Chị Liên hàng xóm

Chương 5



Phần 5

Mấy ngày sau đó nó và chị ít gặp nhau hơn. Cho dù có gặp nhau thì chị cũng cố tình né tránh nó. Phù… phải làm sao bây giờ… được 1 lần không nhẽ mất tất cả hay sao.

Mấy ngày cuối năm này mọi người ai lấy đều tất bật chuẩn bị cho tết tư… anh Chiến và thằng Thanh cũng thường xuyên ở nhà phụ chị bán hàng hơn khiến nó không tìm ra được 1 giấy lát lại gần nói chuyện với chị. Bế tắc toàn tập.

Hôm nay đã là 23 tháng chạp, ngày tiễn ông công ông táo về trời. Vẫn như mọi năm, năm nay nhà nó vẫn làm cơm, thả cá, có điều bữa cơm năm đó nó gọi thêm mấy thằng bạn cùng xóm đến cùng cho vui. Sau trận đập phá thằng nào thằng đó đều say lướt khướt.

Tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã hơn 3 giờ chiều. Đầu nó inh ỏi như muốn vỡ ra, chân tay rời rạc đau mỏi. Cổ họng thì khô rát, càng uống nước càng thấy khát. Ngồi ngơ ngác 1 lúc. Mấy thằng sâu rượu đã lượn đi hồi nào rồi còn bãi chiến trường chắc bố mẹ nó cũng đã dọn dẹp.

Phù. Mệt. Uống nước thì càng khát. Nó xuống bếp mò tìm gói đường vắt quả chanh uống cho tỉnh. Mò mãi cuối cùng cũng tìm được cơ mà số đen vl vì hôm nay làm mấy món cần đường nên giờ chỉ còn có vỏ… haiz.

– Mẹ ơi…

– Cái gì vậy…

– Hết đường rồi ak…

– Mày làm gì?

– Pha nước uống chứ làm gì.

– Mày tìm dưới bếp xem còn không.

– Còn… có còn vỏ.

– Chẹp… hết rồi thì đi mà mua. Có vậy cũng phải hỏi.

– Không đưa tiền con lấy gì mua. Hix.

Nói rồi mẹ nó đưa cho được 20k… dự là chỉ mua 0,5kg thôi còn đâu bớt xén làm vài điếu thuốc đốt cho đỡ buồn.

Mệt… nó chẳng muốn đi đi đâu. Ngay cả chạy sang nhà chị mua tí đường cũng ngại.

Nó chạy ra phía tường rào phía sau nhà chị giọng gọi với qua.

Thấy anh Chiến đang lúi húi đóng hàng còn chị thì bán hàng phía trước.

– Anh Chiến ơi… cho em nửa cân đường với. Hix.

– Uh… chờ tí anh làm nốt cái này anh lấy cho…

– Vâng.

Chờ 1 lát cũng có đường… nhưng người mang đường cho nó không phải anh Chiến mà là chị khiến nó hơi bất ngờ…

Hình như vì cái tối hôm đó khiến hôm nay chị vẫn giữ khoảng cách trong lời nói và hành động.

– Nửa cân hả? – Giọng chị cất nên 1 cách lạnh lùng.

– Vâng… hết bao tiền em gửi?

– 15 Nghìn…

Nó thò tay qua tường rào lấy túi đường đưa luôn cho chị 20 nghìn, vừa đưa vừa nói… “còn thừa bao nhiêu lấy em mấy điếu vina khỏi phải trả lại tiền”.

– Chờ tí nhá…

Tiếng dép loẹt quẹt lại gần phía cửa sau.

– Đây… – chị đưa cho nó nhưng ánh mắt chị thì lại quay đi chỗ khác. Chị không dám nhìn thằng vào mắt nó.

Nó đưa tay lấy vài điếu thuốc từ chị rồi bất chợt tay nó nắm luôn cả tay chị.

Bị bất ngờ khiến chị hơi giật mình chị thu người lại phía sau.

– Làm cái gì thế… bỏ ra… nhanh không anh Chiến nhìn thấy bây giờ.

Tay nó vẫn trong tay chị.

– Em xin lỗi.

– Đã bảo là đừng có nhắc lại chuyện này nữa cơ mà… – nói rồi chị giật mạnh tay nó ra. Nét mặt tỏ vẻ lo sợ.

