậy em đau lắm…

Em siết chặt vào cánh tay đầy thương tít đó, em xoa… xoa nhẹ nhàng, cái xoa kèm theo những giọt nước mắt lăng dài, nước mắt của em rơi, nhưng lại chẳng có cái âm thanh quen thuộc đó, có lẽ cái âm thanh đó em đã đè nén tận con tim rồi em nhỉ. Đừng khóc… nỗi đau xác thịt này chẳng là gì với anh đâu, nổi đau anh mà anh sắp chịu đựng là ngày mai em đi đó em à… xin em đừng khóc, đừng khóc…

Nước mắt em đã cạn, hai hàng mi nặng trĩu nhấp nhái rồi sụp xuống êm đìm, ngủ đi em, mơ đi em, mơ về nơi người có thể cho em được hạnh phúc…

Viết đến đây nước mắt cứ chảy dài, thôi chừng nào bình tĩnh sẽ viết tiếp…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Không gian im lặng chỉ còn tiểng thở đều đều của mọi người trong xe. Em nằm tựa người lên vai tôi mà ngủ, em… anh xin lỗi, anh là một thằng yếu đuối và khốn nạn, nếu ngày trước anh không quyết định vội vàng như thế thì anh chẳng phải là ai đau đớn, chẳng có bất cứ nước mắt của người con gái nào phải lăng dài trên má. Và… và… nhất là tôi sẽ được bên em, được sống những ngày tháng bình dị và êm đềm, một hạnh phúc quá nhỏ mà tôi cũng chẳng giữ được thì tôi có thể làm gì để đương đầu với cuộc sống đầy cạm bẫy thế kia…

Ro… ro… ro… bánh xe vẫn quay đều không nghĩ, tôi lặng thinh để em nằm vào lòng mình, để có thể nghe được nhịp đập của trái tim bé nhỏ chằng chịt vết thương mà tôi gây ra kia. Liệu thời gian qua, rồi vết thương đó có lành không hay là như vầy ông đem tất cả những vết thương đó qua tim tôi đi, để tôi tự làm rồi tự chịu đựng những tội đồ mình gây ra một mình làm một mình chịu, quá công bằng rồi còn gì.

Kịch… kọc… kicj… cọc… tiếng bước chân nhỏ xíu cũng đủ làm tôi mở mắt nhìn, là… là… nhỏ Mỹ anh… kể từ ngày hôm đó, hai đứa tôi như có một bức tường lạnh lẽo nào đó ngăn cách, có thể nhìn thấy, có thể nghe có thể nói. Nhưng chạm được nhỏ là một điều gì đó quá xa vời đối với tôi thì phải. Nhỏ cố chen người vào hàng ghế ngồi sát lấy tôi, không nói gì, chỉ là im lặng… im ắng.

Tôi cũng chẳng nói gì chỉ nhẹ người tựa vào phía sau ghế nhìn lên trần xe, thêm một cái tựa vai nặng lên vai tôi, mỏi nhừ, tê và mỏi… là những cái cám giác đang len lỏi trong cái cơ thể trống rỗng của tôi. Mặc dù mỏi và đau đớn, nhưng tôi biết làm gì hơn, đều tôi cần làm bây giờ là im lặng là cách tốt nhất để không tạo thêm bất kỳ nỗi đau nào thêm. Và thể cả ba cùng hòa vào một tiếng thở, đều đều, và ấm áp…

Nông thôn đã khuất, nhường chỗ cho những tiếng kèn xe inh ỏi, những khói bụi, những toà nhà cao vời vợi đằng kia. Vậy là khoảng cách của tôi và em đã xa hơn rồi, và thời gian bên nhau cũng đã ngắn lại. Ôm cái ba li của đứa em xuống đất, em cũng xuống theo, ba em bận phải đưa mấy nhỏ về nhà nên chúng tôi vào trong dọn dẹp…

“Cạch” cái chìa khóa màu vàng được đưa vào ổ và mở ra một cánh cửa mới, nơi kết thúc cho tất cả.

