Chống quân Nguyên Mông

Chương 5



Phần 5: Thần Điêu Đại Hiệp, Kinh Dương Thần Long

Nhất Long kể câu chuyện thiếu niên hiệp nghĩa Lục Triển Nguyên ở giang hồ quen biết rồi thề non hẹn biển với đệ tử phái Cổ Mộ Lý Mạc Sầu, sau đó thay lòng đổi dạ, yêu cô gái Hà Nguyên Quân, nghĩa nữ của Võ Tam Thông.

Lý Mạc Sầu rời bỏ sư môn vì người yêu lại bị phụ bạc, trở nên hận tình, từ đó lạm sát người vô tội, bất kỳ ai họ Lục hay họ Hà không liên quan gì tới đôi trai gái kia đều bị giết, từ đó người trong giang hồ đặt tên cho nàng là Xích Luyện Tiên Tử.

Ngày lễ thành thân của Lục Triển Nguyên cùng Hà Nguyên Quân, Lý Mạc Sầu và Võ Tam Thông đến phá hoại, khiến Nhất Đăng Đại Sư ở chùa Thiên Long phải hạ sơn, bắt Lý Mạc Sầu phải hứa trong mười năm không được gây khó khăn cho đôi vợ chồng kia.

Được bảy năm, Lục Triển Nguyên bị bệnh hiểm nghèo qua đời, Hà Nguyên Quân cũng tự tử theo chồng, đổi tên con gái là Trình Anh để tránh bị nữ ma đầu truy sát, giao cho em trai là Lục Lập Đỉnh nuôi dưỡng.

Đúng hẹn mười năm, Lý Mạc Sầu đến sát hại cả nhà Lục Lập Đỉnh, riêng hai cô bé Trình Anh và Lục Vô Song mỗi người đeo nửa chiếc khăn ước hẹn của nữ ma đầu với Lục Triển Nguyên, nên mụ tha cho không giết.

Nghe đến đây, Lục Quan Quan chợt nhíu mày, nàng nói:

– “Chuyện này mẫu thân đã kể cho ta rồi, nhưng sao người không nói cho ta biết di mẫu Trình Anh là con gái của bá phụ Lục Triển Nguyên?”

Nhất Long nói:

– “Ta xem phi… không, chuyện này ta cũng không nhớ rõ, nhưng không phải đã rõ ràng sao, khi nguy cấp thì Lục Lập Đỉnh quàng khăn cho Trình Anh để bảo vệ cô bé, tuân thủ ủy thác của huynh trưởng. May mà phu nhân của Võ Tam Thông cắt tấm khăn làm đôi, chia cho hai đứa bé, mẫu thân ta mới thoát kiếp nạn.”

Lục Quan Quan gật gù, di mẫu và mẹ hay nhìn nhau cười mỗi khi nhắc đến việc này, quả là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu vậy thì phải gọi Trình Anh là bá mẫu thì mới đúng. Đúng lúc này, Hà Chương cầu kiến, mời Nhất Long đi một vòng quanh đất Quy Hóa để vẽ bản đồ. Chàng ưng thuận, rủ cả Lục Quan Quan theo cùng, vừa đi vừa kể tiếp câu chuyện.

Lục Vô Song giả vờ không nhớ gì về cha mẹ để Lý Mạc Sầu quên ý định giết nàng. Nàng chịu đủ mọi nhiếc mắng của Lý Mạc Sầu, tìm mọi cách lấy lòng mụ và đệ tử Hồng Lăng Ba, sau được nhận làm đồ đệ, được sư tỷ chỉ dạy võ công.

Trước Lý Mạc Sầu phản bội sư môn vì tình yêu, nay đã rửa hận thì nghĩ tới Ngọc Nữ Tâm Kinh của bản môn, bèn trở lại Cổ Mộ. Lục Vô Song nhân dịp này lấy đi quyển ‘Ngũ Độc Bí Truyền’, chạy trốn khắp nơi thì gặp được Dương Quá.

Lục Quan Quan chợt hỏi:

– “Dương Quá là tên cha ta ư?”

Nhất Long nói:

– “Đúng vậy, họ Dương bắt nguồn từ đúng nơi muội ở, Ngưu Gia Thôn có hai anh em kết nghĩa họ Quách và họ Dương, là hậu duệ các danh tướng thời Thủy Hử.”

Lục Quan Quan nói:

– “Thủy Hử, nghe lạ quá, đó là thời nào?”

Trong lúc say sưa lỡ nói tên phim chứ không phải tên thời đại, Nhất Long hồ lộng cho qua:

– “Ta cũng không nhớ là thời nào. Chỉ biết thê tử hai anh em này đều có mang và hẹn với nhau sẽ cho hai đứa con kết thành huynh đệ, hoặc tỷ muội, hoặc phu thê. Quá trình như thế nào ta cũng không thể nhớ nổi, chỉ biết một người con tên Dương Khang, một người tên Quách Tĩnh, hay còn gọi là Anh Hùng Xạ Điêu.”

Chàng kể tiếp việc ở phía Đông có hòn đảo Đào Hoa, đảo chủ tên là Hoàng Dược Sư có cô con gái Hoàng Dung, sau đó kết thành phu thê với Quách Tĩnh. Hoàng Dung trở thành bang chủ Cái Bang, Dương Khang bất hiếu, bất trung, bất nhân, bất nghĩa, chết bởi độc thủ của chính mình.