– Về đi không nhỡ có người nhìn thấy.

Chị vừa nói chưa dứt câu thì giọng anh Chiến trong nhà vang nên.

– Liên ơi… làm cái gì mà lâu vậy, nhanh ra bán hàng cho khách đi.

– Đây đây… – giọng chị cất lên nhanh nhẹn.

– Thôi về đi…

Nói rồi chị quay lưng chạy vào nhà.

Cuộc nói chuyện giữa nó và chị diễn ra nhanh quá khiến nó cũng không có thời gian để nói với chị.

Cầm gói đường về nó pha cốc nước chanh đường uống cho tỉnh rượu rồi lại nằm vật ra giường. Dù ở ngay sát nách thường xuyên nhìn thấy nhau nhưng sao vừa mới gặp nhau xong mà nó lại thấy nhớ chị quá.

Đang suy nghĩ viển vông thì mẹ nó nói to 1 tiếng.

– Mày còn làm gì nữa… không sang nhà bà bà nội xem có việc gì làm không hộ bà 1 tí (nhà bà cúng tiễn buổi tối) to đầu bằng ý rồi làm thì lười ăn xong suốt ngày chỉ biết ngủ với hút thuốc.

– Chẹp… biết rồi.

Nói rồi nó đứng dậy lên nhà bà nó… mệt quá.

– Mày làm gì mà người như bị dịch thế kia… bà nói hỏi.

– Trưa nay làm cơm con uống tí rượu mà say quá… mà ông đâu rồi bà.

– Ông đang nhổ chân nhang trong nhà… mày uống vừa phải thôi. Không uống được thì đừng có cố.

– Thôi lên nhà gọi anh long (con bác) xuống đây 2 anh em này xem giết con gà cho tao để tối thắp nhang… rồi bảo cả bố mẹ mày tối lên mà ăn cơm.

– Vầng…

– 2 Anh em vụng về thịt con gà mãi không xong.

– 2 Thằng Thanh niên mà có mỗi con gà làm mãi không xong… làm nhanh nên để tối còn kịp thắp nhang. Bà nó kêu rối cả lên.

– Loằng ngoằng làm thịt con gà xong cũng hơn 4h…

– Xong rồi bà ơi… còn gì nữa không?

– Mày cho gà vào nồi luộc nữa là xong… còn cơm nước thì mày có biết làm đâu. Mà mày chạy sang nhà anh Chiến mua cho bà ít tiền vàng để tối hóa vàng tiện về gọi luôn mẹ mày nên nấu cơm cho bà nữa chứ 1 mình bà làm sao hết việc.

– Bà nó đưa cho nó 35k. Mày mua ít tiền vàng nếu thừa thì mua luôn nắm nhang nữa.

– Vâng…

– Bà bảo mẹ nên làm bữa cho bà đấy… mà bà dặn mua cho bà nắm nhang với ít tiền vàng. Mẹ chạy qua nhà anh Chiến mua cho bà đi. Con mệt. Không đi nữa đâu. Tiền con để ngoài bàn đấy… giọng nó thất thểu nói rồi nó lên giường trùm chăn.

– Ak mà tối con không lên ăn cơm đâu. Mẹ bảo bà để bà khỏi mất công tìm.

– Chẹp… biết rồi.

Nó kéo 1 giấc dài đến hơn 7h mới tỉnh dậy ngáp ngắn ngáp dài thì bà nó lên gọi.

– Sao mày không lên ăn…

– Con mệt quá… bà cứ ăn trước đi.

– Thế để tao bảo mẹ mày mang thức ăn về cho nhá.

– Thôi không cần đâu… bà cứ về ăn đi kệ con… – nó bước nhanh ra bể rửa mặt cho tỉnh ngủ. Thấy vậy bà nó cũng không nói gì rồi ra về.

Mấy hôm nay nó không nhìn trộm chị… không biết chị thế nào rồi… nghĩ là làm. Nó vắt khăn mặt nên dây phơi rồi khép nhẹ cánh cửa nhà lại rồi rón rén luồn về phía sau phòng tắm nhà chị.

Ánh điện bên trong phòng tắm đã sáng… mọi ngày cũng tầm giờ này là chị đi tắm, nhưng bên trong im ắng quá. Cái lỗ mọi khi nó vẫn nhìn trộm chị đã vị bịt kín bằng 1 cục giấy cứng có lẽ chị đã đề phòng nó từ cái hôm chị biết nó nhìn trộm chị.

