Chuyến xe bus số 13

Chương 58



Phần 58: THỈNH ĐĨA TIÊN

Bản thân việc bác Lục đã chết không quan trọng, nhưng việc ông ta là người hay ma, lại liên quan trực tiếp đến Bạch Phàm.

Lúc đó trên xe bus, Bạch Phàm và bác Lục thân thiện chào hỏi. Nghe chính miệng nàng gọi bác Lục, rồi tôi hỏi, nàng còn nói bác Lúc ở gần nhà mình, nhìn mình lớn lên từ bé.

Càng nghĩ, trong lòng càng lạnh run.

Thấy tôi đánh rơi đống hồ sơ, tiểu Lục mắng một câu, sau đó cúi đầu nhặt nhạnh. Cậu ta còn chưa nhặt hết, đã thấy lão Vũ từ xa chạy tới, rống lên: “Cậu làm cái gì đấy???”

Câu nói của lão Vũ lôi tôi từ hồi ức phức tạp trở về hiện tại, hắn chạy đến giật cái túi trong tay tiểu Lục, vội vàng cúi xuống nhặt nốt, tức giận hỏi: “Sao cái túi lại ở trong tay hai cậu?”

Tiểu Lục yêu nghề, đối với lãnh đạo cũng rất kính trọng, vội giải thích: “Vũ ca, chúng tôi gặp bác Trương đang mang cái túi cho anh, định giúp bác ấy.”

Cất xong đống hồ sơ vào túi, lão Vũ sầm mặt nói nhỏ với tôi: “Sáng nay đã nói rõ ràng cho cậu như vậy, sao cậu cứ cố chấp thế?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì tiểu Lục đã thanh minh: “Vũ ca, Lý Diệu dạo này đầu óc có vấn đề, anh đừng chấp anh ấy. Không phải anh ấy cố ý làm rơi hồ sơ đâu.”

Nhíu mày, tôi hỏi: “Lão Vũ, trong ba tập hồ sơ của anh, tôi đã xem hai. Anh nói cho tôi nghe đi, vì sao trong hồ sơ lại ghi, hầu hết hành khách là người Hổ Yêu Sơn? Chẳng phải lúc trước anh nói, toàn bộ nạn nhân là người Đường Oa Tử sao?”

Lão Vũ thở dài xua tay: “Nhắc lại lần nữa, nếu cậu còn muốn sống thì đừng hỏi!”

Nói rồi hằm hằm xách cái túi bỏ đi.

Vốn chỉ là ba vụ tai nạn xe thông thường, giờ đây càng ngày càng trở nên thần bí. Tôi thất thểu đi theo tiểu Lục về ký túc, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn của Bạch Phàm: “Lý soái ca, lần trước mời anh ăn cơm, anh từ chối. Thế mai có rảnh không?”

Nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hồi lâu cũng chẳng nhắn lại. Đã nhiều ngày chưa gặp Bạch Phàm, trong lòng đúng là rất muốn nhìn thấy nàng. Thế nhưng cuộc hẹn này, mình có thể đi sao?

Liệu có phải mình quá đa nghi? Người ta không chê mình nghèo, xấu, lùn, đã là phúc đức, mình lại còn đi nghi này nghi kia. Lúc trước nghi ngờ Lưu Khánh Chúc là ma, cuối cùng chẳng phải chứng minh mình ngu xuẩn ư?

Suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn thuyết phục thành công chính mình, ngón tay lia trên màn hình điện thoại, hồi âm: “Vậy mai 7 rưỡi tối, anh mời em đi ăn.”

Nhắn xong, tôi lại bổ sung thêm một tin: “Đừng gọi Thang Nghiêu, chỉ hai chúng ta thôi.”

Mấy phút sau, Bạch Phàm nhắn lại một cái icon mặt quỷ, rồi không nhắn gì thêm. Tôi buông điện thoại xuống, chui vào chăn. Đêm nay là đêm tôi có cảm giác an toàn nhất trong mấy ngày, không có tiếng khóc thê thảm, cũng không có tiếng nói chuyện dưới giường.

Tất cả trở về trạng thái yên tĩnh vốn có, tiểu Lục thì vẫn như mọi khi, đặt lưng là ngáy long trời lở đất, cứ như những chuyện nguy hiểm xảy ra gần đây chẳng có quan hệ gì với cậu ta cả.

Cậu ta cũng luôn không hề biết sự nguy hiểm của chuyến xe 13, ngày nào cũng đi làm nghiêm túc, đôi khi lại còn đề xuất ý kiến cải tạo khoang ngồi cho khách nữa.

Nhìn tiểu Lục vô lo vô nghĩ mà ngủ, tôi chợt cảm thấy trong lòng cậu ta rất kiên định. Suốt ngày đi làm thay cho tôi chạy đông chạy tây điều tra, hoàn toàn chẳng biết tôi bận việc gì, nhưng lần nào cần hỗ trợ, tôi mở mồm thôi là cậu ấy chưa hề có một câu trách móc, cũng chẳng hỏi lý do, là người đầu tiên xung phong.

