Cỏ dại ven đường

Chương 35



Phần 35

18h30 cùng ngày…

Trong phòng làm việc tại công ty, sau bàn làm việc là dáng người ngồi ủ rũ, ánh mắt thất thần của Minh Tùng nhìn ra khung cửa sổ tối đen. Trên bàn làm việc của anh ngổn ngang giấy tờ hồ sơ bừa bộn không chịu nổi. Gương mặt anh hốc hác, râu ria lởm chởm không buồn cạo, hai mắt thâm quầng tồn đọng của nhiều đêm không ngủ. Nếu Thùy Trang thấy anh ở tình trạng này không biết phải đau lòng đến thế nào?! Không, nàng sẽ đau lòng sao? Nàng đã vui vẻ quên trời đất bên Phát cả một tuần không gọi cho anh dù chỉ một lần. Cả tuần nay Minh Tùng rất ít về nhà, anh không muốn một mình lạc lõng trong căn nhà tràn ngập hình bóng Thùy Trang.

Trưa hôm nay Minh Tùng nhận được điện thoại của Minh Trọng. Anh ta báo anh Thùy Trang đang ở nhà mình, sáng nay đã đến trường. Trước khi cúp điện thoại, Minh Trọng còn nhắn lại một câu:

– “Tôi không muốn xen vào chuyện hai người, vì tất cả những gì tôi biết cũng nghe được từ một phía. Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu… Đừng để sự cố chấp của mình để lại nuối tiếc cả đời.”

Câu nhắn nhủ của Minh Trọng làm Minh Tùng thẫn thờ khổ sở suy nghĩ thật lâu. Anh cảm thấy trong chuyện xảy ra đêm đó dẫn đến Thùy Trang rời xa mình vẫn có gút mắc nhưng rất khó giải thích.

“Reng… reng…”

Đột nhiên điện thoại reo vang. Minh Tùng bừng tỉnh thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, anh đảo mắt qua thấy số điện thoại lạ, liền chán nản bấm từ chối.

“Reng… reng…”

Vài giây sau điện thoại lại reo vang. Vẫn số điện thoại đó gọi lại. Minh Tùng bực mình, nhưng hai mắt anh hơi nhíu lại. Anh chợt nhận ra số điện thoại này có chút ấn tượng với mình. Nó dường như là số điện thoại một lần đã nhắn tin cho mình, gửi kèm hình ảnh của Thùy Trang đang làm tình cùng Lân Bình Khánh. Số điện thoại này là của Nhã Phương.

– Alo… – Minh Tùng bấm nhận máy.
– “Anh Tùng… Em là…” – Giọng nói bên kia có chút ấp úng.
– Nhã Phương… Tôi biết rồi… – Minh Tùng mất kiên nhẫn nói. – Có chuyện gì không? Tôi đang rất bận.

Nhã Phương bên kia đầu dây im lặng vài giây như đắn đo chần chừ rồi như quyết định liền nói nhanh:

– “Anh Tùng… Em chia tay anh Lân, nên đến hôm nay em mới hay tin chuyện của anh và Thùy Trang… Em cũng không muốn phá hủy tình bạn của anh và anh Lân. Nhưng anh Lân mời Thùy Trang làm người mẫu đại diện cho Soft & Gentle là có mục đích…”
– Ý em là sao? – Minh Tùng nhíu mày hỏi lại.
– “Soft & Gentle vốn thua lỗ rất đậm… Gần như sắp phá sản rồi… Sổ sách anh xem là giả thôi…”

Minh Tùng cả người bần thần nín lặng. Anh vốn không nên phạm phải sai lầm cơ bản đó, nhưng anh đã tin tưởng Lân không lừa gạt mình. Nó quả thật không có lý do để lừa gạt mình, số tiền anh bỏ vào cũng không bao nhiêu. Trừ phi Lân còn có mục đích khác…

– “Soft & Gentle là tâm huyết, cũng gần như tất cả tài sản của ba người họ… Trong đó vốn của anh Lân là bỏ ra nhiều nhất… Ngay cả nhà cửa đều đã cầm cố ngân hàng để đổ vào đó… Nếu nó phá sản, anh Lân chỉ còn nước ra đường thôi…”
– “Ngày hôm đó… Anh còn nhớ ngày mà anh chat trên Fanpage của Soft & Gentle hỏi mua đồ lót không? Hôm đó người ban đầu trả lời anh là em”.
– “Em khi đó đang ngồi cạnh anh Lân trong văn phòng của Tổng Giám đốc Jason & Brothers… Bàn chuyện bán phần lớn cổ phần của Soft & Gentle…”
– Steven Lam sao? – Minh Tùng siết chặt nắm tay, trái tim anh bắt đầu đập nhanh khó kiểm soát.
– “Đúng… Anh Lân lúc đó gần như tuyệt vọng. Lão già Steven đó rất ma giáo, ép giá cổ phần rẻ mạt như rác bỏ đi… Bất ngờ khi anh nhắn vào, em lại nhận ra nick Facebook của anh, nên em đưa cho anh Lân xem. Steven Lam lại ngồi bên cạnh nên cũng nhận ra nick Facebook của anh”.