Nó kéo nhẹ cục giấy ra nheo mắt nhìn vào trong không có ai, nó đưa mắt xa hơn nhìn lên nhà chị.

Chẹp. Thì ra tối nay nhà chị mới làm cơm cúng ông táo. Thảo nào hôm nay chị tắm muộn thế. Nó cứ đứng chờ… chờ cho đến khi chị bước vào phòng tắm. Đứng mỏi nhừ chân cuối cùng điều nó mong đợi cũng đến… chắc cũng phải hơn 8h tối quá.

Tiếng cửa phòng tắm khép lại chị đang lột từng chiếc áo ra khỏi cơ thể… phơi bày trước nó là 1 thân hình nóng bỏng dù nó đã nhiều lần được chiêm ngưỡng và cũng đã được tận hưởng cảm giác ấy cùng chị nhưng sao nhìn chị vẫn gợi cảm quá. Bản năng của con đực khi gặp con cái trong nó lại trỗi dậy. Phía dưới con cu trong quần nó cương cứng lúc nào không hay.

Cặp vú của chị đẹp quá. Miệng nó nuốt nước bọt ừng ực. Nó muốn lao vào mà hôn mà hít vào cặp vú của chị. Phía dưới ngã 3 chị đang mân mê từng sợi lông đen ở cái lồn dâm đãng của chị. 1 cách tự nhiên.

Có vẻ như chị không ngờ rằng dù đã bịt kín cái lỗ đó nhưng nó vẫn nhìn lén được chị trong hoàn cảnh không 1 mảnh vải che thân… kích thích quá. Nó sục sục con cu lia lịa.

Đang hay thì đứt dây đàn… mẹ đang gọi nó.

Nó nhẹ nhàng đậy lại cái lỗ hổng đó rồi về nhà.

– Mày đi đâu đấy.

– Chẹp… con dưới nhà vệ sinh chứ đi đâu.

– Cơm đấy… ăn đi… bà cứ bắt tao mang về cho mày đó.

– Chẹp… không ăn đâu… mẹ cất đi.

– Sao không ăn… cái thằng hâm này.

– Con không đói (đang lúc đỉnh điểm thì bị phá ngang tức điên người thì ăn làm sao được)

– Mà mẹ coi nhà nhá. Con sang thằng duy keo chơi tí (thực ra là kiếm cớ để ra phía sau nhà tắm)

– Đi nhanh đó. Đừng có mà tụ tập phá phách rồi dân làng người ta nói cho.

– Chẹp… biết rồi.

Nó luồn nhanh về phía sau phòng tắm nhà chị kéo cục giấy ra.

Chẹp… bực cả mình… chiếc áo lót trắng che dần cặp vú căng mọng của chị con cu nó lại cứng ngắc cảm giác lần trước ở trong chị lại hiện về trong đầu nó… đúng là ngựa quen đường cũ.

Đậy lại cái lỗ nó vọt tường rào chạy nhanh về lùm cây hôm trước nó núp chờ cho chị tắm xong nó sẽ lẻn vào lấy bộ đồ lót của chị để thỏa mãn dục vọng.

Nhưng nó hơi nhụt trí bởi hôm nay còn có anh Chiến ở nhà, nó vẫn chưa quên được câu nói của chị: “Lần này chị cho qua.” Câu nói ấy khiến nó hơi sợ bởi nếu bị bắt 1 lần nữa thì không hiểu điều gì sẽ xảy ra với nó…

Nó cứ ngồi chờ cho ánh điện trong phòng tắm tắt đi nhưng sao hôm nay không thấy nó tắt. Ngó qua cửa sổ trên nhà chị bóng đèn tuýp đã tắt chỉ còn ánh điện mờ của bóng ngủ heo hắt qua khe cửa… mà nó biết thói quen của chị…

Chị ít có thời gian chăm sóc bản thân hơn… và lại là phụ nữ nên chị thường tắm sau thằng Thanh và anh Chiến. Trước khi đi ngủ chị sẽ giặt quần áo và đánh răng cơ mà.

Sao hôm nay điện trên nhà đã tắt mà phòng tắm vẫn sáng thế nhỉ.

