Chạy trốn

Chương 55



Phần 55

Tôi giật người dừng cuộc nói chuyện vơi thằng thành quay sang nơi có âm thanh đó, ai thế… ai là người kêu nhỏ vậy. Một chàng trai cao ráo tóc đen khá trắng đang ngồi lâm nhi ly nước mía kia. Đôi mắt tôi nhìn bao quát anh ta và dừng lại tại gương mặt… ơ… cái thằng này là thằng tóc 7 màu lúc trước tí nữa nhỏ đã trao thắng cho nó. Liệu đôi mắt tôi có nhìn nhầm không vậy trời, chắc tôi mệt mỏi nên hoa mắt rồi, chắc vậy… chắc là vậy. Tôi có trấn an lòng mình, không phải tôi sợ hay gì cả mà là tôi sợ để đôi tay mình lại tung ra những cú đấm khốn nạn nó. Nhỏ lon ton chạy vào chỉ hấy tôi một cái sắt lẹm rồi ngồi xuống bàn thằng đó.

– Bạn làm gì ở đây vậy – “bạn” tôi nghe nhầm không vậy trời.
– Qua tính rũ mỹ anh đi chơi nè – đụ móa đéo thấy tao à.
– Hì hì… đùa wài.
– Thiiệt đuà gì…

Địt mẹ nó, người tôi nóng rần rần lên, máu sôi sục theo từng nấc ngày một tăng theo thời gian, tôi ngiến chặt răng lại rồi buôn thả lỏng, xuống minh… nghe hết đi rồi làm cũng không thiệt gì.

– Nói chơi thôi, đi qua phô tô mấy cuốn tập rồi ghé uống nước luôn.

Mẹ… cái mặt lồn như mày mà cũng pho với chả tô à.

– Ê mỹ anh kìa – thằng thành đập lên vai tôi…
– Tao thấy rồi… – tôi đáp lạnh nhạt.
– Ừ… thằng đó là thằng nào thế – tôi hỏi…
– Tao đéo biết nữa. – Nó đáp…
– Ừ…
– Mà mày hỏi con nhỏ vy gì bữa cấm trại xem, tao thấy thằng này hay đi chung với nó lắm…
– Ừ tao biết rồi.

Thời gian trôi qua thấm thoát, nhỏ cười khúc khích bởi những câu chuyện vui của thằng đó, nhỏ cười nhưng có biết tôi bên này muốn trào máu ra không, nhìn một thằng con trai thân thiết như vậy, dù thằng nào lòng dạ sắt đá đến nào cũng phải chạy đến tung một cú vào mặt thằng đó. Chợt nhỏ ghé tai thằng đó nói nhỏ cái gì đó rồi cười khúc khích, vừa dứt hành động thì thằng đó nắm tay nhỏ. Cái đụ má hết chịu nổi rồi, hết nổi rồi tôi đứng phắt dậy gạt tay thằng đó văng ra rồi nói.

– Làm gì thân thiết thế anh bạn – tôi gầm gự…

Thằng đó chỉ cười khây khẫy nhìn tôi, má nó vừa tính súc một cú vô mặt nó thì tiếng trống tùng tùng vang lên… tôi nhanh chóng quải cặp lên vai rồi xách tay nhỏ chạy te te vào trường. Nhỏ đi theo chỉ cười, móa… cười nữa wánh rãy răng giờ chứ cười, tôi tự nói với bản thân…

– Khùng hay sao mà cười thế – tôi lôi nhỏ vào ghế đá…
– Khùng kệ tui – nhỏ ngướng người lên…
– Nói zị nghe được hả, nhớ là đang làm bạn gái tui nghe – tôi sáp lại…
– Bộ có coi là bạn gái sau, là người yêu của nhau, sau mỹ anh nói minh hông nghe.
– Hông nghe cái gì…
– Thì bữa đó, kêu đừng có đi mà cũng đi đó, đi rồi vát cái mặt máu me về – thì ra là cái hôm đó…
– À… ừ… à… à… tại…
– Tại cái gì? – Nhỏ ngắt lỗ tai tôi…
– Anh em là nhứt người yêu là nhì phải không – ối cái con nhỏ này…
– Không… người yêu mới nhất – tôi gãi đầu…
– Thật không…
– Thật…
– Zậy mai mốt vợ nói gì phải nghe chưa – thay đổi xưng hô nhanh thật.
– À ừ…
– Xách cặp coi…
– Rồi rồi…