Chẳng phải, là huynh đệ thì nên như vậy sao?

Cho nên, từ giờ, cái vũng nước đục của vận mệnh này, cứ để tôi lội thay cho cậu!

Suy nghĩ miên man, rồi tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Hoàn Tử Đầu đến khu Tân Giang có việc, xong chuyện lại nhàn rỗi đến công ty tìm tôi tán phét.

Trông thấy Hoàn Tử Đầu thì lại nhớ đến Hạt Tử, tôi bèn hỏi hắn tình hình. Hoàn Tử Đầu ngửa cổ lên trời cười lớn: “Há há, tên Hạt Tử đó coi như xong rồi. Hôm ấy hắn giết người, định bỏ trốn, tôi đã báo ngay cho bạn làm ở cục cảnh sát. Rất nhanh thì hắn đã bị tóm, tôi đây còn được thưởng 500 tệ tiền báo tin!”

Tôi lo lắng: “Thế lực của hắn lớn như thế, ra tù tìm anh báo thù thì sao?”

Hoàn Tử Đầu xua tay: “Trả thù? Hắn không phạm tội thì tôi hết cách. Chứ giờ có tội danh giết người, quan hệ của tôi với bên cảnh sát đã có đất dụng võ, hắn có chi bao nhiêu cũng không ra được đâu!”

Nói xong, thấy tôi vẫn vó vẻ ủ dột, Hoàn Tử Đầu cũng biết tôi buồn vì chuyện Hà tiên sinh, bèn an ủi: “Huynh đệ, anh cũng không cần sa sút tinh thần đâu. Theo tôi thấy thì cậu bị thằng nhóc học sinh kia lừa rồi. Cùng lắm nó chỉ 17, 18 tuổi, sao có thể là Hà tiên sinh đã ngoài 70 được?”

Người đã quá cố, tôi không muốn tranh cãi với Hoàn Tử Đầu, bèn cười trừ cho qua chuyện. Hắn lại rủ tối nay ra ngoài làm vài lon, tôi nói đã hẹn với Bạch Phàm nên từ chối. Ngồi chơi đến 6h chiều thì Hoàn Tử Đầu lôi tiểu Lục ra ngoài đi nhậu, tôi cũng chải chuốt sơ qua, sau đó đi hẹn hò Bạch Phàm.

Tập hồ sơ thứ hai thực sự làm tôi ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn tự thuyết phục bản thân, tin tưởng Bạch Phàm.

Hôm nay Bạch Phàm mặc một cái áo thun trắng, quần jeans, dáng nhìn như người mẫu. Trông thấy tôi, nàng có vẻ rất vui, còn nói lâu quá rồi không gặp. Tôi đã hoàn toàn bị viên đạn bọc đường này đánh gục, sự sợ hãi và lo lắng biến mất không tăm hơi.

Trong bữa ăn, tôi rất muốn hỏi Bạch Phàm về bác Lục, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào. Ăn xong, hai chúng tôi đi dạo dọc bờ sông, nói chuyện vu vơ. Chợt nghe sau lưng có tiếng la: “Úi trùng hợp quá!”

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hoàn Tử Đầu và tiểu Lục. Trông thấy Bạch Phàm, mắt gã đầu trọc sáng lên: “Huynh đệ, cậu đùa hay thật đấy, người đẹp này là bạn gái cậu?”

Biết thừa ý châm chọc của hắn, tôi trừng mắt không nói gì. Thấy Hoàn Tử Đầu trêu tôi, tiểu Lục đẩy hắn, nói: “Đầu trọc nhà anh đừng có mắt chó khinh người, tôi thấy Lý Diệu với Bạch Phàm rất xứng đôi đấy!”

Đang thầm cảm kích anh em tốt nói đỡ, ai ngờ tiểu Lục nói xong, nhìn tôi, rồi lại nhìn Bạch Phàm, không nín được mà phì cười. Con mẹ nó!

Tôi phát bực, đang định mở mồm mắng hai người mấy câu thì chợt lại có một giọng nữ vang lên: “Được lắm Bạch Phàm, tụ tập mà không gọi người ta một tiếng?”

Giọng nói rất quen thuộc, tôi xoay người, đúng là Thang nghiêu, chỉ có điều cứ khi gặp tôi cùng người khác, thì cô ta lại không mặc váy đỏ.

Bạch Phàm ngạc nhiên, kéo Thang Nghiêu lại giải thích là chỉ tình cờ gặp nhau. Tôi mở lời giới thiệu mấy người, ai dè Hoàn Tử Đầu nhìn thấy Thang Nghiêu thì ngây ra, nước dãi chảy tùm lum. Cũng nhìn ra được tôi không chào đón mình, Thang Nghiêu chẳng để tâm, chỉ một lát đã trò chuyện rôm rả với mấy người còn lại.

