Chuyến xe bus số 13
Chương 231
Nhìn vẻ mặt thật thà của ông cụ, không hề giống với người hay khoác lác. Tôi mở to hai mắt hỏi: “Có 4 cái, bác nói là năm đó xảy ra 4 tai nạn xe? Tài xế thứ tư là ai?”
Ông cụ gật đầu định nói thì đứa cháu gái kéo tay áo: “Ông nội, con đói!”
Ông cụ cúi xuống xoa đầu con bé, nói với tôi: “Nhà tôi ở phía tây, trước sân có cây dương liễu lớn, lúc nào rảnh thì tới tìm, tôi sẽ nói tỉ mỉ cho cậu nghe.”
Tôi gật đầu, ông cụ bèn dắt tay đứa cháu gái đi về hướng tây của thôn. Từ lão Đường cho đến bác Lục, đều nói chỉ có ba vụ tai nạn xe, sao giờ ông cụ này lại lòi ra vụ thứ tư? Vậy tài xế kế trước tôi, người thứ tư lái chuyến xe 13 này là ai? Mang theo mối nghi hoặc về đến nhà trưởng thôn, Lưu Khánh Chúc đã ngủ say, tôi nằm xuống giường mà hai mắt cứ thao láo.
Đến 4,5h sáng, cuối cùng thì lão Lưu đã tỉnh, tôi gấp gáp hỏi: “Lão Lưu, ông có biết sự cố 4 tai nạn xe ở đập chứa nước không?”
Lão Lưu ngồi trên giường, vẫn còn ngái ngủ, gật gật đầu.
“Sao lại thế này, tôi đã xem hồ sơ tài xế năm đó, rõ ràng chỉ có ba danh mục bảng lương, không hề có tài xế thứ tư mà?”
Lưu Khánh Chúc nhếch mép: “Chắc chắn là có người này, hiện giờ vẫn còn sống, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sau.”
“Còn sống?” Câu nói của lão Lưu làm tôi đứng hình.
“Giờ có nói thêm cũng vô ích, đợi lát nữa đi cùng ta đến phía tây, xử lý cái vụ đồng hồ trước đã.”
Thấy lão Lưu không muốn tiết lộ tiếp, tôi nói: “Lão Lưu, tôi nói trước, giờ ông chỉ đâu tôi đánh đấy, đi phía tây thì đi phía tây, nhưng xong việc ông phải trả lời tôi một vấn đề.”
Lưu Khánh Chúc không đáp lời, lục ngăn tủ lấy ra một cái đèn pin, nói: “Đi thôi, ruộng ngô phía tây.”
Đi ra ngoài sân, tiện tay lão ta xách theo cái xẻng, hai chúng tôi thẳng tiến hướng tây. Tôi tập tễnh, đi theo, cái ruộng ngô này thật rộng lớn, đứng đầu này không nhìn thấy đầu kia ở đâu. Tôi hỏi: “Tôi vẫn luôn thắc mắc, vì sao mỗi lần đến Hổ Yêu Sơn ông lại gọi tôi đi cùng, tôi đâu có giúp được gì, chỉ vướng tay vướng chân.”
Đôi mắt lão Lưu vẫn nhìn về phía trước, không nhanh không chậm nói: “Thiếu người thì việc không thành, đào đi!”
“Đào?”
Lưu Khánh Chúc ấn cái xẻng vào tay tôi: “Đào theo cái rãnh này về phía trước, đến chỗ nào có cục đá lớn thì đào sâu xuống dưới.”
Tôi suýt thì mắc nghẹn: “Lão Lưu, ông không thấy tôi bị gãy chân à? Còn đang bó bột đây này.”
Lão lắc đầu: “Không đáng ngại, vì không cần đào sâu.”
Hết cách, lão ta quá già rồi, không thể bắt lõa đào được. Tôi nhận cái xẻng, tập tễnh bắt đầu đào men theo cái rãnh. Đào được khoảng 30m thì đúng là vấp phải một cục đá, lão Lưu gõ gõ cây gậy vào nó, gật đầu: “Chính là chỗ này, đào xuống đi.”
Tôi đặt mông ngồi xuống đất, vén tay áo, xắn ống quần, đặt cái chân gãy dịch sang một bên. Bắt đầu đào! Cứ như vậy, đào một cái hố tròn sâu được 1m thì không đào nổi nữa, tôi ném cái xẻng qua bên cạnh, thở hồng hộc nói: “Lão Lưu, rốt cuộc là ông muốn tôi đào cái gì, nói rõ cho tôi xem nào.”