Tôi thở dài rồi cũng quãy cặp của nhỏ, tôi thật sự không nghĩ hay đứa làm hòa nhanh đến vậy, bước tòn ten lên lớp rồi đưa cặp cho nhỏ, bước thẫn thờ về lớp trong tâm trạng hơi bị vui.

Ngồi cái bẹp xuống ghế nằm dài… nhỏ quyên nhìn tôi, tôi nhìn lại là liền quay mặt chỗ khác, ơ hết mỹ anh là tới quyên sao. Hít thở một chút rồi khều khều nhỏ làm lành.

– Ê. E. Ê… làm gì đó – tôi hỏi…
– Chẳng có gì hết – nhỏ đáp cục ngủng…

Nhìn cái mặt lúc này ghét không tả nổi, cái môi trề xuống nhìn là muốn cắn, thôi lặng một chút rồi đưa tay xuống chọt chọc vô hông nhỏ, hậu quả là lãnh nguyên một cái bóp vào mặt trước bàn dân thiên hạ. Quê độ quá nên đành phải úp mặt xuống bàn để bớt nhục… tiếng trống lại vang lên… v. À tiết học bắt đầu…

Tùng… tùng… tùng… tiếng trống trường rộn rã quen thuộc lại gióng lên từng hồi, cả lớp như heo xổng chuồng chạy lon ton ra khỏi lớp trong phòng 5s đã chả còn đứa nào còn trong lớp, và thằng chạy nhanh nhất là tôi… chạy lẹp bẹp tới chỗ lớp nhỏ để cùng về, mới làm hòa nên phải quan tâm hơn lúc trước.

Nhỏ xúng xính bước ra miệng cười toe toét…

– Cười gì đó cô – tôi khều nhẹ…
– Hông có gì hít – nhỏ lại cười…
– Ừm về thôi…

Bước tung tăng với nhỏ trên con đường dài đầy nắng của mùi hạ, không gian lặng tỉnh hơn mọi ngay, từng ngọn gió khẽ lách nhau qua từng kẽ lá rít lên từng hồi, em đi bên tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa lên vết thương chưa lành trên bắp tay kia.

– Còn đau hông – nhỏ hỏi…
– Hông hết rồi…
– Xạo…

Nói rồi nhỏ nhéo vào vết thương tôi, khiến tôi muốn rớt nước mắt, ơi trời ơi bạo lực quá đi.

– Đau… – tôi la oai oải…
– La như dị mà bảo không đau à – nhỏ lườm tôi…

Và cứ thế tiếng cười, tiếng nói hòa trộn vào cái không gian im lặng buồn tẻ đó, có lẽ con đường nhỏ đi chỉ là một con đường láng mịn và bằng phẳng, còn tôi sẽ mãi đi trên con đường trông trên đầy cạm bẫy, nơi người ta gọi là cuộc đời…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Liệu cuộc đời có cho ta những thứ mình muốn, hay chỉ là lừa lộc và dối trá. Đời không ai cho không một thứ gì cả, nếu muốn có nó thì ta phải đánh đổi một thứ gì khác.

Lang thang với nhỏ gần 15 phút thì cũng tới chỗ làm, nhỏ điện ba ra rước còn tôi thì chạy vào thay đồng phục và bắt đầu một ngày làm việc sau những ngày ăn tết đầm ấm bên gia đình. Vừa bước vào thì đã gặp chị quản lý xinh đẹp, gặp là bao nhiêu mệt nhọc têu tan hết, con nhà ai mà đẹp quá vậy trời.

