Chinh phục gái đẹp - Chương 4

Chương 198



Phần 198

Nhìn bầu trời âm u, Tương Văn Sơn móc ra di động, Giang Bình Qúy hiểu ý tự động đi ra ngoài, tựa như là xem tình hình mực nước lũ, nhưng thật ra là đang tránh ra khoảng cách, trong khi Tương Văn Sơn gọi điện thoại, hắn rất rõ ràng tính nết lãnh đạo mình, vì thông thường chỉ cần thư ký gọi điện thoại là xong chuyện, tuyệt đối sẽ không tự mình làm, như vậy cú điện thoại này, nhất định là gọi điện thoại riêng tư, cho nên Giang Bình Qúy lẫn mất rất xa.

Trịnh Hiểu Ngãi nhận được điện thoại của Tương Văn Sơn thì vô cùng kinh ngạc, đã thời gian rất lâu ông không có gọi điện thoại cho nàng, điều này làm cho Trịnh Hiểu Ngãi hơi vui mừng, nàng còn cầu nguyện để cho Tương Văn Sơn nhanh chút đem nàng quên đi, như vậy thì nàng mới được tự do, nhưng không ngờ vừa sáng sớm lại nhận được điện thoại của ông ta, tay nàng run run, chờ cho chuông điện thoại vang lên một hồi, mới bấm nút nhận nghe điện thoại.

– Alo?

Trịnh Hiểu Ngãi khép nép lên tiếng..

– Còn chưa có rời giường sao? Sao chuông reo lâu như vậy mới nghe điện thoại.

Tương Văn Sơn cau mày hỏi.

– Đã thức rồi đang dùng điểm tâm, vừa rồi điện thoại để quên trong phòng ngủ, có chuyện gì vậy?

– Cũng không có chuyện gì, đột nhiên nhớ tới em, thời gian cũng khá lâu không có liên lạc, em vẫn khỏe đó chứ?

Giọng của Tương Văn Sơn đột nhiên trầm xuống.

– Vẫn tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì?

Trịnh Hiểu Ngãi cũng nghe được giọng nói của Tương Văn Sơn có chút u ám, tuy rằng bây giờ nàng không còn thích có quá nhiều qua lại cùng với ông nữa, nhưng đây không phải là nàng muốn là được…

– Sắp xếp đồ đạc tìm khu vực nào cao ráo một chút ở tạm thời gian đi, hoặc là đi đến Vệ Hoàng sơn trang, để anh gọi cho ông chủ sơn trang, em đến đó trú ngụ một thời gian ngắn đi.

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trịnh Hiểu Ngãi thất kinh hỏi.

– Cũng không có việc gì, anh bây giờ đang trên đê lớn hồ Mã Lạc, rất có thể bờ đê không giữ được cơn sóng lũ, nội thành TP Hồ Châu rất có thể sẽ bị ngập chìm trong nước, về phần ngập tới trình độ nào, hiện tại cũng đánh giá được, bây giờ không cần hỏi nhiều, mau đi nhanh đi..

Tương Văn Sơn nói xong liền cúp điện thoại, hắn lại đem điện thoại gọi cho con trai Tương Hải Dương, nói cũng giống vậy.

Trịnh Hiểu Ngãi nghe trong điện thoại phát ra tiếng tút tút, ngẩn người ra, rồi nhanh bấm số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, giờ này Đinh Nhị Cẩu đã đi làm, khi nhận được điện thoại của Trịnh Hiểu Ngãi cũng là ngạc nhiên, nhưng lúc nghe được nội dung thì giống như là sấm sét giữa trời quang rồi

Nội thành nhiều dân như vậy thì sơ tán như thế nào? Sớm biết rằng bờ đê sẽ không bảo đảm vì sao đến giờ này mới sơ tán, không được… chuyện này quá lớn, phải lập tức thông báo cho Thạch Ái Quốc, nhưng hắn chưa có kịp gọi điện thoại, thì trong hành lang truyền đến tiếng giày cao gót “ cộp… cộp… ”

– Đinh thư ký, điện thoại của anh sao luôn bận vậy? Thư ký trưởng gọi anh gấp kìa.

Một phụ nữ dáng cao đến gặp Đinh Nhị Cẩu nói.

– Um.. tôi đang gọi điện thoại báo cáo, chuyện gì vậy?

Đinh Nhị Cẩu đi theo sau lưng người phụ nữ hỏi.

– Tôi cũng không biết, thấy rất cấp bách.

Nàng nói lấy mà bước chân vẫn không có chậm lại, bản tính Đinh Nhị Cẩu háo sắc là trời sanh, chuyện khẩn cấp như vậy nhưng vẫn không có ngăn cản được hắn từ phía sau thưởng thức vóc dáng của người phụ nữ..

Đinh Nhị Cẩu suy đoán đây là một người đàn bà, bởi vì theo bất kỳ phương diện nào để so sánh, khí chất trên người nàng đều thành thục chứ không phải như là một người chưa có lập gia đình.

Nàng mặc một bộ váy áo màu lam, thân thể lả lướt nhìn rất là mạn diệu, cái mông bự tròn chính là một vưu vật mê người, làn gấu váy cách trên đầu gối tầm 20 phân, mé trên bao vây lấy cái mông đít nàng màu mỡ ngạo nghễ vễnh về phía sau, hiện ra hết đường cong hoàn mỹ nữ tính, cái loại thành thục đẫy đà này làm cho mỗi một người đàn ông nào nhìn thấy đều phải tim đập thình thịch.

