Chuyến xe bus số 13

Chương 72



Phần 72: THỨ GÌ ĐÓ CÒN SỐNG

Nhìn chiếc xe nguyên vẹn không tổn thất gì, nhưng tôi chẳng có chút vui vẻ nào. Đêm qua chiếc xe tang đâm rầm rầm vào đuôi, sao giờ lại không có dấu vết nào?

Tiểu Lục đi tới, kéo tôi dậy nói: “Đã bảo anh cứ lo chăm sóc Bạch Phàm, để tôi lái xe cho, còn cứ không nghe. Nhìn anh ngày nào cũng bộ dạng thất thần làm tôi lo lắng không yên!”

Đứng dậy, tôi cố gắng lê bước đi vòng quanh xe bus hai lượt, đúng là không có dấu vết va chạm nào cả. Sờ tay lên trán, vẫn còn cảm giác đau, xem ra tối qua việc mình bị đập đầu vào vô lăng là thật. Còn chưa hoàn hồn, tiểu Lục đã kéo tôi đi ăn bát cháo ở căng tin rồi lên phòng đi ngủ.

Ngủ đến 1h chiều, Hoàn Tử Đầu chợt gọi điện, vừa bấm nghe, hắn đã kích động la lớn: “Huynh đệ, anh đoán xem!”

Còn chưa ngủ đủ, đầu đau như búa bổ, tôi hữu khí vô lực nói: “Tự nhiên anh nói trống không một câu, tôi đoán cái rắm à? Chuyện gì?”

Hoàn Tử Đầu đáp: “Tìm được chiếc xe tang rồi, nó đỗ ở đường Liễu Ảnh ngoại thành.”

Đường Liễu Ảnh?

Địa phương này không hề xa lạ, vừa mới trước đây tôi với lão Lưu còn tới đó một lần, vào thư viện Tử Dạ.

“Anh chắc chắn?”

“Chắc chắn, tôi xem ảnh rồi, chính là chiếc xe kia!”

Chính là chiếc xe đó, là nó sao? Tôi qua tôi còn cùng nó chạy đua bạt mạng, cuối cùng nó biến mất như bong bóng xà phòng. Cúp máy tôi vội xuống giường thu dọn, cơm cũng không ăn, hấp tấp lao xuống lầu.

Còn chưa ra đến sân thì gặp lão Vũ, lão Vũ liếc tôi một cái, hỏi: “Sắc mặt cậu kém như vậy, mấy ngày nay lại đi lung tung đâu hả?”

Tôi biết ý lão nói gì, lão đang lo lắng mình có tiếp tục điều tra chuyện tai nạn xe hay không. Chợt nghĩ tới Bạch Phàm nói có phát hiện một người lẻn vào tòa nhà hoang, bèn hỏi: “Lão Vũ, tôi hỏi anh chuyện này, ở công ty, ngoài tôi và ạn ra, có ai biết tầng hai tòa nhà hoang giấu đồ không?”

Lão Vũ nhìn trái nhìn phải rồi ghé tai tôi nói nhỏ: “Đương nhiên không có, tòa nhà bỏ hoang cả chục năm, đám tài xế chẳng ai vào trừ cậu cả.”

Tôi nhớ lại, Thang Nghiêu nói đó là một người gầy, nhưng tài xế công ty, ngày nào cũng ngồi ghế lái, bụng bia chẳng ai gầy như tôi cả.

“Thế anh có biết ai trong công ty hứng thú với cái tòa nhà hoang đó không?”

Lão Vũ nhíu mày: “Lý Diệu, cậu đừng làm tôi sợ, một mình cậu biết chuyện đã là quá đáng, sao còn có ý này, công ty ta còn ai khác biết chuyện tai nạn xe sao?”

Thấy lão Vũ mặt ngu ra, biết hẳn là cũng chẳng biết gì về người nhân viên bí ẩn này, bèn nói: “Không có việc gì, tôi hỏi tiện mồm thôi.”

