Chuyện tình nơi công sở

Chương 5



Phần 5

Quên chưa kể với các bạn, tôi có một thằng bạn mới thân. Thằng quỷ này với tôi như kiểu có duyên hay sao đó, mà vừa gặp nhau đã thấy hợp nhau kinh dị. Thằng quỷ này tên Nghĩa, người Hà Nội, mới chuyển vô Nam sống chừng 2 năm. Tôi không rõ ba mẹ nó ngoài Hà Nội có buôn thuốc phiện hay làm gì tương tự không mà nhà nó giàu dữ dội lắm. Một mình nó ở 1 căn nhà bự thiệt bự, xe hơi đổi liên tục, tối ngày long rong không làm ăn gì hết.

Khi tôi còn ở nhà, nó có mặt ở nhà tôi phải tới 8 tiếng một ngày. Tôi chơi game, nó cũng lao vô đòi chơi game, tôi đọc truyện nó cũng đọc truyện, tôi ăn nó cũng ăn ké, trừ mỗi lúc tôi đi vệ sinh thì nó ở ngoài. Không phải tại nó không muốn, tôi dám chắc nếu trong nhà vệ sinh có 2 cái bồn cầu nó cũng nhào vô chiếm một chỗ cạnh tôi lắm.

Mà nó không có gay nha. Đừng nghe tôi kể vậy hiểu lầm về nó, tội nghiệp. Thằng quỷ này ngó thấy gái mắt sáng rỡ, trong cuộc đời nó tiền ngu bỏ ra vì gái có lẽ còn cao hơn người nó. Tôi chửi hoài, nhưng chỉ được dăm hôm đâu lại vào đó cả. Thằng này khờ – khờ hơn cả tui luôn, hèn chi 2 thằng hợp nhau thấy ớn. Nó vừa là bạn, vừa là đàn em thân cận của tôi, bởi ngoài tôi nó hầu như không có bạn ở trong này. Thứ vừa giàu vừa khờ như nó, thiếu gì thằng muốn cắt máu ăn thề luôn, nói gì ba cái vụ kết bạn. Có điều nó khờ chứ không có bị khùng, mấy vụ này nó nhìn ra hết trơn.

Tôi cũng biết có một lý do chính để tình bạn giữa tôi và nó hình thành: Đó là tôi không khi nào quan tâm tới túi tiền của nó. Đi xe hơi cũng vậy, đi xe máy cũng vậy, đi xe đạp thì tôi kêu lên xe tôi cho đi ké, chứ còn lại thì đối với tôi, nó chỉ là thằng Nghĩa mà thôi. Nghĩa mặt trận – cái biệt hiệu này tôi thương mến đặt riêng cho nó, bởi không hiểu sao trên mặt nó trứng cá nổi quá trời, ngó sơ sơ nhìn giống cái chiến trường Khe Sanh y chang luôn.

Thằng quỷ mặt mụn giờ đang ngồi trước mặt tôi, hăm hở gắp đồ ăn. Kể cũng lạ, sao nó qua nhà tôi ăn cơm bữa nào nó cũng ăn như bị bỏ đói lâu ngày, không lẽ nó ái mộ tôi tới mức ngó mặt tôi là ăn cơm thấy ngon miệng hơn sao? Ba mẹ tôi có vẻ quý thằng quỷ này dữ dội, cũng một phần bởi ngoài tính lông bông, nó được xem là một trong những thằng bạn tử tế nhất của tôi. Mỗi khi nhà có việc, ba mẹ tôi gọi 1 câu là lăng xăng tới liền, phụ bưng đồ dọn dẹp như oshin, không khi nào tị hiềm vụ mất nét như tôi. Má tôi ngó nó ăn, cười:

– Thằng Nghĩa ăn tốt ghê ha. Ngon không, ăn nữa bác làm nha?

Thằng quỷ trợn mắt nuốt cơm, gật đầu lia lịa. Tôi ngó nó mà phán ngán, thứ dân chơi gì đâu ăn uống mất nét quá trời. Vậy mà ba cái lúc đi nhậu làm bộ chảnh chọe dữ dội lắm, nhón một miếng trái cây, nhấp môi chút rượu, cái mặt mụn làm bộ trầm tư thấy ghét. Tôi ăn xong, bỏ lên phòng nằm dài hút thuốc, mặc cho thằng quỷ thả sức chiến đấu với đĩa đồ ăn.

