Chuyến xe bus số 13
Chương 59
Cái đĩa động đậy, người bị dọa nhất không phải tôi, mà chính là Hoàn Tử Đầu bên cạnh. Tiểu Lục đương nhiên không tin cái địa tự động đậy, hỏi: “Hoàn Tử Đầu, có phải anh rung tay không?”
Hoàn Tử Đầu mắng: “Tôi con mẹ nó còn đang định hỏi anh đấy!”
Tôi cũng chẳng tin cái đĩa tự động đậy, ngẫm lại trong mấy người tham gia, tiểu Lục chân chất thật thà, không làm thế, Hoàn Tử Đầu sợ ma cũng vậy, Bạch Phàm vốn chỉ ham vui, càng không làm trò mèo ấy.
Chỉ còn lại Thang Nghiêu!!!
Ngay từ đầu đòi chơi thỉnh đĩa tiên, tôi đã cảm thấy không hay, mấy người cùng chơi với một hồn ma, chẳng phải chui đầu vào rọ sao?
Ba người chúng tôi hoang mang nhìn chằm chằm cái đĩa, chỉ có riêng Thang Nghiêu là cười vui vẻ.
“Đĩa tiên đĩa tiên, ai trong số năm chúng tôi là xấu nhất?”
Thang Nghiêu hỏi câu này, ai trong chúng tôi cũng tự xấu hổ, thật không ngờ bỗng cái đĩa không do dự mạ di chuyển về phía gần tôi. Mấy người họ thấy vậy thì vừa sợ lại vừa buồn cười, tôi chẳng thấy có gì thú vị, thầm mắng: “Tuy tôi đây không cao to như Hoàn Tử Đầu, nhưng cũng chẳng đến nỗi xấu như tiểu Lục. Đĩa tiên này rõ ràng không chuẩn, chắc chắn là Thang Nghiêu cố ý đẩy nó về phía tôi, khiến mình khó xử.”
Thang Nghiêu cười ngả cười nghiêng, bảo Bạch Phàm hỏi tiếp, nàng nhát gan đương nhiên không dám hỏi, nhưng tiểu Lục thì hưng phấn, nhìn chằm chằm cái đĩa, nói: “Ngài nói xem, tháng này tôi có được phát tiền thưởng không?”
Cái đĩa di chuyển sang chữ không.
Chơi đến đây, tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, vừa định buông tay thì Thang Nghiêu sớm hơn một bước, túm tay tôi, nói: “Tôi đi vệ sinh, mấy người chơi tiếp đi. Trước khi tiễn đĩa tiên thì nhất định phải có một người đặt tay trên cái đĩa!”
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Thang Nghiêu đi rồi, màn diễn hiển nhiên là chấm dứt. Hoàn Tử Đầu thấy tiểu Lục hỏi, cũng cắn răng hỏi thử: “Đĩa tiên, ngài nói sau này tôi có được lên làm lão đại khu Phong Mãn không?”
Cái đĩa dịch chuyển đến vị trí có!
Tôi sợ đến nhảy dựng, Thang Nghiêu đi rồi, sao cái đĩa vẫn di chuyển? Nuốt nước bọt, tôi nghi là Hoàn Tử Đầu giở trò. Đang suy nghĩ thì chợt nghe choang một tiếng, người phục vụ không cẩn thận đánh rơi tách cà phê xuống đất.
Tiếng động đột ngột khiến Hoàn Tử Đầu và Tiểu Lục đồng thời giật mình buông tay, chỉ còn tôi với Bạch Phàm vẫn đang giữ tay ở đĩa.
Lúc này thì Thang Nghiêu quay lại, thấy chỉ còn hai chúng tôi, cười ha ha nói: “Bỏ tay thì không được chơi nữa. Chỉ còn đôi này, hỏi chuyện đi.”
Bạch Phàm nghe vậy thì nhìn tôi, nói nhỏ: “Lý Diệu, em sợ lắm, anh hỏi đi.”
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Được, anh hỏi, hỏi xong liền nghỉ chơi, chẳng thú vị gì cả.”
Bạch Phàm gật đầu, tôi tùy tiện nghĩ câu hỏi, mở miệng: “Trên đời này có ma không?”
Cái đĩa không động đậy, tôi đang vui mừng thì đột nhiên nó kéo theo ngón tay tôi, di chuyển đến vị trí chữ Có. Mọi người giật nảy mình, không khỏi biến sắc. Tôi thì chẳng sợ, bởi bản thân chẳng tin cái đĩa vớ vẩn lại tự di chuyển được. Thế nhưng vấn đề là hiện giờ chỉ còn tôi và Bạch Phàm, cái đĩa là do Bạch Phàm di chuyển???