Nghe đến đoạn Quách Tĩnh cứu Mục Niệm Từ, đặt tên con trai Dương Khang là Dương Quá, có nghĩa là có lỗi lầm thì sửa lại, Lục Quan Quan mím môi, lắc đầu nhẹ nhàng, bây giờ nàng mới hiểu cái tên của mình có nghĩa thật sự là gì.

Quá ghép với Quan, nghĩa là qua ải, bỏ qua hết chuyện cũ, thể hiện nỗi thương nhớ của mẹ nàng với chàng Dương Quá, cũng ngụ ý không trách cứ chàng bất kỳ điều gì, chuyện cũ cho qua đi.

Nhất Long lại kể tiếp việc Quách Tĩnh đưa Dương Quá lên phái Toàn Chân, không được truyền dạy võ công gì chỉ nghe khẩu quyết, lỡ tay đã thương sư huynh, lạc vào Cổ Mộ, bái Tiểu Long Nữ làm sư phụ.

Sau đó vì sư đồ yêu nhau bất chấp luân thường, Dương Quá bị con gái đầu của Quách Tĩnh là Quách Phù chém đứt một tay, ẩn thân trong hang động của Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại với con chim điêu khổng lồ, sau này hành hiệp trượng nghĩa, được gọi là Thần Điêu Đại Hiệp.

Trải qua miệng lưỡi người đời, Tiểu Long Nữ bỏ Dương Quá mà đi nhiều lần, sau đó gặp lại nhau ở núi Chung Nam thì bái đường thành thân trong cung Trùng Dương. Lý Mạc Sầu, Dương Quá đều trúng độc hoa Tình, sau cùng Xích Luyện Tiên Tử chết trong biển lửa. Vì trúng độc nặng nên Tiểu Long Nữ nhảy xuống vực sâu, không muốn Dương Quá tự vẫn theo nên khắc chữ lên vách núi hẹn mười sáu năm sau gặp lại.

Hoàng Dung muốn Dương Quá chịu phục Đoạn Trường Thảo để giải độc hoa Tình, nên nói dối rằng có một người là Nam Hải Thần Ni đã thu Tiểu Long Nữ làm đồ đệ, đưa ra đảo Đại Trí ở Nam Hải.

Vì lẽ đó, quái nhân cụt tay luyện kiếm ở bờ biển Giang Nam, gặp ai đi qua cũng hỏi về Nam Hải Thần Ni đó chính là Dương Quá, cha của Lục Quan Quan và Trình Tiêu.

Nhất Long lại thao thao bất tuyệt:

– “Mười sáu năm sau, Dương Quá nhảy xuống Tuyệt Tình Cốc, gặp lại Tiểu Long Nữ…”

Lục Quan Quan ngắt lời, nói:

– “Không đúng, không thể nào!”

Nhất Long chưa kịp hỏi, thì nàng đã nói:

– “Huynh nói mười sáu năm sau, Thần Điêu Đại Hiệp gặp lại Tiểu Long Nữ, điều này chưa xảy ra. Mẹ ta kể nhiều lần, nữ ma đầu Lý Mạc Sầu vong mạng mười lăm năm về trước, sau đó trong một đêm thần tiên báo mộng, mẹ và bá mẫu Trình Anh có mang cùng một lúc sinh ra hai chúng ta. Giả sử mẫu thân không hề nhắc gì đến Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá để che giấu, thì đến giờ chỉ mới mười lăm năm, hẹn ước vẫn chưa tới!”

Giật mình một cái, Nhất Long biết mình đã lỡ lời, đành nín thinh không nói gì.

Lục Quan Quan cũng không nói gì, nàng như say sưa trong câu chuyện tình yêu của Dương Quá và Tiểu Long Nữ, một hồi sau chợt nói:

– “Huynh vẫn chưa kể mẫu thân của ta quen Thần Điêu Đại Hiệp như thế nào, có thể nói rõ không?”

Nhất Long gọi Hà Chương, cầm bút, chỉ vài hơi thở đã vẽ xong bản đồ, ông ta cảm tạ liên tục, ôm vào lòng như báu vật chạy về. Nơi đây hoang sơn dã lĩnh, không bóng chim muông, gió thổi nhè nhẹ vờn quanh da thịt, cảm giác se lạnh trong ánh tà dương ngả dần sang màu tím, cảnh đơn sơ xúc động lòng người.

Nhất Long bứt một cọng cỏ, ngậm vào trong miệng, nằm ngửa trên đồi ngắm trời hoàng hôn, Lục Quan Quan thấy vậy cũng làm theo, thấy thú vị, thơ mộng làm sao, cảm giác như nở hoa trong lòng, rất ngọt ngào.

Bằng giọng trầm ấm, Nhất Long kể cho Lục Quan Quan nghe về lúc mẫu thân nàng trốn chạy, có hai đạo sĩ nhìn vào cái chân thọt của nàng mấy lần, lời qua tiếng lại dẫn tới nàng dùng loan đao xẻo tai hai gã đạo sĩ, sau đó bị đồng môn của hai gã đánh gãy xương sườn, thế là Dương Quá phải nắn xương cho nàng.

Lúc đó, Dương Quá phải cởi hết quần áo của Lục Vô Song, da thịt chạm nhau, trai thanh nữ tú, dưới ánh trăng đã nhìn thấy hết thân thể của nàng, hai người đã thầm yêu mến nhau từ đấy.

Sau đó phải trốn sự truy sát của Lý Mạc Sầu, phải cởi bỏ quần áo mặc đồ đạo sĩ vào, đã nhìn thấy hết cơ thể nhau, lại còn nằm ngủ bên nhau cả đêm!