– Ũa đi làm hả minh – chị cười…
– Dạ… – tôi gật đầu…
– Ừm… thôi đi thay đồng phục đi rồi làm – chị đang cầm cái cây bự vút cái bốp vào mông tôi đau điếng…
– A… a…

La ó xong rồi cũng chạy bèm bẹp vào trong thay đồ rồi bước lên lầu, tựa mình vào cái góc quen thuộc, đảo mắt vòng vòng rồi cũng dừng lại cái bàn 31, sao hôm nay nhỏ không có ở đây vậy ta, mà sao tôi lại quan tâm đến nhỏ nhỉ… đang miêng mang với những dòng suy nghĩ trong đầu thì tiếng nói cười rộn rã dần dần to hơn. Giật mình theo một phản xạ quen thuộc, cái giọng to to này là nhỏ chứ không ai khác, a… đây rồi cái con nhỏ lùn đây rồi. Lần này nhỏ đi với mấy đứa bạn thì phải, không biết có vấn đề về giới tính gì không mà ôm kè kè mấy đứa kia… Tôi tiến lại gần bàn của nhỏ rồi cất giọng nhỏ nhẹ…

– Quý khách uống gì – như mấy anh hèn quốc zị đó mấy bác =))

Nhỏ lơ tôi, còn mấy đứa bạn nhỏ thì nhoi nhoi lên kêu nước.

– Còn bạn đây uống gì – tôi chìa menu đưa cho nhỏ…
– U như kỹ – láy nữa ta…
– Là sao? – Tôi hỏi…
– Không biết thì thôi…

Móa… cái con lùn này, nóng nghe, ngon ngọt không chịu hã, vừa định cầm cái menu vỗ bơm bốp lên đầu nhỏ thì thêm một tốp khách vào, Ế… con ly… con nhỏ em tôi, mới lên chưa được một ngày mà tập bè tập bạn rồi, mà cũng phải thôi nó là một đứa năng động hoạt bát mà, lại dễ gần nên cũng đúng. Miễn sao đừng có như thằng anh này là được.

Tôi gặn hỏi nhỏ thêm một cái nữa mới chịu nói là sinh tố bơ. Ghi roẹt roẹt vào sổ rồi chạy đến bàn con nhỏ em.

– Mấy đứa uống gì – tôi hỏi…

Ê… con bé này sao nhìn quen quá vậy ta, gặp đâu rồi thì phải úi… con Trâm nhỏ con chủ trọ lúc trước của tôi, chưa kịp chào hỏi thì nhỏ đã nhìn tôi cười khanh khách…

– Anh minh làm ở đây hả – con bé hỏi…
– Ừ… anh làm ở đây, dạo này học hành sau rồi – tôi hỏi lại…
– Dạ… cũng được, giờ anh ở đâu – nhỏ hỏi…
– Hỏi con nhỏ bạn em kìa – tôi chỉ sang đứa em…
– Oài… hai người quen nhau hả – nhỏ hỏi…
– Anh hai đó – nó xụ mặt…
– Ũa… anh em hã… zị lát qua nhà anh chơi nha – nhỏ cười…
– Ừ… sao cũg được nhưng anh làm tới khuya mới tan ca…
– Thì em qua chơi thui… bữa nào anh ở nhà…
– Chắc chủ nhật – tôi đáp…
– Vậy chủ nhật em qua – nhỏ lại cười, hai cá má lúm đồng tiền nhìn yêu phết…
– Ừ giờ mấy đứa uống gì – tôi hỏi…
– @J?@@@*J*jjụ…

Chào cái đám đó một tiếng tôi lại lọc cọc xuống dưới để bưng nước lên. Thời gian cứ trôi qua như những ngày trước, thời gian không bao giờ chờ đợi ai cả, nếu không biết nắm bắt thì thời gian của ta cũng chỉ là tiếng kim đồng hồ vô nghĩa.

