Chuyến xe bus số 13

Chương 258



Phần 258: NĂM TUẤT ĐẠI CÁT

Sự xuất hiện của Hoàn Tử Đầu làm tôi chấn động!

Lúc hắn bị tên tóc vàng lừa vào hang núi đáng sợ kia, lão Vũ cứu tôi trong khoảnh khắc then chốt, còn Hoàn Tử Đầu bị kẹt lại bên trong.

Sau đó lão Vũ đã nói Hoàn Tử Đầu có vấn đề, hắn biết rõ tên tóc vàng ủ mưu mà vẫn dẫn tôi vào hàng núi, còn bảo, nếu hôm đó Hoàn Tử Đầu chết thì tức là chúng tôi đã hiểu lầm hắn, còn nếu hắn không chết thì vấn đề của hắn rất khủng khiếp.

Thời gian vừa qua, Hoàn Tử Đầu sống chết thế nào không biết, tôi vẫn luôn lo hắn lành ít dữ nhiều, nhưng giờ nhìn thấy hắn đang đứng sờ sờ bên cạnh thì lại vô cùng khó tiếp nhận.

Thực chất thì ngay từ khi quen biết Hoàn Tử Đầu, hắn đã tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Đạo Điên nói trên người hắn có khí tức của đại họa, ông lão râu dê thì nói chuyện với tôi nhưng tránh mặt hắn, Lý Đồng cũng vậy, tất cả không ai nói được Hoàn Tử Đầu không đúng ở điểm nào, nhưng đều cảm thấy hắn có vấn đề.

Sau lần ở hang núi, hắn không chết, vậy kẻ lừa đảo vẫn luôn ở bên cạnh tôi, là hắn!

Lão Vũ chẳng khác gì tôi, trông thấy Hoàn Tử Đầu thì như nhìn thấy ma, nép sát vào tôi.

Hoàn Tử Đầu nheo mắt nhìn cái giếng, hỏi: “Bọn họ nhảy xuống bao lâu rồi?”

Rất ít khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, tôi chưa kịp trả lời thì lão Vũ lắp bắp: “Cậu… tiểu tử cậu làm sao thoát được khỏi cái hang? Cậu là người hay ma?”

Gương mặt Hoàn Tử Đầu lạnh như băng, lặp lại câu hỏi: “Bọn họ xuống giếng bao lâu rồi?”

Lão Vũ bị làm ngơ, tức muốn hộc máu, tôi vội ngăn lại nói: “Bà lão mới xuống chưa lâu, còn có hai người khác đã xuống nguyên ngày!”

Hoàn Tử Đầu nhìn cái giếng cổ, gật đầu: “Tế giếng, thật ra là một biện pháp tốt!”

Lời này phát ra từ cái miệng của tên giang hồ vô học như hắn, tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ, Hoàn Tử Đầu lại hỏi: “Xác định bà lão đã xuống giếng?”

Tôi thành thật đáp: “Xác định!”

Hắn thở dài: “Vậy không còn kịp nữa rồi, một cái mạng lão Quỷ tế giếng là không đủ, phải cộng thêm Đạo Điên nữa. Cả hai đều không thể lên được!”

Giọng điệu trầm ổn, nói câu nào ra câu đấy, tôi nghe mà lòng lạnh đi. Thấy tôi biến sắc, lão Vũ tím tay nhắc nhở: “Cậu vẫn tin mấy lời hắn nói à?”

Lão Vũ vừa dứt lời thì dưới đáy giếng vang lên tiếng kêu chói tai. Âm thanh bi thảm thấu xương, như luồn vào màng nhĩ, tất cả đám cho trong thôn tru lên như điên khi nghe thấy nó.

Tiếng chó sủa đánh thức thôn dân, họ bật đẻn, nhưng không một ai dám ra ngoài tìm hiểu nguyên nhân. Lại một tiếng kêu nữa vang lên, lần này thì tôi nghe rõ, là tiếng của lão Quỷ!

Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, tuy rằng Hà tiên sinh đã giao phó lão Quỷ từ 10 năm trước, nhưng chung quy thì ông ấy cũng vì tôi mà xuất sơn, nếu lão Quỷ có mệnh hệ gì, tôi sẽ áy náy cả đời.

