Chuyến xe bus số 13
Chương 242
Quách Chế Phiến thấy tôi biến sắc, cố ý ngừng lại, hỏi: “Hình như anh rất lưu tâm chuyện này?”
Biết biểu hiện của mình đã bán đứng bản thân, tôi không giả ngu nữa: “Lưu tâm! Khả năng cũng lưu tâm giống anh, anh có khó khăn, tôi thì có người, anh nói rõ ràng sự việc ra, tôi có thể giúp anh!”
Quách Chế Phiến nhìn tôi một lúc, sau đó vắt chân chữ ngũ, nói: “Người của anh liệu có được không?”
Tôi ôm ngực ho khan hai tiếng, đáp: “Rất được là đằng khác, là đương kim đệ nhất trảo quỷ âm dương tiên sinh, chuyên bắt tà ám!”
“Sao anh biết chuyện tôi muốn nói có liên quan đến tà ám?”
“Bởi tôi biết ba vụ tai nạn xe kia, anh mau nói xem, anh phát hiện quy luật gì?”
Nghe tôi nói, Quách Chế Phiến nghiêm túc gật đầu: “Anh nên lưu tâm thì tốt, xem như tôi đây không tìm lầm người. Trước đây tôi sống ở Hổ Yêu Sơn, 10 năm trước, sau khi xảy ra tai nạn xe, lòng người rối loạn. Một mặt phía bên trên tạo áp lực nên kiện cáo bất thành, mặt khác, những vụ tai nạn tiếp theo không ngừng xảy ra!”
“Ừm, thế nó có liên quan gì đến anh, quy luật đâu?”
Quách Chế Phiến trả lời: “Trước giờ làm nghề điện ảnh, hàng năm đi quay phim nhiều nơi khác nhau, gặp được rất nhiều chuyện tà môn, biết rất nhiều quy tắc ngoại đạo. Vụ tai nạn ở Hổ Yêu Sơn đầu tiên, nếu nói rằng ngoài ý muốn cũng được, nhưng bắt đầu từ vụ thứ hai, tôi liền cảm thấy không đúng. Hai vụ tai nạn đều trùng hợp xảy ra vào ngày 15 âm lịch, buổi tối!”
15 Âm lịch!
Hóa ra quy luật mà anh ta phát hiện là cái này, tôi buông lỏng thần kinh, thở dài một hơi thất vọng. Thấy tôi có vẻ nản, Quách Chế Phiến lại ngồi dịch ra phía trước: “Anh cũng biết quy luật này?”
Tôi không kiên nhẫn, đáp: “Anh nói vậy chẳng phải vô nghĩa ư? Tôi là tài xế chuyến xe 13, sao lại không biết chuyện này?”
Quách Chế Phiến gật đầu: “Cũng phải. Sở dĩ nhà tôi dọn đi, bởi vì tôi còn phát hiện một ít sự việc đáng sợ nữa. Hai vụ tai nạn này, đều có liên quan đến họ hàng nhà tôi!”
Cái này thì tôi lại hứng thú: “Họ hàng nhà anh? Thôn Hổ Yêu Sơn rộng, mà thôn dân đều ở chung một chỗ, hàng ngày đi làm cùng trên một chuyến xe, có gì lạ đâu?”
Quách Chế Phiến dứt khoát lắc đầu: “Nếu vụ tai nạn đầu tiên có người nhà tôi thì đúng là bình thường. Nhưng mấu chốt là trong vụ thứ hai, tất cả họ hàng gần nhà tôi đều ở trên xe, chết hết. Bọn họ thường ngày rất ít khi ra khỏi thôn, đêm đó lại cùng nhau lên xe bus một cách khó hiểu.”
“Sau đó thì sao?”
“Vốn dĩ cha mẹ tôi đêm đó cũng tính lên thành phố bán đồ, nhưng sáng hôm ấy hai người cãi nhau nên không đi, liền tránh được một kiếp. Amh có biết, hai vụ tai nạn này xảy ra đã suýt nữa khiến dòng họ nhà tôi đoạn tuyệt không?”