Trừ tôi ra thì ai cũng vui vẻ, Hoàn Tử Đầu đề nghị đến quán cà phê của bạn hắn ngồi, tôi bị cả đám kéo đi.

Quán cà phê này tráng trí rất xa hoa, là nơi số một số hai trong thành phố. Hoàn Tử Đầu quan hệ rất tốt với ông chủ, bố trí cho chúng tôi hẳn một phòng riêng.

Hoàn Tử Đầu bị nhan sắc Thang Nghiêu mê hoặc, cứ há mồm nói không ngừng, khiến cô ta và Bạch Phàm cười khúc khích. Nhưng trước mặt người đẹp, hắn lại cả gan bốc phét là mình không sợ ma. Thang Nghiêu nghe vậy liền cố ý ra đề nghị: “Ngồi không cũng chán, vừa hay anh nói mình dũng cảm, hay là chúng ta chơi trò thỉnh đĩa tiên đi!”

Vừa nghe đến thỉnh đĩa tiên (giống trò cầu cơ của mình), tôi toát mồ hôi hột, Bách quỷ khốc môn, giọng nói dưới giường vừa mới qua, giờ con mẹ nó ngươi lại muốn thỉnh đĩa tiên?

Đương nhiên tôi không hề muốn, trong lòng thầm chửi mắng Thang Nghiêu. Còn về Hoàn Tử Đầu, tôi biết thừa hắn chẳng sợ ai, một chọi mười cũng chẳng chớp mắt, nhưng nhắc đến ma quỷ là sợ đái ra quần.

Ấy vậy mà trước mắt người đẹp, hắn lại ra cái vẻ oai oách, nuốt nước bọt, mạnh miệng nói: “Được đấy được đấy, với sự gan dạ của tôi, chơi gì chẳng được!”

Tiểu Lục, một kẻ chẳng tin ma quỷ, đương nhiên cũng gật đầu đồng ý. Bạch Phàm tuy nhát gan, nhưng lại ham vui, thấy mọi người hứng thú, cũng liền tán thành.

Chỉ còn lại mình tôi, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người. Đây không giống bình thường, nếu sĩ diện mà dẫn đến phiền toái thì không ổn, tôi lắc đầu: “Tối rồi còn chơi thỉnh đĩa tiên gì, trò trẻ con không thú vị. Chúng ta đi hát đi!”

Thang Nghiêu nghe vậy cười lạnh, châm chọc: “Lý ca, giờ đã là năm 2017 rồi, anh vẫn còn nghe mấy bài Tối Huyễn Dân Tộc Phong, bọn tôi đi hát cùng anh được sao? Ba người đồng ý rồi, chỉ anh là không, nhát gan như vậy không sợ Bạch Phàm chê cười à?”

Câu này của cô ta khó nghe vô cùng, tôi cau mày định nói thì Bạch Phàm giữ tay lại: “Mọi người muốn chơi thì chơi đi, dù sao cũng chỉ là trò chơi, không phải thật. Anh đừng sợ, có em đây!”

Bạch Phàm dứt lời, ai cũng cười đểu. Đây chẳng phải trực tiếp làm tôi mất mặt sao?

Nhưng Bạch Phàm đã nói vậy rồi mà mình vẫn cự tuyệt thì e làm nàng khó xử, tôi hít sâu một hơi gật gật đầu, thầm nghĩ chơi một chút rồi viện cớ về trước.

Thấy tôi đồng ý, Thang Nghiêu cười, gọi phục vụ mang đến một cái đĩa to, cùng một tấm khăn trải bàn màu trắng. Cô ta cầm bút vẽ một vòng tròn lớn lên khăn trải bàn, bên phải viết chữ không, bên trái viết chữ có, rồi đặt cái đĩa ở chính giữa.

Chuẩn bị xong, chúng tôi bắt chước trên TV, giơ ngón trỏ ấn vào đĩa. Tay tôi vừa chạm vào vành đĩa thì trái tim không tự chủ mà đập kịch liệt. Trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Hoàn Tử Đầu ngồi cạnh tôi, liếc nhìn thì hắn đã sợ đến hai mắt thẳng băng. Thấy chúng tôi đã chuẩn bị xong, Thang Nghiêu nhìn chằm chằm vào cái đĩa, trịnh trọng nói: “Đĩa tiên đĩa tiên, thỉnh ngài tới, tới thì hãy vẽ một vòng!”

Chúng tôi nín thở, gắt gao nhìn cái đĩa. Một phút trôi qua, cái đĩa không động đậy. Tôi vừa mới thở phào một hơi, định buông tay nói đúng là trò trẻ con, không chơi nữa thì bất ngờ, cái đĩa dưới ngón tay chúng tôi khẽ động!

Chương trước Chương tiếp
Loading...