Bóng chiều tà hiện diện khắp con phố, cái ánh nắng màu cam len lỏi qua từng chiếc lá khô vệt xuống đường, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng du dương của những bản tình ca nhẹ nhàng. Từng hàng xe nối đuôi nhau thành một dòng chảy không ngừng nghĩ, tiếng tin tin ồn ào hằng ngày khiến ta chán ghét, sao giờ nghe lại thích thú thế…

Ánh mặt trời lại lẵng lặng sau những tòa nhà cao kia, bỏ lại nơi đây một khung cảnh nhẹ trôi êm đềm của đêm, từng ánh đèn đua nhau hiện lên trong những lùm cây đen kia. Tôi đứng tựa người vào ban công ngắm nhìn phố lúc đêm, tiếng gió rít qua từng kẽ lá khiến tôi bần thần, vậy là một ngày nữa đã sắp qua rồi, không biết em về tới bên đó chưa nữa. Nhớ đến em, lòng tôi chợt co thắt lại từng hồi đau đớn, yêu em, anh yêu em nhiều lắm, anh muốn được bên em, muốn giữ được em. Nhưng tôi có gì, làm được gì để giữ được em, và nhất là tôi có nhỏ rồi, cần gì phải tham lam thế, cần gì phải ích kỷ thế.

– Làm gì mà thơ thẩn ra vậy – tiếng chị vang lên…
– À không có gì… – tôi đáp…
– Nhớ người yêu à… – chị cười…
– Không – tôi đáp lạnh ngắt…
– Thiệt không đó nhìn ngj quá à…
– Mẹ đã nói là không mà – tôi nạt chị…

Chị cứng họng nhìn tôi, tôi cũng biết mình hơi quá lời nên quay lại xin lỗi…

– Em xin lỗi – tôi nhỏ nhẹ…
– Ừ không có gì đâu chị xin lỗi…
– Ừ…

Không gian lại im lặng trở về đúng cái bản chất thật của nó, tiếng xe bắt đầu nhỏ dần và tắt hẵng. Tôi dọn dẹp quán xong rồi thong dong ra về.

– Mỡ cửa coi – tôi đập cửa…
– Đợi xíu… – nó kéo dài…

Chừng 2 phút sau nó lon ton ra mở cửa nhìn tôi hí hửng. Lách người qua nó rồi bước dong ra nhà bếp…

– À mà nè có cá kho em để dưới bếp đó – nó nói…
– Ừ mày kho à – tôi hỏi…
– Không… của nhỏ ngân làm cho anh đó – giọng nó đượm buồn…
– Ừ vậy à, thôi mày lên ngủ đi…

Không gian lại im lặng, tôi vét tô cơm ra để trước bàn và tô cá kho em làm, nếm thử một chút tôi nhăn mặt… mặn quá, c ái này đúng là của em rồi, từ đâu hai hàn lệ lăng trên má tôi chảy dài xuống tô cơm… đau quá, sao lòng tôi tan nát đến vậy, em đi rồi mà… em đi rồi… em đi rồi, tôi sụp mặt xuống bàn khóc như một đứa trẻ trong không gian im lặng đến đau lòng…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Từng ngôi sao lấp ló trên nền trời đen hút, từ xa ta nghĩ tại sao lại có một tác phẩm đến vậy, nhưng khi ta đối diện với nó, nhìn ra được cái bản chất đó thì ta còn liệu giữ được cái quan niệm lúc đầu không…

Tiếng ve sầu vang lên não nề trong đêm, những âm thanh trầm đến tê tái cỏi lòng rồi vút lên những âm thanh cao ngất trời, lặng một mình trong góc tối, lòng tôi như tan nát khi hình ảnh của em lại hiện về, không biết cái vị mặn của món cả này làm anh đau đớn, hay cái vị mặn từ những giọt nước mắt trong anh. Và rồi một đêm lạnh lẽo cũng trôi qua, thêm một ngày anh phải lẫn tránh cái sự thật đau lòng đó.

Sáng lên, vẫn y như cũ vẫn hạt nắng buông mình qua cửa sỗ, vẫn tiếng xe máy râm vang ngoài kia, thật nhộn nhịp, nhưng sao lòng tôi lại buồn tẻ đến vậy, cố vơi đi nỗi buồn để sống thật tốt, đẻ thực hiện lời hứa với em. Và cả một câu chuyện tình với nhỏ, thong người xuống nền nhà lạnh buốt, mỡ nhẹ cái vòi nước lạnh te vào ngày hè, những muộn phiền những lo lắng lại vơi đi theo dòng nước chảy xiết.

