Chạy trốn
Chương 8
Nằm ngủ với em hơi thở ấm áp phả vào mặt nhau, sau một lúc tán dóc với em thì em đã chìm sâu vào giấc ngủ, tôi cứ nằm đó ngắm nhìn em, sau một lúc thì tôi cũng ngủ… tay tôi dường như đặt vào một vật gì đó rất nóng, mở mắt ra thì tay đang đặt lên trán em… sao mà nóng dữ vậy nè tôi lay em…
– Đ sao vậy sao nóng quá vậy – tôi cuống cuồng lên…
– Đ mệt quá mệt quá – rồi em lại thiếp đi…
Tôi cuống quýt lên không biết làm sao đây Đ đừng có gì nghe, bê em xuống nhà mở cửa để dắt chiếc xe ra để chở em đi bệnh viện. Mẹ kíp hết xăng ngay lúc này, không còn cách nào khác tôi tung cửa cõng em ra khỏi căn nhà. Từ nhà em đến bệnh viện khoảng 1km, mưa vẫn rơi suốt từ chìu qua tới giờ vẫn chưa dứt, đâu đó dưới ánh đèn mờ, có một chàng trai đang cõng một người con gái trong cơn mưa tầm tã, hắn ta cứ chạy cứ chạy, miệng thì cứ nói cứ nói Đ đừng có sao nghe gắng lên sắp tới rồi. Đôi chân mỏi nhừ nhưng chàng trai đó vẫn cứ chạy không bỏ cuộc, không thể để người con gái đó có bề gì. Sau một lúc vật lộn với cơn mưa lạnh lẽo, với những cơn gió lạnh buốt thì cũng đã đến bệnh viện những cô y tá chạy ra đỡ típ chàng trai đang ướt mem.
– Chị ơi làm ơn coi Đ dùm em, Đ có sao chắc em sống không nổi quá…
– Yên tâm đi em sao đâu – chị y tá an ủi tôi…
Đưa em vào phòng cấp cứu, đèn đỏ sáng lên, tôi vẫn đứng loay hoay bên ngoài bổng dưng nước mắt tuôn rơi ra hai khóe mắt ấy…
30 phút sau…
Đèn đã tắt, bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, tôi hớt hãy chạy lại…
– Bác sĩ ơi Đ có sao không – tôi lo lắng đến tột độ…
– Không sao đâu, bị cảm do mưa, rồi lại không chị uống thuốc, nên bị sốt cao…
Nghe những lời bác sĩ nói lòng tôi như nhẹ nhõm, thế là em không sao rồi.
– Con vào thăm được không ạ – tôi ân cần hỏi bác sĩ…
– Ừ vào thăm đi, đừng gây ra tiếng động…
– Vâng cảm ơn…
Đáy chiếc cửa kính đục ngầu ra, em nằm ở đó, vẫn ngủ một cách bình thản em đâu có biết rằng tôi đã lo lắng cho em đến nào đâu, ngồi xuống ghế cạnh giường em, lau những giọt mồ hôi trên trán em, cứ ngồi đó mà nhìn em, không rời mắt khỏi em có vẽ là quá mệt mỏi sau khi chạy suốt quãng đường một cây số để đưa em đến đây, tôi mệt nhừ và thiếp bên cạnh giường em lúc nào không biết.
