Chạy trốn
Chương 9
Lau khô những giọt nước mắt của em, nắm chặt tay em và bước xuống nhà, tôi quyết định sẽ công khai mối quan hệ này với em, cho dù có tất cả những gì xảy ra đi nữa tôi sẽ hứng chịu tất cả, bởi vì tất cả những lỗi lầm này đều do tôi, đều xuất phát từ tôi, bước xuống từng bậc thang, lòng tôi cảm thấy thật lo sợ, tôi nắm chặt lấy tay em, nhưng… em lại buông tay tôi ra, tôi quay lại nhìn em với cái sự ngỡ ngàng trước hành động của em đang làm, em làm gì thế…
– Anh đừng nói gì hết nhaz – em nháy mắt tôi…
Tôi nhìn em không nói gì, bởi gì tôi chẳng biết làm gì lúc này, xuống tới nhà thì đã thấy một ánh mắt sắc lẹm dành cho tôi, đó là Đ…
– 2 Đứa làm gì trên đó thế – mẹ thắc mắc…
– D… ạ… – tôi chưa kịp nói hết câu…
– Nãy cái ông này làm rớt đt xuống kẹt tủ, kêu con lên lấy dùm chứ gì – em cười tít mắt…
– Thật không đấy – Đ nhìn tôi…
– À… à thật – tôi đáp lại rụt rè…
Đồ ăn trên bàn đã được mẹ dọn ra hết, hương thơm nghi ngút của những món ăn mà tôi yêu thích nhất, đi lại cái nồi định bới một chén cơm thì lại bị 4 người phụ nữ hét cho một trận…
– Cái gì mà ăn cơm, bệnh thì ăn cháo đi – 4 người phụ nữ hét vào mặt tôi…
Nghẹn ngào bưng chén cháu nhưng trong lòng vẫn nhớ đến chén cơm ấy, làm tôi não ruột. Không ngờ vừa lúc nãy Đ dành cho chúng tôi ánh mắt sắc lẹm nhưng bây giờ 2 người mà tôi yêu lại nói chuyện rất hợp rơ với nhau, cả hai vừa nói vừa cười đủ thứ chuyện trên đời, chuyện ngày càng rắc rối tôi không biết sẽ xử lý như thế nào đây trời ơi tôi hét lên trong lòng nhưng bề ngoài vẫn giữ cái vẽ vui vẻ thường ngày. Buổi cơm diễn ra suôn sẻ trong tiếng cười ríu rít của 4 người phụ nữa ấy, còn tôi chỉ ngồi đó làm khán giả ngồi xem cho hết vở kịch. Tiễn hai người con gái ấy ra về tôi bước não nề lên căn phòng của mình tiếng bài nhạc não nề ” song from garden secret” làm tôi như muốn tự tử, ngả người xuống gác tay lên trán suy nghĩ làm sao để chuyện này sẽ êm đẹp đây, ngoài kia mưa đã rơi, tí tách tí tách… căn phòng bây giờ đã bị những tiếng mưa ngoài kia lấn át trong đây, giờ Đ đang làm gì nhỉ, à mà còn linh nữa không biết 2 người con gái ấy có nhớ tôi không. Tôi mong sau cơn mưa đêm này thì mọi chuyện sẽ trở lại như những ngày trước đó ” sau cơn mưa trời lại sáng ” mong câu này sẽ đúng, nhắm mắt một lúc thì tôi đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ êm đềm…
Mưa đã dứt, mặt trời bắt đầu ló dạng những tia nắng ban mai xuyên qua những giọt sương còn đọng lại trên những tán cây ấy, sau một đêm mệt mỏi với những suy nghĩ thẫn thơ, cầm chiếc điện thoại lên để điện cho Đ rũ em đi chơi…
– Tút… tút… tút…
– Alo – cái tiếng nhỏ nhẹ của em ở đầu bên kia…
– Đang làm gì thế – tôi hỏi em…
– Đang đi chơi nè – nhỏ trả lời tỉnh bơ…
– Sặc… đi với ai thế – tôi gặng hỏi…
– Thì linh nè chứ ngoài anh ra em có biết ai đâu – vẫn cái giọng ngây ngô ấy…
Nín thở một lúc để lấy lại bình tĩnh để có thể nghe kỹ những lời của em nói, má ơi rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây.