“Anh có cách nào không?” Tôi hỏi Hoàn Tử Đầu.

Lão Vũ nổi nóng, đấm cho tôi một cú: “Cậu con mẹ nó bị ngu à? Lại đi hỏi hắn?”

Hoàn Tử Đầu sửng sốt, nhìn tôi đầy ẩn ý, cười nói: “Anh biết hết rồi?”

Tôi buồn bã thở dài thườn thượt: “Gần như là toàn bộ, anh có cách gì không, cứu Đạo Điên và lão Quỷ một mạng!”

Hoàn Tử Đầu nhìn chằm chằm cái giếng, tự hỏi một hồi rồi chậm rãi nói: “Tôi đã chờ bap nhiêu năm, chỉ mong đến ngày bà lão quay lại giếng. Giờ ông trời đã xui rủi chờ được đến hôm nay, nếu cứu hai người họ ra, chẳng phải từng ấy năm chờ đợi của tôi công cốc sao?”

“Hoàn Tử Đầu!” Tôi sốt ruột hô, nhưng chợt cảm thấy không nên gọi hắn như vậy, bèn nói: “Vì sao anh lại lừa gạt tôi?”

Hoàn Tử Đầu không đáp lời, nhìn cái giếng cười ngây ngô, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi lại tôi: “Có một cách cứu được hai người họ, đó chính là anh tế giếng thế thân. Có dám nhảy xuống không?”

“Dám! Anh có thể đảm bảo họ sẽ sống chứ?” Tôi không do dự chút nào, đáp ứng.

Hoàn Tử Đầu gật gật.

Tôi lấy hết quyết tâm, nhảy lên thành giếng, lão Vũ liền phát điên, xông tới tát cho tôi một cái trời giáng, trợn mắt quát: “Lý Diệu, cậu điên rồi à? Biết rõ tiểu tử này luôn lừa gạt mình, vẫn còn tin hắn?”

Từ khi lão Vũ rời công ty, đây là lần đầu anh ta tát tôi, cái tát rất quen thuộc, đưa tôi trở về những ngày trước đây. Lúc đó, tôi không qua lại với các đồng nghiệp trong công ty, chỉ có lão Đường là bạn duy nhất. Lão Đường làm bên hậu cần bảo dưỡng xe, cũng độc lai độc vãng như tôi, cả hai như sự sắp đặt của số phận, hết giờ làm là đi nhậu nói chuyện phiếm, rất vui vẻ. Còn lão Vũ, một lãnh đạo ưa nịnh, là người tôi ghét nhất.

Chuyện cũ hiện ra trước mắt, nhưng thoáng cái liền tan biến như làn khói, lão Vũ đã rời công ty, lão Đường thì sắp vào tù.

“Lão Vũ, sau khi tôi chết đi, nhớ thay tôi đi thăm lão Đường!”

Tôi đã quyết nhảy giếng, lấy đồng tiền hổ văn và cuốn sách cũ ra, đưa cho Hoàn Tử Đầu, hỏi câu cuối: “Hoàn Tử Đầu, anh đã từng bao giờ coi tôi là huynh đệ chưa?”

Hoàn Tử Đầu trông thấy đồng tiền và cuốn sách thì giật mình, lạnh lùng gật đầu: “Nhảy đi!”

Tôi lau nước mắt, co chân nhảy xuống giếng. Toàn thân lọt thỏm, nửa chân đã bước lên hư không, đột nhiên có cảm giác sau lưng mình bị một lực mạnh lôi kéo, nháy mắt tôi bi lôi trở về, ngã ngồi xuống cạnh giếng.

Trong thời khắc cuối cùng, chính Hoàn Tử Đầu đã túm tay tôi giật lên, còn chính hắn thế tôi nhảy xuống giếng!

Bên dưới lập tức vang lên tiếng ầm ầm trầm đục, tiếng vang lớn hất văng tôi và lão Vũ ra xa. Nhìn lại, cái giếng cổ tồn tại trăm năm đã sụp đổ, khói bụi đầy trời!