Chừng mười lăm phút sau, thằng quỷ đẩy cửa bước vô, gương mặt đầy thỏa mãn. Nó nằm dài lên cái ghế salon, thản nhiên rút thuốc trong bao của tôi ra hút, thở dài:

– Chán quá Long ơi! Bữa nào nghỉ tao với mày đi đâu chơi đỡ buồn đi.

Đây là câu nó thường xuyên nói với tôi. Thứ người gì đâu tối ngày chơi, chơi, vô dụng hết sức. Thiệt tình cách đây 2 hôm tôi cũng giống nó vậy thôi, có điều lúc này tôi hoàn toàn có quyền nói ra câu đó, bởi dù sao tôi cũng đang là người của công sở chứ bộ! Tôi làm mặt lạnh, kêu:

– Công việc của tao bận rộn dữ lắm, thời gian đâu rảnh rỗi mà chơi bời với mày!

Nói câu đó nghe oai dữ dội à nha. Thằng quỷ mặt mụn ngó tôi, gương mặt đầy vẻ khâm phục:

– Ủa mà mày làm cái gì ở đó? Sao không có ngày nghỉ gì hết vậy?

– Thật ra cũng không có gì nhiều, nhưng tao mà nghỉ chắc công ty sập tiệm mất. Mày không hiểu đâu.

Thiệt tình, tôi có hơi xạo nhưng không phải không có lý đâu nha. Khách hàng báo hỏng không nổi, đồ hư không có ai tới sửa, họ bực dọc xách đá đập bể công ty mấy hồi. Thằng quỷ coi bộ cũng biết tôi nổ, cười hích hích, không buồn hỏi thêm nữa, với tay lấy cái điều khiển tivi. Ngó mấy chương trình hoài nó cũng chán, cúi xuống sục sạo tìm đám đĩa của tôi, vừa tìm vừa hỏi:

– Sao không có đĩa sex hả mày?

Tôi cũng muốn ngã từ trên giường xuống đất lộn cổ vài vòng. Thanh niên thời đại @ 26 tuổi có xe hơi mà sao vẫn hỏi đĩa sex là sao? Thằng này thiệt tình bệnh tới không chữa nổi rồi. Giờ ai xem mấy cái đĩa sex đó nữa, quê một cục. Internet thiếu cha gì, mở ra một cái bội thực bướm mà chết lăn quay ra luôn chứ giỡn à? Tôi dòm nó lom lom:

– Mày ăn nhiều quá bị lú rồi phải không Nghĩa? Ghệ thiếu cha gì, sao tự dưng dở chứng đòi xem sex?

Thằng quỷ mặt dày vẫn thản nhiên như không:

– Cái này nó gọi là ngẫu hứng – ngẫu nhiên nổi hứng – mày không biết à? Ghệ tao thiếu gì, nhưng tao mới… bỏ xong, cũng thấy thiếu thốn chút chút.

Tôi ngán ngẩm kêu thằng bạn vàng:

– Vậy đi kiếm đại con hàng nào giải tỏa đi mày. Ngồi đó ám quẻ tao hả?

Mắt nó sáng rỡ, gật đầu lia lịa:

– Được đấy, tao với mày cùng đi luôn!

Thiệt tình tôi muốn lao vô đánh vào đầu nó quá xá. Nghĩ tôi là thứ ham hố giống nó hay sao? Nói không phải khoe, cả cuộc đời tôi không mấy khi đụng tới mấy ẻm, bởi thứ nhất tôi có cảm giác không sạch sẽ, cái thứ 2 là nó chẳng có chút xíu cảm xúc mẹ nào, tôi tự xử còn lẹ và thỏa mãn hơn. Cái suy nghĩ đó ăn sâu trong tôi tới mức đám bạn bè sau mỗi chầu nhậu đều chịu thua, không khi nào kéo tôi đi mấy chỗ đó được. Nhưng thằng quỷ này là ngoại lệ. Nó ngó gương mặt lạnh te của tôi, giọng chuyển sang nài nỉ:

– Mày đi với tao chút đi, qua đó một mình tao xấu hổ. Mày không chơi thì mày ngồi ngoài uống rượu, uống nước gì cũng được. Anh em thân nhau như thế mà mày nỡ từ chối tao cái việc nhỏ này à?