– Tui đi với được không – tôi nài nỹ em…
– Không – em trả lời dứt khoát…
– Sao vậy, tui chỉ muốn đi chơi với bà thôi mà, zới ở nhà bùn quá – tôi năn nỉ em…
– Thôi mà ngoan đi, ở nhà đi con gái đi chơi mà có ông kỳ lắm – em dỗ ngọt tôi…
Ngả người xuống giường thở dài, ở nhà kiểu này một hồi chắc chết quá, nằm nghỉ loáng thoáng trên chiếc giường thì tôi bỗng nhớ đến bọn bạn chết tiệt, mấy ngày rồi không gặp tụi nó kiếm kèo đi nhậu mới được cầm cái đt lên fone tụi nó…
– Alo mày hả tuấn – tôi nhanh nhẹn hỏi…
– Ừ tao đây sao thế mạy…
– Chán quá, định rủ mày với mấy đứa kia đi uống cà phê rồi đi nhậu lun nằm ở nhà buồn thúi ruột…
– Ừ chỗ nào…
– Lại chỗ cũ đi…
Cúp máy chạy thẳng vào nhà tắm úp mặt xuống dòng nước đang chảy siết để cho tỉnh táo, sọt ngay một cái quần jean thêm một cái áo thun, tôi rón rén bước xuống nhà dắt chiếc xe ra, phù may quá hok có bị phát hiện, phi trên chiếc xe của mình gió thổi rát cả mặt, những dòng người qua lại tấp nập, những tiếng reo hàng của những người bán hàng rong đang vật lộn với dòng đời, càng tô lên cái vẽ bất công của cuộc đời này, suy nghỉ một lúc thì tôi đã tới trước cái quán cà phê quen thuộc, chọn một chiếc bàn nằm ngay góc quán ngồi xuống nhìn quanh thì tụi nó chưa tới… chị chủ quán thấy tôi liền chạy ra tiếp chuyện…
– Mấy bữa nay bị con nhỏ nào tha đi mà không lại uống cà phê thế ku – chỉ cười nét cười rất dịu dàng, và tôi coi chị như là chị ruột của mình bất cứ vui buồn cũng chia sẻ với chị…
– Có đứa nào đâu em làm gì có gệ hả chị – tôi giả vờ tủi thân…
– Thôi đi ku làm như chị không biết zậy, hôm bữa thấy em chở đứa nào ngồi sao tình tứ lắm này – chị cười hí hí…
– Ái chà… chắc chị nhìn nhầm đó mà hehe…
Ngồi tán dóc với chị một lúc thì tụi bạn chó đẻ cũng lê lết tới, thấy tụi nó tui liền đứng dậy vẫy tay…
– Đây nè tụi bây…
Thấy tôi, bọn nó đi với vận tốc 1 cây chuối trên giờ lê lết tới thật là tụi này nó rề rà hết sức.
– Này thằng kia mấy bữa nay sao đéo thấy thế – thằng tuấn nhìn tôi…
– Tao bệnh nên đi không được – tôi đáp lại…
– Thôi nhìn cái mặt mày là biết mê chim bỏ bạn rồi – nó xoáy tôi…
– Mê cái mả cha mày tao nói thật – tôi chửi tụi nó…
– Hố hố, sao nóng thế, giỡn tí mà – cả đám cười rân lên…
Ngồi tán dóc đủ thứ chuyện trên đời với tụi nó thì trời cũng đã xế chìu, có lẽ mấy ngày không nói chuyện với tụi nó nên bây giờ thời gian trôi nhanh quá, rời khỏi quán cà phê cả đám chúng tôi đèo nhau lên một quán nhậu bình dân, tấp vào ngồi xuống một cái bàn ngay trước quán nhậu, kêu mồi và 2 kết bia ra vừa ngồi uống với nhau, vừa tán dóc bỗng chợt cái điện thoại trong quần tôi rung lên từng hồi, lấy cái đt ra khỏi quần đặt nhìn vào thì ra là linh đang gọi cho tôi đặt lên tai nghe…
– Alo anh hả, anh đang ở đâu zậy – giọng em hốt hoảng…
– Có chuyện zì hả em – tôi tỉnh rượu…
– Em với Đ bị 2 thằng nó dê xồm nó không cho em tụi em về – em lắp bắp nói…
– Cái gì bây giờ em đang ở đâu anh qua liền – lòng tôi nóng rang lên…
– Em đang ở gần quán xyz – giọng em run rẩy…
– Rồi đứng đó đi anh qua liền – tôi cúp máy cái rụp cho vào túi…
– Có chuyện gì vậy minh – thằng tuấn nhóm người lên hỏi tôi…
– Con ghệ tao bị tụi cho nào nó phá – tôi la lên…
– Đụ mẹ nó thằng nào zậy để tao đi với mày…
