Chị Nguyệt

Chương 27



Phần 27

Ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian một năm tôi quen chị, chị cũng tắm xong, có lẽ để tôi có đủ thời gian ngắm, chị tắm khá lâu. Tôi cầm chiếc khăn tắm tiến lại lau khô người cho chị, rồi lấy cái khăn tắm sạch cuốn quanh người chị.

– Sao lại về đây giờ này?

– Chẳng phải tại lâu không gặp chị, nên khi em quyết định đi về, đầu em không ngừng nghĩ đến chị.

Vừa sấy đầu cho chị tôi vừa nói đùa.

– Thêm nữa, hôm nay mẹ em hẹn có chuyện quan trọng. À, nghe nói chị và chị Nga mới hẹn gặp nhau à?

– Ừ, cách đây hai hôm. Tình cờ chị gặp chị Nga em ở Ngân hàng, không ngờ lại là khách hàng vip bên ngân hàng của chị.

– Sao hai chị lại nhận ra nhau. Lần trước chị Nga đòi em đưa chị đến gặp, mà nhiều chuyện quá chẳng có thời gian bố trí.

– Nhà em có mỗi cái ảnh chụp hai chị em, nên chị vẫn nhớ.

– À… em quên mất. Hai chị em nói chuyện thế nào? Chị Nga chỉ nói với em là gặp chị, nhưng không nói chi tiết. Là hai phụ nữ xinh đẹp nói chuyện với nhau hay là hai con sư tử nói chuyện với nhau.

– Ha… ha… không nói em biết. Em về hỏi chị Nga xem.

– Thôi. Em không hỏi. Hỏi lại đau đầu, chuyện phụ nữ tốt nhất em không quản, cũng chẳng quản được. Chị không quan tâm đến công ty à? Dù gì chị cũng có ba mươi phần trăm trong đó mà.

– Chị quan tâm làm gì? Với lại danh nghĩa là thế, em đã lấy đồng nào từ chị đâu, lúc khó khăn nhất em cũng không nghĩ đến chị. Em bán nhà cũng không nói gì với chị.

– Thì xưởng vận hành tốt mà, chị phải mừng vì em không phải lấy tiền từ chỗ chị chứ.

– Chị vẫn là cổ đông đấy. Hôm trước Triều gặp chị, cũng đã nói về kế hoạch mở rộng của bọn em. Chị đã quyết rồi, lần này chị góp đúng với cổ đông. Triều đã đồng ý tiếp tục làm với em chưa?

– Hai tuần nay em đã gặp cô ấy đâu, nghe nói nhà cô ấy đang thúc ép lấy chồng. Với lại em đã nói với chị Phượng rồi, có gì chị ấy cứ bàn với Triều.

– Chị đoán nó sẽ đồng ý thôi. Hôm trước chị gặp, nó vẫn lấy danh nghĩa là công ty để làm việc với Ngân hàng. Mà em và Triều có xảy ra chuyện gì không?

– Không, sao chị lại hỏi vậy?

– Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ. Chị thấy mỗi khi nhắc đến em, nó lại có vẻ là lạ. Chị thấy cũng tốt, con bé lanh lẹ, tháo vát lại giỏi giang, có nó em cũng đỡ vất vả.

– Chị không ghen à?

– Nga cũng chẳng ghen chị ghen làm gì.

Tôi ngẩn ra, quên cả sấy tóc, nhìn chị.

– Em tưởng em không nói Nga không biết hả? Nga biết hết đấy.

– Em… hy vọng không làm các chị bị ủy khuất.

Chị xoay người đứng dậy, lấy cái máy sấy tóc trong tay tôi đặt xuống bàn, rồi ôm lấy tôi.

– Em đừng nghĩ gì cả, hãy làm những gì lên làm, em cũng đang làm rất tốt.

Tôi cũng đưa tay ôm lấy chị, chỉ im lặng ôm, không biết nói thêm điều gì. Ôm nhau một lúc, chị chủ động đẩy tôi ra.

– Em đi thay quần áo đi, rồi đi ăn sáng cùng chị. Sau đó hãy đến chỗ mẹ em.