Tôi nheo mắt, nghiêm túc suy nghĩ về những gì Quách Chế Phiến nói, tuy rằng có điểm quái lạ, nhưng vẫn hoàn toàn có thể đưa ra lời giải thích là trùng hợp ngẫu nhiên, chừng đó chưa đủ để nói lên quy luật.
“Sau đó anh dọn đến Sơn Tây?”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn rất nhạy cảm với mấy vấn đề này, sau khi phát hiện sự việc không ổn, tôi nhanh chóng quyết định bán nhà, chuyển đến Sơn Tây, thay đổi tên họ, định cư. Anh đoán xem, sau khi tôi đến Sơn Tây thì chuyện gì xảy ra?”
Hình như anh ta còn chưa nói hết, tôi khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyển tới Sơn Tây chẳng bao lâu thì vụ tai nạn thứ ba xảy ra, tất cả họ hàng không nghe lời tôi, ở lại Hổ Yêu Sơn đều chết trên chuyến xe đó!”
Tôi hít sâu một hơi, quá tam ba bận, chuyện này đúng là có gì đó kỳ quặc. Quách Chế Phiến thở dài nói tiếp: “Đó là câu chuyện của dòng họ nhà tôi, ngoài gia đình tôi chuyển đi, thì tất xả những thân nhân khác đều đã mất, họ đều chết trên chuyến xe bus số 13 này!”
Ban đầu còn thấy sự hoài nghi của anh ta khá nực cười, nhưng nghe xong toàn bộ câu chuyện, rốt cuộc tôi cũng chấp nhận sự suy đoán của Quách Chế Phiến.
“Cho nên quy luật mà anh nói chính là, trên chuyến xe nào gặp tai nạn, cũng có thân nhân gia đình mình?”
Quách Chế Phiến nhắm mắt lại, gật đầu thật mạnh: “Đúng! Không biết đã đắc tôi với ai, cứ như là bị nguyền rủa vậy, hễ là người trong dòng họ tôi, sẽ phải chết! Sau ba vụ tai nạn, nghe nói tuyến xe 13 đã ngưng hoạt động, chúng tôi vẫn không dám trở về. Hiện giờ cha mẹ già cả, cứ mong ngóng về thăm quê, tôi canh cánh trong lòng, vừa hay đoàn làm phim tới đây lấy bối cảnh, tôi mới tiện đường ghé, thật không ngờ sau 10 năm, tuyến xe 13 này lại mở lại!”
Thời điểm then chốt, có được manh mối này quả thực là một đại ân đối với tôi. Người họ Quách tất cả đều chết trên xe bus, liệu có liên quan gì đến bà lão hay không?
Quách Chế Phiến nói xong, hỏi tôi: “Được, đó là những gì tôi biết. Anh thì sao, trong tay anh có nhân vật nào?”
Sau khi biết được chuyện này, tôi đã hiểu vì sao anh ta lại chịu nói cho mình nghe, anh ta thấy tôi là tài xế chuyến xe số 13 mà lại thoát nạn trong vụ hỏa hoạn, cho rằng tôi không phải người bình thường. Tuy sự việc đã xảy ra được 10 năm, nhưng tà ám chưa bị diệt trừ, trong lòng anh ta vướng mắc. Tôi tỏ ra cao thâm, trả lời: “Một đạo sĩ, một thầy âm dương! Họ đều tới đây vì chuyến xe số 13, nhất định có thể giải quyết!”
Quách Chế Phiến à một tiếng, thở phào: “Tôi nghe nói mấy tháng trước, chuyến xe lại mới xảy ra chuyện?”
Anh ta ám chỉ Vương Đắc Hỉ, tôi hỏi: “Đúng vậy, mấy tháng trước đã xảy ra một vụ tai nạn xe y hệt, cũng ở đập chứa nước. Trên xe không có thân nhân nhà anh đấy chứ?”
“Sau ba vụ tai nạn 10 năm trước thì nhà tôi làm gì còn thân nhân nào. Cho nên lần này trở về tôi mới lo lắng, xem ra 10 năm rồi mà chuyện này vẫn chưa qua, gia đình tôi vẫn không thể an tâm mà quay về cố hương!”