Hai người đều có ý nghĩ với nhau, Lục Vô Song nóng ran cả người, cõi lòng xao xuyến rạo rực lắm, Dương Quá cũng vậy, cứ nhích vào nhau mà cảm nhận nhiệt khí tỏa ra.

Giọng trầm đều đều của Nhất Long vang lên, kể tới đoạn buổi sáng, xuân tình Dương Quá lên cao tột đỉnh, tay chân mất tự nhiên, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lục Vô Song, chợt thấy cánh tay áo bị giật nhè nhẹ, hóa ra Lục Quan Quan đang kéo tay hắn.

Nhìn qua, Nhất Long thấy đôi mắt tròn xoe của nàng mở to trong ánh trăng mờ ảo. Hóa ra mặt trời đã lặn từ lúc nãy, chị Nguyệt lên cao, ánh trăng chiếu rọi, cả vũ trụ như chiếc lồng huyền bí đen thẫm lung linh màu đầy ánh sao chụp xuống đại địa, người ngắm chỉ thấy bản thân bé nhỏ như hạt bụi giữa thiên khung.

Không nói gì, Lục Quan Quan kéo hắn lại gần, bốn mắt chạm nhau không nói gì, như có ngàn từ vạn ngữ muốn thổ lộ, chỉ chăm chú ngắm nhìn nhau.

Nhất Long chợt hiểu, tình cảnh Dương Quá nằm kề bên Lục Vô Song cũng y hệt như thế này, hoa gần bên bướm, bướm quấn quýt hoa, liền tự giác không nói gì, tập trung cảm thụ.

Nhiệt khí từ hai người toát ra truyền cho nhau, mùi hương thiếu nữ ngan ngát khiến chàng râm ran trong người. Nàng cũng nghe được mùi nam tử từ chàng, tay chân run run nhưng thích thú trong lòng, thẹn thùng nói:

– “Long ca ca, ôm ta…”

Được lời như cởi tấm lòng, Nhất Long nhẹ nhàng ôm Lục Quan Quan vào lòng, nàng e thẹn dụi đầu vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim đập hồi hộp của nhau.

Lục Quan Quan nói:

– “Bây giờ muội đã hiểu được khổ tâm của mẫu thân, nàng yêu thầm Thần Điêu Đại Hiệp nhưng chàng đã có thê tử, vì vậy đêm hôm đó khi chàng ngủ đã bí mật… ừm… như hai chúng ta bây giờ.”

Nhất Long cười nói:

– “Nàng ngây thơ quá. Nam nữ ôm nhau thôi còn chưa đủ. Phải động phòng thì mới sinh ra nàng.”

Nàng cũng cười:

– “Muội biết. Mẫu thân có dạy cả rồi. Muội còn có thắc mắc, bá mẫu Trình Anh lúc nào thì gặp Dương đại hiệp, khi nào có mang biểu tỷ?”

Nhất Long đáp:

– “Đúng rồi. Đêm hôm đó hai người chỉ nằm bên nhau, không làm gì cả. Sau đó…”

Nhất Long kể cho nàng nghe Lục Vô Song bị Lý Mạc Sầu bắt đi, sau đó Dương Quá liên thủ với Trình Anh để cứu Lục Vô Song, được Hoàng Dược Sư dạy hai môn ‘Đạn Chỉ Thần Thông’ và ‘Ngọc Tiêu Kiếm Pháp’ rồi bỏ đi. Khúc Cô nhận lầm Dương Quá là Dương Khang, chàng nhận ra kẻ sát hại phụ thân là phu thê Quách Tĩnh, Hoàng Dung, điên cuồng ra đi, chỉ muốn trả thù.

Sau đó mọi người trùng phùng ở Tuyệt Tình Cốc, Tiểu Long Nữ nhảy xuống vực mất tích, Dương Quá chỉ mong nhớ thê tử, kết nghĩa huynh muội với hai tỷ muội Lục Vô Song và Trình Anh, ở lại Tuyệt Tình Cốc một tháng để trị hết độc hoa Tình, sau khi truyền dạy xong Ngọc Nữ Tâm Kinh cho Lục Vô Song thì ra đi không từ biệt.

Kể tới đây, Nhất Long định hỏi nàng một câu, chợt thấy ngực áo ướt sũng, hóa ra Lục Quan Quan khóc thầm nãy giờ, thút thít không thôi. Hắn hỏi:

– “Sao muội lại khóc?”

Lục Quan Quan nói:

– “Phụ thân khốn kiếp, năm lần bảy lượt bỏ mẫu thân đi không lời từ biệt.”

Nhất Long vội nói:

– “Nàng đừng trách người. Từ nhỏ đã mồ côi, không rõ lễ nghĩa, hành sự ly kinh phản đạo, chỉ làm điều mình thích, nên Hoàng Dược Sư mới coi người như đệ nhất tri kỷ. Trong lòng người chỉ có cô cô Tiểu Long Nữ, mối thù của phụ thân, mọi thứ khác đều xem nhẹ, vô tình tổn thương mẫu thân và bá mẫu nàng mà không biết. Thần Điêu Đại Hiệp đầu óc mẫn tiệp, ăn nói lưu loát, diện mục vô song nên rất nhiều cô nương thầm thích người: Quách Phù, Quách Tương, Hoàn Nhan Bình, Công Tôn Lục Ngạc, Lý Mạc Sầu…”

Lục Quan Quan nói:

– “Eo ơi, mụ nữ ma đầu thật lẳng lơ, nghe chàng kể hai lần phụ thân ta ôm chầm lấy mụ làm mụ bủn rủn cả người, ta thấy mụ thật phóng đãng!”