Tôi cầm lấy bộ quần áo chị vừa lấy trong tủ đưa cho tôi, rồi mặc vào. Chị cũng rất nhanh mặc xong quần áo. Tôi không khỏi nhìn chị tán thưởng, chị mặc chiếc quần âu màu trắng ống suông, chiếc áo vest có những bông hoa màu tím nhỏ li ti và bên trong mặc một cái áo lụa tím nhạt chui đầu. Bộ quần áo càng tôn lên sự thướt tha của chị và làm chị trẻ trung hơn rất nhiều. Nhìn vẻ mặt của tôi, chị xoay một vòng trước mặt tôi, sau đó mới kéo tay tôi đi ra. Chị mở tủ lấy chiếc mũ bảo hiểm, tôi đưa cho chị lần trước, chiếc mũ chị Nga chê không đội, nó giống hệt với cái mũ mới tôi mua lại cho chị Nga.

– Hôm nay em đưa chị đi làm, chiều đón chị nhé.

– Vâng.

Sau đó chúng tôi đi ăn sáng và tôi đưa chị đến văn phòng, dù không vòng lên sảnh, nhưng chị bảo đỗ xe ngay dưới đường phía trước tòa nhà văn phòng, chị xuống xe cũng không đưa lại cái mũ cho tôi mà cầm theo đi vào trong, khiến rất nhiều ánh mắt nhìn theo.

Tôi phóng xe đến nhà mẹ tôi, sau khi bán nhà, đồ đạc của tôi chuyển đến nhà mẹ, nhưng mỗi lần về tôi cũng ít ngủ ở đó, chủ yếu ở nhà chị Nguyệt. Ngẫm nghĩ một lát, tôi quyết định gọi điện cho chị Nga. Gần một tháng tôi không về, nên cũng không gặp chị.

– Này con lợn lười. Chị có xuống để em đưa đi ăn sáng không thì bảo?

– Này, em về sớm thế. Đang ở đâu?

– Em đang ở dưới nhà.

– Chờ chị một tẹo, chị xuống ngay đây.

Nghe giọng khẩn trương của chị tôi tự nhiên thấy vui vui, lại có chút nhớ nhung.

Cũng chỉ mấy phút chị đã xuất hiện, từ trong sảnh đi nhanh ra ngoài. Dáng đi của chị uyển chuyển, nét mặt rạng rỡ. Chị đến cạnh tôi, nhìn nhìn mặt tôi lộ qua kính mũ bảo hiểm được lật lên, rồi đưa tôi chiếc mũ chị đang cầm trên tay, chiếc mũ giống hệt của chị Nguyệt.

– Cởi mũ ra cho chị nhìn!

Chị ra lệnh. Tôi lắc lắc đầu, thì chị đưa tay kéo cái mũ. Bất đắc dĩ tôi phải tháo mũ của mình ra.

– Nhìn em này, má hóp lại, râu thì mọc lởm chởm. Chốc nữa về chị sẽ tỉa cho em. Chị mới kiếm được lọ nước hoa cạo râu, thơm lắm.

Tôi cũng chẳng hiểu mấy người phụ nữ của tôi, chị Nga, chị Nguyệt, chị Phượng ngay cả mẹ tôi đều có sở thích mua nước hoa cạo râu cho tôi. Ở mỗi nhà đều có mấy lọ. Tôi cũng chỉ cười, vuốt mái tóc chị buông xõa hai vai để cho gọn lại, rồi đội cái mũ lên đầu chị, sau đó đội lại mũ cho tôi.

Tôi đưa chị lên chỗ ngồi quen thuộc bên hồ, gọi cho chị xuất ăn sáng, còn tôi chỉ gọi một cốc café.

– Em không ăn sáng à?

– Em ăn với chị Nguyệt rồi.

Tôi dè dặt nói, rồi quan sát chị, chị không có biểu hiện gì khác lạ.

– Sao em không rủ chị ấy đi cùng?

– Rủ làm gì, chẳng phải để đi riêng với chị?

– Xì… chẳng bảo là để đi riêng với hai chị.

Chị vẫn không có biểu hiện gì khác lại, bĩu môi nói một câu. Tôi im lặng quan sát chị.

