Cỏ dại ven đường
Chương 34
Buổi sáng thứ Hai, ngày đầu tiên quay lại trường…
– Wahh… Cô Thùy Trang xinh đẹp vậy…
– Hấp dẫn quá đi…
Thùy Trang vừa bước vào phòng giáo viên liền nghe vô số lời trêu chọc, nàng mỉm cười vui vẻ chào mọi người. Quả thật hôm nay nàng rất khác với thường ngày trong mắt mọi người. Hôm nay cũng chưa phải ngày dạy học nên Thùy Trang không mặc áo dài mà khoác trên mình một bộ váy dài rũ xanh lơ mềm mại. Hai bờ vai nàng để trần trắng nõn, giữa ngực còn lộ một chút da thịt trũng sâu hun hút.
Thùy Trang hơi ngượng, mặt thoáng đỏ ửng ngồi vào bàn làm việc của mình. Quả thật chiếc váy này cũng không phải của nàng, mà mượn của Nhật Vi. Hôm qua Minh Trọng lái xe mang theo nàng một mạch từ Khánh Hòa về thành phố mãi đến gần giữa đêm mới về đến nhà anh. Thùy Trang không có thời gian mua sắm thứ gì chuẩn bị cho hôm nay đi làm đành mượn áo váy của Nhật Vi. Đây vốn được xem là cái váy kín đáo nhất trong tủ áo của chị.
– Thùy Trang lại đây với mình một chút…
Hạ Vi nét mặt nghiêm trọng dắt tay Thùy Trang kéo nàng ra ngoài. Nhìn nét mặt đó, nàng đã đoán loáng thoáng được chuyện Hạ Vi muốn nói.
– Anh Tùng có gọi cho mình…
Thùy Trang khoanh tay trước ngực lắng nghe, không cắt ngang lời Hạ Vi. Cả tuần nay nàng chặn số và tin nhắn của anh…
– Anh ấy rất hối hận vì đã đánh bạn… – Hạ Vi giữ giọng thật khẽ chỉ đủ Thùy Trang nghe. – Anh ấy mong bạn quay về. Anh sẵn sàng tha thứ tất cả mọi chuyện…
– Tha thứ cho mình sao? – Thùy Trang sững người như không nghe nổi vào tai mình.
– Ừ… Mình nói thật. Mình thấy anh Tùng rất bao dung rồi… – Hạ Vi lo lắng níu chặt tay Thùy Trang.
Thùy Trang lắc đầu, hai mắt thoáng đỏ lên. Cơn uất nghẹn cả tuần qua tưởng đã tan biến lại dâng lên tắc nghẽn trong cổ họng nàng. Ra là vậy… Anh vẫn không tìm hiểu ra nguyên nhân chuyện xảy ra đêm đó. Anh tin bạn mình đến như thế.
– Vi không hiểu đâu… Đừng xen vào chuyện này…
Thùy Trang ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Vi, quay người muốn đi thì bị giữ lại.
– Thùy Trang… Bạn sao vậy? Thầy Phát không phải là người tốt đâu. Bạn biết mà…
– Ah hem…
Hạ Vi vừa nói dứt lời thì phía sau vang lên một tiếng đằng hắng. Phát nét mặt âm trầm bước tới đảo mắt nhìn qua Hạ Vi, rồi nhếch mép cười:
– Tôi có phải người tốt hay không hình như cũng chưa đến phiên cô Hạ Vi phán xét đâu… Tôi khuyên cô đừng xen vào chuyện của tôi và Thùy Trang.
Để lại Hạ Vi nín lặng nhìn theo, Phát choàng tay qua bờ eo nhỏ của Thùy Trang dắt đi. Thùy Trang cũng không phản kháng anh, cảm giác uất nghẹn trong lòng nàng vẫn nghẹn cứng khó chịu đến cùng cực. Tại sao qua bao nhiêu ngày anh vẫn không tìm hiểu ra được vấn đề chứ?
– Em đêm qua không về, cũng không gọi điện làm anh lo lắng đó…
Vừa khuất tầm mắt Hạ Vi, Phát liền dừng lại nhìn Thùy Trang ánh mắt quan tâm.
– Đêm qua… em ở nhà anh chị bạn… – Thùy Trang hơi ấp úng nói. – Em cũng định nói với anh… Sau hôm nay em sẽ không ở nhà anh nữa. Anh đừng buồn em nhé.
– Ah… Không có gì đâu.