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Gió thổi nhè nhẹ trên cánh đồng, từng hạt nắng xuyên qua những áng mây đèn đầy khắp bầu trời, trên cánh đồng ấy, có 2 người đang quay mặt lại với nhau, đâu đó có những giọt nước mắt rơi lả tả xuống những bông lúa vàng hue…
– Tại sao? Tại sao anh lại lừa gạt tôi – nước mắt cô gái cứ tiếp tục rơi…
– Lừa gạt gì ở đây, anh không có – chàng trai vẫn đứng đó…
– Đừng có nói cái giọng đó, tôi thấy rồi, tôi biết rồi, tất cả đều là giả dối – nước mắt lã chã…
– Anh không có, anh không có – chàng trai ôm chầm lấy cô gái…
– Im đi, buôn tôi ra, anh nói anh iu tôi, nhưng tại sao anh lại tay trong tay với người con gái đó tại sao? – Cô gái đẩy người con trai đấy ra…
– Anh… anh – chàng trai chết đứng khi bị vạch mặt…
– Không nói được chứ gì, chia tay đi – nước mắt đã cạn, kèm theo đó là một nụ cười nhếch môi khinh thường…
– Không… anh xin lỗi… đừng chia tay em – những giọt nước mắt của một người khác đã rơi…
– Không im đi, làm ơn tha cho tôi đi – cô gái chạy đi tay gạt đi những giọt lệ đã khô…
Thằng đó khụy gối xuống, nó không thể làm gì được, tay đấm liên tục vào ngực mình, anh xin lỗi, anh xin lỗi, làm ơn đừng bỏ anh, làm ơn… những giọt nước mắt đã nhòe đi, cô gái ấy đã chạy vào khoảng hư vô, từng hình ảnh đã tan biến theo cơn gió mùa hạ…
– Anh… sao vậy… – em lay tôi…
Mở ánh mắt ra thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng, một ngày đó tôi sẽ được nếm trải…
– Không có gì đâu – tôi dùng tay dụi vào con mắt đỏ hoe…
– Anh khóc à – tay em lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi…
– Không có đâu tự dưng mắt nó cay cay ấy mà – tôi lảng tránh ánh mắt dò xét của em…
– Anh làm gì… mà nằm ngủ ở đây vậy, trong lúc ngủ còn nói mớ nữa chứ – em xoa đầu tôi…
– Anh nói gì? – Tôi lay em…
– Nói tùm lum tùm là hết – em cười…
Nghe em nói lòng tôi nhẹ nhõm cả ra, tôi sợ em sẽ nghe những thứ em không muốn nghe, trong thâm tâm này anh xin lỗi em Đ à, trời đã sáng những tia nắng xuyên qua ô cửa kính đã mờ đi vì năm tháng, trong cánh cửa sổ ấy có một người con gái đang nằm trên chiếc giường bệnh, một tay dụi mắt mình một tay xoa lên đầu người con trai đang nằm trên chiếc giường ấy…
– Mà anh này sao em ở trong bv zạ – em hỏi hết sức ngây ngô…
– Thì hôm qua cô sốt cao quá nên tôi phải ẩm zô đây chứ gì – tôi chau mày lại…
– Ủa có nữa hả – em cười tít mắt…
– Có sao không làm tôi ẩm cô chạy hết 1 cây sốt mệt lã hơi – tôi chồm người dậy bẹo má em…
– Thôi nổ vừa thôi, ẩm nữa cơ – em cứ khăn khăn là tôi nói dối…
– Phải rồi nổ, tôi nổ hay lắm mà – tôi nhìn sang cửa sổ…
– Thật hả… mà sao phải ẩm chạy vào – em xoa đầu mình hỏi tôi…
– Thì ông anh bà có nhà đâu, đt thì hết pin, xe thì hết xăng, nên bần cùng phải làm zị thôi, không lẽ để như vậy à – tôi vừa nói nhưng tỏ cái vẻ giận dỗi…
– Ồ xin lỗi nha, tưởng ông nói giỡn – em cười trong hạnh phúc…
– Giỡn cái đầu bà, biết tôi lo lắm không bệnh mà không uống thuốc bộ muốn chết à – tôi trách em…
– Hihi tui ko thích uống thuốc, đắng lắm – em chu cái mỏ ra nhìn ghét thật…
– Phải rồi đắng nên hok uống, zô bv mới chịu chứ gì…
– Cũng đâu có muốn đâu, tại… tại… – em đan 2 lòng bàn tay vào nhau…
– Bà có sao rồi sao tôi sống nổi hã? – Tôi quát vào mặt em…
– Thôi xin lỗi mà đừng giận nữa mà – chụt… em hun vào má tôi, để thay lời xin lỗi…