Tôi cũng thua nó luôn. Thằng này cái gì cũng biết, trừ mỗi việc biết mắc cỡ. Thứ người gì đâu đi chơi gái cũng rủ tôi đi… ngồi đợi, mà với cái tính dai như cao su của nó, tôi từ chối dám nó lải nhải tới khuya lắm. Thở dài khoác cái áo vô đi ra xe cùng nó, kêu bà má:

– Con đi ăn khuya với thằng Nghĩa chút xíu nha má.

Xe nổ máy rồ đi, mặc cho bà má đứng thẫn thờ phía sau. Chắc bả tưởng 2 thằng tôi mới bị lủng bao tử đột xuất lắm, mới ăn cơm tối xong cách chừng nửa tiếng lại… tiếp tục ăn khuya.

Xe thắng cái két trước một cái khách sạn vớ vẩn nào đó. Cái khách sạn này nằm ở một cái đường nhỏ xíu, tối thùi lùi, ánh sáng xanh lè lè đặc trưng của mấy chỗ có vấn đề. Ngó thấy xe thằng Nghĩa, vài thằng tiểu yêu đã lăng xăng chạy ra mở cửa. Con quỷ này chắc cũng là khách hàng tiềm năng của đám khách sạn này quá – tôi nghĩ vậy. Y như rằng nó tới chơi gái mà giống như đi dự hội nghị khách hàng vậy, bắt tay với bảo kê, tán nhảm với tiếp tân túi bụi. Nhìn mà muốn chửi thề, vừa mới ban nãy còn kêu đi một mình tao mắc cỡ, thiệt tình thằng quỷ này tính chơi tôi hay sao trời? Có điều lỡ tới đây rồi cũng ráng mà ngồi vậy.

Khách sạn này là bãi đáp kiêm điều hàng luôn cho khách. Nói nôm na là bạn dắt hàng hoặc ghệ tới đụ, hoặc nếu chưa có thì kêu mấy ẻm tiếp tân lựa dùm. Tiện bá cháy luôn. Chỗ này coi bộ làm ăn tốt dữ, xe của đám khách khứa đỗ dài dài ngoài cửa. Tôi với thằng Nghĩa đi vô, đã thấy mấy em tiếp tân lon ton bưng nước, trái cây ra mời. Chiến lược chăm sóc khách hàng tốt à nha – tôi đánh giá cao cái vụ này. Thấy thằng quỷ ghé tai mấy ẻm nói gì đó, cười nham nhở. Chừng 10 phút sau, một cái taxi đỗ roẹt trước cửa, 2 em mặt mũi cũng khá ổn, mặc váy ngắn cũn cỡn bước vô. Thằng quỷ ngó tôi, kêu:

– Long nè, thấy mấy em này sao mày?

Tôi ngó nó khinh bỉ. Bộ nó tính đem mấy con nhỏ này phá đi phẩm hạnh một đời của tôi sao?

– Nói với mày bao nhiêu lần rồi, cái vụ này tao không có khoái. Nhớ chưa?

Thằng quỷ cụp mắt xuống, xuôi xị:

– Ờ ờ thì thôi vậy. Tao sợ mày đổi ý nên gọi 2 em luôn, mày không thích thì tao làm luôn khỏi mất công mấy ẻm tới.

Tôi cũng kinh hãi vì sự biến thái của ông bạn vàng, lắc đầu chán ngán nhìn nó ôm eo 2 con nhỏ lên lầu. Thứ người gì đâu cái gì cũng ham hố hết trơn. Hên là nó chơi với tôi, đi với thằng cha nào gay chắc rủ nó đi chơi đàn ông nó cũng dám thử lắm.

Đang ngồi nhả thuốc chửi thầm thằng quỷ trong bụng tới lần thứ mấy trăm, tôi nghe giật mình. Cảm giác ớn lạnh lâu lắm rồi mấy xuất hiện đó nha. Một cái mặt bự phấn, nhìn già khằn, nói không ngoa chứ đây chính là phiên bản thứ thiệt của thím Trang trong trại ngày nào cũng xuất hiện lù lù ngay kế mặt tôi. Mùi nước hoa bí ẩn xộc vô mũi, kết hợp với thân hình hết date từ năm ơ kìa nào rồi khiến tôi suýt ói. Một chất giọng nữ cao kèm theo chút hơi hướng nghẹt mũi ỏn ẻn vang lên:

– Sao tới chỗ này mà ngồi một mình buồn thiu vậy cậu hai?