Minh Tùng nhắm chặt hai mắt, hai nắm tay bóp chặt phát ra tiếng răng rắc. Anh gần như có thể xác định chuyện xảy ra tiếp theo… Steven Lam đã yêu cầu Lân kết nối với anh và đề nghị Thùy Trang làm người mẫu đại diện, bằng mọi giá bao gồm cả việc chia cổ phần không góp vốn cho anh. Lợi dụng lòng tin của anh và thân phận người mẫu đại diện nhãn hàng của Thùy Trang, Lân đã đem nàng đặt lên giường của Steven Lam và Mark. Ngược lại, sau khi kế hoạch hoàn tất, Steven Lam sẽ châm chước lại giá mua cổ phần của Soft & Gentle.

– “Anh Tùng… Anh Tùng…” – Nhã Phương kể xong mọi chuyện thấy Minh Tùng vẫn im lặng liền lo lắng gọi.
– Anh không sao. Cảm ơn em nhiều…
– “Anh không cần cảm ơn em… Em lần trước không tiện nói, chỉ dùng tấm hình đó nhắn cho anh. Em nghĩ rằng anh sẽ ghen và cắt đứt quan hệ với với anh Lân… Nhưng mà…”
– Anh hiểu rồi. Cảm ơn Nhã Phương.

Minh Tùng tắt điện thoại, cả người anh trượt dài trên ghế như vô lực chống đỡ. Trong đầu anh lúc này chỉ có âm thanh một cái tát vang dội kia và ánh mắt phẫn uất tuyệt vọng của Thùy Trang. Trái tim Minh Tùng quặn thắt đau đớn đến toàn thân run rẩy. Anh căm hận Lân, nhưng càng căm hận bản thân mình hơn. Anh đã không tin nàng. Anh lại không tin nàng vì nghe theo lời nói của một thằng bạn.

– Không… không…

Minh Tùng ngồi bật dậy, lao ra khỏi văn phòng.

Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-dai-ven-duong/

Cùng thời gian, trong phòng làm việc của thầy Trung…

– Ưmmmmm… Ôi…

Thùy Trang rên nấc lên âm hộ tuôn trào ồ ạt. Nàng còn đang hổn hển thở dốc thì mái tóc đã bị níu mạnh về phía sau. Gương mặt nàng đỏ ửng vì đau đớn, bờ môi hé mở chưa kịp kêu lên thì một cái dương vật căng phồng ướt át đã lấp kín miệng nàng.

– Ahhhhh…

Kèm theo tiếng gầm gừ của ông Hợp, từng dòng tinh dịch nóng hổi phun trào tung tóe trong miệng nàng. Mái tóc được buông lỏng, cả người Thùy Trang rũ xuống liền được thầy Trung và bác sĩ Ngọc dìu đỡ. Hai cánh tay nàng được dở lên cao, để chiếc váy dài kéo qua đầu, ngay cả chiếc áo ngực của bị cởi xuống. Thùy Trang thiêm thiếp mềm rũ được đặt nằm xuống sofa, toàn thân nàng trần truồng phơi bày trước ánh mắt thích thú của ba người đàn ông.

– Em nhớ em quá đi mất… em thật đẹp…

Bác sĩ Ngọc quỳ xuống bên cạnh vừa xuýt xoa vừa vùi mặt vào giữa hai bầu vú nàng. Hai tay ông ta vừa xoa nắn, miệng đón lấy hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng mà ngậm mút.

– Đã bảo là cô Thùy Trang khỏa thân đẹp hơn mặc đồ nhiều mà… Ha ha… – Ông Hợp mặt còn đỏ ửng ngồi bên cạnh đắc ý nói.
– Ha ha… Anh nói thì không bao giờ sai…

Thầy Trung vừa cởi quần vừa tranh thủ vuốt mông ngựa. Ông ta đã háo hức nhịn không nổi ghé sát vào người Thùy Trang, giở một chân của nàng gác lên vai. Ông cầm dương vật căng tức của mình đưa vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của Thùy Trang, thúc mạnh.

