Cỏ dại ven đường
Chương 11
Cuộc đời mỗi người trong chúng ta đều là một câu chuyện. Có điểm chung, cũng không ít sự khác biệt. Người ta nói nên trải qua sóng gió thì mới thấm thía hiểu hết ý nghĩa của cuộc đời. Có người lại nói một cuộc sống bình yên mới mục tiêu hướng tới của tất cả mọi người. Nhưng đó chỉ là triết lý sống của những kẻ ngồi hàng cà phê mỗi sáng đem ra bàn luận với nhau mà thôi. Vì ai được chọn lựa cuộc đời của mình sẽ như thế nào…
Câu chuyện của Minh Tùng và Thùy Trang lại rất khác những người khác, ít ra là những trải nghiệm về đời sống tình dục đầy màu sắc của họ.
Minh Tùng sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, gia phong nề nếp. Ba là cán bộ công chức cả cuộc đời ông. Mẹ anh là một người phụ nữ đảm đang việc gia đình. Bà lại giỏi kinh doanh thuốc Tây nên trở thành nguồn thu nhập chính của gia đình. Năm 18 tuổi Minh Tùng đi du học. Bốn năm sau, anh tốt nghiệp Cử nhân Kinh tế loại ưu từ Đại học Melbourne, Úc. Sau bốn năm đi làm, đổi việc hai lần nhảy sáu bậc lương, anh trở thành một trong những người được giới săn đầu người săn đón ráo riết. Không những vậy, với ngoại hình cao ráo, điển trai lại gia thế tốt, Minh Tùng xuất hiện ở đâu cũng thu hút đám phụ nữ độc thân như ong mật thấy hoa thơm. Anh cũng trải qua vài mối tình chóng vánh nhưng không ai để lại một dấu ấn sâu sắc nào trong tim anh.
Thùy Trang lại từ một thái cực hoàn toàn ngược lại. Cuộc sống của nàng không mấy vui vẻ, khốn khó từ thuở nhỏ. Bố mẹ nàng ly hôn từ lúc nàng hơn năm tuổi. Mẹ đi theo tiếng gọi tình yêu lập gia đình với chồng mới. Thùy Trang sống với Bố tại một khu nhà tập thể của cán bộ về hưu. Năm nàng tốt nghiệp Sư phạm được người quen của bố giới thiệu vào dạy ở một trường tiểu học. Thùy Trang cũng như Minh Tùng trải qua vài mối tình từ Đại học và nơi nàng làm việc nhưng tất cả đều kết thúc nhanh chóng.
Người ta bảo duyên số do ông trời sắp đặt… Hai người từ hai thế giới riêng biệt như có ông tơ bà nguyệt se duyên sẽ được gặp nhau. Và ngày hôm đó, Minh Tùng đã gặp gỡ Thùy Trang trong một sự cố chỉ xảy ra một lần trong đời.
Sáng thứ Bảy, cả gia đình anh trai Minh Tùng đi du lịch Vũng Tàu. Đến nơi hai vợ chồng chểnh mảng đó mới nhớ ra rằng sáng hôm đó có giấy mời họp phụ huynh cho đứa con trai vừa lên lớp hai. Thế là gọi về nhà nài nỉ Minh Tùng đi họp thay. Chị dâu còn bảo anh sẽ có một sự bất ngờ thích thú…
Ngày hôm đó đối với Minh Tùng quả thật là một cực hình. Với thân hình 180cm, anh ngồi kẹt cứng trong một bộ bàn ghế học sinh cấp một. Không những vậy, xung quanh anh là hơn ba mươi cái miệng phụ nữ ồn ào như vỡ chợ. Minh Tùng còn đang tự hỏi vì sao những học sinh khác toàn bộ đều là mẹ đi họp phụ huynh không một người cha nào xuất hiện, thì câu trả lời của anh liền xuất hiện trước khung cửa lớp. Tiếng bàn tán xôn xao xung quanh cũng tự động lắng xuống. Xung quanh anh rất nhiều ánh mắt phụ nữ vừa hâm mộ vừa đố kỵ dõi theo bóng hình thướt tha nhẹ nhàng đó.