Lưu Khánh Chúc không trả lời, lại dùng cái gậy gõ gõ chỗ này chỗ kia.
“Bên dưới hố có một tấm sắt dày, ngươi thử xem có nhấc nó lên được không?”
Tôi chọc cái xẻng xuống, quả đúng là một tấm sắt. Dùng mũi xẻng cào đất xung quanh, dùng sức nạy tấm sắt lên, bên dưới bỗng hiện ra một cái cửa hang đen xì. Bừng tỉnh đại ngộ, tôi nhìn Lưu Khánh Chúc với ánh mắt khó tin: “Lão Lưu, đừng gạt tôi, tôi đã nghe qua cái động này là gì rồi, bên dưới có yêu quái, tôi tàn tật thế này, có chết cũng không xuống đâu.”
Lưu Khánh Chúc lườm tôi một cái, vẫn giữ giọng lạnh lùng: “Khỏi cần ngươi vào, đứng thủ ở đây, ta tự đi xuống.”
Tôi giật mình: “Tự ông đi xuống? Vậy cũng được thôi, có điều mục đích của ông là gì, tôi đâu có biết?”
“Ngươi đừng dông dài.” Nói xong lão Lưu cẩn thận nhảy xuống hố đất, cầm đèn pin soi vào trong hang rồi chạm rãi chen chân đi xuống. Thấy lão Lưu vào động, tôi có chút khó xử, cái hang rất hẹp, chỉ có thể khom lưng cúi người đi về phía trước, ngộ nhỡ bên trong có gì thật thì chấm hết. Nghĩ lại bản thân, mặc dù gãy chân, nhưng cũng đường đường là một hán tử, để ông già mạo hiểm còn mình đứng ngoài đúng là không nhìn nổi. Cắn răng một cái, nhắm mắt ném cái nạng, tôi khom lưng đi vào hang. Nói cũng lạ, đường vào của hang rất hẹp, nhưng càng đi thì nó càng rộng ra, được một đoạn thì đã hoàn toàn có thể đứng thẳng.
Lão Lưu đi trước soi đèn, tôi lết một chân theo phía sau, nhỏ giọng: “Lão Lưu, không phải tôi hù dọa ông, mà tôi nghe nói động quỷ không chỉ có một yêu quái, là cả một bầy đấy.”
“Một bầy? Vẫn còn ít!”
Lòng tôi nhảy dựng: “Lão Lưu ông đừng làm tôi sợ, tôi liều mạng đi xuống cùng ông, lát nữa cũng chẳng biết có sống sót mà trở lên hay không, ông nói cho tôi biết đi, rốt cuộc ông muốn tìm cái gì?”
“Tìm cuốn sách!”
“Tìm sách?”
Lão Lưu lơ đang nói ra mục đích, nhưng lại làm tôi vui mừng, cười tươi nói: “Lão Lưu, dừng lại đi, tôi biết ông muốn tìm sách gì, chắc hẳn là cuốn sách tôi cất ở ký túc, mau quay về thôi.”
Lưu Khánh Chúc nhếch mép: “Sách này tổng cộng có hai cuốn, cuốn ngươi giữ là phần thượng, ta đến để lấy phần hạ về.”
Lão Lưu rất tự tin, nghe thấy tôi bảo cuốn sách nằm trong tay mình, lão cũng chẳng kinh ngạc, giống như đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay vậy. Vừa định mở mồm hỏi tiếp, chợt nghe từ nơi sâu thẳm vang lên tiếng gào rú.
Ngay sau đó là tiếng thứ gì đó đang xông lại phía này. Hoảng loạn, tôi túm lấy tay áo Lưu Khánh Chúc: “Lão Lưu, yêu quái tới, chạy mau!”
Lưu Khánh Chúc khom lưng, nhưng chẳng hề nhúc nhích. Trong sự kinh hoàng, tôi soi đèn pin, chợt trông thấy một đám người cơ thể cứng đờ đi về hướng mình. Đám người này đa số là người già, còn có một ít trẻ em và phụ nữ, điều quái lạ là họ đều mặc đồ tang trắng toát.