Sao lại thế này? Người còn chưa ra khỏi mà miệng giếng đã bị phá, nhất thời lòng tôi như tro tàn. Chợt một luồng máu ứ lên cổ họng, tôi hộc ra, hôn mê!

Lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, Bạch Phàm và Thang Nghiêu đang ở bên cạnh, tôi định ngồi dậy thì toàn thân đau đế thấu tim.

“Bọn họ đâu, lão Vũ đâu?” Tôi vừa dứt lời thì một người quấn đầy băng gạc nằm bên cạnh, vừa rên rỉ vừa ư ư như muốn nói gì đó.

Tôi quay đầu nhìn, hỏi: “Anh ấy là lão Vũ?”

Bạch Phàm cười cười gật đầu: “Đúng, anh ấy bị nặng hơn anh, cả tảng đá đập vào gãy xương!”

Tuy lão Vũ trọng thương nhưng vẫn còn sống, tôi thở phào, chỉ cần mở mắt ra vẫn nhìn thấy mặt trời là tốt rồi.

“Cái giếng kia sao rồi? Bọn họ đâu?”

Thang Nghiêu thì không vui như Bạch Phàm, nhàn nhạt đáp: “Giếng không còn nữa, người cũng không còn!”

Người cũng không còn?

Rốt cuộc thì vẫn hy sinh mạng của lão Quỷ và Đạo Điên, cái giá phải trả này vẫn là quá lớn. Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy ra, họ vì mình mà chết.

Tôi bị thương không nặng lắm, nằm viện một tuần thì được về nhà. Hôm xuất viện, tiểu Lục, Bạch Phàm và Thang Nghiêu đến đón tôi, nhân lú họ đang thu đọn dồ đạc, tôi gọi Thang Nghiêu ra ngoài.

Chúng tôi rảo bước trong sân, sau một hồi im lặng, tôi mở miệng nói: “Chuyện về Hoàn Tử Đầu, tôi đã biết hết!”

Thang Nghiêu không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ à một tiếng.

“Hoàn Tử Đầu chính là ông chủ quán mì, chính là đại họa, cũng chính là lục mãng năm 83, vì sao lại gạt tôi?”

Thang Nghiêu cười tán thưởng một tiếng, hỏi lại: “Sao anh đoán được?”

“Mới đoán được trong thời khắc cuối cùng thôi. Tuy thời gian kết giao không lâu, nhưng tôi vẫn luôn xem hắn là huynh đệ, tôi tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ không hại mình. Lần trước, hắn biết rõ ý đồ của tên tóc vàng, nhưng vẫn dẫn tôi lên hang núi, lúc đó tôi nghĩ hắn muốn hại mình. Tuy nhiên khi biết được lai lịch của đại họa cùng với mục đích ban đầu của đại họa, biết tất cả ngọn nguồn chuyện xưa, nhớ lại bóng con mãng xà trên vách hang, tôi đã thông suốt toàn bộ. Hoàn Tử Đầu không thể là người của bà lão, vậy hắn không chết thì chỉ có một khả năng, hắn là người của đại họa, hoăc, hắn chính là đại họa!”

Thang Nghiêu bật cười, giơ ngón tay cái: “Còn gì nữa?”

“Còn có, từ khi quen biết Hoàn Tử Đầu đến nay, đặc biệt là thời điểm tôi điều tra vụ tai nạn xe, hắn vẫn luôn quan tâm đến tập hồ sơ, cứ hỏi tôi tập hồ sơ ở đâu. Nhất định là bọn cô cũng muốn biết quy luật và nguyên nhân các vụ tai nạn.”

“Còn gì nữa?”

“Còn, Đạo Điên từng nói, trên người Hoàn Tử Đầu có khí của đại họa, rất nhiều người có bản lĩnh đều đề phòng hắn, điều này càng làm tôi thêm hoài nghi.”

“Còn nữa không?”

“Đại họa luôn cứu tôi, đã cứu tôi nhiều lần, đặc biệt là mấy đêm trước tôi với tiểu Lục gặp nạn, mặc dù biết bị Đạo Điên phát hiện, vẫn mạo hiểm cứu tôi! Lúc đó, khí tức của nó tôi thấy rất quen!”