Nói xong tôi và thằng tuấn phi trên con exciter của mình, kéo hết tốc lực trên chiếc xe, lòng tôi nóng rang lên, gió thổi vào tôi rát cả mặt nhưng tôi mặc kệ những thứ vớ vẩn đó, đây rồi 2 người con gái tôi yêu bị 3 thằng chó mò mẫm, dựng xe xuống đường tôi và thằng tuấn chạy vào…
– Đụ mẹ tụi mày đang làm gì đó – tôi thét lên…
Tôi bay người lên tống cho thằng đang đụng chạm vào người đoan cái cơ thể này là của tôi, bất cứ thằng nào đụng vào điều phải trả giá, một cú đá đạp ngay thẳng vào mặt thằng đó, nó chúi nhủi ra phía sau, có lẽ do cú đá tôi quá mạnh khiến máu mũi hắn chảy ra như thát, tôi bay lại đấm túi bụi vào mặt thằng chó đó do không để ý lúc đang hăng máu…
… bốp… tiếng của miếng thủy tinh va vào một vật gì đó rất cứng, máu trên đầu tui bắt đầu chãy, nhưng nó không thể ngăn được cái chết chóc đang bùng phát trên người tôi, đứng dậy quay lại nhìn thằng chó đó nó còn đang cầm cái chai thủy tinh bị bể khi đập vào đầu tôi, nó giơ tay lên cầm cái chai bị bể đâm vào người tôi, tôi né sang một bên làm nó mất đà chúi nhủi, một ánh sáng lóe trong mắt tôi, dựng bên tường là một cái bóng đèn huỳnh quang bị bỏ, không cần suy nghỉ nhìu thêm chụp lấy cái bóng đèn giơ tay lên đập vào đầu thằng chó đó từng mảnh vỡ thủy tinh túa ra ghim vào đầu thằng chó đó và cả vào ngực tôi nữa, máu chảy ướt cả ngực tôi, nhìn sang thằng tuấn thì nó cũng đã xong với thằng chó kia rồi…
– Lâu rồi không thấy mày đánh như zì nhỉ – thằng tuấn cười ha hả…
– Đụ mẹ ai bảo dám động vào bạn gái tao – tôi vẫn còn muốn tiếp tục đánh cho chết mẹ 2 thằng chó đó…
Nhưng ánh mắt tôi bắt gặp 2 dáng người con gái tôi yêu đang nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt tiếng lại 2 cái hình dáng nhỏ nhắn ấy…
– Không sao chứ – tôi nhẹ nhàng hỏi 2 người con gái tôi iu…
Tất cả chỉ là 2 sự im lặng, không giống như ngày thường đoan chạy lại ôm chầm lấy tôi những giọt nước mắt bắt đầu ứa ra không ngừng, em ôm chặt lấy tôi.
– Anh không sao chứ trời ơi tại em mà anh mới như zị – em ôm lấy tôi nức nở…
– Khờ quá cô ngốc à, mọi chuyện xong rồi – tôi vén mái tóc em sang một bên…
Vẫn còn một người con gái trong góc khuất tối tăm ấy, nhưng tôi có thể thấy được những giọt nước mắt trong cái góc ấy, nhẹ nhàng bước lại bên em dùm đôi tai chai sạn của mình lau đi những giọt nước mắt ấy, và nhẹ nhàng an ủi em, tôi mặt kệ chuyện gì sẽ xảy ra, tôi sẽ không để thêm bất cứ một người con gái nào phải rơi lệ vì tôi…
– Minh mày đưa 2 đứa nó về đi, nhà tao gần đây tao đị bộ về được – thằng tuấn nói với tôi…
– Được không đó, hay để tao chở mày về trước – tôi ân cần hỏi nó…
– Thôi đi ông nội, lo 2 cô kia kìa – nó cười hí hửng…
– Ừ tao zìa trước nghe…
Nói xong tôi ngoắt 2 cô nương lại, dồn lên chiếc xe của mình, gió thổi làm những vết thương của tôi gát rạt, nhưng những nói đau ấy là nghĩa lý gì khi có 2 người con gái đang ôm lấy tôi. Đưa đoan và linh về nhà xong, tôi chạy ngay đến bệnh viện để băng bó, mùi sát trùng khó chịu cứ xông vào mũi tôi không ngừng làm tôi chịu không được, sau khi băng bó xong đình ra về thì, bác sĩ bảo tôi phải nằm lại đêm này để có gì băng bó típ, nằm trên chiếc giường này mà lúc trước cũng có một người con gái tôi iu cũng nằm ở đây, sau một lúc nghỉ vu vơ thì tôi lại thiếp đi lúc nào không biết.