Nói xong tôi quay đi, lão Vũ chợt giữ chặt lại dặn dò: “Chuyện tai nạn xe 10 năm trước, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho người ngoài. Tôi cho cậu biết, vũng nước đục này cậu không mò được đâu, thêm 1 người biết là thêm 1 người chết!”

Lời lão Vũ rất tàn nhẫn, biết 1 người chết 1 người, hắn càng nói vậy, tôi càng tò mò về vụ tai nạn xe này. Không đáp lời, tôi cúi đầu đi ra cổng. Thấy tôi không phản ứng, lão Vũ mắng vuốt đuôi một câu rồi cũng đi mất.

Tin túc của Hoàn Tử Đầu trước giờ luôn chính xác, tôi không dám chậm trễ, bảo hắn trông chừng, còn mìn vội bắt xe đến đường Liễu Ảnh.

Tới nơi, thấy Hoàn Tử Đầu đàn sốt ruột đi loanh quanh tại chỗ, miệng ngậm điếu thuốc. Nhìn thấy tôi, hắn ném điếu thuốc hút dở, vội kéo tôi lại gần.

Không khỏi thắc mắc, tôi hỏi: “Anh làm cái gì thế? Xe đâu?”

Hoàn Tử Đầu thấp giọng: “Chắc là ở bên kia không xa lắm. Tôi chưa dám qua đó.”

“Không dám? Sao không dám qua?”

“Chỗ cái xe đỗ rất trùng hợp, ngay bên cạnh một nấm mộ lớn. Chưa kể chẳng biết bên trong có cái xác chết kia hay không, chẳng đợi anh tới thì sao.”

Hoàn Tử Đầu là xã hội đen, suốt ngày đánh đấm, nhưng hắn có một điểm yếu rõ ràng, đó là sợ ma, sợ muốn chết. Tôi gật đầu, đi theo hướng ngón tay hắn chỉ, Hoàn Tử Đầu ngăn lại không được, cuối cùng vẫn phải nghiến răng đi theo.

Giống lần trước đi cùng lão Lưu đến đây, cả đoạn đường dài là những ngôi nhà cũ nát, chắc Hoàn Tử Đầu quá căng thẳng cho nên đã đi lạc. Lúc thì nói bên nay, lúc thì nói bên kia, hai chúng tôi đi lòng vòng mãi, đầu tôi bắt đầu đau: “Hoàn Tử Đầu, thông tin của anh có chuẩn không đấy? Đi lòng vòng nãy giờ, xe đâu?”

Hoàn Tử Đầu nhìn xung quanh những căn nhà cũ, trán thấm đầy mồ hioi lạnh, móc điện thoại ra xem ảnh, nói: “Không sai đâu, trong ảnh chính là chỗ này mà.”

Tôi nghi hoặc thò đầu lại gần xem, trên ảnh là căn nhà hoang, chính giữa có một nấm mộ, chiếc xe đậu chình ình ở đó. Góc chụp của bức ảnh rất đặc biệt, tôi hỏi: “Ảnh này ai gửi cho anh, anh hỏi người ta chẳng phải rõ hơn sao.”

Hoàn Tử Đầu gật gật, bấm điện thoại.

Không có số! Hắn cau mày bấm đi bấm lại mấy lần, đều là số không tồn tại.

“Sao lại không tồn tại? Bức ảnh rốt cuộc là ai gửi cho anh?”

Hoàn Tử Đầu nghi hoặc: “Tôi cũng không rõ lắm, nhờ rất nhiều anh em bạn bè tìm kiếm, sáng nau thì nhận được tin nhắn này, còn tưởng là đàn em nào đó gửi.”

Tôi thở dài, cầm di động của hắn, cẩn thận đối chiếu lại địa điểm, dẫn Hoàn Tử Đầu đi tìm lần nữa. So sánh phân tích mãi, cuối cùng cũng tìm được căn nhà hoang trong ảnh, phía trước là khu đất trống, chiếc xe tang đang đứng ngay cạnh ngôi mộ. Hoàn Tử Đầu chỉ vào xe, hô: “Nhìn kìa, đúng là ở đây!”