“Mà quan trọng nhất là trước khi chết, Hà tiên sinh có để lại cho tôi hai câu nói. Một câu khiến tôi như rơi xuống vực, đó là người tôi tin tưởng nhất lại là người lừa gạt tôi bấy lâu. Một câu còn lại làm tôi nhìn thấy ánh sáng, ông ấy nói, đúng thời điểm biết ai là kẻ lừa mình, giao đồ vật trong tay cho hắn, tất cả sẽ kết thúc.”

“Năm xưa Hà tiên sinh thả đại họa ra, chính là để đối phó với bà lão, Hà tiên sinh bảo tôi giao vật trong tay cho kẻ lừa gạt mình, cho nên đêm đó khi Hoàn Tử Đầu xuất hiện, tôi liền xác định hắn là đại họa!”

Thang Nghiêu nhìn chằm chằm con đường đầy đá cuội không liên tiếng, hiển nhiên là thừa nhận. Mãi lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Đúng vậy, đều đúng! Hà tiên sinh thả đại họa ra là mang theo sứ mệnh! Thực ra ban đầu chúng tôi cũng không biết bên phía kia là thứ gì, ít nhiều nhờ anh mạo hiểm điều tra mới rõ tất cả. Lúc trước Hoàn Tử Đầu lựa chọn tiếp cận rồi đi theo anh cũng là vì nguyên nhân này. Còn nữa, Hoàn Tử Đầu muốn dùng anh để dụ thứ kia xuất hiện, ví như lần ở trong hang núi.”

Tôi đút tay vào túi quần, cười khổ: “Lần trước đến quê Hoàn Tử Đầu lánh nạn, cùng hắn đi lạc lên núi hoang, gặp ông lão râu dê, thực chất là hắn cố tình đi sai hướng, cố ý cho tôi được biết về câu chuyện xưa, để tôi biết hắn là tốt!”

“Đúng!”

Tôi thở dài, nghĩ lại nói: “Thế tại sao lần ở nhà Khương đại phu, tôi lại tận mắt nhìn thấy đại họa đi vào? Lúc đó Hoàn Tử Đầu đang ở cạnh tôi mà, còn nữa, Hoàn Tử Đầu là đại họa, vậy cha mẹ hắn ở quê sao tôi không thấy có chút sơ hở nào?”

Thang Nghiêu dừng bước, ngồi xuống ghế đá ven đường: “Hôm ở nhà Khương đại phu, người đi vào chính là tôi đóng giả. Lúc đó còn chưa nói tình hình thực tế cho anh được, cái này đơn giản, chỉ là chút thủ thuật che mắt thôi. Còn về phần cha mẹ Hoàn Tử Đầu…”

Thang Nghiêu thở dài, trở nên ngưng trọng: “Hoàn Tử Đầu đã nói với anh, lúc còn nhỏ có gặp cỗ quan tài trên đường?”

“Đó là cây cầu đá, chỗ ấy tôi nhớ rõ, hắn nói lúc đó một mình đi học về, trông thấy đại họa ngồi dậy từ quan tài, từ khi ấy bắt đầu sợ ma!”

Thang Nghiêu gật đầu: “Thực ra thì Hoàn Tử Đầu đã chết từ ngay lúc ấy. Nước bên dưới cây cầu đá rất sâu, Hoàn Tử Đầu đi qua không cẩn thận trượt chân chết đuối!”

Tôi sửng sốt, khó có thể tin được, mở to hai mắt: “Cô nói, Hoàn Tử Đầu thật đã chết từ lúc còn nhỏ?”

“Đúng vậy, chết đuối từ lúc còn nhỏ. Là đại họa thế thân Hoàn Tử Đầu, tiếp tục hiếu kính cha mẹ, lấy thân phân của hắn mà tồn tại. Chẳng phải anh đã tới đồi Tứ Lưu rồi?”

Tôi đáp: “Đúng, đã tới, có người nói, năm 83 chỉ khai quật ra một cái xác!”

“Đó chính là xác Hoàn Tử Đầu, hay nói cách khác, là xác thằng bé Trương Cường. Ông chủ rất thích thằng bé này, nên chôn xác nó trên đồi Tứ Lưu.”