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Mở mắt sau một đêm ngủ tại cái bệnh viện này, trước mắt tôi lúc này, là một người phụ nữ chăm sóc tôi suốt 15 năm qua, đó là mẹ, người phụ nữ tuyệt vời của gia đình này…
– Sau rồi con, hôm qua đi đánh nhau à – mẹ dịu dàng hỏi cái dịu dàng của mẹ làm tôi cảm thấy lo lắng…
– D… ạ… ạ – tôi ấp úng nói không thành lời…
– Linh với đoan nói mẹ nghe hết rồi – mẹ quay sang nhìn 2 người con gái mỉm cười…
– Dạ con xin lỗi – tôi xin lỗi mẹ, vì đã phá vỡ lời hứa với mẹ là không đánh nhau nữa…
– Ừ biết thì tốt, còn đau không – mẹ ân cần hỏi tôi…
– Dạ cũng hết đau rồi…
– Như zị mà hết đau à – mẹ tát vào ngực tôi một cái nhẹ…
– Đ… au… chết con – tôi như muốn khóc…
– Thôi ngồi dậy, đi về…
Tôi ngồi dậy cùng với mẹ và 2 người con gái tôi iu đang đứng đó, ánh mắt buồn tênh, không hiểu sao lại buồn nữa nhưng bây giờ tôi không thể cất lời để hỏi 2 em. Bước khỏi cái bệnh viện ngột ngạt, hít một không khí trong lành vào lòng ngực, cái không khí này thật là thoải mái, nhưng bây giờ cái không khí này còn được bao nhiêu đâu. Về đến nhà mẹ loay hoay với bếp để nấu chén cháo của tôi, còn ba thì bây giờ đã đi làm ngôi nhà này chỉ có hình bóng của mẹ luôn hiện diện trong căn nhà này, bước từng bước chân nặng nề cái đầu tôi bây giờ vẫn còn đau nhói bởi cái chai bia thằng chó kia nó đập zô đầu tôi hôm qua. Đẩy cánh cửa phòng quen thuộc ngả người xuống chiếc giường thân quen… rung… rung… tiếng điện thoại run bần bật trong quần tôi, cầm đt trên tay thì ra là thằng tuấn chắc nó hỏi tôi có sao không đây mà…
– Alo – tôi uể oải đáp…
– Tao tuấn nè, mày sau rồi – nó hớt hải bên đầu dây kia…
– Mới xuất viện, tao đang ở nhà nè…
– Sặc, làm gì mà zô tới bệnh viện zị ba – nớ chưng hửng…
– Thì zô gỡ miểng chứ gì, hok lẻ mày kêu tao zát cái thân đầy thương tích này về nhà à – tôi thở dài…
– Về rồi mẹ mày có nói gì hok…
– Mẹ tao đi rước mà, hên là không sao mẹ tao nghe nhỏ bạn gái tao nói hết rồi…
– Ừ, chìu đi cà phê nghe mậy…
– Ừ chừng nào đi điện tao…
Ngồi nằm một lúc, thì sao mà chán quá xung quanh tôi là bốn bức tường màu xanh chỉ có duy nhất một cái cửa sổ, ngước đầu qua cái cửa sổ, khung cảnh đồng quê này thật yên bình và dễ chịu, gió thổi nhè nhẹ, từng chiếc lá cây rơi lả tả xuống những dòng người tấp nập trên những con đường trải dài đến tận chân trời. Kia là ngọn đồi mà ở đó có một người con trai đã ngỏ lời yêu với một cô gái, cái lúc ấy thật là hạnh phúc và ngọt ngào. Vội cầm đt lên gọi cho em…
– Alo Đ hả – tôi nhẹ nhàng nói…
– Ừm tui nè, khỏe chưa đó – vẫn cái giọng lí nhí ngày nào…
– Cũng đỡ rồi…
– Hôm qua nhìn ông thấy ghê quá – giọng em hạ xuống…
– Gê zì – tôi thắc mắc…