Nó tính liều 1 phen bò lại gần phòng tắm… vừa nghe ngóng tình hình vừa sợ bị bắt quả tang khiến tim nó như ngừng đập.

Tiếng nước chảy lách tách kèm theo đó là tiếng vò quần áo.

Hix… thì ra hôm nay tắm xong chị giặt quần áo luôn.

Nhẹ nhàng tiến lại sát cửa phòng tắm thập thò ngoài cửa nhìn lén chị.

Một chút hình ảnh nóng bỏng đã hiện ra trước mắt… cái cạp quần lót màu tím hằn lên trên làn da trắng bóc phía dưới cặp mông của chị nhìn gợi cảm quá, ước gì nó được xoa cặp mông đó. Tiếng nước chảy xối xả ra chậu. Nó vẫn dán mắt vào vùng hạ bộ của chị 1 cách say đắm.

Gâu… âu… gâu gâu…

Nó giật bắn mình tót nhanh về lùm cây ngoài vườn mà vẫn còn bị nó đuổi theo.

Không gian yên tĩnh cửa vùng quê bị xé nát bởi tiếng chó cắn trộm.

Tiếng bước chân loẹt quẹt phía sân sau… nó biết đó là chị…

Nhưng sao không có động tĩnh gì… tim nó đập loạn nhịp như gặp phải ma. Nằm bò ra vườn cố gắng núp thật kỹ không dám nhìn về phía trước mặt nó.

Con chó ghẻ tiến sát lại chỗ ngửi ngửi vài cái rồi bỏ đi.

Nó vẫn nằm im bất động…

Ánh điện từ trong bếp sáng nên hắt qua khe cửa sổ lọt ra vườn.

– Ai đấy… ai ở ngoài kia đấy. Hình như chị đã nghi ngờ điều gì đó.

Tiếng động phát ra từ những cành cây va vào nhau… chị đang tiến lại gần chỗ nó.

Nó vẫn nằm im bất động vừa lo lắng vừa sợ hãi khiến tim nó như ngừng đập.

– Ra đây đi… chị biết là mày.

Nó vẫn nằm im không nhúc nhích.

– Tự giác ra đi đừng để chị phải hô nên.

Im lặng…

– Roạc… tiếng động phát ra từ lùm cây.

– Tại sao mày lại làm như thế… chị nói với mày bao nhiêu lần rồi hả. – Giọng chị lý nhí trong cổ.

Lúc này nó mới chịu chui ra khỏi lùm cây.

Vẫn như lần trước… nó im lặng và chỉ biết xin lỗi.

– Thế bây giờ thế nào đây… chị gọi mẹ sang hay sao… chị hỏi nó với giọng nghiêm khắc.

– Chị nói với mày bao nhiêu lần rồi hả… đừng có làm như thế nữa… giọng chị bực tức.

– Em xin lỗi… nhưng… Nhưng Em thích chị… Giọng nó lí nhí.

– Quên chuyện hôm trước đi…

– Chị có gia đình rồi… mày với chị còn có họ hàng… không thể như thế được.

– Chị không muốn làm to chuyện này cũng chỉ vì chị không muốn mày và chị phải mất mặt… hiểu không.

– Vâng… em xin lỗi là do em.

– Đừng xin lỗi chị… lần này chị bỏ qua được nhưng lần sau mà là anh Chiến bắt gặp thì sẽ sao. Liệu anh Chiến có tha cho mày và chị không.

– Thôi về đi.

– Nhưng mà… Thích chị… Vừa nói nó vừa tiến lại gần nắm tay chị.

– Không nhưng nhiếc gì hết. Chị giật mạnh tay nó ra.

Nó chưa biết phải làm thế nào thì đột nhiên giọng anh Chiến cất nên từ trong nhà vọng ra.

– Liên ơi… còn làm gì nữa. Để đấy mai rồi giặt. Đi mà ngủ sớm đi.

Như 1 phản xạ thông thường rất nhanh nó núp xuống lùm cây nhưng không chỉ có 1 mình nó.

Nó kéo kéo cả chị ngồi núp dưới lùm cây với nó.

– Bỏ ra… làm gì thế… chị bực tức.

– Suỵt… tay nó bịt miệng chị.

– Khẽ thôi không anh Chiến biết bây giờ.