Nhìn Phát hơi ngẩn ra rồi thoải mái gật đầu, Thùy Trang thoáng thấy lòng nhẹ nhõm. Nàng chợt buột miệng hỏi nhỏ:
– Ba anh… hôm qua không giận em chứ?
– Không. Làm sao mà giận em. Yên tâm đi… Ha ha…
Phát cười xòa, chợt đưa cho Thùy Trang một cái túi giấy. Nàng nhận lấy ngạc nhiên khi thấy bên trong là một cái túi xách nữ đính đá đen lấp lánh rất đẹp.
– Anh mua cho em đó… Anh muốn em dùng luôn hôm nay. Được không?
– Em… – Thùy Trang ấp úng rồi gật đầu. – Em cảm ơn anh.
– Có gì chứ?! Em về làm việc đi. Hôm nay anh cũng bận tối tăm mặt mày đây.
– Vâng…
18h00 cùng ngày…
Thùy Trang nhìn theo Hạ Vi bước ra khỏi phòng giáo viên ánh mắt cũng không nhìn lại mình mà lòng thoáng buồn bã. Nàng cũng sắp xếp lại hồ sơ trên bàn làm việc của mình, xếp vào tủ khóa lại.
“Cộc cộc…” – Nghe tiếng gõ cửa, Thùy Trang quay lại nhận ra Phát đang mỉm cười nhìn nàng.
– Em xong việc chưa?
– Xong rồi.
Thùy Trang mỉm cười với Phát, đeo cái túi xách đen anh tặng lên tay bước ra. Cái túi xách này nàng khá thích, đá đen lấp lánh phủ kín các mặt rất đẹp mắt.
– Mệt không? – Phát mở chai nước suối đưa cho Thùy Trang.
– Dạ không – Nàng nhận lấy uống một ngụm rồi trả lại anh, lắc đầu mỉm cười.
– Đi với anh… – Phát nắm tay Thùy Trang dắt đi.
Sân trường đã vắng tanh không một bóng người.
– Mình đi đâu vậy? – Thùy Trang nhìn hàng lang trước mặt chợt hỏi Phát.
– Thầy Trung muốn gặp em một chút…
Nghe Phát nói thầy Trung Hiệu phó muốn gặp mình, Thùy Trang hơi ngạc nhiên nhưng không tiếp tục hỏi. Mấy năm làm việc gần như ông ta không nói gì với nàng. Có lẽ ông ta xem Thùy Trang là người của thầy Tín hoặc vì lý do gì khác. Bản thân nàng cũng không thích một lão già với ánh mắt nham hiểm như ông ta.
Đi hết hàng lang đến trước một cánh cửa đóng kín, phía trên là bảng tên Phó Hiệu trưởng, Phát đưa tay gõ nhẹ.
“Cộc cộc…”
“Mời vào…” – Bên trong vang lên giọng nói của thầy Trung.
– Em vào đi. Anh còn có việc chưa giải quyết xong. Chút anh quay lại. – Phát mở cửa cho Thùy Trang bước vào rồi quay người đi.
– Dạ.
Trong phòng không ngờ ngoài thầy Trung còn có hai người đàn ông khác đang ngồi uống trà trên sofa đều quay lại nhìn Thùy Trang khóe miệng mỉm cười đầy ẩn ý.
Một người trong đó là người Thùy Trang căm ghét nhất, bác sĩ Ngọc. Ông ta là bác sĩ riêng của trường phụ trách phòng y tế. Nhưng điều tiếng của ông ta rất xấu… Trong trường có sẵn một vị bác sĩ, dù là chuyên khoa Nhi, nhưng đối với các loại bệnh đau sốt vặt vãnh các giáo viên nữ thường nhờ đến ông. Không ít lần bác sĩ Ngọc lợi dụng tình thế sàm sỡ họ, trong đó bao gồm cả Thùy Trang.
Còn người thứ ba trong phòng lại là người Thùy Trang không muốn gặp nhất vào lúc này. Người đó chính là ông Hợp, ba của Phát. Đón nhận ánh mắt cười cợt của ông ta nhìn mình, gương mặt Thùy Trang thoáng đỏ lên bối rối.
– Cô Thùy Trang lại đây ngồi đi… – Thầy Trung nói.