– Chị… không cảm thấy gì à?

– Cảm thấy gì là sao?

– Như… ghen chẳng hạn.

– Sao chị lại phải ghen?

Tôi thở phào một cái, nhưng lại cảm thấy có chút thất lạc.

– Chị không ghen nhưng chị yêu em.

Tôi lại giật mình thót một cái, nhưng lại có chút vui mừng.

– Vậy, sao… chị không ghen?

– Chị ghen làm gì? Chị ghen có thay đổi được em đâu. Chỉ có những người đàn ông ưu tú mới được nhiều phụ nữ yêu. Người đàn ông mà chị chọn phải là ưu tú nhất.

Tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn chị, về cái lý luận rất phi lý… nhưng lại rất có lý của chị.

– Mày đừng nhìn chị như thế. Chị đã gặp chị Nguyệt và cả chị Phượng, cả hai người phụ nữ ưu tú như thế mà đều chấp nhận mày, chị chả nhẽ cái kém hơn. Có cái chị hơn chắc, chỉ có chị mới có thể lấy mày, các chị ấy không được.

Tôi phải bật lên tiếng ho khù khụ, rồi nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không? Cũng may, hôm nay ngày thường, nên giờ quán cũng không đông lắm.

– Chị biết mày cũng yêu chị, nên chị sẽ chờ cho đến khi mày lấy chị thì thôi.

Chị bỏ thìa nĩa xuống, rồi chuyển người đi sang phía tôi, chị ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi ôm lấy cánh tay tôi, sau đó ngả đầu vào vai tôi.

– Chị biết mày cũng yêu chị, nhưng mày sợ không quan tâm được chị giống như bố với mẹ, đúng không? Mày yên tâm đi, chị sẽ chờ để mày xây dựng sự nghiệp, nhưng mà đừng để chị chờ lâu quá, chị già sẽ không sinh được những đứa con kháu khỉnh đâu.

Tôi ngồi im, không biết nói gì, chỉ là cảm xúc lẫn lộn đang cuộn lên trong đầu, đưa tay ôm lấy vai chị, nghe chị thủ thỉ.

– Chị sẽ sinh hai đứa nhé, một trai, một gái. Như ngày xưa, mày có thêm chị có phải vui biết bao. Mày đừng trách bố nữa, bố cũng đã rất vất vả để gây dựng sự nghiệp, cũng để cho những người bố quan tâm đỡ khổ. Bố với mẹ sắp kết hôn, mày cũng đừng ngăn cản, mẹ và bố cũng thế khổ cả đời rồi bây giờ mới lại bắt đầu lại.

Tôi nghe chị nói, cũng không biết mình có cảm xúc gì, chỉ là tôi biết mình không có cảm giác tức giận như trước đây. Thở dài một tiếng, tôi nó khẽ.

– Được, em sẽ không nói gì, coi như chuyện gì đã qua em sẽ cho qua không nhắc tới nữa, như em nói với mẹ em, sẽ chỉ nhìn về tương lai. Mẹ em quyết định như thế nào, em cũng sẽ tôn trọng.

– Thế còn chị?

– Em… cũng sẽ nhận. Nhưng cũng cần cho em thêm chút thời gian, em vẫn rối.

– Xì… em cũng sẽ nhận… Mày sao không nói cho nó dễ nghe hơn một chút. Mày cũng yêu chị, nhưng cho mày thêm thời gian để mày cưới chị có phải hay hơn bao nhiêu không? Để đêm nay chị về chị sẽ có giấc mơ ngọt ngào.

Tôi bật cười, rồi vỗ vào vai chị.

– Được rồi, ăn sáng cũng đã xong, nói chuyện cũng đã xong. Bây giờ chị muốn gì nào?

– Ờ… sáng nay mày gọi sớm quá, chị ngủ chưa đã. Mày về ôm chị để chị ngủ tiếp, rồi trưa sang chỗ bố mẹ. Giờ chắc cũng đang âu yếm, đến sớm lại làm phiền.

Tôi đồng ý, sau đó chúng tôi chạy về nhà chị.

Chương trước Chương tiếp
Loading...