– Anh hai ơi nhanh lên, không em bỏ à – tiếng nó vọng lên lòng lọng…

Tôi im lặng tiếp tục xối nước vào mặt mình cho tỉnh, thay bộ đồ vào người rồi bước lọc cọc xuống dưới nhà, nó nhìn tôi đuợm buồn…

– Mắt hai bị gì vậy, tối qua khóc à – nó hỏi…
– Điên vừa thôi. Tao mà biết khóc à – tôi cười khanh khách…
– Ừm zị đi thui, em trễ bây giờ…

Tiếng rọc rạch của cộng sên va vào cái đĩa xe vang lên từng tiếng quen thuộc, gió thổi mơn mát, từng chiếc lá khô khốc rơi xuống mặt đường nát vụng, đời người cũng như chiếc lá thôi. Đâm trồi, lớn lên, và rồi cũng trở về với cát bụi. Trở nhỏ em đến trường rồi, tôi đi bộ đến trường từng bước chân nặng trĩu, xém chút tôi đã khuỵ xuống đất vì mệt mỏi…

– Đi học hông – tiếng nhỏ quyên…

Tôi quay lại nhìn nhỏ với đôi mắt thất thần rồi gượng cười một cái nhìn nhỏ…

– Ừ…

Tôi ngồi sau, gió mang tóc nhỏ phủ kín cả gương mặt, từng lọn tóc đen va vào mặt tôi đau rát, nhưng sao bằng nỗi đau trong lòng. Đưa tay tóm gọn những thớ tóc của nhỏ lại rồi lặng im, hai đứa lặng cho đến tận trường không ai nói câu gì, gữi xe vào nhà xe tôi bước lặng lên lớp mà không đợi nhỏ.

– Nè… đợi với coi – tiếng nhỏ la oan oát…
– Gì… không tự đi được à – tôi nói lạnh te…

Nhỏ nhìn tôi đuợm buồn rồi thúc thích đi sau lưng, tôi như một cái xác cứ đi thẳng thẳng lên lớp, đặt cặp cái bẹp xuống ghế rồi ngồi lặng.

– Ê đu má mới có đĩa phim nè con – tiếng thằng thành…
– Vậy coi ên đi đừng đụng tao – tôi nói…
– Ơ. Mày bị sao vậy – nó ngơ ngác nhìn tôi…
– Mày có thuốc không? – Tôi hỏi…
– À ừ có chi vậy…
– Đưa tao…
– Nè.

Chụp lấy gói thuốc trên tay nó rồi tôi đứng phắt dậy bước ra cửa, tùng tùng tùng… 3 hồi trống vang lên dồn dập, từng đám học sinh chạy ùa về lớp, chỉ có ên tôi là đi ngược hướng người khác, tôi bước chậm rãi lên sân thượng ngồi. “Tách” tiếng bật lửa vang lên, một ngọn lửa xang rì lên, rít… phà. F… a. A… nhà từng ngụm khói trắng ra ngoài không gian im lặng kia, mày thật đẹp. Có thể muốn đi đâu thì đi, buồn thì có thể tan biến đi chẳng vương vấn gì cả.

– Làm gì trốn ở đó zạ – tiếng ai đó rất quen thuộc…

Tôi quay mặt lại nhìn trên miệng vẫn còn điếu thuốc…

– Không gì – tôi đáp…

Nhỏ ngồi xuống tựa đầu lên vai tôi khe khẽ, lại câu hát đó…

“Đừng xa em nha anh, đôi ta sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc” hạnh phúc cái khái niệm đó quá xa vời em à, anh biết mình chẳng đáng nhận được cái hạnh phúc em dành cho anh. Một thằng thấp hèn như anh thì sao có thể được nhận một sự hy sinh to lớn như vậy, một thằng khốn nạn như anh thì sao xứng đáng hả em.

– Khụ… khụ…

Biết ngay mà sao mà chịu được cái mùi này, tôi dụi ngay điếu thuốc đang dỡ rồi cười nhẹ…

– Trốn à…
– Ừm…
– Sao trốn…
– Nhớ quá nên trốn…
– Vậy cũng được à…
– Sao hông…
– Cải bướng à…
– Ừm…

Cốc… tôi cú nhẹ lên đầu nhỏ, nhỏ la lên một tiếng rồi bay lên cấu xé tôi lăn ra đất, hai đứa nhìn nhau cười khì khì.