Thùy Trang ngày hôm đó trong trí nhớ của Minh Tùng thật không khác gì một thiên thần. Trong mắt anh nàng đã vượt quá cái định nghĩa của từ đẹp mà người ta thường dùng để mô tả một người phụ nữ. Nàng có thân hình cao vượt tiêu chuẩn trung bình của một người phụ nữ Việt Nam, xấp xỉ 170 cm. Nhưng cơ thể nàng không gầy ốm mà lồi lõm sung túc no nê không thể chê vào đâu được. Nhưng tất cả điều đó chỉ là phụ trội khi người đối diện chứng kiến khuôn mặt nàng. Đôi mắt long lanh to tròn sâu hun hút, sóng mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn… Một nhan sắc tuyệt đẹp dù là giữa vòng chung kết hoa hậu toàn quốc cũng rất ít xuất hiện. Không chỉ như vậy, Thùy Trang còn sở hữu một mái tóc đen óng mượt mà như thác nước chạm đến bờ mông cong vểnh.
Thùy Trang mặc một bộ áo dài màu hồng nhạt ôm sát cơ thể thướt tha bước đến giữa lớp. Nàng vén lọn tóc qua vành tai, hai bàn thon nhỏ nhắn thon dài chắp lại nhẹ nhàng hơi cúi người chào mọi người.
– Xin chào mọi người. Tôi là Phạm Thùy Trang, chủ nhiệm lớp 2A3.
Thùy Trang bắt đầu nói về những thay đổi của chương trình học, còn nói về các khoản phí, nhưng Minh Tùng cũng không nhớ được nàng nói cái gì. Giọng nói thoang thoảng chất Bắc thật êm tai nhẹ nhàng cứ len lỏi qua hai tai rồi quấn chặt lấy trái tim thổn thức của anh. Thùy Trang như nhận biết được ánh mắt ngơ ngác thẫn thờ của anh không thể rời khỏi mình, gương mặt tuyệt đẹp của nàng hơi ngượng ngùng mất tự nhiên, đôi mắt sâu lắng kia càng muốn né tránh không muốn nhìn đến anh.
– Mọi người có câu hỏi nào nữa không ạ?! Nếu không có tôi xin phép được chấm dứt…
– Tôi có…
Trong suốt cuộc họp Minh Tùng không lên tiếng, đến lúc này anh bất ngờ đứng bật dậy làm cả đám phụ nữ sửng sốt.
– Vâng, xin mời anh…
Thùy Trang bắt buộc phải nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt… Nàng biết anh đại diện cho phụ huynh cho học sinh Quốc Đạt, nhưng suốt cả buổi họp không nói lời nào chỉ lo nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt to tròn sâu thẳm của Thùy Trang làm anh lúng Minh Tùng. Thùy Trang mím môi nén cười chờ anh ấp úng nói:
– Tôi… tôi muốn biết… cô giáo… có bạn trai chưa?
– Phì… Ha ha…
Cả đám phụ nữ cười phá lên đến nghiêng ngả. Lúc điểm danh ban đầu họ đều biết Minh Tùng là đi họp cho cháu, cũng không phải con anh, vì vậy cũng chẳng ai buông lời trách mắng gì. Họ đều lặng lẽ đứng dậy, miệng cười toe toét bước ra khỏi lớp để lại hai người trẻ tuổi còn lại đứng đối diện nhau bối rối.
– Nếu vấn đề không liên quan đến học tập của các em… Tôi xin phép không trả lời. – Thùy Trang mím môi, hai gò má hơi đỏ lên nói nhanh rồi quay về bàn giáo viên.