Lão Lưu đứng bất động, tôi muốn chạy nhưng lại không đành lòng, cuối cùng nắm chặt bàn tay, giương mắt nhìn đề phòng. Nhóm người càng ngày càng tới gần, tôi nghiến răng chuẩn bị thì không ngờ họ cứ thế đi sượt qua người.
Mở to mắt, ở khoảng cách gần này khiến tôi sợ không nói nên lời. Đây nào phải áo tang, đây là áo liệm!!! Một đám người chết?
Đám người đi qua hết, tôi hít vào một hơi khí lạnh, lắp bắp nói: “Lão Lưu, sao tôi thấy họ giống người chết vậy?”
Lão Lưu tiếp tục soi đèn đi về phía trước: “Là người chết chứ còn gì nữa.”
Nghe lão nói nhẹ nhàng mà tôi thì căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh. Đi dọc theo cái hang hai ba mươi mét, không gian bốn phía chợt rộng thênh thang, lão Lưu soi đèn xung quanh, tôi nhìn mà nghẹn họng.
Phía trước là một ngôi miếu thờ lớn!
Ngôi miếu được đỡ bằng bốn cái cột đỏ tươi, bên ngoài bong tróc, cửa khép hờ, nhìn vực kỳ quỷ dị.
“Lão Lưu, sao lại có cái miếu ở đây?”
Chưa kịp nghe lão Lưu giải thích thì bỗng có tiếng hổ gầm lớn, cánh cửa miếu đột nhiên mở toang. Không hiểu sao, tôi chợt cảm thấy đầu đau dữ dội, chẳng nhìn được cái gì đi ra từ cửa miếu đã bất tỉnh nhân sự.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-xe-bus-so-13/
Lúc tôi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên là tiểu Lục đang nói chuyện với tên mập trong cơ quan. Thấy tôi tỉnh lại, tiểu Lục vỗ tay cười: “Huynh đệ, anh tỉnh rồi à!”
Đầu vẫn đau như búa bổ, nhìn xung quanh thì phát hiện, đây chính là bệnh viện mà mình bó bột chân. Tên mập ngồi mép giường cười hề hề: “Lý ca, anh cũng hay thật đấy, què chân còn đi leo núi, sao anh không lên trời luôn đi?”
Tôi nghi hoặc hỏi hắn: “Lao núi nào? Mấy cậu mang tôi ở đâu về đây?”
Tiểu Lục nói: “Mấy thôn dân Hổ Yêu Sơn mang anh về, nói anh leo núi bị ngã bất tỉnh.”
Cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, không biết hiện giờ lão Lưu thế nào. Tôi vừa định mở mồm hỏi về Lưu Khánh Chúc thì chợt bên ngoài hành lang có tiếng người hùng hổ la lối: “Thằng chó kia nằm phòng bao nhiêu? Hôm nay phế luôn cái chân còn lại của nó!”
Thầm mắng một câu không ổn, nhất định là đám giang hồ kia tới tìm mình, tôi ngồi dậy hô tiểu Lục và mập: “Chạy mau!”
Tiểu Lục biết ngọn nguồn sự việc nên lập tức cõng tôi, chạy nhanh ra ngoài cửa. Một đám người tay xách mã tấu đang đá thúng đụng nia ở hành lang, vừa lúc trông thấy tôi, chúng lập tức lao đến đuổi theo. Mập chạy bên cạnh, vừa chạy vừa hỏi: “Lý ca, sao anh còn chọc cả xã hội đen thế này?”
Giờ làm gì có thời gian mà giải thích cho hắn. Chạy đến đại sảnh tầng 1, tiểu Lục buông tôi xuống, nói với mập: “Anh đỡ anh ấy đi trước, tôi chặn đám người.”
Tôi mắng: “Chặn? Cậu chặn cái rắm à? Mau chạy đi!”
Tiểu Lục không nghe, quay đầu lại rồi đóng chặt cửa lớn. Mập vừa hay bắt được một chiếc taxi, túm tôi vào trong giục tài xế chạy thật nhanh. Tôi giật giật cửa xe muốn xuống, la lớn: “Tiểu Lục còn ở bên trong, không thể chạy!”
Mập nổi nóng, trừng mắt quát: “Bọn họ có mã tấu anh không sợ à? Tiểu Lục ngốc cũng đừng quản, ta chạy nhanh đi thôi!”
Cuối cùng tôi vẫn gạt phăng tay mập ra, lết cái chân què xuống xe, trong lòng thầm nhủ một câu: “Cậu ấy là huynh đệ của tôi!”