– Đi chơi không – tôi hỏi…
– Đi…
– Dám không?
– Chồng đi được, vợ đi được…

Thế là tôi nắm chặt tay nhỏ đàu tẩu ra khỏi trường, chạy như ăn cướp ra sân sau thì tôi với nhỏ trèo rào ra…

Bịch… hai đứa té cái bốp xuống đường, tôi nằm dưới nhỏ nằm trên. Hai cái thân bằng 85 ký mà té thì ôi thôi rồi… và hai đứa nắm chặt tay nhau bước trong ánh nắng nhẹ để bắt đầu cùng nhau viết một trang giấy màu hồng…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

– Mõi chân quá à – tiếng nhỏ ríu rít bên tôi…

Tôi đứng đơ ra rồi nhìn thở dài, nhưng thôi kệ tới đâu tới vậy…

– Lên đây – tôi ngồi xuống cho nhỏ trèo lên…
– Hự… ya…

Nhỏ bay lên lưng tôi nhúng nhảy, cố bước đi vững chãy, không gục ngã, không ngã khuỵ. Bởi vì trên lưng tôi lúc này đang mang một thứ hạnh phúc mà không ai có được, hàng trăm đôi mắt đổ dồn về phía hai đứa, người nhìn cười, người nhìn xiên xõ. Tôi cũng chẳng quan tâm đến con mắt của người đời, chỉ bước đi chậm rãi len lỏi theo bóng mát trên vỉa hè, lang thang cùng với nhỏ một lúc thì bụng đã đánh trống.

– Yk ăn yk – nhỏ lay tôi…
– Ừ ăn gì? – Tôi hỏi…
– Hủ tiếu gõ yk…
– Giờ này ai bán mà ăn, món khác đi – tôi thở dài “Hũ Tiếu”
– Yk ăn cơm haz – nhỏ cười…
– Ừ vậy thì đi.

Bước thêm tằm 5 phút nữa chúng tôi tấp vào một quán cơm vỉa hè khá sạch sẽ…

– Nè… – nhỏ đưa cái muỗng chùi sạch sẽ đưa cho tôi…
– Ừ…

Vẫn giống như bao người khác, người con gái lúc nào đi ăn cơm tiệm đều lau sạch sẽ mấy cái muỗng, còn riêng với con trai nói đúng là tôi. Thấy sạch sạch là chơi ngay không cần chùi rửa gì cả, người xưa có dại.”Ăn dơ mau lớn” thế mà mấy đứa con gái lại chẳng nghe lời, hèn chi mỗi tháng ọc máu một lần là phải (mô phật tội lỗi).

– Đó ăn đi – tôi đưa mấy miếng thịt sang đĩa nhỏ…
– Hã ăn sao hết – nhỏ nhíu mày…
– Ăn mau lớn, người gì đâu mà như con cò vậy – tôi thở dài.
– Không ốm mới đẹp mà – nhỏ rống họng lên…
– Xấu quắc…

Nói rồi tôi cụm cụi xuống ăn…

5… 10… 15 phút trôi qua…

Nhỏ vẫn còn đang vật lộn với cái dĩa cơm chà bá kia. Ngồi đợi quài cũng chán thế là tôi bay qua bên kia ăn tiếp nhỏ (chẳng biết bác nào làm chưa) nhỏ nhìn tôi ngơ một lúc rồi cười, loáng thoáng một chút là xong. Cả hai căn cứng cả bụng lạch bạch ra khỏi quán.

– Yk chơi patin yk – nhỏ rủ đi…

Em thề với các bác là em ghét cay ghét đắng cái môn này…

– Patin là j – tôi ngơ ra…
– Yk theo vợ nè…

Nhỏ nói rồi chạy phi ra đằng trước như tên bay, tôi đơ ra một lúc rồi cũng chạy theo, hai đứa lon ton dưới nắng một lúc rồi tấp vào một con hẻm nhỏ.

