Chuyện đời tự kể
Chương 29
Bẵng đi vài tháng rồi, cái ngày tôi bỏ TP lại 1 mình… thực sự chỉ có lúc đó tôi mới day dứt rồi quên luôn vì nghĩ đơn giản là em say nên chắc cũng chả nhớ đâu. Cuộc sống tôi cũng đơn giản cũng sắp tết nhất tới nơi rồi… lại 1 cái tết trôi qua… năm qua thực sự lắm chuyện mà tôi không muốn nhớ nữa.
Tôi và Tâm vẫn vậy, quãng thời gian gần tết tôi và em không được ở bên cạnh nhau nhưng thay vào đó chúng tôi được đi chơi nhiều cùng nhau vì ai lại đi học vào quãng thời gian đó nữa. Tôi và em hầu như ngày nào cũng lân la hàng quán và các cửa hàng sắm đồ tết. Cũng may là tôi có 1 khoản tiền tiết kiệm nên tết năm đó tôi cũng không phải dùng tiền ny như năm ngoái.
Cái ngày mà tôi tạm biệt em để về cạnh gia đình cũng tới. Tết năm nay cũng giống mọi năm. Gia đình tôi vẫn vậy. Quần quật công việc để mong sao tôi và đứa em có 1 cái tết ấm cúng. Tất nhiên tôi cũng giúp gia đình ở những công việc nhất định, sáng giữ xe chiều lại dọn nhà.
Ngày 29 tết… cái ngày mà đông khách khứa ra vào chợ nhất. Tôi cùng bố bận rộn với đám xe máy mà quên đi sự hiện diện của 2 người đang bước tới. A Hải cùng TP. Anh vỗ vai tôi 1 cái khiên tôi cũng phải giật mình.
– Ghi số cho anh em ơi…
Tôi quay ngoắt về phía sau. Anh hải đang dắt cái xe cùng Phương. Em bẽn lẽn ở phía sau bờ vai lớn của người con trai kia. Tôi thấy em ngượng ngùng… em còn trả buồn nhìn thẳng vào mắt tôi. Khi Phương cùng a Hải tìm chỗ để thì cũng đúng lúc anh gặp 1 người quen.
– Em ra kia đợi anh trước nhé…
Phương không nói gì mà chỉ lặng lẽ bước ra đầu đường nơi tôi đang ngồi trên cái bàn… em bước đến nhưng không thèm nói với tôi 1 câu gì…
– Đi chợ à… mua nhanh lên, 29 tết rồi đó.
Em bất ngờ quay mặt lại tôi… tôi vẫn đang cầm cục tiền đếm đếm rồi nhìn thẳng mắt em. 2 Ánh mắt nhìn nhau. 1 Ánh mắt bất ngờ còn 1 ánh mắt nhìn em vs 1 sự bình thường…
– À… thì…
Em chưa kịp trả lời thì anh Hải đã bước đến mà kéo em đi trước sự ngỡ ngàng của 2 đứa.
– Đi thôi… ta đi nào…
Anh kéo Phương đi nhưng Phương vẫn ngoái lại nhìn tôi. Tôi biết vì bản thân tôi cũng đang nhìn em… tôi nhìn em bị người ta kéo đi…
29 rồi 30. Tết chỉ vui cái hôm giao thừa. Mặc dù mệt nhưng rất vui… đêm đó tôi vẫn ở nhà coi tv cùng gia đình rồi nch vs em 1 lúc trước khi chúng bạn tôi lại đi chúc tết như mọi năm. Chúng tôi đi khắp 1 lượt thì dừng lại ở nhà Phương.
Kể chút mà bố mẹ Phương đi sang lào rồi nên để lại cho Phương căn nhà. Không to lắm và cũng ở trong ngõ nên khá u vắng… chúng tôi thấy cửa để như vậy nên lẳng lặng đi vào cho em 1 sự bất ngờ vì đơn giản em ai cũng yêu quý. Tất nhiên là tôi không đồng ý nên tôi đi sau.
Nhưng tới khi vào nhà em, hơn 10 người chúng tôi phải thấy cảnh em và a Hải… Đang hôn nhau… 1 cách say đắm… tay lão còn đang để vào mông Phương nữa…