– Ư…

Thùy Trang hai mắt nhắm nghiền bật lên tiếng rên rỉ. Miệng nàng vừa mở ra liền bị dương vật của bác sĩ Ngọc lấp kín. Tiếng rên rỉ sung sướng của nàng chỉ còn ư ử trong cuống họng, đôi môi nàng như bản năng ngậm kín lấy dương vật ông ta nuốt sâu vào.

– Ah… Em thật dâm nha… Lần đầu gặp em anh đã biết em rất dâm… muốn cho em sung sướng ai ngờ lúc đó bị phá đám ah… ha ha… Mà không sao, bây giờ em cũng nằm dưới anh thôi… ah… – Bác sĩ Ngọc xuýt xoa, bàn tay đặt trên ngực Thùy Trang không ngừng xoa nắn thỏa thích, hạ thể đẩy dương vật vào sâu trong miệng nàng.

Từng lời nói của Bác sĩ Ngọc như xát muối vào lòng Thùy Trang, đôi mắt nàng ươn ướt, miệng vẫn mở lớn ngậm kín lấy dương vật ông ta. Ngày đó Thùy Trang mới vào trường còn không biết được nhiều chuyện. Một lần nàng bị nhức đầu đứng lớp không nổi, phải vào phòng y tế xin thuốc. Bác sĩ Ngọc lấy đủ thứ kiến thức chuyên môn ra nói huyên thuyên, rồi cho nàng một viên thuốc giảm đau còn khuyên nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Thứ thuốc ông ta cho nàng uống làm hai mí mắt nàng nặng trĩu không kiểm soát được ngủ thiếp đi. Lần đó nếu không phải một giáo viên nữ bất ngờ mở cửa bước vào thì Thùy Trang đã thất thân với lão già đê tiện này. Khi người giáo viên kia xuất hiện, toàn thân Thùy Trang chỉ còn một chiếc quần lót, hai đầu vú bị lão ngậm mút đến đỏ ửng lên. Sau khi tỉnh lại biết chuyện đã xảy ra, Thùy Trang uất ức đến bật khóc nức nở, làm đơn tố cáo lên Hiệu trưởng. Nhưng thầy Trung đã đứng ra bênh vực ông ta. Mọi chuyện không nhiều người biết cứ như thế bị dẹp yên.

– Ưmmmm… ôi…

Thầy Trung mặt đỏ ửng thúc dương vật thật nhanh làm Thùy Trang rên lớn. Hai mắt nàng nhắm nghiền, bờ mông đỏ mọng há hốc không ngừng đón lấy dương vật căng bóng của bác sĩ Ngọc. Thầy Trung chợt gầm gừ nghiến răng lùi nhanh lại, dương vật ướt đẫm nước căng bóng vỗ vỗ lên bờ mu mũm mĩm của Thùy Trang, phun trào tung tóe.

– Ahhhhh… phê quá…

Thùy Trang thiêm thiếp hai mắt nhắm nghiền. Hai chân nàng mỏi nhừ cũng không buồn khép lại. Khép lại cũng không có ý nghĩa gì vì bác sĩ Ngọc đã nằm úp lên cơ thể trần truồng của nàng, vùi mặt vào hai bầu vú nàng mà hôn hít. Hạ thể ông chèn cứng hai chân nàng, cả người trườn lên.

– Ưmmm…

Thùy Trang ưỡn cong người bật rên thành tiếng. Âm hộ nàng lại đón nhận một cái dương vật khác lấp kín. Người đàn ông trên người nàng không ngừng vò nắn hai bầu vú, hạ thể vừa hì hục thúc đẩy như vũ bão.

Đồng hồ treo tường vẫn gõ nhịp. Tiếng thở dốc và âm thanh phành phạch da thịt vẫn không ngừng nghỉ. Chỉ có tiếng rên rỉ của Thùy Trang đã tắt ngúm từ lâu.

– Ahhhh…

Bác sĩ Ngọc gầm lên, chồm nhanh lên trước. Mặt ông ta đỏ ửng xuýt xoa sung sướng nhìn đầu dương vật mình đưa vào miệng Thùy Trang phun trào xối xả.

– Trang em ơi… ahhhh…

“Cộc… cộc…” – Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm cả ba lão già giật bắn.