– Thì hôm qua oánh nhau ấy, nhìn như muốn giết người…
– À, thì cũng vì một người nên anh mới làm thế thôi…
– Vì linh hã? – Em nói làm tôi bất động, đúng thật hôm qua tôi đánh nhau cũng không phải tất cả là vì em, mà còn linh nữa…
– Đâu mất tiu rồi – giọng em lóng ngóng…
– Đây nè, nãy mẹ gọi – tôi gạt em…
– Ừa zị hả, lát qua nhà tui ăn cơm nghe, ông hải kêu qua đó – đây là lần đầu tiên em mời tôi về nhà ăn cơm, lòng tôi cứ lâng lâng trên mây…
– Ừ để lát anh qua…
Cúp máy xuống lòng vẫn cứ lâng, bỗng dưng giọng nói của mẹ cắt đứt những suy nghĩ lâng lâng của tôi nãy giờ…
– Xuống ăn cháo nè con – giọng mẹ vang lên…
– Dạ – tôi đáp lại cho mẹ…
Bước xuống nhà trong lòng vui sướng, tôi cứ cười mãi cứ như thằng khùng mới ra chạy.
Mùi thơm nghi ngút của chén cháo buổi sáng mẹ làm nó thật tuyệt…
– Lần đầu tiên mẹ thấy con quánh nhau để bảo vệ người khác đó – mẹ trêu tôi…
– Mẹ làm như con xấu lắm vậy – tôi than thở…
– Mà chuyện này mẹ muốn hỏi con – mẹ nhăn mặt…
– Dạ chuyện gì thưa mẹ – tôi vừa nói, vừa húp cháo…
– Linh thích con phải không, với lại con cũng thít linh nữa phải không…
Tôi bất động trước, lời nói của mẹ, từng con chữ được nhấn mạnh trong những lời mẹ nói, nó cứ như muốn đè bẹp tôi vậy, không khí bây giờ nó thật là nặng nề…
– Co… n… con – tôi giống như một kẻ trộm bị bắt gặp vậy…
– Con không cần nói, mẹ biết bởi những cử chỉ của linh và của con nữa, nhưng mẹ nói với con thế này, con còn nhỏ yêu đương bây giờ là không được, với lại thương một lúc hai người con gái thì tất cả chỉ là đau khổ thôi, mẹ không trách con, nhưng con hãy suy nghĩ những lời mẹ nói, để có thể quyết định cuộc đời của mình.
– Dạ… con sẽ suy nghĩ…
Thoát khỏi cái không khí căng thẳng nãy giờ, nhưng những lời mẹ nói với tôi đều đúng cả, tình tay ba thì có bao giờ đem lại hạnh phúc đâu, tôi phải làm thế nào đây, Đoan là người con gái tôi iu và tôi cũng đã lấy đi sự trong trắng của em, làm sao tôi có thể rời bỏ em được, còn Linh nữa một người con gái chịu đựng tất cả vì tôi, chấp nhận đau khổ, chấp nhận làm người thứ 3, em không bao giờ trách tôi những cuộc hẹn trễ hay thất hứa với em, em biết tôi còn có đoạn nữa nên em không đòi hỏi điều gì cả, làm sao tôi có thể phản bội em, phải bộ lại tình cảm của em, tôi không thể tôi không thể làm cho cả hai người con gái tôi yêu phải đau cả. Ngồi trong căn phòng, tôi đóng tất cả cửa sổ lại, chỉ có bóng tối trong căn phòng này có thể, làm tôi quên đi những ý nghĩ trong đầu nhưng không thể, bóng tối chỉ nhấn chìm tâm trí của tôi thôi, nó làm sao có thể làm tôi quên được 2 em, cuối cùng lựa chọn của tôi là… sẽ tiếp tục yêu Đ và linh cho dù chuyện gì sẽ xảy ra thì tôi chịu, tôi sẽ gánh chịu tất cả.