Tôi nghe da gà nổi từa lưa khắp từ chân tới mặt. Vụ này cơ bản có thể coi là một loại dị ứng đặc biệt – dị ứng với gái xấu, già và điệu. Tôi sợ tới nín thở luôn, lễ phép đáp:

– Con không có ưa mấy vụ này, thím ơi!

Trả lời xong lại run thêm một chặp. Mụ quỷ này mà tính hại đời trai của tôi, thằng Nghĩa cũng không thể trách tôi phá cuộc vui của nó à nha. Tôi rút điện thoại báo công an luôn đó! Cũng hên, ý mụ không phải vậy. Ngó cái mặt mụ có vẻ phật ý khi nghe tôi kêu thím, nhưng cái giọng vẫn giả lả:

– Vậy gu của cậu hai là gì, chứ nói chị nghe coi. Đào chị nuôi cỡ nào cũng có, gái miền Tây, miền Nam, miền Bắc, muốn thứ gì cũng có hết trơn.

Tôi làm mặt ngạc nhiên, đưa đẩy một câu:

– Chị làm ăn mạnh dữ ha. Gái gì cũng có thiệt hả chị?

Mụ già này không phải chị em song sinh với thím Trang cứ chặt đầu tôi đi. Nghe trai đẹp khen, cái mũi mụ nở ra chà bá, giọng hồ hởi như nhà khoa học khoe công trình đoạt giải Nobel:

– Nói không phải xạo em, dưới tay chị gái cỡ nào cũng có hết. Tụi teen đua đòi nè, gái sinh viên nè, gái biết ngoại ngữ nè, gái nhảy dù nè…

Nghe mụ nè một hồi mà tôi muốn hoa cả mắt. Tính ngắt lời hỏi mụ coi mụ có gái nào có bằng tiến sĩ chưa, nhưng tôi cũng hơi ngại món đậu nên tôi bỏ. Đang ngán ngẩm tính lái câu chuyện qua chỗ nào khác mà chưa tìm ra cớ, tôi nghe giật mình lần nữa. Không phải thím Trang thứ thiệt xuất hiện à nha, nhưng trước mắt tôi là một đôi đang cặp kè nhau bước vô.

Dưới cái ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn không rõ mặt nhưng sao giống con nhỏ Trang bà chằn quá đi thôi. Thật ra nếu nó với lão lùn hói chim ngắn kia tới chỗ này, tôi cũng đâu có lấy làm lạ. Nhưng thằng cha kia dù có chống thêm đôi nạng gỗ cũng không thể cao lên cỡ vầy. Là một thằng cha khác, có vẻ nhừ nhưng khá phong độ, khác hẳn lão béo hói. Con nhỏ đang nép nép đầu vô ngực lão, tôi nhìn không có rõ mặt nhưng ngó cặp mông quen quá trời quen luôn. Tôi kéo áo thím má mì, chỉ con nhỏ hỏi:

– Con nhỏ này phải gái chị không?

Mụ già ngó theo tay tôi chỉ, lắc lắc đầu:

– Con nhỏ Phượng đó hả? Phải mà hổng phải. Mà em quen con nhỏ đó hả, sao hỏi ngang xương vậy?

Tôi lắc lắc đầu. Tưởng trúng ai dè trật lất. Lại đưa đẩy thêm với bả vài câu cho qua chuyện:

– Phải mà hổng phải là sao chị?

Mụ chép miệng:

– Thì đó, nhiều con nó bạc bẽo lắm em ơi. Chị cực nhọc kiếm khách cho tụi nó, lo lắng từ cái ăn cái mặc cho tụi nó mà tới khi đủ lông đủ cánh tụi nó bay hết trơn. Mấy con nhỏ đẹp một chút, biết nói chuyện chút, cưa được mấy thằng dê già giàu chút, có mấy khi nó ở lại với chị đâu em. Tụi nó làm ăn riêng, có khách riêng, con nào ngon lành thì chuyển qua làm gái bao, vợ nhỏ cho mấy cha già, vừa nhàn vừa kiếm được nhiều tiền hơn. Ba cái lúc chị kẹt khách, năn nỉ chúng nó tới gãy lưỡi nó còn hổng chịu đó em!