Tôi gật đầu rồi cẩn thận đến gần chiếc xe.

“Theo anh vì sao chiếc xe tang này lại đỗ ở đây, chẳng lẽ cái xác lái nó về nhà mình, là nấm mồ kia sao?”

Không khí vốn đã quỷ dị, Hoàn Tử Đầu nói vậy càng làm nó trở nên đáng sợ. Cũng may là ban ngày ban mặt, chứ nếu không hắn nói vậy, chúng tôi đã chẳng dám đi tới rồi.

Hữu kinh vô hiểm lại gần chiếc xe, tôi với Hoàn Tử Đầu nhặt hai viên đá, vòng ra vị trí cửa kính, cẩn thận thăm dò phía trong.

Trong xe không có người, dưới vô lăng còn cắm chìa khóa. Hoàn Tử Đầu thở phài, mở cửa xe nhảy lên ghế lái. Vụ đuổi nhau hôm qua, để tông hỏng động cơ xe tôi thì chắc chắn phần đầu xe tang cũng phải hư hại nặng nề, nghĩ vậy tôi cố ý vòng ra phía trước. Lại phát hiện, chiếc xe tang cũng giống xe bus, hoàn toàn nguyên vẹn.

Vừa thử khởi động máy, Hoàn Tử Đầu vừa bảo tôi: “Huynh đệ, đằng sau anh là nấm mồ đấy, cẩn thận giẫm lên.”

Hắn không nói thì tôi cũng quên béng đi, nghe vậy liền quay đầu nhìn nấm mồ. Nấm mồ không có bia mộ, nhìn có vẻ đã nhiều năm, điều quái lạ là nó giống như mới được chắp vá lại, rất nhiều chỗ đất còn ướt.

Nhìn chằm chằm nửa ngày, mộ đã lâu, sao còn có đất mới? Đang nhìn thất thần thì đột nhiên “bim” một tiếng, Hoàn Tử Đầu bấm còi ô tô. Tiếng còi làm tôi giật bắn mình, Hoàn Tử Đầu nổ được máy, hưng phấn vẫy tay gọi: “Huynh đệ, lên xe!”

Định thần lại, tôi quay xuống ngồi lên ghế phụ, Hoàn Tử Đầu cười càng ngày càng cao hứng, nói: “Cái xác này đúng là chiếu cố chúng ta, còn để lại chìa khóa. Ta lái nó về thẳng dưới lầu nhà lão Lưu đi!”

Nói đoạn, hắn bắt đầu xoa vô lặng quay xe, đúng lúc này chợt tôi nhìn thoáng qua cửa kính, hoảng hồn phát hiện nấm mộ có biến hóa. Duỗi cổ ra nhìn kỹ, cả phần đất phía trên đang không ngừng bị đùn ra!

“Mẹ nó Hoàn Tử Đầu, chạy mau!”

Tôi quay đầu la lên, Hoàn Tử Đầu sửng sốt, nhìn theo ánh mắt tôi, trông thấy nấm mộ đang chuyển động.

“Mẹ ơi, thật đúng là tôi nói chuẩn, thứ bên trong đang muốn bò ra ngoài!”

Hắn luống cuống chân tay, vội vã quay đầu chiếc xe tang, xe vừa quay lại, Hoàn Tử Đầu hưng phấn, liếc nấm mộ đằng sau la lên: “Đến đây, đuổi đi, lão tử cho ngươi hít khói!”

Dứt lời đạp mạnh chân ga, chiếc xe lồng lên như bò mộng, lao về phía trước. Hoàn Tử Đầu cười ha hả, nhưng mới chưa chạy được 10m, chưa được 10m thì…

“Chó chết!”

Chiếc xe chết máy. Quản lý hậu cần nhà tang lễ có nói, chiếc xe này ngoại trừ tài xế Vương lái, thì ai điều khiển nó cũng chết máy, quả nhiên!