Nhất Long nói:

– “Âu cũng không trách Lý Mạc Sầu được. Phản bội sư môn, lại bị phụ bạc, mất đi sư phụ, mất đi tình yêu, ngoài hận thù ra thì bà ta tồn tại có ý nghĩa gì nữa? Thương thay!”

Đôi mắt híp lại, Lục Quan Quan chợt hỏi:

– “Vậy chàng có ta rồi, có phong lưu gieo tình khắp nơi như Thần Điêu Đại Hiệp không đấy? Lỡ biểu tỷ của ta yêu chàng thì thế nào?”

Nhất Long đáp:

– “Ta sẽ không để cho nàng khổ. Ít nhất ta sẽ không bao giờ bỏ đi như Dương Quá. Ta sẽ cưới tất cả làm vợ!”

Lòng đầy giận dỗi, Lục Quan Quan tức giận, đẩy một cái, Nhất Long nhận một chưởng lăn lông lốc xuống đồi. Nàng sửa sang lại xiêm y, ngồi dậy khoanh tay nhìn hắn, đôi má phồng lên rất đáng yêu.

Đi từ dưới đồi lên, Nhất Long mỉm cười, trông chất phác đáng yêu, Lục Quan Quan nhìn thấy mà ngượng ngùng, nói:

– “Đi về thôi, ở đây gió lạnh quá. Không chơi với huynh! Nam nhân thối! Ta không muốn mất ngủ cả đêm nhìn huynh say sưa trong mộng đâu!”

Miệng cười càng tươi, thầm nghĩ “Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu”, Nhất Long hài lòng với buổi hẹn hò hôm nay, nắm lấy tay Lục Quan Quan kéo mạnh, nàng vờ như mất thăng bằng nhào vào lòng hắn, hai người lại ôm nhau, nàng xấu hổ đẩy hắn ra nhưng tay vẫn nắm chặt, chợt hắn tung cánh tay lên, dưới ánh trăng hai người dung dăng dung dẻ như trẻ con, trong lòng vui sướng vô ngần.

Trên đường đi Nhất Long kể cho nàng nghe những chi tiết vừa nhớ được trong phim Thần Điêu Đại Hiệp, Lục Quan Quan lấy làm thú vị lắm, say sưa nghe chuyện của phụ thân, về đến trại rồi mà tay vẫn nắm chặt tay chàng lưu luyến không rời.

Mãi đến trước lều cho phái nữ ngủ, chàng mới buông tay, nói tạm biệt để đi về. Nàng đỏ bừng mặt thích thú, thầm nghĩ trong đầu chàng đúng là quên hết cả lễ giáo, trai gái dù yêu nhau đến đâu không ai dắt tay cả đoạn đường dài như thế vì quá thân mật, cách ăn nói, cư xử, thái độ của chàng cũng khác hẳn với tất cả mọi người.

Nàng chợt tự hỏi, chàng không nhớ, hay là không biết?

Hôm sau, Nhất Long dậy sớm, cơ bắp đau nhức tê rần, thử dùng suy nghĩ cắt bớt cảm giác đau, quả không còn đau nữa.

Thần diệu quá chừng, Nhất Long thầm nghĩ, rồi chợt tự hỏi phần điều khiển cơ thể nằm ở đâu trong máy tính, bèn nghĩ đến Device Manager – Quản lý thiết bị, một cửa sổ mở ra trong suy nghĩ, trong đó là danh sách thiết bị của máy tính.

Hắn thử dò xét, quả nhiên trong danh sách có ‘Nguyễn Nhất Long’, bên trong có ‘Kinh mạch’, ‘Huyệt đạo’, não bộ, tim, tay chân, xương cốt, bộ phận nào cũng có thiết bị đối ứng.

Mở các thiết bị liên quan đến cơ bắp, xem thử có cách nào cường thân kiện thể không, Nhất Long nhìn thấy nhật ký ghi lại tay chân đều dùng tới 200,300% trong suốt mấy ngày qua, cơ bắp rơi vào trạng thái gây dựng lại mạnh mẽ hơn gây đau nhức khó chịu, vậy nên phần “Cảm giác đau” đã bị hắn tắt đi.

Bên dưới các thiết bị của cơ thể là một loạt các công pháp trong mục ‘Phái Cổ Mộ’, theo thứ tự là ‘Thiên La Địa Võng Thế’, ‘Ngũ Độc Thần Chưởng’, ‘Ngọc Phong Châm’, ‘Băng Phách Ngân Châm’.

Thử mở một thứ, bên trong có tình trạng hoạt động, nội dung chi tiết, lựa chọn ngừng sử dụng và xóa bỏ, kèm cả một danh sách dài nhật ký ghi chép thời điểm sử dụng các thiết bị.

Bên dưới ‘Phái Cổ Mộ’, Nhất Long chợt thấy tên một công pháp lạ lùng: ‘Kinh Dương Thần Long’

Thử mở ra, xem chi tiết, hóa ra là cuốn võ phổ trong gian mật thất, sau bị thấm nước sông, ướt nhòe hết cả mực. Lục Quan Quan đã vứt đi sau khi qua Hồng Hà, may mà trong đầu hắn còn lưu giữ ảnh chụp, không thiếu một trang nào.