Tôi nghe mụ già than thân trách phận một hồi mà cảm thương quá đỗi. Thứ người biết lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho người khác như bả sao lại gặp toàn cảnh ngộ éo le vậy trời? Tính an ủi bả một chút cho bả đỡ thương tâm, mà nghĩ tới chuyện mấy bả cho vay lãi tới 2 chục phân một tháng cho các ẻm sắm đồ, lời nói tính chui ra khỏi miệng bỗng dừng lại cái rụp.

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyen3x.xyz/

Tôi tới công ty mà ôm nguyên theo một bụng đầy ngờ vực. Sao cái dáng y chang, kiểu tóc y chang mà cái tên lại không phải mới thiệt tình khó hiểu. Con nhỏ Trang coi bộ không hiểu những thắc mắc trong đầu của tôi, lạnh lùng đi thẳng vô đặt mông xuống ghế. Coi nào, trúng phóc cái mông này luôn chứ không trật đi đâu được à nha. Đang hí hửng với phát hiện bất ngờ, chợt tôi giật nảy mình khi cái giọng con quỷ cái chói lói:

– Anh ngó cái gì vậy Long? Công ty này không phải chuồng dê nha!

Quê nha. Sao ngó có… cái mông nó mà nó bày đặt la làng như mới bị tôi hiếp dâm vậy trời? Tôi làm mặt tỉnh, kêu:

– Đâu có đâu Trang. Anh mải suy nghĩ xa xôi, ai dè dòm trúng em chớ anh không có ý gì bậy bạ đâu nha.

Con quỷ mặt hiện ra một nét mỉa mai, khinh khỉnh kêu:

– Nói được vậy thì ráng mà làm vậy đi nha.

Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn chớ bộ. Văn bẩn của tôi cũng nguyên một bụng, có điều từ khi vô công sở tới nay tôi cũng ít xài. Có điều bữa nay coi bộ phải phá lệ một lần. Tôi nghía nghía con nhỏ một vòng từ đầu tới đuôi, gục gặc đầu:

– Bộ em để ý anh hay sao mà hay kiếm chuyện dữ vậy Trang?

Cái mặt con nhỏ hiện ra một nét trào phúng không hề giấu diếm. Cái môi nó bĩu dài:

– Xin lỗi anh nha Long, nhưng chắc ít khi nào anh soi gương lắm phải không? Thứ như anh dù đàn ông trên đời có chết sạch tôi cũng không có thèm, nói cho anh biết vậy.

Thiệt tình lần nào tôi soi gương tôi cũng thấy mình đẹp trai hết trơn, nhưng thứ như con nhỏ này chắc nó hổng khi nào nhìn vô vẻ mặt rạng ngời của tôi. Trong mắt nó, giá trị của con người chắc được tính bằng quần áo, giày dép quá. Tôi khịt mũi một cái, thủng thẳng:

– Anh thì khác em chút. Nếu trên đời có mình em là đàn bà, anh cũng đành phải cặp với em vậy chứ biết làm sao. Không có em biết giải quyết sinh lý kiểu gì?

Mắt con nhỏ long sòng sọc, cái miệng mím chặt lại. Coi bộ cũng biết đụng nhầm hàng hiệu giá cao rồi nha. Đang nghĩ nó rút guốc ra đập mình hay cho ăn đậu đây thì cửa phòng mở cái xoẹt. Con nhỏ Huyền lon ton chạy vô, ngó bầu không khí căng thẳng như chiến sự tại Lybia thì ngỡ ngàng đứng dòm cả 2 hồi lâu. Con nhỏ Trang đang bí bách không có chỗ phát tiết, thấy con nhỏ Huyền ngó chằm chằm bèn nhắm tới con nhỏ phát luôn:

– Đi vô rồi thì khép cái cửa lại coi. Đứng xớ rớ như con khùng ở đó làm gì?