Bạch Phàm hoảng hốt rụt tay khỏi cái đĩa, cuộc chơi chỉ còn lại mình tôi. Trong lòng căng thẳng, chẳng nghĩ ngợi nhiều, cũng rút tay về. Hoàn Tử Đầu liền luống cuống, hỏi Thang Nghiêu: “Chẳng phải cô nói trước khi tiễn đĩa tiên đi thì ít nhất phải có một người đặt tay trên đĩa ư? Anh ấy bỏ tay rồi, sẽ sao đây?”
Thang Nghiêu nở nụ cười quỷ dị: “Dù sao thì mấy chúng ta cũng không sao hết. Người xui xẻo là anh ấy!”
Không khí lập tức trở nên khó xử, Bạch Phàm thấy mọi người căng thẳng liền đề nghị tan cuộc rồi ra về. Hoàn Tử Đầu muốn tiễn Thang Nghiêu, nhưng cô ta nhất quyết không đồng ý, chỉ để lại số điện thoại rồi đi mất. Ba chúng tôi đưa Bạch Phàm về chung cư, xong cũng bắt xe quay về.
Trên đường đi, Hoàn Tử Đầu cứ nhẩm nhẩm số điện thoại của Thang Nghiêu, nghe chừng vui lắm. Hắn từng giúp tôi không ít lần, là anh em, tuy lời này khó nghe, nhưng vẫn phải nói: “Số điện thoại này anh đừng có gọi. Thang Nghiêu không phải là người đâu!”
Lời vừa nói hết, Hoàn Tử Đầu khinh thường liếc tôi một cái: “Đĩa tiên nói anh là người xấu nhất trong đám, sao thế, tức à?”
Tôi bất đắc dĩ đề cao âm lượng: “Thang Nghiêu này hơn tháng trước mặc váy đỏ chết quỳ ở cái đồng hồ ma. Có tiểu Lục làm chứng!”
Nói xong, hai chúng tôi nhìn về tiểu Lục đang ngồi ghế trước. Cậu ta nghe thấy, quay đầu lại nói: “Huynh đệ, Thang Nghiêu người ta nhí nha nhí nhảnh từ đầu buổi đến giờ, lại còn vừa cùng chúng ta chơi trò chơi. Sao anh cứ nhất định phải nói cô ấy đã chết? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cô ấy không phải người chết ở cái đồng hồ!”
Câu nói của tiểu Lục làm tôi vô cùng thất vọng. Mình cũng thật hồ đồ, ai lại đi bảo một kẻ vô thần như cậu ta làm chứng bao giờ? Hai người này, một thì đầu óc cố chấp, một thì mê gái, mình nói sao mới hữu dụng?
Quay về ký túc, tôi chẳng quan tâm đến họ, chui vào chăn ngủ. Hôm qua vừa bất ngờ đọc được tập hồ sơ thứ hai, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong đầu tôi. Tại sao lão Vũ cứ khăng khăng không cho mình đi điều tra?
Còn nữa, hành khách gặp nạn trong ba vụ rõ ràng đều là người Hổ Yêu Sơn, sao lão lại nói dối là người Đường Oa Tử? Chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được.
Sáng hôm sau, tôi ăn sáng xong bèn mang theo mấy vấn đề đi hỏi lão Lưu.
Khu 2386 đường Hoài Viễn, không biết mình đã tới bao nhiêu lần rồi. Tầng ba có Lưu Vân Ba, tầng tám có Lưu Khánh Chúc, hai lão già họ Lưu, luân phiên khiến nỗi ám ảnh trong tôi tiếp diễn.
Lão Vũ đã quay lại, hẳn Lưu Vân Ba cũng ở nhà, tôi lo lắng đề phòng, nhanh chóng vọt qua tầng 3. Thật trùng hợp, phòng hắn đang mở, Lưu Vân Ba ngồi trong nhà, chúng tôi nhìn thoáng qua nhau.
Giật nảy mình, tôi vội chạy lên lầu. Lưu Vân Ba hạ chú Bách quỷ khốc môn tàn nhẫn, là muốn hại chết mình.
Cũng may lão Lưu có nhà, tôi vội kể chuyện tập hồ sơ cho ông ấy nghe. Lão Lưu vẫn giữ thái độ không gợn sóng, lại nói một câu y chang lão Vũ: “Đừng điều tra, nguyên nhân vụ tai nạn xe mười năm trước không liên quan gì đến ngươi. Giờ cứ tìm cách để ngươi rời đi là được!”
