Chuyến xe bus số 13
Chương 85
Chiếc ghế cũ phủ đầy bụi, Khâu lão lại khóc mà nói chuyện với nó, một lát sau mới ổn định cảm xúc, xoay người bảo tôi: “Chiếc ghế này có từ thời dân quốc, một lão bằng hữu của tôi khi còn sống rất thích ngồi tựa trên nó!”
Nói rồi, bà lão đưa tay vuốt ve chiếc ghế, vẻ mặt tiếc thương. Tôi khó hiểu nhìn biểu hiện của Khâu lão thái, không khỏi có phỏng đoán, hẳn chủ nhân của chiếc ghế và ba ta hồi trẻ, có một mối quan hệ không thể diễn tả.
Một lúc lâu sau, tôi mới nhỏ giọng hỏi: “Khâu đại nương, chiếc ghế này có tác dụng với việc bắt ma sao?”
Bà lão gật đầu: “Bằng hữu của tôi, sinh thời là một thầy âm dương rất lợi hại, một đời bắt bệnh bắt ma giúp người vô số, sau khi chết đi để lại chấp niệm trên cái ghế này. Đêm nay nếu con ma đó vào và ngồi trên chiếc ghế, tôi có thể làm cho nó không ra ngoài được nữa!”
Chiếc ghế được bà lão kể một cách mơ hồ như vậy khiến tôi tăng thêm phần tin tưởng cho cuộc bắt ma lần này. Nói xong, Khâu lão thái nhớ ra gì đó, tiếp: “Chiếc ghế là dành cho con ma, cậu không được ngồi, biết chưa? Một khi nó ngồi lên ghế, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng!”
Tôi vội gật đầu: “Được, tôi không ngồi đâu, bà yên tâm!”
Dặn dò xong, Khâu lão thái lưu luyến không rời, ngắm nhìn cái ghế vài lần rồi mới đi ra ngoài. Bà lão đi khỏi, tôi vội tìm mảnh vải lau dọn bụi bặm trong căn phòng, không biết ma có sợ bẩn không, lau luôn cả cái ghế cho chắc.
Làm vệ sịn xong thì trời cũng về chiều, thật sự đã đói hoa cả mắt, đành mặt dày đi tìm Thủy Liên xin ăn. Thấy tôi quay lại, cô bé chẳng hề xem thường, ngược lại còn rất vui mừng ôm chầm lấy tôi, sau đó thì cũng được một bữa ăn ngon lành.
Nhớ đến thất bại lần trước, tôi dặn Thủy Liên kỹ càng rằng tối và sáng mai không cần mang cơm, cũng đừng đến nhà mình. Thấy tôi nghiêm túc, Thủy Liên cũng gật đầu đồng ý. Tất cả đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn chờ đêm nay bắt ma lần thứ hai!
Rất nhanh trời đã tối, theo lời dặn của Khâu lão thái, tôi sang căn phòng có chiếc ghế, vẫn cắm một cây nến đen trên cửa sổ, châm nến, nằm trên phản, nhìn chằm chằm ngọn lửa màu vàng.
Trên tường có treo chiếc đồng hồ quả lắc kiểu xưa, thời gian chậm chạp trôi qua, đêm đã về khuya. Điều lạ đó là ngọn nến đen vẫn cháy rất ổn định, ngọn lửa màu vàng thản nhiên chiếu sáng toàn bộ căn phòng, không hề thay đổi màu sắc. Ngước nhìn đồng hồ, đã là 11 rưỡi, nó không đến ư?
Đang thắc mắc trong lòng thì chợt ngoài sân vang lên tiếng Pim Pim kéo dài, lão Vũ đã quay lại!
Lão Vũ đi vào, thấy tôi đang nằm trong phòng tây thì trừng mắt mắng: “Chẳng phải tôi nói với cậu không được vào phòng này sao, vậy mà còn dám dọn sang ở?”