Nhìn Thùy Trang cúi gằm gương mặt đỏ ửng, cầm túi xách bước ra khỏi lớp, Minh Tùng muốn tự vả cho mình một cái. Anh vội bước tới… Không ngờ hai chân dài thượt của anh còn vướng dưới cái bàn học sinh nhỏ bé làm cả người anh chao đảo té nhào về phía trước…
“RẦM…” – Minh Tùng hất đổ cả hai cái bàn, rồi té sấp trên mặt đất.
– Này, anh có sao không?! – Thùy Trang hơi cuống cúi xuống đỡ anh, hai tay lại lúng Minh Tùng không biết nên chạm vào anh thế nào.
– Tôi không sao… Thật xấu hổ quá… – Minh Tùng lồm cồm ngồi dậy, dựng hai cái bàn lên, cười nhăn nhó.
– Vậy… tôi xin phép…
– Này… Tôi có thể… xin số điện thoại em được không?!
Minh Tùng vẫn không cam tâm. Anh có cảm giác nếu mình bỏ qua lần này là mãi mãi không còn cơ hội nữa. Thùy Trang nhìn anh, lại nhìn hai đầu gối quần lấm lem của anh, khóe miệng hơi mỉm cười đùa nghịch nói:
– Phụ huynh nào cũng có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp. Anh cứ gửi con vào đây, tự nhiên tôi sẽ phải đưa số điện thoại của mình cho anh thôi.
Nhìn bóng dáng thướt tha kia khuất sau cửa lớp Minh Tùng chợt toét miệng cười, hô lớn theo:
– Tôi chưa có con, vẫn còn đang tìm mẹ cho nó.
Nghe tiếng hét lớn kia Thùy Trang đang thong thả bước đi cũng loạng choạng suýt vấp ngã. Nàng che miệng nén cười hai gò má cũng ửng đỏ lên, tiếp tục đi về Phòng Giáo viên. Người đàn ông kia có gì đó làm nàng cảm thấy rất tò mò thích thú. Anh ấy cao lớn, đẹp trai, lại ăn mặc rất có phong cách. Nếu anh ấy không bỏ cuộc như vậy, biết đâu… Gương mặt Thùy Trang thoáng ửng đỏ, nàng lắc lắc đầu đung đưa mái tóc dài đen óng xua tan đi suy nghĩ mông lung của mình.
Sau ngày hôm đó, Minh Tùng kiên quyết thống nhất mục tiêu chinh phục của mình. Có thể nói là mục tiêu tình ái đầu tiên trong cuộc đời anh. Trước đây dù đã trải qua vài mối tình nhưng không có cái nào là Minh Tùng chủ động tiếp cận cả. Đơn giản vì phụ nữ vây quanh anh rất nhiều… Anh chỉ việc đưa ra lựa chọn.
Một tuần sau, qua sự giúp đỡ nhiệt tình của chị dâu, Minh Tùng đã hẹn được Thùy Trang đi chơi lần đầu tiên. Nàng cũng không cho anh đến nhà, mà hẹn ở một quán cafe gần nhà.
Sau lần đi chơi đầu tiên, Minh Tùng đã hiểu thêm về Thùy Trang khá nhiều. Nàng sinh sống trong một căn nhà nhỏ trong khu nhà tập thể với bố mình… Khu nhà tập thể dành cho cán bộ về hưu toàn những ông bà lão rảnh rỗi, vì thế Thùy Trang chưa bao giờ dám để một người bạn giới tính nam nào đến nhà mình. Mẹ nàng đã theo người đàn ông khác từ lúc nàng hơn năm tuổi. Bố nàng một mình lặng lẽ gà trống nuôi con bao nhiêu năm.