– Hai người lên tắm rồi ngủ đi. – Tôi nói…
– Ừa… lên à…
– Đi ngen ông hai…

Hai người bước lên lầu vừa đi vừa cười nói ríu rít, tôi ngồi thẫn thờ trên cái ghế sofa dài ở phòng khách, toàn cơ thể chỉ là một sự chán trường vô tận, tiếng xe ô tô thắng két ngoài cửa, ba em bước vào gương mặt vẫn điềm tĩnh như mọi ngày (mẹ em thì đi thẳng lên sân bay qua bển trước, bận công việc gì đó)

– Chào chú – tôi chào ba em…
– Ừ… mà chú đi gặp mấy người bạn đây, chắc sáng mai mấy về con khỏi đợi nghe…
– Dạ…

Nói rồi ba em chạy ra khỏi nhà và đi, vậy hôm nay chỉ còn riêng tôi và em, và nhỏ em thôi, không có bất cứ ai cả, chẳng có một ai có thể chạm đến cái hạnh phúc cuối cùng của tôi, nếu… có ai phá hoại thì tôi nguyện sẽ đánh đổi mạng sống này để bảo vệ đó.

Rinh. G… rít. Tíc… ring…

– Alo…
– Về nhà chưa minh – giọng cô…
– Rồi…
– Đi chơi hông…
– Thôi em xin lỗi, bữa khác đi – tôi cố từ chối.
– Bệnh hã… để cô tới nha…
– Thôi khỏi, chỉ là đi về hơi mệt thôi không có gì đâu…
– Ừm dị ngủ sớm đi…
– Ừ…

Xong cuộc trò chuyện với cô là tôi tháo sim vứt điện thoại sang một bên, sẽ chẳng có ai làm phiền cả.

– Chồng ngố ơi – tiếng em gọi…

Khi nghe em gọi tôi lập tức chạy ngay lên lầu…

– Gì thế… – tôi hỏi…
– Sấy dùm coi, nhìn là phải trả tiền nghe – em ương ngạnh lên…
– Ừ… đưa đây.

Cằm cái máy sấy tóc cho em, nhìn vào gương em đang cười tít cả con mắt (một mí mà) cười nụ cười thật ngọt ngào và ấm áp…

– Cắt tóc hùi nào thế – tôi hỏi…
– Mới à… hùi đầu năm á – em cười…

Buột tóc lên cho em mà nhìn ngố chưa từng thấy, tóc ngắn mà buột lên thì y chang cái đuôi con tôm à…

– Mai mốt kêu bằng Tôm hé – tôi cười với em…
– Hã… sao kêu bằng tôm – em hỏi…
– Không cần biết – tôi cười…
– Ừm… ngố muốn sao cũng được – khì khì nhỏ cười…

Là thế thời gian lại trôi qua nhẹ nhàng nhưng ấm áp, mới đây thôi đã 7h tối rồi còn gì…

Đang nằm miêng mang trong căn phòng tối ôm không một chút ánh sáng thì cạch… ai đó mở cửa bước vào, cái dáng người đó, gương mặt ngọt ngào. Mái tóc đuôi tôm mà suốt cả đời tôi chẳng thể nào quên được đến hết cuộc đời này.

– Cho tôm được bên ngố đêm cuối cùng này nha…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Em bước chậm từng bước từng bước một, và không gian im lặng chỉ còn tiếng thở đều đều của hai đứa, tôi và em nằm đối diện với nhau, hai đứa nhìn nhau chỉ im lặng. Nói gì khi đối phương biết được mình sắp nói gì thì cần gì phải nói, hãy để thời gian trôi qua thật chậm em nha. Đừng nói gì cả… xin em đừng nói gì và đừng làm gì, hãy để đêm nay là đêm cuối cùng anh được ở bên em…

– Bộ lạ lắm sao mà nhìn hoài dạ – cái giọng đó len lỏi khắp căn phòng đêm…
– Ừ… lạ lắm… Cái mũi nè, con mắt nè, cái miệng nè… nhiều lắm – tôi nói rồi chạm đến từng phần trên mặt nhỏ.
– Chết ngen… – em cóc đầu tôi…
– Tự nhiên cái chết, ngộ… – tôi tròn mắt…
– Dám làm chị “tôm” giận – em nhéo tôi…
– Ừ… – tôi thở dài…
– Hứa với vợ “tôm” đi – em nói…
– Ừ hứa… – tôi nhìn hôn nhẹ lên đôi mắt đó…

Tiếng quạt mái ro ro theo đêm tĩnh mịch, mai em xa tôi rồi, xa thật rồi… chẳng còn những tiếng thỏ thẻ bên tay, những hạnh động trẻ con tinh nghịch đó, em… sẽ xa tôi thêm một lần nữa và có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng tôi được chạm vào em…

Đôi môi khô ráp chạm vào em, nụ hôn ấm áp như lan toã khắp trái tim cô quạnh trong tôi, ngân… anh yêu em. Em mãi là mảnh ghét lớn nhất trong cuộc đời anh…