Vụ tai nạn của Vương Đắc Hỉ không có người nhà họ Quách, điều này chứng minh quy luật đó không phải căn nguyên toàn bộ, tôi có một suy đoán táo bạo, đó là bà lão không chỉ nhắm đến người nhà họ Quách không thôi. Xem ra, bước tiếp theo cần làm là phải điều tra danh sách nạn nhân.
Quách Chế Phiến nói với tôi thêm một lúc, nghe tôi hứa sẽ giúp đỡ, anh ta mới yên tâm rời đi. Nằm viện mấy ngày, cuối cùng bác sĩ cũng cho tôi xuất viện. Tôi đi tìm lão Quỷ để thông báo những tin tức mình mới có được, lại phát hiện ông ta và lão Vũ không còn ở khách sạn kia nữa, liên lạc cũng không đựo, hết cách, đành quay về công ty ngồi chờ.
Mới nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, tiểu Lục đột nhiên nổi hứng, bảo tôi rằng muốn xin nghỉ mấy hôm, đi ra ngoài một chuyến. Sau khi nghe lý do, suýt nữa thì tôi hộc máu, cậu ta đã gom đủ 20 vạn tiền sính lễ, tính quay về núi hoang tìm Điền Loa!
Nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách đựng đầy tiền trên giường, tôi kinh ngạc hỏi: “Cậu kiếm đâu ra chỗ tiền này?”
“Vay!” Tiểu Lục vừa thu dọn hành lý, vừa đáp.
Tiểu Lục là người như thế nào tôi biết, tuy có thể chắc chắn đây không phải tiền bẩn, nhưng cậu ta chẳng bạn bè gì, vay ai được 20 vạn?
Thấy tôi nghi hoặc, tiểu Lục ngẩng đầu cười ngu ngơ: “Xuyến Xuyến cho tôi vay đấy!”
Tôi vỗ trán, giờ mới nhớ cái đêm xảy ra vụ cháy, mình có nói với Xuyến Xuyến, tiểu Lục liều mạng kiếm tiền là để xây giếng. Thật không ngờ, cô gái ngốc này liền đưa cậu ta 20 vạn ngay được!
Trong lòng rối bời, tôi đè hành lý trên giường xuống, nghiêm túc nói: “Tiểu Lục, cậu không thể đến cái thôn hoang vắng đó được!”
Tiểu Lục sửng sốt: “Anh sợ tôi không trả được tiền cho Xuyến Xuyến à? Không đâu, tôi còn phải tiếp tục kiếm tiền trả cô ấy!”
“Cái gì mà tiếp tục kiếm tiền? Người ta cho cậu vay tiền là vì thương cậu vất vả, không muốn cậu đi làm thuê làm mướn. Tôi nói dối cô ấy, cậu kiếm tiền là để xây giếng cho thôn Điền Loa đấy. Con gái nhà người ta vừa xinh lại vừa tốt tính, cậu đừng có mà không biết tốt xấu!”
Tiểu Lục càng sửng sốt hơn: “Bảo sao, tôi còn thấy lạ, lúc đưa tiền cô ấy có nói cái gì mà khoan giếng.”
“Chính là vậy đấy, cậu không thể cầm tiền của người ta để theo đuổi cô gái khác được!” Noia đoạn, tôi hất cái túi xách ra.
Tiểu Lục ngây người vài giây, gật đầu nói: “Phải, tiền này không thể dùng. Anh giúp tôi trả lại cô ấy đi!” Rồi tiếp tục cúi đầu thu xếp hành lý.
“Đạo diễn gọi điện cho tôi, bộ phim sẽ phải hoãn lại một thời gian.”
“Ừ!”
“Tôi sẽ gom đủ 20 nhanh thôi, sau vụ hỏa hoạn, tất cả nhân viên đoàn làm phim đã chạy hết. Đạo diễn nói, tôi rất hợp với nghề diễn viên, muốn cho tôi đóng vai chính, há há!”