Minh Tùng và Thùy Trang đi chơi với nhau được vài lần. Anh bắt đầu tỏ tình với nàng… Nhưng không như anh mong đợi, Thùy Trang lập tức từ chối anh. Nàng không giải thích lý do, chỉ nói giữa hai người nên trước hết làm bạn để hiểu rõ nhau hơn. Nhưng không phải vì vậy mà anh bỏ cuộc… Minh Tùng rất kiên nhẫn tiếp tục đeo đuổi bám riết và cho đến một ngày anh đã hiểu lý do tại sao Thùy Trang từ chối mình.
Hôm đó tại một quán cafe ấm áp khá kín đáo. Nét mặt Thùy Trang rất buồn bã, làm Minh Tùng vô cùng căng thẳng. Anh sợ nàng sẽ nói ra điều gì đó để hai người mãi mãi không còn cơ hội đến với nhau. Nhưng điều kinh khủng anh chờ đợi lại hoàn toàn không phải như vậy…
– Em nghĩ mình tiếp tục làm như vậy là không công bằng đối với anh. – Thùy Trang hơi né tránh ánh mắt Minh Tùng, nói. – Em không tốt đẹp như bề ngoài anh nhìn thấy đâu…
– Ý em là sao?! – Minh Tùng tim bắt đầu nhảy loạn.
– Em… em từng có bạn trai và… lần đầu tiên của em… – Thùy Trang tránh ánh mắt của Minh Tùng, giọng run run nói.
Lời đã ra khỏi miệng nhưng một lúc vẫn không thấy Minh Tùng lên tiếng, Thùy Trang hai mắt ngạc nhiên nhìn lên anh. Nàng bất ngờ thấy anh đang mỉm cười nhìn mình. Nụ cười rất tươi lại không chút giả tạo… Minh Tùng chồm đến nói nhỏ vào tai nàng:
– Anh nói thật với em… Lần đầu tiên của anh cũng sớm mất rồi…
– Phì… – Thùy Trang không kềm được phì cười. – Ai quan tâm đến lần đầu tiên của anh chứ?! Vô duyên.
– Ha ha… Vậy anh cũng chẳng quan tâm đến lần đầu tiên của em…
Minh Tùng bật cười thoải mái, anh nắm chặt tay nàng, bất ngờ chồm đến sát môi nàng, thì thầm:
– Anh chỉ muốn được làm người cuối cùng của em… Vậy là đủ rồi…
Minh Tùng nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Thùy Trang không né tránh như mọi khi, mà ngã vào lòng anh đón nhận. Hai cái lưỡi lạ lẫm lần đầu tiên gặp nhau lại như nhớ nhung đã lâu, cuốn vào nhau đến say mê.
Trái tim Minh Tùng lúc này rất ngọt ngào lại nhẹ nhõm như được buông xuống gánh nặng. Người ta nói đàn ông là động vật ích kỷ nhất thế gian. Dù có lấy đi lần đầu tiên của mười cô gái khác nhưng đến khi lấy vợ vẫn cứ muốn người đó phải còn trinh trắng. Anh khinh thường suy nghĩ ích kỷ, độc tôn đó. Ai cũng có quyền được yêu… Nam đã như vậy, nữ cũng không khác gì. Ngay cả vài mối tình trước đây của Minh Tùng, khi còn du học nước ngoài và cả lúc về nước, chỉ có một cô gái trong đó là còn trinh. Anh chia tay họ vì không tìm thấy tình yêu, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện trinh tiết.
– Anh thật sự không xem thường em?! – Thùy Trang thủ thỉ, đôi mắt đẹp lại rất sáng đang nhìn anh.
– Không. Không bao giờ anh xem thường em…
Thùy Trang choàng tay qua cổ Minh Tùng, gối gương mặt ửng đỏ hạnh phúc lên bờ vai rắn chắc của anh. Cuối cùng nàng cũng tìm thấy người đàn ông dành riêng cho mình. Anh không biết khi thổ lộ chuyện vừa nãy chính nàng cũng rất căng thẳng. Thùy Trang có cảm tình với Minh Tùng. Nàng sợ anh sẽ như những người trước đây… Không vượt qua được một lời nói dối.