Đâu đó trên gương mặt kia có những giọt nước mắt trải dài xuống tận gò má hồng hào kia, xin em đừng khóc ngân… anh xin em. Đừng phải khóc nữa, hãy cười đi, cười để quên thằng này đi, anh chẳng có gì để giữ em đâu. Mà nè ngân à, xin em đừng quên anh, đợi anh em nhé, anh sẽ thành đạt, sẽ làm một thằng đàn ông đúng nghĩa để mang em về bên anh…

Và thế hai cơ thể nóng rực lại hòa vào nhau, mãnh liệt nồng ấm, em… lại một lần nữa mang cho anh cái cảm giác đó, một hạnh phúc bình dị nhỏ nhoi nhưng cũng đủ lớn để anh biết em to lớn tới chừng nào đối với anh…

Ánh nắng buôn dài ngoài khung cửa sổ cũ kỹ vì nằm tháng kia, tiếng xe tin tin âm ĩ ngày nào quen thuộc, tiếng của những người phụ nữ bán hàng ron, tiếng cười tiếng nói của những tà áo trắng…

Giật mình sao một đêm cuối cùng bên em trong nước mắt…

Ước chi em đừng về để anh không phải đau đớn thêm một lần…

Ước chi em không về để lần nữa tim anh đau.

Bàn hoàn giật mình, em đâu, em đâu rồi. Mùi hương ngọt ngào kia đâu, căn phòng lại trơ trọi lạnh lẽo, chỉ còn một mình tôi như những ngày đúng nghĩa của nó, vậy là em đi rồi, em đi thật rồi.

– Anh hai ơi, trễ rồi – tiếng con ly vang lên…
– Ừ… tao ra liền…

Cố gượng mình bước vào nhà tắm để vệ sinh sạch sẽ để bắt đầu một ngày mới, hôm nay là thứ hai nên tôi chẳng cần phải đi sớm, vì tiết đầu là Shdc nên ùn luôn cho nó khoẽ, nhưng tại còn mắt con em, hôm nay là ngày nó nhập học rồi còn gì, vậy là từ bây giờ tôi phải lo lắng thêm cho con Ly nữa. Thôi kệ nó là em mình chứ có phải là người lạ gì đâu mà phải thở dài, bước cọc cạch xuống dươi nhà là thấy cái bộ mặt trầm dầm của nó…

– Ngày nào hai cũng zậy hả – cái mặt nó nhăn nhó…
– Ờ… ư… f… – tôi gật đầu…
– Lát em điện về mách mẹ cho coi…
– Ừ mách đi, tao bỏ đói luôn – tôi nhóng người lên nhìn…
– Thôi mệt hai quá, đi nhanh lên trễ bây giờ.

Chở nó vi vút trên con xe đạp của mình (mới sắm =.=’) Hì hà hị hục một chút cũng tới trường nó, cũng may là kịp giờ không thì lại bị nó cằn nhằn. Do tôi còn phải đi làm lúc trưa nên đưa xe với chìa khóa nhà cho nó luôn…

Quay đít bước lọc cọc tới trường, công nhận đi bộ cũng nhiều cái sướng, bước chậm nên nhìn được nhiều góc khuất, thấu hiểu được ta đang sống trong cái thế giới rác rưỡi như thế nào. Gió mùa xuân lại mơn mát trên vòm trời xanh ngắt, từng án mây trôi dạt dào vô tận, chẳng phải lo chẳng phải nghĩ…

– Đu má… sao đi bộ thế ba – tiếng thằng thành chó đẻ…
– Kệ mẹ tao mày – tôi thở dài.
– Ê… ê. E. E… tay mày bị sao vậy – nó hỏi…
– Không gì đâu…
– Thật không ba, hay đi ĩa bậy rồi chúng nó chém. – Đệt mẹ thằng lồn này…
– Chém cái lền mợ mày…

Nói xong tôi bay ra yên sau nó chạy và phóng ngay đến trường… tới trường thì cũng đã 7h15 nên tôi nó ngồi ọt ẹp ngoài quán bà 8 chém gió cho thời gian qua rồi leo rào vào. Nói một chút chuyện thì tôi cũng quay lại nghĩ về nhỏ, không biết nhỏ sao rồi nữa, chắt phải làm lành thôi. Vừa ngồi một chút thì cái dáng ấy xuất hiện trong bộ đồ thể dục của trường…

– Mỹ… anh lại đây nè – đó không phải tiếng của tôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...