“Nhưng không đúng, ai cũng nói đại họa được đào ra năm 83, ông lão râu dê cũng nói, thời điểm đại họa xổng ra cũng là 50 năm trước, thời gian này…”

Thang Nghiêu từ tốn nói: “Năm 83 chẳng qua là lần thứ hai bị phong ấn thôi, thực tế thì ông chủ đã sớm tồn tại từ trước đó.”

Tôi bội phục Hà tiên sinh tự đáy lòng, ông ta đúng là tiên nhân kinh thế, đến Đạo Điên còn không nhìn ra Hoàn Tử Đầu là đại họa, mà ông ấy lại có thể định liệu sẵn mọi việc từ mấy chục năm trước.

… Hai năm sau…

Cuối cùng thì việc về chuyến xe bus số 13 đã hoàn toàn kết thúc, tai ương mỗi 15 âm lịch hàng tháng với tôi không còn nữa. Đạo Điên quay về núi tu luyện, lão Quỷ thì về quê tiếp tục làm nông.

Đúng, hai người họ không chết, rốt cuộc thì Hoàn Tử Đầu đã giữ lời hứa với tôi, giữ mạng cho hai người bọn họ, chuyện này mãi sau tôi mới được biết, đem đến một niềm vui bất ngờ.

Nghề tài xế khốn khổ khốn nạn, sau khi xuất viện thì tôi xin nghỉ, không dám mạo hiểm nữa. Chẳng phải có câu, đại nạn không chết sẽ hạnh phúc đến cuối đời ư, với đầu óc thông minh, bản tính lương thiện, rất nhiều người kết giao buôn bán với tôi, việc kinh doanh ngày càng thành công rực rỡ, sau hai năm, tôi đã có nhà, có xe riêng.

Nháy mắt đã đến tết Mậu Tuất, nhà nhà chăng đèn kết hoa, đoàn viên hòa thuận.

“Bà xã, đừng làm vằn thắn nữa, mau ra đây xem dạ tiệc mừng xuân!”

Bạch Phàm kết hôn với tôi được tròn 1 năm, cuối cùng mối tình đũa lệch đã có kết quả, sau khi mang thai, nàng xin nghỉ việc, ở nhà chuẩn bị sinh cho tôi một công chúa.

Năm nay tiểu Lục không về quê, ở lại ăn tết cùng tôi, cậu ta bản tính chăm chỉ cần cù, đã được tập đoàn nhấc lên làm chủ nhiệm văn phòng. Có điều tính tình thì vẫn như cũ, cố chấp! Hôm nọ, gặp một bé gái chừng bảy tám tuổi đi trên đường, cậu ta bèn ôm chầm lấy không buông, khiến mẹ con bé tưởng là biến thái, đá cho mấy cái vào bộ hạ.

Tôi thấy bé gái đó có gương mặt rất giống Điền Loa, tiểu Lục nói chờ nó lớn lên sẽ hỏi cưới, tôi tin!

Lão Lưu ngồi trên sofa gác cây gậy cũ nát uống trà, phải, cuối cùng thì lão cũng tìm được kim thang thụ, kịp thời trở về. Bé gái hình nhân giấy thì trốn trong phòng tôi chơi điện thoại, thần tiên lão thái thái đã qua đời năm ngoái, bà cứu sống được bé gái, hơn nữa còn giữ đúng lời hứa, trả nó về với tôi.

8h tối, chúng tôi quây quần ngồi trong phòng khách xem dạ tiệc đón xuân, không khí hòa thuận vui vẻ, gắn kết.

Đến gần 12h đêm, lão Lưu, Bạch Phàm, bé gái, chúng tôi vây quanh ngồi ăn sủi cảo, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Cộc… cộc… cộc!”

“Mọi người cứ ăn đi, để tôi ra mở cửa.” Tôi nói rồi đứng dậy đi ra.

Bên ngoài, một bóng người to cao, đầu trọc, cổ đeo chiếc xích vàng quê mùa, toàn thân toát ra khí tức xã hội đen, nhìn tôi hô lên: “Há, huynh đệ, chúc mừng năm mới!”

— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...