Chuyện đời tự kể

Chương 28



Phần 28

Em nói mớ trong giấc ngủ. Tôi nhìn em có những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Tôi xuống vội lấy cái khăn ướt lau qua nhưng em vẫn không thôi…

Tôi thực sự lo lắng vì có thể em đã bị cảm gió rồi… tôi thực sự không biết sao chỉ cầm khăn lau đi những giọt mồ hôi dài… tôi lau cho em nhìn gương mặt vẫn như ngày nào nhưng lại thầm tự hỏi sao mình lại vướng vào mấy chuyện thế này mãi.

Bỗng nhiên em mở hé đôi mắt nhìn tôi… 1 cái nhìn như muốn nói với tôi điều gì đó… tôi nhìn em như tay vẫn lau mồ hôi…

– Trong mi còn có tao không…

Em nói với giọng nhẹ nhưng tôi vẫn đủ nghe thấy. Tôi thật sự bất ngờ bởi câu hỏi đó lúc này không phải thứ tôi cần, câu hỏi đó đáng lẽ ra em phải nói từ lâu rồi mới phải…

– Mi đang mệt đấy… nghỉ đi rồi tao sẽ về…

Em không nói gì chỉ nhắm chặt đôi mắt… như muốn tránh đi câu trả lời của tôi. Tay em cũng gạt phăng cái khăn mà tôi đang lau…

– Mi về đi… tao ổn rồi…

Em quay lưng về phía tôi… tôi biết sao đây. Chỉ là như vậy là quá tốt rồi… tốt cho cả 2…

Tôi dọn dẹp đồ của tôi rồi cũng đứng lên. Em vẫn nằm như vậy…

– Tao về nhé…

Em không nói gì chỉ bỏ mình tôi lững thững bước ra ngoài với tấm lòng nặng trĩu… tôi về quá lấy xe rồi đạp nhanh về nhà… vào tới phòng thấy Tâm đang giặt quần áo… tôi lặng lẽ bước tới phía sau em ôm từ sau… nhưng em tỏ ra tức giận. Em vùng vằng để tôi không ôm được em…

– Anh xin lỗi…

Em vẫn không nói gì… tôi để ý rằng mâm cơm đã dọn trên chiếu. Em đã đợi tôi từ trưa…

– Anh biết em đợi anh lâu lắm không hả… em trách tôi với giọng như đang muốn khóc…

Tôi vẫn tiếp tục cố ôm cái eo nhỏ nhắn của em nhưng đâu có được. Em tuyệt đối cự tuyệt…

– Ra mà ăn cơm đi…

Sôi máu lên rồi tôi vòng tay cầm lấy cái đầu gối em mà nhấc lên. (Em đang ngồi xổm) không biết các bác tưởng tượng ra không… em bất ngờ la oai oái…

– Thả em ra…

Tôi mặc kệ bế em lên như thế mà để em nằm lên giường. Tay tôi thò vào áo en mà mần mò cái đầu ti của em…

– Anh… cửa kìa…

Tôi mặc kệ vẫn nghịch như vậy mặc em vẫn không cho…

– Còn như vậy không…

– Sao anh không nghe máy…

Tôi không biết trả lời em sao đành hôn lên môi em 1 hơi dài. Lưỡi tôi dễ dàng phá bỏ sự chống cự yếu ớt của môi em mà thì vào trong làm loạn trong miệng em… rồi em đẩy tôi ra…

– Mùi rượu… anh vừa đi đâu…

Thôi xong rồi… tôi quên mất lúc nãy cũng có uống 1 ít rượu…

– Anh đi uống 1 chút với mấy anh khoa kinh tế đó mà… tôi đành bày lý do nói dối em tiếp…

Em nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ… em nhìn thái độ của tôi xem có gì khả nghi không… tôi quyết định giờ nốt bài cuối… tôi đưa môi em lại gần mang tai em nói nhỏ…

– Em không tin anh à…

Em nhột mà ưỡn nhẹ người lên. Em vòng tay qua cổ tôi… em thì thào…

– Em tin anh mà…

Tôi thò tay xuống mông em mà vỗ 1 cái…

– Tin anh thì xuống ăn vs anh nào…

– Thì thả em ra. Để em giặt song rồi ăn…

Tôi thả em ra… 2 đứa lại cười nói vui vẻ… nhìn em giặt giũ mà trong tôi lại cảm thấy mình là 1 đứa khốn nạn. Thực sự tôi đã không xứng đáng. Tôi đã lừa dối em… không chỉ 1 mà nhiều lần… lừa dối 1 cô gái quá tốt…

Chương trước Chương tiếp
Loading...