Chuyến đi phượt đáng nhớ

Chương 61



Phần 6

Khỏi phải nói các bạn biết tôi sửng sốt, à không choáng váng đến mức nào. Mặc dù khi biết em đồng ý đi với tôi chuyến này, lại chỉ đi có hai người, hơn nữa những hành động của em như ôm tôi hay đơn giản chỉ là mặc chiếc quần đùi ngắn khoe làn da trắng ngần của em thì một người với gần 30 tuổi đầu có thể biết được rằng em cũng có ý muốn gì đó bật đèn xanh, chí ít thì cũng phải là màu lục nhạt.

Nhưng giờ đây tôi đang á khẩu, hoàn toàn câm lặng và nhìn em, đôi mắt buồn kiên định vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. À tôi thấy nó từ từ khép lại, bản năng con người tôi lúc này trỗi dậy trước sức sống của em, những hình ảnh lúc này khi em còn làm điệu vũ trong phòng tắm lại hiển hiện, thôi thúc tôi phải thực hiện cái quyền chiếm hữu đầy nhục cảm này. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, mà có nghĩ được gì khi tôi nào có điều khiển được bản thân. Khi mắt em từ từ khép lại thì cũng là lúc khoảng cách giữa tôi và em được rút ngắn lại dần.

Tôi nhẹ nhàng như xưa nay vốn vậy. Chẳng biết tại sao khi mọi người hôn thì hay nhắm mắt, còn tôi thì muốn được nhìn thật kỹ khuôn mặt của người kia. Đôi mắt buồn với hàng lông mi dài tự nhiên trước mắt, tôi nghe thấy cả hơi thở dồn dập của em với sự hồi hộp, đôi môi đỏ hơi run run, cánh mũi phập phồng, mùi cơ thể từ cần cổ cao và đôi tai nhỏ trắng xinh xông lên chiếm lĩnh tôi. Môi tôi và em đã chạm vào nhau – Một cảm giác đê mê ngọt ngào đến lạ.

Đây không phải lần đầu tiên tôi hôn ai đó, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối cùng. Nhưng cảm giác khi hôn em, sự run rẩy của em làm tôi cũng run rẩy theo, tôi muốn ngộp thở. Rất nhanh thôi mặc dù còn đầy thèm muốn tôi khẽ rời đôi môi em ra. Cảm giác khi vặn người hôn em cũng làm cho tôi hơi mỏi. Em cúi người nhìn xuống, ngượng ngùng như một cô gái mới lớn khi cảm giác kiên định lúc đầu đã biến mất.

– Môi em thật mềm lắm – Phải một lúc tôi mới có thể nói, nhẹ nhàng.

Ưm.. Em không nói gì. Chỉ có tiếng ưm thật khẽ, như kiểu em định nói gì nhưng lại thôi. Em khẽ dựa đầu vào vai tôi, mắt nhìn xa xăm vô định. Tôi cũng muốn hỏi em, nhưng cũng lại thôi, kệ em mượn lấy bờ vai ở đó. Cơn nhục cảm của tôi cũng dần dần kìm hãm lại, tôi vòng tay ra ôm lấy vai em, kéo em vào chặt hơn như sợ em rơi mất. Em nhỏ bé nhưng thật cô đơn, đó là điều tôi cảm thấy. Khi tôi còn đang mải ngắm mái tóc em, tận hưởng mùi hương em thì em bỗng nói:

– Mình chơi nữa không anh? Tay em rời tôi mà lại cầm lấy đồng xu, mỉm cười.

Tôi bật cười về cái sự trẻ con này, vừa nãy còn hôn nhau, giờ đang nằm trong lòng người ta mà lại hỏi câu chả liên quan đến thế. Tôi ôm em chặt hơn chút nữa và cũng mỉm cười với em.

– Em vẫn muốn chơi à?

– Nếu anh muốn thì mình chơi cũng được mà.

– Rõ là em vừa kêu anh chơi nhé, giờ lại đổ thừa. Em vẫn muốn hỏi anh điều gì nữa à? – Tôi hỏi em nghi ngờ.

– Có chứ! Em đang muốn hỏi mà – Em nheo mắt.

– Thế thì khỏi cần tung đồng xu nữa, em hỏi đi anh trả lời liền – Tôi chán với trò xu với chiêng này rồi.

– Vậy để em hỏi nhé

– Ừ em hỏi đi

– Anh có muốn hôn em nữa không?

Tôi nghiêm nghị người lại, ngồi thẳng lên. Chúng tôi cứ thế ngồi trên giường đối diện nhau. Khẽ vuốt tóc em ra sau hai tai, tôi nâng cằm em lên nhìn thẳng vào mắt, bằng giọng trìu mến nhất có thể tôi nói với em:

– Anh muốn hôn em suốt cuộc hành trình này.

Em cúi mặt xuống có vẻ hơi xấu hổ. Tôi tiện thể kéo em vào hẳn lòng mình, ấm cúng. Khẽ nâng khuôn mặt trái xoan lên tôi tiến lại hôn em lần nữa. Khi đến thật gần đột nhiên em đặt ngón tay lên môi tôi, mắt em lại nhìn thẳng vào mắt tôi:

– Anh ở bên này luôn với em nhé.

Tôi bật cười thành tiếng. Thề với các bạn là từ nãy tới giờ tôi chưa có lúc nào muốn nhảy sang cái giường bên kia mà nằm cả. Kệ nó lạnh lẽo và cô đơn bên đấy. Còn giờ này khi em hỏi câu đấy làm tôi tự nhiên có tiếng khục khục trong cổ họng.

– Em sợ ma à? – Tôi trêu.