– Đói không để tui đi mua cháo – tôi ân cần hỏi em…
– À ừm… cũng đói rồi – em xoa xoa cái bụng của mình…
– Ừm ngồi đó đi để tôi xuống mua cháo cho ăn…
Đi ra khỏi phòng bệnh, bước xuống cái nhà ăn của bệnh viện cũ kỹ này, nhìn củ như vậy nhưng cũng đông khách phết, loay hoay một lúc trong dòng người chen đông đúc, thì tôi cũng đã mua được một phần cháo còn nóng cho em, bước lên chiếc cầu thang sắt đã rỉ, bỗng dưng tôi khụy gối xuống, người chao đảo, trước mắt tôi bắt đầu mờ dần, dùng tay vỗ vào đầu mình vào cái để lấy lại tỉnh táo và tiếp tục bước lên những bậc cầu thang cuối cùng để vào phòng em, đẩy cánh cửa nhẹ nhàng bước vào, thì thấy ông hải và bà chị của em đang ngồi nói chuyện với em, đặt nhẹ bịt cháo lên chiếc bàn kế giường em…
– Cháo đó, đói thì đổ ra tô mà ăn – tôi nhìn em…
Ông hải và bà chị của em quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy sự cảm ơn…
– Tao thấy mày mệt rồi đó, về nằm nghỉ chút đi, ở đây có tao với chị nó rồi – ông hải mở lời…
– Dạ em về đây – tôi cũng không quên nhắc nhở em…
– Ăn rồi nhớ uống thuốc nghe chưa, đừng có để tôi phải cõng zô đây nữa…
Nói xong những lời căn dặn cho em, đẩy cánh cửa và bước ra. Đi khỏi bệnh viện tôi đón xe bus để về nhà em lấy xe rồi ra về, trên chiếc xe của mình, lúc này tôi không còn chú ý những cảnh vật bên đường như những ngày thường, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà, muốn ngả người trên chiếc giường thân yêu của mình, về đến nhà chỏi chưng dựng chiếc xe uống vội bấm chuông trên chiếc cửa nhà thân iu của mình…
… Bính bong… Bính bong… tiếng bước chân đang ngày càng tới gần, nhưng tôi vẫn không kịp nhận ra đó là ai bởi vì trước mắt tôi lúc này đã mờ nhạt đi, và tất cả còn lại chỉ là bóng tối…
Mỡ ánh mắt sau cơn ngủ li bì, vội định bước xuống giường thì tay rất đau, nhìn lên phía trên thì cái bình nước biển đang nhỏ từng giọt truyền xuống cánh tay được cây kim ghim vào mình, rút cây kim nhỏ nhưng dài ấy ra, ai đây, sao trên giường mình lại có ai đang ngủ gục, mở mắt thật to nhìn kỹ để xem ai đang ngủ gục trên giường mình, thì ra đó là Linh người con gái hứng chịu mọi đau khổ vì tôi, sao em lại ở đây, còn mình nữa tại sao ở đây, nhớ lúc trước khi nằm ở đây thì mình ở trước cửa nhà mà, có lẽ tôi đã vô tình làm em thức giấc, em ngồi dậy dụi mắt nhìn tôi…
– Anh tỉnh rồi hả, anh làm em lo quá – em như muốn khóc…
– Sao em lại ở đây tôi vuốt tóc em qua một bên…
– Thì con ly em anh đó, nó nt cho em – em ôm chầm lấy tôi…
– Cái con này – tôi trách con em…
– Nó không nói chắc anh cũng giấu em luôn quá, anh làm gì mà ngất xỉu vậy…
Chưa kịp trả lời em thì, con em đẩy cửa vào thấy tôi nó mừng rỡ…
– Mẹ ơi anh hai tỉnh rồi nè – nó la lên để nói cho mẹ…
Mẹ lật đật chạy lên, mẹ ôm lấy tôi…
– Con ơi là con mày làm cái gì hôm qua mà ngất vậy, mày làm tao lo gần chết – nước mắt mẹ ứa ra…
– Con xin lỗi, con ngất bao lâu rồi hả mẹ…
– Mày ngủ hết một ngày hôm qua rồi đó…
– Ủa vậy hả – tôi lồm cồm ngồi dậy…
– Nằm đó đi, lát lại ngất nữa chắc tao chết vì đau tim quá – mẹ la tôi…
Em ngồi đó ánh mắt nhìn tôi đầy trìu mến, tôi cũng đáp lại cho em một ánh mắt ngọt ngào, hết ngất vì mệt, bây giờ con em lại man cho tôi thêm một cái cảm giác chết đứng…
– Anh hai, lát chị Đ lợi nữa đó – nó thủ thì vào tai tôi…
– Cái gì – tôi hét vào tay nó…