“Thử lại, mau lên!”

Căng thẳng nhìn gương chiếu hậu xem phía sau, nấm mộ đã bị đào lên hoàn toàn, một cánh tay trắng bệch duỗi ra. Da đầu tê dại, tôi không dám nhìn tiếp, vội quay đầu, sự căng thẳng khiến tiếng tim đập như đánh trống.

Cũng may là ông trời thương xót, xe đã khởi động được, gầm lên, lao vào khu nhà bỏ hoang. Hai chúng tôi chợt toát mồ hôi lạnh, mặc dù thoát được nấm mộ, nhưng trước mắt, đường bên trong khu nhà hoang lại cứ như mê cung.

Đường nhỏ lòng và lòng vòng, vô số nhánh rẽ nhỏ, nếu không quen thuộc, thì sẽ như lúc chúng tôi tới, lạc lên lạc xuống. Thấy xe dần chạy ổn định, bỏ lại nấm mồ phía xa, Hoàn Tử Đầu mới thở phào một hơi: “Huynh đệ, thứ bên trong đội mồ ra, có phải cái xác ở nhà tang lễ kia không?”

Tôi lắc đầu: “Không biết, mặc kệ nó là cái gì, chúng ta mang cái xe về thuận lợi là được!”

Hoàn Tử Đầu vỗ vào vô lăng: “Đúng đúng, qua con đường nhỏ này, ra đến đường Liễu Ảnh sẽ dễ hơn, cho dù có chết máy cũng kiếm được chỗ sửa xe!”

Đúng lúc cả hai đang hứng khởi thì đột nhiên Rầm một tiếng. Tôi cảnh giác, dỏng tai nghe ngóng hỏi: “Tiếng gì thế, xe cán vào cái gì à?”

Hoàn Tử Đầu khó hiểu nhìn tôi: “Làm gì có tiếng gì. Mà đoạn đường này khá trống, không thể chèn vào cái gì được.”

“Rầm!”

Lại một tiếng vang lên, như tiếng đập. Lần này thì Hoàn Tử Đầu cũng nghe thấy, căng thẳng ngó trái ngó phải.

“Tiếng động ở đâu nhỉ, sao tôi cứ có cảm giác nó ở ngay gần đây.”

Hắn phải lái xe, không tiện quan sát, tôi bèn bắt đầu lật khắp nơi trong xe tìm kiếm.

“Rốt cuộc là tiếng gì thế, anh mau tìm đi, xem cả dưới ghế lái xem!”

Hoàn Tử Đầu vừa nói vừa nhổm người. Tôi ra hiệu đừng động, lại chợt nghe rầm một tiếng. Lần này âm thanh còn lớn hơn hai lần trước, khiến lỗ tai tôi ong lên. Rốt cuộc cũng tìm được nơi phát ra âm thanh, tôi hoảng sợ quay đầu la lên: “Dừng xe, mau!”

Hoàn Tử Đầu giật mình đạp phanh, gấp gáp hỏi: “Sao thế huynh đệ?”

“Mau xuống xe!”

Lấy đâu thời gian giải thích, tôi vội liều mạng mở cửa xe, nhưng cánh cửa như bị hàn kín, có kéo, đạp, đẩy thế nào cũng không hé mở.

Thấy bộ dạng của tôi, Hoàn Tử Đầu cũng sợ, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế, anh nói xem nào!”

Giơ ngón tay run rẩy, tôi chỉ thùng xe phía sau: “Thùng chứa xác có cái gì đó, vật còn sống!”

Hoàn Tử Đầu nghe thế thì như ăn phải ớt, nháy mắt nhảy dựng lên, ra sức vặn cửa xe. Cửa xe còn chưa mở được, phía sau lại vang lên một tiếng Rầm lớn.

Vách ngăn giữa buồng lái với khoang chứa xác đột nhiên bị thứ gì đó xé toạc một mảnh!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...