Suýt nữa thì tôi sặc nước bọt. Tiểu Lục diễn vai nam chính? Phim ma cái kiểu gì, đầu gỗ kỳ binh à? Quả nhiên sản phẩm phim ma quốc nội, hứng cái gì thì làm cái đấy.
“Cũng đã lâu chưa đi thăm Điền Loa, vừa hay giờ có thời gian rảnh, tôi định ngày mai tới đó!”
Cầm cái túi tiền ném về giường mình, tôi nhìn nét mặt kiên định của tiểu Lục mà chẳng biết phải khuyên thế nào cho phải. Điền Loa đã ăn sâu bám rễ trong lòng cậu ấy, tiểu Lục lại là người si tình, không cho cậu ấy biết sự thật không phải cách hay, tôi chẳng ngăn cậu ta nữa. Đi đi, đi mà chứng kiến tình trạng thực sự của thôn Điền Loa, có lẽ ảo giác Điền Loa giết người vẫn còn, sau khi thấy cả thôn chết hết, tâm cậu ta chết theo, cũng tốt!
Trời sáng tiểu Lục liền đi, mang theo hành trang là nỗi nhớ nhung chân thành, xuất phát hướng về ngọn núi hoang. Nhìn bóng dáng cậu ta rời đi, trong lòng tôi cảm xúc ngổn ngang, chỉ mong chuyến đi này của cậu ta không thuận lợi!
Sự việc thì cứ hết lớp này đến lớp khác, vừa mới tiễn tiểu Lục quay về ký túc thì đã gặp ngay Đạo Điên đang ngồi trên giường mình cười khanh khách. Đạo Điên đã đi được một thời gian, trước đó tôi còn không biết tà ám muốn giết mình là ai, giờ đã xác định được là bà lão, anh ta cũng đã quay lại, có lão Quỷ và Đạo Điên bên cạnh, rốt cuộc tôi cũng vững tin.
Trông thấy tôi, Đạo Điên vẫn tỏ ra thân quen, cười hì hì hỏi đông hỏi tây, trên cơ bản đều là mấy vấn đề không ăn nhập. Tôi thì sốt ruột chờ nghe chuyện của anh ta bấy lâu nay, cũng kể cho anh ta về lão Quỷ, ai dè Đạo Điên cứ tưng tửng, nghe xong chẳng để vào tai câu nào.
Một lúc lâu sau, Đạo Điên mới chậm rãi mở miệng: “Cuối cùng tôi đã hiểu rõ về hai đồng tiền hai cuốn sách, lục mãng kia tôi có thể giết!”
Tôi sửng sốt, giết đại họa ư???
“Đạo trưởng, không thể giết đại họa được, nó đã cứu mạng tôi, tôi vừa nói với anh rồi đấy, chúng ta hiểu lầm nó rồi. Kẻ đứng sau làm chuyện xấu hại người là bà lão kia!”
Đạo Điên cười nhạt, xua tay: “Tôi hiểu cậu nói gì, nhưng thế đạo này không cho phép những thứ như nó tồn tại. Tôi sẽ từng bước từng bước xử lý!” Dứt lời anh ta đứng dậy: “Đưa đồng tiền cử cậu cho tôi!”
Tôi vô thức lùi về sau một bước: “Đạo trưởng, lúc trước, khi buông tha bác Lục anh từng nói, nếu tà ám không làm chuyện ác, không giết người, anh sẽ cho chúng một con đường, không đuổi cùng giết tận!”
Đạo Điên lắc đầu: “Đó chỉ là bác Lục, một nhân vật nhỏ. Nhưng thứ này thì khác, nếu lúc còn sống tôi không trừ bỏ, sau này chết đi, còn ai có thể xử lý nó?”
Thấy tôi vẫn muốn nói đỡ cho đại họa, Đạo Điên chép miệng: “Nói cho cậu biết, lần này ra ngoài tôi còn điều tra được một chuyện. Đại họa này không phải xổng ra, mà là có người cố ý thả nó ra!”