– Dạ…
– Sao lại ngồi bên đó… qua đây với anh…
Thùy Trang vừa bỏ giỏ xách xuống ghế giữa định ngồi thì ông Hợp đã lên tiếng còn vỗ vỗ mặt ghế bên cạnh mình. Cách xưng hô của ông ta làm Thùy Trang bối rối mặt đỏ ửng lên. Nàng nhận ra trong ánh mắt của thầy Trung và bác sĩ Ngọc đang nhìn mình cũng có vẻ thích thú tò mò. Thùy Trang cắn môi ngồi xuống bên cạnh ông Hợp. Ông thản nhiên vòng tay ôm bờ eo nhỏ của nàng làm nàng xấu hổ muốn gạt ra lại e ngại không dám.
– Đừng ngại… Ở đây là người nhà cả mà… – Ông Hợp cười vui vẻ chỉ tay vào thầy Trung và bác sĩ Ngọc nói. – Anh Trung và anh Ngọc đều là bạn học Đại học của anh…
– Dạ…
Thùy Trang mím môi mặt thoáng đỏ lên. Nàng đã đoán được ông Hợp đã kể chuyện xảy ra những ngày trước với hai người họ. Có lẽ giây phút này trong đầu hai người đang mường tượng bên trong lớp vỏ bọc một cô giáo xinh đẹp hiền lành thì một Thùy Trang buông thả dâm đãng bên trong sẽ có diện mạo thế nào?! Thùy Trang mím môi cảm nhận da mặt của mình đang nóng rang lên khi bàn tay ông Hợp từ vòng eo hạ xuống mân mê bờ mông tròn trịa của nàng. Ông ta chợt chồm đến muốn hôn, Thùy Trang theo phản xạ cúi đầu né tránh…
– Ngoan nào… Hôm qua em làm anh mất mặt như vậy còn chưa đủ sao?
Ông Hợp nói, vòng tay siết chặt eo Thùy Trang, lại hôn. Thùy Trang cắn môi, mặt đỏ ửng không tiếp tục né tránh để ông hôn lên gò má.
– Ha ha… Ngoan lắm… – Ông Hợp cười hăng hắc. – Hôm qua em qua đêm với tay Bác sĩ kia sao?
Thùy Trang mặt đỏ ửng lên vừa xấu hổ vừa bối rối không dám nhìn lên hai người đối diện. Nàng như cảm nhận được ánh mắt khinh rẻ của họ đang nhìn mình làm nàng muốn chết đi ngay lập tức.
– Em… không có. Anh ấy là bạn em… – Nàng lắc đầu yếu ớt nói.
– Bạn sao? Người lạ còn ngủ với em được huống chi là bạn chứ? – Ông Hợp kéo Thùy Trang vào lòng, hai tay đặt lên hai bầu vú nàng mà vò nắn.
Thùy Trang cắn môi mặt đỏ ửng tránh né những nụ hôn của ông. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác ê chề nhục nhã, làm hai mắt đỏ hoe rưng rưng. Nàng cảm thấy mình như đang được ông Hợp đem ra làm trò vui tiêu khiển cho thầy Trung và bác sĩ Ngọc xem. Nàng cố đẩy ông ta ra khỏi người mình, nhưng cảm giác rờn rợn nhột nhạt từ hai bầu vú lại làm cơ thể nàng nóng rang lên thở gấp một cách bất thường.
– Xuống đây đi…
Trước mặt thầy Trung và bác sĩ Ngọc, ông Hợp đẩy Thùy Trang nửa người nằm sấp xuống mặt bàn kính. Nàng chưa kịp phản kháng thì ông ta đã kéo váy nàng lên để cả bờ mông tròn trịa trắng nõn và chiếc quần lót nhỏ phơi bày trước ánh mắt của ba người.
– Đẹp không? – Ông Hợp xuýt xoa, hai tay xoa nắn cặp mông mát rượi của Thùy Trang, ánh mắt nhìn qua hai người đối diện hỏi.
– Ha ha… Dĩ nhiên là đẹp rồi…
Thầy Trung cười lớn, rồi cùng bác sĩ Ngọc không ai bảo ai chuyển qua ngồi bên băng ghế dài ngay bên cạnh ông Hợp.
– Sờ thử đi…
Thùy Trang mặt đỏ ửng lan đến tận mang tai, cảm nhận hai bàn tay khác đặt lên da thịt mình. Nàng muốn hét lên, ngồi dậy thẳng tay tát vào mặt ba gã đàn ông này… Nhưng nàng chợt nhận ra dường như cơ thể nàng đang reo vui thích thú cảm giác bị xâm phạm nhục nhã này. Những cái vuốt ve xoa nắn của ba người họ đang mài mòn lý trí đã vốn rất mỏng manh của nàng. Ngay cả cảm giác khuất nhục trong lòng nàng cũng từng chút trở nên mâu thuẫn biến chất trở thành một thứ khoái lạc dơ bẩn. Thùy Trang mặt đỏ ửng thở gấp nài nỉ:
– Đừng anh…
– Gọi anh rồi sao? – Ông Hợp ghé sát vào vành tai đỏ ửng của nàng, thì thầm. – Anh biết em rất dâm mà… xấu hổ gì chứ… không phải sáng qua trên máy bay em còn thoải mái giở váy lên cho anh vuốt ve sao?