Có thể nhìn thấy bên trong cái mông đít hằn lên đường viền cái quần lót loáng thoáng lộ ra, lớp vải quần lót ôm lấy cái bờ mông rất nhỏ, dường như thật sâu siết vào trong cái khe mông của nàng.

Bên dưới cái mông đẹp đầy đặn hiện ra cặp chân tuyết trắng thon dài không tỳ vết, bắp đùi tròn lẳn mê người, trên cặp đùi mang đôi tất cao màu da, nhìn qua quả thực muốn lấy mạng người!

Đường cong thân thể tuyệt đẹp, làn da tinh tế trắng noãn thấu hồng, tràn đầy thành thục quyến rũ mê người ý nhị, có thể nói được là nàng có cốt cách phong tư yểu điệu, làm người ta trầm mê đấy, dáng người vẫn duy trì hình vóc thon thả như cô gái vậy.

Người đàn bà này ở ban ngành nào sao mình chưa từng có gặp qua nàng?

– Chị là ở bộ phận nào, mà tôi chưa từng có gặp qua vậy?

Đinh Nhị Cẩu nhịn không được tò mò, nên hỏi thăm.

– À… đinh thư ký, cứ gọi tôi Hòa Trần là được, tôi họ Trương, tôi làm ở bên cục văn hóa thông tin đấy, được điều đến khoa tổng hợp ủy ban thành phố để giúp một tay, mới đến có vài ngày, chưa từng có gặp mặt Đinh thư ký đã, cho nên anh không biết tôi.

– Thì ra là vậy, cái tên Trương Hòa Trần, là có ý an lành không vướng bụi trần phải không?

Trương Hòa Trần không ngờ đến Đinh thư ký này còn biết ý nghĩa tên mình, nàng quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ là thoáng nhìn, mà làm cho Đinh Nhị Cẩu cả người rung động, đôi mắt này thật như là biết nói a.

– Thư ký trưởng, anh tìm em có việc à?

Dù cho nhìn ngắm Trương Hòa Trần rất phong tình, nhưng hiện tại thì không phải lúc, cho nên Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng bước vào phòng làm việc của Đào Thành Quân.

– Nghe được chuyện gì sao?

– Ừ… bờ đê chống lũ của hồ Mã Lạc chỉ sợ là không giữ được.

– Nhưng cho đến giờ, chúng ta cũng không có nhận được thông báo gì cả, chỉ có thông báo là dân ở chỗ trũng dời lên chỗ cao, nhưng lại không đem tình huống nghiêm trọng nói rõ cho dân chúng biết, đâu ai tự dưng bỏ được nhà cửa đầy dẫy đồ đạc nếu chưa biết tình hình nguy hiểm đến cỡ nào?

Đào Thành Quân trên mặt tái mét nói.

– Chẳng lẽ là thông báo rỏ thì sợ dân chúng khủng hoảng?

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Dù cho khủng hoảng cũng được còn hơn là trơ mắt bị dìm trong nước lũ, chuyện này tôi đã điện thoại cho chủ tịch, chủ tịch bảo chúng ta trước mắt đi đến trường học và viện dưỡng lão, phải bảo đảm là hòa các cụ già và học sinh an toàn.

– Vậy được rồi, em đi bên nào?

Đinh Nhị Cẩu chấn động, nhìn về phía Đào Thành Quân, hiện tại chủ tịch thành phố không có ở đây, nhưng ủy ban thành phố không thể không có tiếng nói, chuyện này vốn phải là do Thạch Ái Quốc chủ đạo, nhưng trong lúc tối hậu quan đầu, thì lại rơi vào trên người Tương Văn Sơn.

– Cậu đi đến trường cấp 3 Hồ Châu nơi đó là thấp nhất trong các trường học, tôi đi đến viện mồ côi, nơi đó cũng không ít là trẻ nhỏ, sau khi đến, thông báo cho bọn họ dời đi ngay, đặc biệt phải quản lý tốt các học sinh ở trường.

Trên 10 triệu người ở thành phố, trên đường vẫn âm ỉ, không có chút dấu hiệu nào là cơn sóng lũ lụt đang ập đến, tuy rằng đã bắt đầu đã có xe tuyên truyền thông báo, nhưng giống như là không có bao nhiêu người chú ý tới việc này.

– Chị Hiểu Ngãi… hiện tại em đang đi đến trường cấp 3 Hồ Châu, nơi đó vẫn còn có học sinh đang đi học phải không?

Vừa ra khỏi cửa Đinh Nhị Cẩu liền gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Ngãi.

– Đúng vậy, chị cũng đang chạy đến đó, Tương Văn Sơn này đúng là thứ trời đánh, nếu biết bờ đê không giữ được, tại sao không thông báo sớm, đến bây giờ mới thông báo, đâu có trường học nào phản ứng kịp, em tới đâu rồi?

– Em đang chạy đến để nhìn xem có cái gì để giúp một tay..

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Vậy được rồi, gặp mặt sau.

Trịnh Hiểu Ngãi ở trong phòng làm việc liền gọi điện thoại thông báo tất cả trường học và nhà trẻ nghỉ học ngay, nếu học sinh đang đi học, mau nhanh về nhà, thông báo nhà trường kêu gọi phụ huynh đem con trở về nhà, chỉ mong mọi việc còn có thể kịp, Trịnh Hiểu Ngãi trong lòng cầu khẩn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...