Chẳng biết phải giải thích thế nào, tôi nhỏ giọng hỏi: “Lão Vũ, sao lâu như vậy anh mới quay lại?”
Lão Vũ thở dài: “Sau buổi tối đưa cậu đến đây, tôi quay về Đường Oa Tử. Cậu đoán được không, tôi hỏi thăm nửa số người trong thôn, ai cũng nói chỉ thấy có mình cậu tới đó, nào có lão Đường nào!”
“Bọn họ nói chỉ có mình tôi? Không thêt nào, lão Đường còn cùng tôi đi hỏi thăm về bác Lục, lúc đó anh ấy còn đứng cạnh tôi cơ mà!”
Lão Vũ châm điếu thuốc, chậm rãi nói: “Khả năng hồn ma lão Đường này chỉ có cậu mới nhìn thấy được. Phải rồi, lúc trên đường đến đây, cậu hỏi tôi tai nạn mười năm trước có ai sống sốt không, sao lại hỏi như vậy?”
Tôi không ngẫm nghĩ, nói: “Nghe một người đáng tin cậy nói, bác Lục thoát được vụ tai nạn xe. Nhưng trước đó đã tận mắt nhìn thấy hồ sơ cái chết của ông ta, hiện giờ tôi cũng không biết rốt cuộc ông ta còn sống hay đã chết!”
Lão Vũ nhỏ toẹt điếu thuốc, nheo mắt suy nghĩ gì đó rồi nói: “Tôi hỏi thăm một vòng Đường Oa Tử, thôn dân đều nói bác Lục còn sống, chuyện lão già này chưa chết thật khó nói. Hôm nay tôi đến đón cậu, quay về, bất kể dùng biện pháp gì cậu cũng phải làm cho rõ bác Lục là người hay là ma. Nếu lão thực sự chưa chết, thì mau báo cho tôi lão đang ở đâu, nhưng chuyện khác không cần phải lo, biết không?”
Tôi sửng sốt: “Bảo tôi điều tra bác Lục? Lão Vũ, sao tự nhiên anh lại hứng thú với chuyện sống chết của ông ấy như vậy?”
Lão Vũ không kiên nhẫn nói: “Vì cứu cậu! Cạu cứ nghe tôi, nghe cho rõ, tôi chỉ bảo cậu điều tra bác Lục, còn chuyện tai nạn xe năm xưa thì đừng đụng vào!”
Thái độ lần này của lão Vũ khá là khác lạ, tôi đang định hỏi thêm thì bất giác liếc nhìn ngọn nến, bỗng nhiên không biết từ lúc nào, ánh lửa đã chuyển sang màu xanh lục!!
Hoảng hốt nhìn qua chiếc ghế bành, phát hiện nó đang lắc nhẹ không ngừng, bắt được rồi?
Thấy biểu hiện tôi khác thường, lão Vũ thấp giọng nói: “Cậu mau thu dọn đồ đạc, lát nữa ta đi luôn!”
Vừa nói, lão vừa đi tới cạnh chiếc ghế định ngồi xuống. Nhớ lời Khâu lão thái, chiếc ghế này dành cho ma ngồi, định mở mồm cản lại thì lão Vũ đã đặt mông xuống. Tim tôi đập lên đến cổ họng, nhưng lại không có gì xảy ra.
Không việc gì sao? Qua vài phút, tôi quay đầu nhìn ngọn nến trên cửa sổ, nó đã chuyển từ màu xanh lục về lại màu vàng. Đúng lúc đang cau mày khó hiểu thì trong sân có tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó là bé gái hốt hoảng chạy vào, nói: “Thúc thúc, bà cháu có gì đó lạ lắm, chú mau tới xem một chút đi!”
Tôi sửng sốt, hỏi: “Sao? Khâu đại nương làm sao?”
“Không biết, bà cứ cầm dây thừng muốn thắt cổ, cháu ngăn thế nào cũng không được!”