– Cái này nè…

Nguyên một cái sân rộng, nền làm lán mướt rượt. Phía trong là hàng người di chuyển trên mấy đôi dầy có 4 cái bánh xe, vẫn còn ngơ ngác nhìn thì nhỏ nắm tay tôi chạy vào trong. Loay hoay một lúc cũng buột xong giầy, lúc này mới vl nhất các bác ạ. Vừa đứng lên thì té đập đầu xuống đất một cái bốp, chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì đã nằm bẹp dưới nhà đầu tay ê ẩm…

– Hihi – nhỏ nhìn tôi cười, à không cả sân nhìn cười…

Mất mặt quá, nhục nhã quá. Bao nhiêu điểm men lỳ, cuốn hút đã tan nát theo cú ngả thánh thần đó rồi. Lòm cồm ngồi dậy được nhỏ hướng dẫn một tí thì đi được hai đường, chưa kịp thốt lên “đu má đứng được rồi” thì đéo biết thằng nào mất dạy đứng sau đẩy tôi chạy vùn vụt trên mặt đường… rầm… nằm chèm bẹp dưới đất. Suốt nguyên cuộc chơi khốn nạn, kết quả là mình mẩy sưng bầm cả lên, gượng lết ra ngoài sân với sự dịu dắt của nhỏ. Tao thề tao đéo chơi trò này nữa, tự hứa với lòng như vậy. Vừa định bước ra thì gặp con nhỏ vy với đám bạn bước vào. Hàizzzz chắc cũng cúp nữa đây. Gặp nó là tôi nhớ lại một chuyện cần phải hỏi.

– Vy ra đây nói chuyện chút…
– Hã…

Nói rồi nhỏ cũng bước theo tôi ra sao, để lại trên mặt nhỏ một sự ngơ ngác…

– Cái thằng đi chung với vy nó là thằng nào vậy…
– Thằng nào??? – Nhỏ ngơ ngác…
– Cái thằng đi chung với vy bữa trước gặp đó – tôi nói…
– À… thằng tịnh – nhỏ cười…
– Ừ thằng đó là thằng thế nào…
– À… học giỏi, con nhà nhàu, là học sinh ngoan của trường – nhỏ tuôn ra một hơi…

Đéo… học sinh ngoan mà như vậy à, địt mẹ nhãm. Tôi bác bõ những thứ tốt ấy ra khỏi đầu mình, ngước nhìn lên trời thở dài một cái.

– Mà minh hỏi chi zạ – nhỏ nhìn tôi đăm chiu…
– K có gì…

Nói rồi tôi bước ra lôi nhỏ về nhà trong sự ngơ ngát.

– Đi đâu nữa giờ – lúc này là 10h trưa…
– Yk về nhà yk – nhỏ cười…
– Ừ sao cũng được…

Hự… nhỏ nốc nguyên cú vào bụng tôi đau điếng…

– Cấm nói câu đó – nhỏ hừng hực…
– Sao zị…
– Không thích vậy thôi…

Chưa kịp đáp nữa là nhỏ nắm tay lôi đi, xông thẳng về nhà thì cũng 10h30 rồi. Mở cánh cửa ra ngã phịch xuống ghế thở hổn hển, trời gì mà nóng khủng khiếp thế không biết, loay hoay một lúc ơ đâu rồi ta, mới thấy đây đâuu rồi.

– Aa. A… a… a… mát ghê – tiếng nhỏ vọng ra…

À thì ra là đi tắm, làm cứ tưởng biến đâu rồi.

Bính… bog… bính… bong…

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, tôi lộc cọc chạy ra mở cửa thì ra là… nhỏ quyên với nhỏ hương. Hai nhỏ nhìn tôi, tôi nhìn lại…

– Ê vào chơi nà – tiếng nhỏ vọng ra…

Nhỏ lú cái đầu ra lôi mấy đứa kia vào, thế là hôm nay nhà tôi trở thành bình địa khi con em tôi về tới hợp chung với tam cô nương này mô phật…

Chương trước Chương tiếp
Loading...