– Tại chỉ nt cho em hỏi sao anh hok điện chị ấy nên em nói anh bị ngất – nó trả lời tôi tỉnh bơ…
– Sao mày ngu quá zậy trời ơi – tâm trạng tôi não nề…
– Anh tự lo đi, nhân lần này giải quyết lun đi…
Bính… bong… bính bong… có một người nào đó bấm chuông nhà tôi, không ai khác chỉ có thể là em thôi, tôi lồm cồm ngồi dậy để chạy xuống nhà để dàn cảnh trước nhưng không thể bởi vì mẹ và linh bắt tôi nằm đó, con em tài lanh lật đật chạy xuống mở cửa cho em, chết rồi chết tôi rồi, tôi cắn môi và chùm mền lại, để không dám đối đầu một sự thật phũ phàng…”cạch” tiếng nói của Đ và đứa em của tôi ngoài cửa, em bước vào với khuôn mặt đầy lo lắng cho tôi… làm sao đây… làm sao đây 2 người con gái tôi yêu đều ở đây, tôi phải làm sao đây trời ơi… thấy em bước vào mẹ tôi và linh đều nhìn em với ánh mắt đầy dò xét…
– Bạn con hả – mẹ liếc mắt nhìn tôi…
Tôi chưa kịp nói gì thì em trả lời hết sức ngây ngô như không có gì xảy ra…
– Con là bạn gái của minh, con tên đoan – em làm tôi như rơi xuống vực thẳm…
Sáu ánh mắt dành cho tôi với nhìu cảm xúc khác nhau, Linh ánh mắt của em đầy buồn bã, tôi cảm nhận được điều đó trái tim tôi tan nát khi nhìn thấy ánh mắt ấy của em, những giọt lệ gần như ứa ra vì tũi, còn mẹ và đứa em gái tôi, cả hai bất động trước lời nói ngây ngô của em, mẹ nhìn tôi chừng chừng với khuôn mặt bất ngờ.
– Con có nói gì sai ạ – em hỏi mẹ tôi…
– Co… n… là… bạ… n… bạn… gái của thằng minh hã – mẹ lấp bấp…
– Dạ. – Vẫn cái vẽ mặt ngây ngô ấy…
Không khí cả căn phòng im phắc, tôi không thể để cái cảnh này tiếp tục xảy ra, tôi mở lời…
– Bị bệnh qua đây chi vậy trời – tôi nhìn em và mẹ nhìn tôi…
– Tạ… I nghe ly nói ông bị bệnh…
Tôi dành cho con em cái ánh mắt sắc lẹm, còn nó thì nhìn sang hướng của Linh…
– Mấy đứa xuống ăn cơm đi dì vừa nấu cơm xong…
Nghe mẹ nói lòng tôi nhẹ hết cả người chắc mẹ, không giận đâu nhỉ, Đ nắm tay tôi dậy bước xuống nhà, còn linh em bước lủi thủi phía sau, tim tôi như tan nát trước lúc này, tôi không thể làm em buồn được nữa, kệ nó chuyện gì tới thì sẽ tới, tôi giả vờ bỏ quên đồ trên phòng kêu Đ xuống trước, khi Đ đã xuống dưới nhà, tôi nắm tay linh kéo lên phòng.
– Lên phòng đi…
– Chi? – Em trả lời lạnh lùng…
– Thì lên đi rồi anh nói sao…
Tôi nắm chặt tay em, kéo lên phòng.
– Đánh anh đi – tôi cầm tay em lên tán vào mặt mình…
Em vội rụt tay lại…
– Đánh anh đi, anh làm em đau lòng đánh anh đi, nếu anh không đánh thì anh sẽ đánh…
Em cứ ngồi bất động ở đó trước lời nói của tôi, cái vẻ lạnh lùng của em lúc đó càng khiến tim tôi tan nát, tán vào mặt mình từng cái… bóp… bóp… từng cái tán thẳng vào mặt tôi.
– Thôi đi anh làm gì vậy – em thét lên…
– Anh đáng phải bị như vậy – nước mắt tôi ứa ra tay thì vẫn cứ tiếp tục tán vào mặt mình…
– Không dừng lại đi, anh làm như vậy anh có biết em đau lắm không – em ôm chầm lấy tôi…
– Nhưn… g anh…
Tôi chưa kịp nói hết thì em đã dùng tay bụm miệng tôi lại…
– Em biết anh sẽ nói zì, em biết trước điều này sẽ xảy ra, anh không cần phải làm thế, chỉ là do em tự làm tự chịu thôi – bây giờ những hàng nước mắt bắt đầu lăng trên cái má phụng phịu ấy…
– Không phải tại em, mà là tại anh, anh xin lỗi anh đã khiến em phải đau, anh hứa, anh hứa sẽ không để em đau thêm một lần nào nữa…
Chúng tôi cứ ôm nhau, những giọt nước mắt cứ hòa vào nhau cho đến khi, tiếng của mẹ vang lên dưới lầu…
– 2 Đứa làm gì lâu thế, xuống ăn cơm nhanh lên.