Nhất Long mở ra đọc, thấy ghi như sau: “Đời Đào Đường, phương Nam có Việt Thường thị qua hai lần sứ dịch sang chầu, dâng con rùa thần, có lẽ nó được đến nghìn năm, mình nó hơn ba thước, trên lưng có văn khoa đẩu ghi việc từ khi trời đất mới mở mang trở về sau. Phần cuối lưng nó ghi bốn chữ Kinh Dương Thần Long bằng tiếng khoa đẩu, nhưng từ dưới trở đi toàn là ký tự không ai hiểu được, vì vậy tổ tiên chép lại, rồi xóa bỏ nó đi để không ai biết, truyền lại cho con cháu đời sau. Đến năm Khai Nguyên nhà Đường, Mai Thiếu Đế cho người đi khắp nơi tìm năng nhân dị sĩ để giải thần công, gặp được Thanh Liên cư sĩ, hai người đã giải được một phần, chưa mang về Đại Việt được thì Thiếu Đế đã mất, người ấy liền tuẫn tiết theo chủ, thần công tuy đã giải nhưng cũng thất lạc theo. Tới đời Thiên Thành nhà Lý, ta khai quật được tấm bia tổ truyền ghi chép mọi việc, liền chép thần công thành cuốn sách này, đập nát tấm bia đi để khỏi có kẻ cướp đoạt, dâng cho Thái Tông để người phá giải.”

Hắn dở xem tiếp, toàn là những ký hiệu lạ lùng, không giống với bất kỳ loại chữ viết nào từng thấy, các ký tự đầu to đuôi nhỏ, trông như những con nòng nọc. Nhìn một lượt không hiểu được gì, Nhất Long đành gác qua một bên, chuyên tâm luyện võ.

Hắn liền tập Ngũ Độc Thần Chưởng, sau đó lại luyện tám mươi mốt chiêu chưởng pháp ‘Thiên La Địa Võng Thế’. Cầm mấy chiếc Ngọc Phong Châm, hắn thử mô phỏng thủ pháp của Lục Quan Quan phóng châm về phía gốc cây cách xa 20 mét, trúng phóc vào mục tiêu, nghĩ thầm:

– Chức năng mô phỏng này quá thần diệu, chỉ dùng ý nghĩa, máy tính sẽ tự thao tác cơ thể ta xuất chiêu với tư thế, lực đạo y như đúc, có điều cơ bắp không chịu nổi xung lực, dễ mỏi mệt. Chắc ta sẽ phải nhờ Quan Quan truyền dạy Ngọc Nữ Tâm Kinh, có nội công rồi sẽ dễ dàng chống đỡ cơ thể hơn.

Vừa nghĩ Tào Tháo đã thấy Tào Tháo tới, một bàn tay nhỏ nhắn tinh khôi nắm lấy tay Nhất Long, hắn biết đó là Lục Quan Quan.

– “Long ca ca, chàng thật chăm chỉ, chẳng mấy chốc sẽ thành cao thủ. Hôm nay ta sẽ dạy chàng quyền pháp và binh khí.”

Nhất Long cười, cảm giác được người mình thích khen ngợi vô cùng dễ chịu, nắm chặt tay nàng, nói:

– “Ta muốn học Ngọc Nữ Tâm Kinh. Nàng dạy cho ta nhé.”

Lục Quan Quan thẹn thùng, nói:

– “Ngốc ạ. Luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh phải cởi bỏ quần áo, tập nơi rộng rãi. Ban ngày ban mặc, chàng dám sao?”

Trái với suy nghĩ của nàng, Nhất Long cười, nói:

– “Dám!”

Tới đây nàng càng chắc chắn trong lòng hơn, Nhất Long không phải là người của thời đại này.

Hai người ra một con suối hoang vắng, Lục Quan Quan che mắt lại, Nhất Long cởi bỏ hết quần áo rồi ngồi vào bên dưới suối, dòng nước lạnh ngắt liên tục xối vào đầu vào vai làm hắn rùng mình, đành phải tắt luôn ‘Cảm giác lạnh’ của cơ thể.

Lục Quan Quan lấy danh nghĩa hộ pháp, cười tủm tỉm ngắm chàng từ đầu đến chân, nàng xấu hổ hết sức nhưng cũng rất hài lòng vì tình lữ tin cậy nàng vô cùng, phô bày hết thân thể ra. Thiếu nữ lần đầu được ngắm nhìn cơ thể đàn ông vô cùng tò mò, càng xấu hổ thì càng thấy thân thiết với chàng hơn.

Nàng đọc mấy câu khẩu quyết cùng pháp môn tu tập nội công, là công phu căn cơ nhập môn phái Cổ Mộ. Nhất Long luyện theo, chuyển nội tức ba vòng, thì thấy toàn thân nóng bừng bừng, toát ra ngoài cơ thể được dòng nước lạnh cuốn trôi đi hết, chân khí chạy tới đâu, cơ bắp gây dựng nhanh hơn, có xu thế hoàn tất chỉ trong vài giờ. Nhất Long mừng lắm, thả suy nghĩ để máy tính tự vận hành chân khí trong người theo công pháp, còn mình thì mở bài hát ‘Don’t Stop Me Now’, lòng khoan khoái dễ chịu vô cùng.