Thùy Trang bưng kín gương mặt đỏ ửng gay gắt, lời nói cũng tắc nghẽn. Nàng nhận ra ông Hợp nói đúng, nàng quả thật rất dâm… Ngay cả lúc này dù nửa thân dưới phơi bày cho ba người đàn ông xoa nắn vuốt ve, âm hộ nàng cũng không ngăn được bắt đầu rỉ nước. Không, điều này thật không đúng. Thùy Trang vẫn không hiểu được sự rạo rực ham muốn bất thường đang sinh sôi trong cơ thể mình. Cứ như mỗi ngón tay đàn ông chạm lên da thịt đều có thể làm nàng run rẩy thích thú…
– Đừng mà… – Thùy Trang thều thào yếu ớt van xin.
Chiếc quần lót nhỏ trắng tinh bị kéo tuột xuống chân để bờ mông tròn trịa và hai mép âm hộ đỏ hồng khít khao của nàng phơi bày trước mắt ông Hợp, thầy Trung và bác sĩ Ngọc. Những bàn tay bắt đầu vuốt ve mơn trớn làm hơi thở nàng nặng nề gấp gáp. Thùy Trang che gương mặt đỏ ửng nằm áp trên mặt bàn kính cảm nhận những ngón tay mân mê, miết miết dọc hai mép âm hộ ướt át của nàng.
– Ư…
Thùy Trang không kìm được bật rên khẽ khi một cái lưỡi nóng hầm hập liếm một đường từ hai mép âm hộ nàng lên đến nhụy hoa đỏ hồng phía trên. Dù không quay đầu lại nhưng hơi thở khò khẽ phấn khích đó làm Thùy Trang không thể nhầm lẫn được.
Bác sĩ Ngọc, lão già đê tiện xấu xa mà nàng căm ghét đang dùng cái lưỡi dơ bẩn của lão xì xụp vét sâu vào âm hộ nàng. Thùy Trang mặt đỏ ửng lên, hai tay siết chặt cạnh bàn thở dốc hổn hển. Cái lưỡi của lão làm nàng kinh tởm, nhưng âm hộ nàng vẫn nức nở ướt át. Thùy Trang há hốc rên rỉ khe khẽ bên tai vẫn nghe được tiếng cười khùng khục của những lão già phía sau mình. Nàng nhục nhã ê chề đến không muốn sống nữa. Nhưng cơ thể nàng vẫn phản bội lại suy nghĩ của nàng, liên tục run rẩy thích thú đón nhận cảm giác rờn rợn sung sướng này…
– Anh Ngọc trước đi…
– Ai lại thế… Anh Hợp trước thôi. Chúng tôi hưởng phước của anh mà… Ha ha…
– Vậy được…
Ông Hợp quỳ gối xuống sau bờ mông tròn trịa trắng nõn của Thùy Trang, tay cầm dương vật căng cứng chèn vào hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của nàng. Từ từ đẩy tới…
– Không… đừng… ở đây không được… Ưmmmm…
Thùy Trang van nài trong hơi thở ngắt quãng hổn hển. Ông Hợp cũng không trả lời nàng, chỉ bóp chặt vòng eo nhỏ, dương vật đẩy mạnh lấp kín âm hộ nàng. Ông ta hít hà một hơi sung sướng, rồi bắt đầu thúc đẩy dương vật ra vào cửa mình nàng trước ánh mắt thích thú của thầy Trung và bác sĩ Ngọc.
– Ưmmmm… ôi…
Thùy Trang há hốc rên rỉ gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ áp trên mặt bàn. Tách trà ngay trước mặt nàng lúc mờ lúc tỏ theo cơ thể nàng không ngừng rung động. Đầu óc nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng thất lạc… Không còn nhận biết được bản thân mình là ai. Dường như nàng sinh ra trên đời này chỉ để cho đàn ông giày vò dẫm đạp.
– Ưmmmm… Ưmmmm… Ưmmm…