Khâu lão thái cắt cổ? Tôi vội xỏ giày, kéo lão Vũ chạy như bay về hướng nhà bà lão.
Cửa phòng Khâu lão thái mở toang, lúc tôi vọt vào trong, bà ta đang đứng trên ghế, đầu thò vào thòng lọng. Lập tức lao đến ôm bà lão xuống, đôi mắt Khâu lão thái đã dại đi, vô hồn, không ngừng dùng chân đá tôi, có cơ hội liền nhảy lại lên ghế. Cũng may là sức bà lão không khỏe, tôi kéo được sợi dây xuống, trói chân tay bà lại.
Bé gái đứng cạnh nhìn mà phát khóc, tôi hỏi: “Tiểu muội muội, em phát hiện bà mình bất thường từ lúc nào?”
Con bé run rẩy đáp: “Chập tối bà vẫn ngồi cắt hình nhân như mọi hôm, chỉ mới vừa xong, đột nhiên bà lại như vậy!”
Là ma nhập sao? Tôi thầm nghĩ, có khi nào con ma kia biết Khâu lão thái giúp tôi, cho nên cố ý trả thù?
Dẫn ma tới thôn, đây vốn dĩ là chuyện của tôi, giờ lại liên lụy đến Khâu lão thái, trong lòng chợt thấy áy náy. Chưa kịp nghĩ cách, đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gào ầm ĩ. Đám đông thôn dân đang kéo một người đi, luôn miệng nói: “Con bé này làm sao vậy, đang yên đang lành lại muốn nhảy sông tự vẫn!”
Tôi chạy ra phát hiện, người đang bị kéo đi chính là Thủy Liên. Thủy Liên nhảy sông tự vẫn??
Đêm nay xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vội chạy tới ôm lấy Thủy Liên, quay sang hỏi mẹ cô bé: “Cô à, Thủy Liên bị làm sao vậy?”
Mẹ Thủy Liên khóc lóc: “Không biết con bé bị sốc cái gì, vừa rồi đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, mặc quần áo đi ra ngoài. Tôi hỏi nó cũng không trả lời, miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà phải nhảy sông!”
Bảo bà mau về nhà lấy sợi dây thừng, sau đó tôi cầm dây trói chặt chân tay Thủy Liên lại, đang bận rộn thì chợt trông thấy một bóng người nhỏ gầy chạy như điên về hướng nhà tôi.
Tuy trời tối nhìn không rõ, nhưng bóng người này có quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, nháy mắt tôi nhận ra, đó là Khâu lão thái, sao bà ấy thoát ra được?
Vội trói chặt Thủy Kiên lại, sau đó chạy qua, vừa hay gặp bé gái, tôi sốt ruột hỏi: “Sao lại thế này, anh trói bà lại rồi cơ mà?”
Con bé khóc: “Cháu sợ bà bị trói chặt khó chịu, nên nới lỏng dây ra.”
Tôi hậm hực giậm chân, vội đuổi theo bà lão. Khâu lão thái chạy rất nhanh, chỉ một lát đã biến mất trong bóng đêm, bà ta đi đâu, đến nhà mình ư?
Đành thử vận may vậy, tôi cúi đầu chạy về nhà. Về tới nơi, phát hiện cửa phòng mở toang, tôi nhẹ bước chân, cẩn thận đi vào. Phía phòng tây, dưới ánh nến, tôi trông thấy Khâu lão thái ngồi trên chiếc ghế, đầu ngoẹo sang một bên, hai mắt trợn trừng, vằn tia máu, thất khiếu thổ huyết, tử trạng vô cùng thê thảm!
Thở hồng hộc, tôi ngây người tại chỗ, lại phát hiện ngọn lửa của cây nến trên cửa sổ đã đổi sang màu xanh lục từ bao giờ, có ma trong phòng!!!
Bất giác, tôi ngẩng đầu, một dòng chữ bằng máu trên tường đập vào mắt: “Tiếp tục điều tra chuyến xe số 13!”