– Không nhưng mà… – Em ấp úng

– Rõ thế nhé! Bản công tử sẽ chiều ý cô nương – Tôi lại trêu tiếp.

– Anh này! – Em lấy tay đập vào ngực tôi nũng nịu.

Không cần nói thêm điều gì nữa, tôi nâng cằm em lên và đặt lên đôi môi tuyệt vời đó một nụ hôn. Không như lần trước tôi trở lại sự mãnh liệt và chủ động của một thằng đàn ông. Gấp gáp nhưng cũng rất dịu dàng. Phải một lúc thì đôi môi em hé mở, tôi lùa lưỡi vào trong miệng em. Mặc dù có đôi chút bất ngờ nhưng em cũng dần dần hưởng ứng. Đôi tay mạnh mẽ của tôi ép chặt người em vào người tôi, tay em cũng đã quàng ra sau gáy tôi từ lúc nào, chúng tôi hôn nhau say mê, ngây ngất.

Bạn đang đọc truyện Chuyến đi phượt đáng nhớ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-di-phuot-dang-nho/

Em như con mèo bé nhỏ và ngoan ngoãn. Chúng tôi dành tất cả sự đam mê lên nhau trong giây phút này. Chỉ đến khi cảm thấy ngộp thở, đôi môi bỏng rát vì cọ xát tôi rời em ra, đi tìm vị trí khác. Từ môi đến mắt, tôi dạo qua tai em thì thầm:

– Hãy để cơ thể mình tự cảm nhận em nhé!

Đáp lại tôi chỉ là tiếng ưm ưm trong cổ họng, vòng tay em càng siết tôi chặt hơn. Và với người đàn ông từng này tuổi, tôi thật không khó để có thể nhẹ nhàng tuột chiếc áo phông của em ra trong một tích tắc. Em ngượng ngùng hai tay che lấy phần tạo hóa ban cho đấy, không to không nhỏ nhưng đầy hực hực của tuổi xuân e thẹn.

Nửa trên của tôi lúc này cũng giống như em, tôi lại lao vào em ngây dại, 2 làn da sau khi đã được tháo bỏ lớp che chắn vướng víu đã có thể cảm nhận trực tiếp từ nhau, nóng rẫy, bỏng rát. Những nụ hôn lại tiếp tục không ngừng.

Các bạn ạ, nếu có một bộ phận trên cơ thể con người nào của mình được bình chọn là thú vị nhất thì tôi cho rằng đó chính là cái lưỡi. Cái lưỡi không chỉ giúp chúng ta nói cười, cái lưỡi nó còn giúp chúng ta cảm nhận từng hương vị của các món ăn mà chúng ta thường ăn, nó cũng chính là giúp ta cảm nhận mọi hương vị của sống, đó là chính là hưởng thụ. Và ở đây bây giờ tôi dùng nó để hưởng thụ em, hưởng thụ từng milimet trên cơ thể em, hưởng thụ từng hương vị một, có vị ngọt ngào của mật, vị mặn mà của muối, vị căng tràn của tuổi xuân, vị nào cũng làm cho tôi cảm thấy thật tuyệt. Không chỉ thế nó còn giúp truyền cảm nhận của sự hưởng thụ của tôi tới em, cho em biết rằng tôi đang yêu cơ thể em đến chừng nào. Cả cái cơ thể đấy, tuổi xuân đấy, làn da đấy quẫy đạp dưới tôi, căng ra như muốn nổ tung, đôi môi đỏ hình trái tim của em thì đang hé mở phát ra những âm thanh của sự du dương, ngọt ngào, đôi lúc điểm lên những nốt cao vượt khúc.

Tôi vẫn đang hưởng thụ em.

Như cả đời ta sẽ chỉ có cơ hội ăn một món ngon. Tôi nhấn nhá từng chút, từng chút một, nhẹ nhàng, cảm nhận từng hương vị, sự quẫy đạp, của tiếng nhạc. Cơ thể em từ lúc nào đã không còn gì cản trở tôi cho sự hưởng thụ vừa rồi. Tôi cũng vậy, tôi đã vứt tất cả cái sự vướng víu, nóng bức ở trên tôi, làm khó tôi ra một chỗ nào đó mà tôi cũng chẳng để ý, tôi đang cảm nhận em bằng tất cả những gì có thể.

Tôi thấy sự nghê dại

Tôi thấy sự ẩm ướt

Tôi muốn trong em, tôi muốn.

Như đã nếm xong tất cả các món ngon, chỉ còn duy nhất một món cuối cùng, ngon nhất. Tôi như đang đứng trước lằn ranh cuối cùng của sự hưởng thụ, chỉ một chốc nữa tôi có thể tôi sẽ bay, sẽ đến cái cuối cùng người ta gọi là thiên đường trong đó. Nếu muốn thế tôi sẽ phải qua sông, sẽ phải chìm vào trong đó, sẽ cảm nhận những gì cuối cùng mà tạo hóa đã ban cho ta thứ gọi là bản năng.

Tôi nhìn em lần cuối trước khi được bay, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trái xoan vẫn còn đang ửng đỏ bởi sức nóng, đôi môi hình trái tim vẫn còn đang mấp máy nói lên tiếng nhạc, làn da trắng ngần không tì vết của tuổi xuân đang nằm ấy dưới thân tôi, diệu kỳ. Tôi nhìn em, cái cơ thể nhỏ bé, trắng ngần nhưng cân đối ấy đang chờ đợi, phải chăng!? Có vẻ như em cũng đang chờ đợi cái khoảnh khắc này.

Khoảnh khắc một vị tướng đang chuẩn bị vượt qua bức tường thành đã không còn quân lính.

Chương trước Chương tiếp
Loading...