Lục Quan Quan chợt cau mày, sức nóng tỏa ra từ Nhất Long quá mạnh mẽ, càng lúc càng nóng hơn nữa, khi nàng và mẫu thân luyện công dưới thác nước không nóng đến thế này. Nàng kinh hoảng:

– “Không được. Long ca ca không chú ý lời ta dặn, nóng lòng cầu thành, chân khí chuyển di quá nhanh, nước lạnh không đủ để xua đi tâm hỏa, khí nóng chạy ngược vào thì tẩu hỏa nhập ma, chết ngay tức khắc!”

Nghĩ như vậy, nhưng nàng không dám gọi hay đụng chạm tới Nhất Long, sợ chàng bị kinh động, sẽ trọng thương ngay lập tức, đành nhảy lên đầu suối, vận ‘Thiên La Địa Võng Thế’ chưởng vào mặt nước, nhằm làm tăng lượng nước vào người chàng, hy vọng giảm bớt được khí nóng.

Nhất Long đang tiềm tâm nội dụng, không biết gì tới ngoại giới, mải mê nghe nhạc, để mặc máy tính chuyển vận nội tức theo công pháp một cách hiệu quả nhất, chỉ thấy trong người càng lúc càng nóng, như ngồi cạnh lò lửa, hắn bèn tắt luôn ‘Cảm giác nóng’.

Vừa tắt xong, Nhất Long đang nghe nhạc chợt thấy màn hình trước mắt chuyển thành màu xanh dương, tắt cái phụp, biến thành màu đen. Chưa hiểu chuyện gì, hắn ra lệnh bật máy tính, sau đó thử điều khiển cơ thể, liền thấy…

Điều khiển không được!

Không có cảm giác gì với cơ thể, không có chút cảm nhận ngoại giới nào, ý thức hắn vẫn còn nhưng giống như ngồi một mình trong căn phòng tối om, không biết xung quanh có gì cả.

Nhất Long mò mẫm trong đó, chợt thấy màn hình sáng lên, hiện cái logo Windows 98 quen thuộc, xem ra máy tính đang khởi động. Trong lúc chờ đợi, nhớ lại trải nghiệm vừa qua, Nhất Long hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra.

Máy tính quá nóng, tự động tắt!

Trước đây khi dùng máy giữa trưa hè, ánh nắng chiếu vào thùng hay làm máy tự ngắt vì quá nóng, bây giờ luyện công pháp nóng toàn thân, có thể đả thương các cơ quan, máy tính trong đầu Nhất Long liền tắt ngay để thực hiện cơ chế tự bảo vệ.

Bên tai văng vẳng tiếng gọi, Nhất Long đoán là Lục Quan Quan, đúng vậy, vừa mở mắt ra thì đã thấy gương mặt nàng tràn đầy lo lắng.

– “Long ca ca, Long ca ca, huynh không sao chứ?”

Lúc nãy Nhất Long đang tu luyện nóng bừng bừng, muốn bốc hơi cả nước thì ngã ra ngất đi, nàng vội nhảy xuống kêu liên hồi, thử đưa tay thăm dò kinh mạch ở tay, thấy nội tức không chạy loạn lên, tuy không hiểu ra sao cả nhưng lòng đầy may mắn.

Nhất Long nói:

– “Ta sơ ý quá, làm nàng sợ hãi. Chỉ là nóng quá ngất đi mà thôi, không có việc gì.”

Lục Quan Quan lau nước mắt, vừa mừng vừa giận:

– “Huynh thật đáng ghét, ta cứ tưởng chàng bị nhiệt khí công tâm, tẩu hỏa nhập ma rồi. May mà huynh chỉ ngất đi. Long ca ca, hứa với ta, dù có nóng lòng cứu Trình tỷ đến thế nào, cũng không được luyện công bừa bãi, đốt cháy giai đoạn như vậy được!”

Nhất Long gật đầu, Lục Quan Quan thấy ôm nam tử không mặc gì xấu hổ quá, bèn đẩy chàng ra. Đoạn nói:

– “Hôm nay huynh không được tu tập nội công nữa, để chân khí ổn định lại. Trước hết hãy luyện thành các môn võ công phái Cổ Mộ đã.”

Nhất Long mặc quần áo vào. Lục Quan Quan bắt đầu truyền dạy quyền pháp, công phu binh khí của phái Cổ Mộ cho Nhất Long. Chỉ nhìn một lần là mô phỏng lại y hệt được nên chỉ trong một ngày đã học xong.

Lục Quan Quan tấm tắc kỳ lạ về tài năng của chàng, vì có những chiêu thức mà nàng phải luyện vài năm mới thành thục, vậy mà Nhất Long chỉ nhìn một lần là có thể thi triển trăm lần như một, quả là thần kỳ. Nàng nói:

– “Chàng đúng là kỳ tài trong các bậc kỳ tài, ta chưa bao giờ nghe thấy có ai có năng lực đặc biệt như chàng. Chỉ mong ta dốc túi tương thụ, không tàng tư, sau này chàng đừng như Lục Triển Nguyên bội nghĩa với Lý Mạc Sầu. Nghỉ ngơi dùng cơm thôi.”

Nhất Long nói:

– “Sẽ không. Ta vẫn còn muốn học nữa, nàng hãy dạy ta võ công phái Toàn Chân đi. Ta chưa thấy đói.”