Câu nói của lão làm tôi mơ hồ, tình hình hiện tại của tôi chính là, tự nhiên có đám người đuổi giết mình, sau đó có người bên cạnh bảo mình mau chạy đi, đừng có hỏi vì sao chúng đuổi.
Tuyệt đối không thể được!
Tôi chịu oan ức, chịu khổ sở, nhất định phải được biết nguyên nhân.
Lão Lưu thấy sự ấm ức của tôi, nhỏ giọng nói: “Ta mới nghe nói được trong giới có một người rất giỏi, rảnh thì cùng ta đi Dương Thảo Câu.” (Câu ở đây có nghĩa là kênh, mương, rạch)
Dương Thảo Câu ở một thị trấn ven thành phố, tôi có người bạn học sống ở đó, mấy năm trước cậu ta cưới vợ, thì tôi bận đi công tác nên không về dự được. Nghi hoặc, tôi hỏi: “Dương Thảo Câu là vùng nông thôn, nghèo lắm, ở đó có cao nhân ư?”
Lão Lưu gật đầu: “Có một bán tiên vô cùng lợi hại. Tuy có thể năng lực không bằng Hà tiên sinh, nhưng người này cũng đã khai thiên nhãn, xem bói số một. Ta đi cầu ông ấy chỉ cho ngươi một con đường, xem chuyện này có cách nào không.”
Nghe lão Lưu giới thiệu như vậy, trong lòng tôi liền lại dấy lên hy vọng. Chẳng nghĩ nhiều, tôi đồng ý, gọi điện cho lão Vũ xin nghỉ, cũng chả mang theo đồ đạc gì, trực tiếp lên đường đến Dương Thảo Câu ở huyện Doanh Khẩu.
Trên đường đi, nhớ tới chuyện tối qua, tôi bèn hỏi lão Lưu, mình còn chưa tiễn đĩa tiên đi đã buông tay thì có làm sao không. Lão Lưu lắc đầu: “Không có đĩa tiên đĩa tiếc gì đâu, chỉ là tiểu quỷ thôi. Còn chưa kể, phương pháp của các ngươi tối qua là sai, tiểu quỷ cũng chẳng thỉnh được lên đâu, không sao cả!”
Lão Lưu nói như vậy, chẳng những không giúp tôi bớt nghi ngờ, mà còn càng làm nỗi nghi ngờ tăng lên, thậm chí sợ hãi. Thế thì tối qua, chẳng có ma quỷ nào làm cái đĩa di chuyển, vậy người di chuyển đia, chẳng phải Bạch Phàm ư?
Bác Lục bảo mình đi tìm tập hồ sơ, Bạch Phàm lại có quen biết với bác Lục. Tôi cứ có cảm giác, vụ tai nạn xe của mười năm trước không hề đơn giản, mà sự phức tạp của những người liên quan còn vượt xa sự tưởng tượng của mình!
Chờ đi Dương Thảo Câu về lần này, mình phải điều tra bí mật về Bạch Phàm và bác Lục mới được.
Đến thị trấn Doanh Khẩu thì đã là 4h chiều, tôi với lão Lưu xuống xe, bắt thêm một chặng nữa, 7h tối mới tới được cái Dương Thảo Câu hẻo lánh này.
Nơi đây còn nghèo hơn so với tôi tưởng, nhà ngói rất ít, hầu hết đều chỉ là nhà vách đất. Hỏi lão Lưu, người cần tìm họ tên là gì, lão lắc đầu nói, chỉ biết ông ấy sống ở đây, mọi người gọi là Từ bán tiên.
Đang lo lắng tôi nay không có chỗ ở, thì chợt nghe phía sau lưng có người gọi tên mình: “Lý Diệu, có phải anh không?”
Quay đầu nhìn lại, chính là Chu Tráng, bạn học đã hơn chục năm không gặp. Chu Tráng mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, quần cũng vậy, có thể thấy cuộc sống cậu ấy không khấm khá gì. Tôi vội chụp vai cậu ta, nói: “Huynh đệ, đã bao năm không gặp rồi. Tôi còn nhớ cậu sống ở Dương Thảo Câu, thật đúng là trùng hợp.”
Chu Tráng nhiệt tình hỏi han, nhưng tôi chẳng nghe được gì, bởi sự chú ý của tôi đổ dồn hết vào một cô gái mặc quần áo đen, tóc dài xõa ngang vai, đứng phía sau cậu ấy.
Người phụ nữ mặt đầy sẹo, chẳng có chút huyết sắc, đôi mắt trợn trắng dã, gắt gao nhìn tôi chằm chằm!