Con nhỏ Huyền hơi ngỡ ngàng trước cơn thịnh nộ bất ngờ, mặt buồn thiu răm rắp ra khép cửa lại. Tôi ngó cái dáng tội nghiệp của con nhỏ mà điên quá trời điên. Sao có thứ người đâu lại an phận và chịu đựng tới cỡ vầy. Đôi mắt tôi đỏ sọng, nhưng chưa biết tính làm gì với con quỷ Trang này – bởi nó đâu có đụng tới tôi? Không lẽ nhào đại vô bóp vú nó – cách này không ổn. Cái đó kêu là ưu ái cho nó mất rồi, đâu phải là trừng phạt. Đang còn đứng hằm hằm cái mặt, bất chợt tôi thấy ánh mắt ướt rượt của con nhỏ Huyền ngó qua như van nài. Lòng tôi mềm nhũn lại. Cái mắt con nhỏ nhìn tội nghiệp dữ lắm, như cầu xin, van nài tôi đừng có kiếm chuyện với con quỷ cái này. Tôi cũng đành ngồi xuống ghế, thở hồng hộc. Báo hại cho mấy cha khách hàng bữa đó gọi trúng máy tôi, không tức mà lên cơn nhồi máu cứ chặt ngón tay út của tôi đi.

Tới 11 giờ, tôi khều con nhỏ Huyền:

– Đi ăn trưa với anh nha Huyền.

Con nhỏ gật gật đầu, cái mặt vẫn buồn thiu, xem chừng chưa tiêu hóa nổi sự ấm ức bữa sáng. Tôi dắt con nhỏ sang một cái tiệm cơm văn phòng có máy lạnh bên đường, mặc cho con nhỏ la rầm trời kêu mắc. Mắc rẻ quan trọng gì, nóng thấy mồ ngồi ngoài đường ăn xong chắc tôi mất nước mà xỉu quá.

Con nhỏ bữa nay ăn ít xịt. Ấm ức cũng ảnh hưởng tới tiêu hóa chớ bộ. Tôi kêu thêm đĩa trái cây, ly sinh tố đưa cho con nhỏ. Con nhỏ ngập ngừng uống, mắt dòm tôi:

– Mấy thứ này có mắc không anh?

Tôi thở dài. Tính kêu ngày nào anh cũng ăn cơm văn phòng như vậy chắc ba má anh về quê tạ mộ các cụ luôn vì đã khiến cháu đích tôn trong dòng họ thay đổi tới chóng mặt. Ngày thường, tôi và thằng quỷ Nghĩa kia thắng độ đi nhậu nhẹt hứng lên bo cho mấy ẻm rót rượu có khi cũng đủ ăn cơm kiểu này cả tuần trời. Tôi không trả lời, hỏi luôn con nhỏ sang chuyện khác:

– Huyền nè, sao anh thấy em khổ quá vậy? Cái con nhỏ Trang kia nó là cái thá gì mà hết lần này tới lần nọ anh thấy nó chèn ép em hoài? Bộ em sợ nó dữ vậy hả?

Mắt con nhỏ cụp xuống, giọng nhỏ lại:

– Thôi mà, chị Trang có khó tính một chút nhưng em chịu được. Đâu có chuyện gì lớn đâu anh, bả chỉ nóng nảy chút xíu, em không nói gì là được rồi mà.

Tôi ngán ngẩm lắc đầu. Thiệt tình với mấy con nhỏ kiểu này, tôi vừa thương lại vừa bực. Sống trên đời không ép uổng ai, nhưng nhất quyết không để đứa nào ngồi lên đầu lên cổ mình, làm người phải như vậy chớ! Ngó bộ dạng chán ngán của tôi, con nhỏ lại lí nhí:

– Em chỉ có cái bằng cấp 3, nếu không làm được ở đây em biết kiếm chỗ nào làm. Chỉ làm giờ hành chính, công việc cũng nhàn, thời gian rảnh em còn làm thêm được nữa…

Tôi vỡ lẽ cái rụp. Con nhỏ quỷ kia hống hách ngang tàng bởi có lão béo hói chống lưng ở công ty. Thứ trưởng phòng nhân sự đó có thể tùy tiện đem một con nhỏ nhân viên lặt vặt như nhỏ Huyền đuổi việc dễ như lấy đồ trong túi. Cũng quên luôn không hỏi kỹ con nhỏ còn làm thêm thứ gì, tôi buồn bã ngó con nhỏ, kêu:

– Biết là vậy, nhưng em sống kiểu này hoài không có được đâu nha!

Chương trước Chương tiếp
Loading...