Lục Quan Quan kinh ngạc nói:

– “Lại không đúng rồi! Hôm qua chàng kể chuyện Thần Điêu Đại Hiệp nhảy xuống vực sâu, là chuyện chưa xảy ra. Hôm nay chàng lại biết rõ Ngọc Nữ Tâm Kinh phải học được võ công phái Toàn Chân, điều này ta chưa nói đến bao giờ. Phái Cổ Mộ vô cùng bí mật, trên đời ít ai biết. Chuyện Thần Điêu Đại Hiệp chàng kể cũng vô cùng chi tiết như thân lâm kỳ cảnh, nhưng lúc đó chàng còn quá nhỏ! Là cao nhân nào đã kể cho chàng chuyện Anh Hùng Xạ Điêu và Thần Điêu Đại Hiệp? Tại sao chàng mất trí nhớ, mà lại nhớ rõ về họ như thế?”

Đôi mắt nàng to tròn rất có cảm xúc, nhìn lâu sẽ thấy như bị hút hồn vào. Nhất Long say sưa ngắm nàng, không biết giải thích thế nào bèn nói:

– “Nàng xem, đỉnh đồi kia cao chừng ba mươi mét, lúc nhỏ mẹ ta thường dẫn ta lên đồi hái sim tím, vị chua ít ngọt nhiều, ăn rất thơm ngon. Chúng ta leo lên đó, cùng ngắm hoàng hôn đi, mau đi không muộn mất!”

Thấy Lục Quan Quan vẫn đang nhìn khó hiểu, Nhất Long sờ vào áo, lấy ra hai chiếc túi thơm, nói:

– “Tối hôm qua ta dựa theo cuốn Ngũ Độc Bí Truyền, hỏi Hà Chương hoa oải hương mọc ở đâu, tìm hái cho nàng được hai túi hoa này. Cầm lấy đi, mùi hương đuổi được muỗi, lại có tác dụng an thần, dễ ngủ. Mỗi người một túi.”

Lục Quan Quan tiếp nhận, trong lòng vô cùng ấm áp. Nàng rất thích túi thơm, nay được chàng tặng một cái thì khác gì tín vật đính ước, tình cảm với chàng càng thêm sâu đậm hơn. Nàng nói:

– “Đi hái sim, chàng sẽ nói rõ chứ?”

Nhất Long gật đầu. Hai người đi tới vách đá dưới chân đồi, Lục Quan Quan nhảy lên từng gờ đá, thanh thoát như tiên nữ, chỉ mươi bước đã lên tới nơi. Nàng định thả dải lụa xuống kéo hắn lên, thấy Nhất Long đã leo được một phần, bèn kiên nhẫn đứng đợi. Hai người lên trên rồi, thấy mình ở lưng chừng đồi, xung quanh toàn là hoa thơm cỏ lạ.

Nhất Long hái mấy quả sim, ăn thử thấy ngon tuyệt, bèn đưa cho Lục Quan Quan. Nàng tò mò nếm thử, tấm tắc khen, chợt thấy hắn ngậm một bông hoa tím ở miệng hút mật thì cũng làm theo, thấy ngọt ngào vô cùng. Hai người vừa đi vừa ngắm mặt trời lặn ở sườn núi, ánh vàng chói lọi chiếu lên những tán mây trắng khuất lấp một phần ánh tím, thơ mộng khôn tả.

Tới đỉnh đồi, Nhất Long phủi một đám cỏ, nằm ra ngắm mây trời tím biếc. Đôi mắt hắn vô âu vô lo, phản chiếu màu huyền mây trời, Lục Quan Quan ngắm nhìn chăm chú một hồi, rồi cũng nằm cạnh hắn, trống ngực phập phồng, trong lòng rạo rực.

Nàng hỏi:

– “Long ca ca, chàng là ai? Chàng đến từ đâu?”

Nhất Long liền kể cho nàng đầu đuôi câu chuyện từ lúc hắn bị kéo về quá khứ, nguồn cơn mọi sự tình. Hắn hỏi:

– “Quan Quan, nàng có tin ta không?”

Lục Quan Quan vô cùng kinh diễm:

– “Ta tin chàng. Chàng là thiên thần! Trên thiên giới cũng có nhà cửa, sông núi như chúng ta, nhưng có thần khí ‘xe máy’, ‘điện thoại’, ‘máy vi tính’, ‘tivi’. Chàng đánh nhau với thiên tướng Quốc Hùng, bị Thiên Lôi đánh xuống hạ giới, đày vào xác phàm. Thần khí ‘máy vi tính’ giúp chàng có thần năng mô phỏng mọi thứ trên đời. Thần khí ‘tivi’ nhìn xuyên quá khứ vị lai…”

Nói tới đây, Lục Quan Quan bỗng bịt chặt miệng mình, sau đó nói:

– “Thiên cơ bất khả lộ, ta biết được thiên cơ thì có bị Thiên Lôi trừng phạt không?”

Nhất Long cười, nói:

– “Không đâu. Hắn chỉ biết đánh bậy đánh bạ. Khi có sấm hay trời mưa, nàng đừng bao giờ đứng dưới gốc cây là được, hắn rất thích đánh những gốc cây to.”

Lục Quan Quan cũng cười, nói năng dịu dàng:

– “Bảo sao chàng hành xử không giống bất kỳ ai, là vì chàng không thuộc về nhân gian. Ta sẽ bảo vệ bí mật của chàng, không nói cho bất kỳ ai biết. Long ca ca, trên thần khí ‘tivi’, Thần Điêu Đại Hiệp sau đó thế nào, có thể kể cho ta không?”