Loẹt xoẹt loẹt quẹt… tiếng dép lê vang nên… ngồi cạnh nó… nó cảm nhận rõ sự lo lắng từ chị. Còn nó. Nó thì cũng kém gì… giờ này chị và nó đã ngồi chung 1 con thuyền. Nếu bị phát hiện thì coi như cả 2 chị em có chết cũng không rửa sạch tôi… vừa nghĩ nó vừa theo dõi anh Chiến bước vào phòng tắm…

Càng nghĩ nó càng thấy sợ. Nếu xuống phòng tắm không thấy chị đâu chắc anh sẽ tìm chị. Lúc đó sẽ ra sao… nó không dám nghĩ tiếp nữa.

Được chừng 1 lúc thì anh Chiến bước ra với bộ mặt ngái ngủ rệu rã.

Quay sang bếp thấy ánh điện sáng Giọng anh Chiến nói vọng vào trong bếp.

– Làm gì thì làm. Cái nào chưa xong thì để mai rồi làm. Đi mà ngủ sớm đi.

Hình như anh nghĩ chị đang làm gì đó trong bếp.

Nó vẫn ngồi im bất động chờ cho đến khi cánh cửa phía sau nhà khép lại mới thả tay ra khỏi miệng chị.

Nguy hiểm đã qua đi. Nó nhẹ thủ thỉ vào tai chị.

– Giờ phải làm sao hả chị?

– Thì Về nhà đi ngủ khỏi anh Chiến nghi ngờ chứ còn làm gì… nói rồi chị sốt ruột định đứng nên vào nhà.

– Từ từ đã… nó kéo tay chị ngồi xuống.

– Còn làm gì nữa.

Nó không nói khẽ đưa tay áp lên bầu ngực chị xoa nhẹ.

– Đừng có vớ vẩn… nói rồi chị hất tay nó ra.

Bỏ ngoài tai những lời chị nói lúc nãy với nó. Nó ghì mạnh 2 tay chị xuống đất nằm đè nên người chị mà hôn mà hít… cơn dục vọng nổi lên khiến nó không thể cưỡng lại… nó luồn tay thật nhanh vào bên trong chiếc áo lót của chị bắt đầu xoa bóp bầu vú căng mọng của người phụ nữ nó yêu quý.

– Bỏ ra… bỏ ra… chị nói lí nhí trong cổ (sợ bị anh Chiến bắt gặp)

– Dừng lại đi… đừng làm như thế nữa… ở đây anh Chiến mà nhìn thấy thì làm sao.

– Dừng lại đi… nói rồi chị đẩy hất nó qua 1 bên rồi kéo nhanh chiếc áo len xuống.

– Nhưng mà…

– Nhưng cái gì mà nhưng làm ở đây… anh Chiến mà biết thì sao nói rồi chị đứng dậy thật nhanh.

– Nhưng mà lần sau có được không… nó hỏi giọng nũng nịu.

– Chưa biết. Về đi không có người nhìn thấy.

Nó vượt tường rào chạy về nhà nó rồi luồn ra phía cổng trước nhằm tránh sự nghi ngờ của bố mẹ nó nếu vô tình bị nhìn thấy.

Về nhà nó mở cửa lao thẳng vào trong giường trùm chăn thật kỹ.

– Sao hôm nay ông về sớm thế… giọng mẹ nó đá xoáy.

– Chẹp… thì vui là chủ yếu chứ ăn uống là mấy mà không về sớm.

– Mà về mẹ cũng kêu. Về muộn cũng kêu là thế nào nhỉ… nó nói vọng ra.

– Thì tao hỏi thế chứ ý kiến gì… cái thằng.

Bỏ ngoài tai lời mẹ nó nói. Nó trùm chăn giả vờ đi ngủ nhưng thật ra nó nào có ngủ.

Tối đó nó suy nghĩ nhiều lắm… nó nghĩ về chị. Nghĩ về cuộc tình vụng trộm giữa nó và chị, nó nghĩ về chuyện lúc nãy xảy ra ở vườn nhà chị… đầu nó có rối tung cả nên… haiz.

Tối nay nó lại bị chị bắt quả tang 1 lần nữa. Ý định lấy trộm đồ lót của chị để thỏa mãn cơn thèm khát của nó đã không thành… nhưng điều quan trọng là chị đã cho nó 1 chút hy vọng được ở bên chị… và nhất định nó sẽ nắm bắt cơ hội này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...