Nhất Long vươn tay ôm nàng vào lòng, sau đó nhẹ nhàng nói:

– “Dương Quá nhảy xuống vực sâu, gặp lại Tiểu Long Nữ còn sống, sau đó…”

Chàng kể hết câu chuyện Thần Điêu Đại Hiệp, kể đại khái Ỷ Thiên Đồ Long Ký, sau đó nói:

– “Quan Quan, nàng nói xem, ta kính trọng Quách đại hiệp vô cùng, nếu ta đến thành Tương Dương cứu cả gia đình người, tránh hy sinh vô ích, vậy Ỷ Thiên Đồ Long Ký có xảy ra không?”

Lục Quan Quan ôm chàng chặt hơn, nói:

– “Ta không biết. Chỉ thấy thiên cơ không hề có sự xuất hiện của ta và biểu tỷ, chỉ thấy Hoàng Sam Nữ Tử là hậu nhân của Thần Điêu Đại Hiệp mà thôi, là cớ vì sao?”

Vuốt ve tấm lưng ong của nàng, Nhất Long nói:

– “Thiên cơ không phải là chân lý. Cùng một Thần Điêu Đại Hiệp, tivi chiếu nhiều bộ khác nhau, vậy ta nên tin bộ nào? Trong hơn một tháng Dương Quá truyền dạy Ngọc Nữ Tâm Kinh cho mẹ nàng, phải cởi bỏ quần áo, ai dám chắc không có chuyện gì xảy ra? Thần Điêu Đại Hiệp trọng tình trọng nghĩa, nếu biết mình có con gái riêng, ắt sẽ đi tìm ngay, nhưng người dành nhiều năm luyện kiếm bên bờ biển, ắt không hay biết đến sự tồn tại của nàng. Mẹ nàng và Trình Anh cá tính quật cường, trong lúc trị độc cho phụ thân nàng chắc đã lén phục thuốc mê để thổ lộ tình cảm chôn giấu trong lòng, sau đó trở về Ngưu Gia Thôn, sinh hạ ra hai nàng.”

Lục Quan Quan tỉnh ngộ:

– “Chẳng trách mẫu thân bắt ta và biểu tỷ phải trốn trong hầm rượu mỗi khi người lạ tới, nói rằng người trong giang hồ vô cùng hiểm độc, không ai đáng tin. Như vậy sẽ không ai nói cho phụ thân biết chúng ta có trên đời!”

Đoạn nói:

– “Long ca ca, chàng có thích ta không?”

Nhất Long cười nhẹ nhàng, hắn cũng có cảm tình với nàng, liền đáp:

– “Có. Ta thích muội. Nhưng nàng hãy còn nhỏ. Chúng ta mới quen nhau ít ngày. Hãy để một thời gian đã.”

Lục Quan Quan cười:

– “Chàng không biết tập tục hạ giới. Luật lệ nhà Tống quy định con trai mười lăm tuổi phải cưới vợ, con gái mười ba tuổi phải kết hôn, nếu không sẽ phạt tiền. Năm nay ta đã mười lăm tuổi rồi.”

Nhất Long nói:

– “Vậy nàng muốn thế nào?”

Lục Quan Quan dụi đầu vào ngực Nhất Long, nói:

– “Chàng hãy gọi ta là Quan nhi.”

Nhất Long cúi đầu, hôn lên trán nàng, vuốt ve mái tóc dài thướt tha. Lục Quan Quan cong người như con tôm nhỏ, nép vào lòng chàng, chợt ngửa đầu lên hôn vào má chàng.

Nhất Long cũng cuồng nhiệt hôn đáp trả, chợt môi chạm môi, lưỡi chàng tìm lưỡi nàng, cả hai như tan đi theo cái hôn, im lặng thật lâu cùng nhắm mắt hưởng thụ.

Hồi lâu, môi rời nhau kéo theo một sợi dây trong suốt, hai người cùng thở lấy hơi, mặt đỏ gay nhìn nhau âu yếm, nàng không biết để tay ở đâu, chỉ biết đặt vào ngực chàng. Nhất Long cứ sờ loạn vào mông, làm cơ thể nàng nóng bừng lên.

Bàn tay Lục Quan Quan ở ngực chàng chợt vòng ra sau lưng, ôm lấy tấm lưng rắn chắc. Nhất Long tuy sờ loạn một hồi, nhưng không cởi y phục của nàng, chỉ ôm mỹ nhân vào lòng, thi thoảng hôn thật sâu, ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp.

Nói ra thật xấu hổ, Nhất Long vẫn còn là xử nam, kinh nghiệm chăn gối chỉ được biết qua truyện tranh, phim ảnh người lớn, vả lại hắn biết lần đầu vô cùng hệ trọng, không dám manh động làm liều.

Lục Quan Quan ngửi hơi đàn ông nồng nàn của chàng, thấy xốn xang trong lòng, thầm đáng tiếc, nhưng cũng biết chàng trân quý mình, cảnh màn trời chiếu đất không đàng hoàng, biết đâu còn có kẻ nhìn trộm, vì thế thấy lòng mãn nguyện lắm, hài lòng vô cùng về chàng.

Hồi lâu, dế kêu rả rích, chị Nguyệt ngả về Tây báo hiệu trời đã khuya lắm rồi. Nhất Long đứng dậy, kéo tay Lục Quan Quan, nhấc bổng nàng lên xoay một vòng rồi ôm thật chặt, nàng cũng vui sướng trong lòng, tựa như không có xương dựa trong lòng chàng. Hai người nắm tay dung dăng dung dẻ đi về, trong lòng hạnh phúc vô bờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...