– Ai đấy?! – Thầy Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, gằn giọng hỏi.
– “Thưa thầy, em là Hậu… Phòng tài vụ đây…”

Thầy Trung hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại nhìn đảo qua cơ thể trần truồng của Thùy Trang bên cạnh, hai mắt chợt lóe lên tia vui vẻ, nói lớn vọng ra ngoài:

– Hậu đi một mình phải không?
– Dạ… Một mình.
– Vậy vào đây đi… Cho cậu thoải mái một bữa… Ha ha…

Thùy Trang nín lặng, hai mắt nhắm chặt như vô cảm, miệng tràn ngập thứ tinh dịch nhơ nhớp kinh tởm. Nàng nghe được tiếng hô ngạc nhiên sửng sốt của người mới tới. Tiếng quần áo sột soạt hấp tấp cởi ra… Rồi một cơ thể đàn ông nóng hừng hực đè ép lên cơ thể nàng.

– Ư…

Thùy Trang nấc lên một tiếng, âm hộ nàng một lần nữa bị thô bạo lấp kín. Cơ thể nàng ưỡn cong lên hai bầu vú bị nhào nặn không thương tiếc. Một hơi thở đàn ông hôi hám phả xuống mặt làm nàng kinh tởm. Cơ thể nàng không ngừng rung chuyển… Bên tai nàng vẫn văng vẳng tiếng thầy Trung gọi điện thoại…

“Tài hả? Em còn trong trường không? À… Quay lại nhanh đi. Đến phòng tôi, có chuyện rất hay đây… À, gọi thằng Đức lái xe luôn nhé…”

Thùy Trang nhắm chặt hai mắt. Trong đầu nàng lúc này là một mảnh tinh không trống rỗng đen kịt không một ánh sao. Nàng thà rằng mình mãi mãi ở lại nơi này, không ánh sáng không âm thanh và không phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò trên cơ thể mình.

“Mình không phải luôn mong muốn điều này sao?” Thật nhiều dương vật đàn ông cứng rắn luân phiên lấp kín âm hộ mình… Nó từng là một giấc mơ hoang đàng tuyệt đẹp mà nàng mong muốn. Nhưng giây phút này khi cơ thể Thùy Trang vẫn tiếp tục rung chuyển không ngừng, sự sung sướng đối với nàng lúc này lại mất đi cảm giác ban đầu… Như một món ăn từng rất ngon nhưng ăn quá nhiều lại trở nên chán ngán đến tận cổ làm cho mình muốn nôn mửa.

Dù ngán đến thế nào cũng phải ăn vào, nhục nhã ê chề đến thế nào cũng phải chịu đựng… Vì nàng đã tự biến mình thành một ngọn cỏ ven đường bất cứ ai cũng có thể dẫm đạp.

19h45 phút…

Thùy Trang mặc trên người chiếc váy bị nhàu nát, tay đeo giỏ xách hai chân run rẩy bước ra khỏi phòng thầy Trung. Bên tai nàng vẫn vang lên tiếng cười hăng hắc sảng khoái của đám đàn ông trong đó. Nàng cúi đầu bước đi dọc theo hành lang dài trống vắng, cũng không biết mình đang đi đâu. Cổng trường cũng không nằm ở hướng này…

Đến lúc lối đi phía trước xuất hiện một đôi giày đen, Thùy Trang thẫn thờ ngẩng đầu lên. Vừa nhận ra nét mặt quen thuộc của thầy Tín, khóe mắt nàng không kềm được rưng rưng nhòe đi…

– Đừng khóc ở đây… Vào phòng ta đi…

Thùy Trang bước theo ông vào phòng. Cánh cửa vừa đóng lại nàng buông rơi chiếc túi liền ôm chầm lấy ông khóc nức nở. Thầy Tín chỉ im lặng không nói một lời, bàn tay thoáng chần chừ đặt lên mái tóc đen óng của nàng xoa xoa trấn an.

– Em… em đã sai rồi. Em đã sai rồi… – Nàng giấu gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt vào vai ông nghẹn ngào khóc.
– Không sao. Em còn rất trẻ. Còn có rất nhiều thời gian sửa sai…
– Thầy… thầy biết hết rồi sao? – Thùy Trang chợt sửng sốt, mặt đỏ ửng nhìn ông.
– Ta biết. – Thầy Tín thở dài nói.
– Vậy… tại sao thầy không…

Thùy Trang vừa hỏi ra đến miệng lại nuốt xuống mặt đỏ ửng lên xấu hổ không chịu nổi. Nàng là tự nguyện không phải bị cưỡng bức, thì làm sao thầy Tín có thể ngăn cản? Thầy Tín như đọc được suy nghĩ của nàng, cũng không nói gì thêm. Ông nhìn xuống Thùy Trang, giọng ấm áp nói:

– Nếu em muốn, ta có thể sắp xếp em tạm thời rời khỏi Hưng Đạo… Hiệu trưởng trường Khai Nguyên là bạn thân của ta. Họ sẽ sẵn sàng nhận em thôi…

Thùy Trang cả người bần thần đứng im lặng không lên tiếng. Ánh mắt nàng ngơ ngác thất lạc không có tiêu cự rõ ràng, thì thào hỏi lại:

– Thầy… không muốn em ở đây nữa sao?
– Không phải như vậy. – Thầy Tín lau nước mắt trên mặt Thùy Trang, nói khẽ. – Qua đó, điều kiện giảng dạy còn tốt hơn… Và cho em thời gian tạm thời quên hết tất cả mọi thứ xảy ra ở đây đi… Ta chỉ nghĩ tốt cho em. Em có hiểu không?
– Dạ… Em hiểu. – Thùy Trang gục đầu trên vai thầy Tín thút thít khóc.

Ngay lúc này Thùy Trang thật nhớ bờ vai mạnh mẽ của Minh Tùng đến nhường nào. Bờ vai của thầy Tín cũng đủ rắn chắc nhưng nàng không cảm nhận được hơi ấm quen thuộc kia. Trái tim yếu ớt của nàng đã quá nhiều vết thương rỉ máu cần một tình yêu ấm áp xoa dịu chữa trị. Thùy Trang rút gương mặt ấm áp vào cổ thấy Tín hít mùi hương đàn ông của ông như tự cứu chữa bản thân mình. Chợt nàng cảm nhận bụng mình như có một khối to lớn cấn cấn làm gương mặt nàng đỏ ửng nóng rang lên.

– Ta… ta xin lỗi… – Thầy Tín cũng nhận ra biểu hiện ngượng ngùng bất thường của nàng, vội lùi lại.
– Không phải lỗi thầy. Là do em…

Thùy Trang cắn môi, gương mặt ửng đỏ cúi gằm lí nhí. Nàng chợt kéo hai sợi dây váy ra khỏi bờ vai cho chiếc váy dài rơi xuống chân. Cơ thể tuyệt đẹp của nàng đã tẩy rửa sạch sẽ trước khi rời khỏi phòng thầy Trung, lại không một mảnh nội y, hoàn toàn lõa lồ phơi bày trước ánh mắt của thầy Tín. Thùy Trang bước tới, chợt quỳ gối xuống trước người thầy Tín làm cả người ông căng cứng. Ông giữ chặt tay nàng muốn mở khóa quần mình.

– Thầy… – Thùy Trang cắn môi hai mắt đỏ hoe nhìn lên ông. – Thầy thấy em rất dơ bẩn sao?
– Ta không có… Trong mắt ta em luôn đẹp nhất… hoàn mỹ nhất… – Thầy Tín vội nói.
– Vậy xem như em tặng thầy một món quà trước khi rời khỏi đây đi…

Thùy Trang mặt ửng đỏ trái tim đập nhanh. Nàng nhẹ nhàng mở dây nịt của thầy Tín, mở khóa quần ông kéo xuống. Khi dương vật căng cứng của ông được giải thoát, gương mặt nàng nóng rang như bị thiêu đốt. Bàn tay nàng nhẹ nhàng đón lấy vật đàn ông của thầy vuốt ve, chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo nó. Cả người thầy Tín chấn động, hơi thở ông nặng nề nhìn xuống gương mặt xinh đẹp ửng đỏ ngượng ngùng của Thùy Trang, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở đón lấy nó nuốt vào thật sâu.

– Ah…

Thầy Tín hít hà sung sướng, hai mắt ông lim dim khép hờ nhìn qua mái tóc dài đen óng không ngừng ra vào của Thùy Trang. Bất chợt khi ánh mắt ông đảo qua cái túi xách của Thùy Trang dưới sàn nhà. Hai mắt ông nheo lại cả người liền sượng cứng, tay che kín dương vật lùi lại thật nhanh.

– Thầy…

Thùy Trang ngơ ngác nhìn ông hoảng hốt mặt đỏ bừng bối rối cài lại khóa quần. Nàng thật không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

– Cô thật sự dám… Lập tức mặc quần áo vào. Ra khỏi phòng cho tôi… – Thầy Tín gương mặt đỏ ửng kìm nén giận dữ gằn giọng nói.
– Nhưng… có chuyện gì sao ạ? – Thùy Trang còn quỳ trên sàn nhà, kéo váy áo che ngực ngơ ngác hỏi.
– Hừ… Đừng nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ đó nữa… Cô làm chuyện gì thì tự mình biết…

Thùy Trang cả người run rẩy, hai mắt rưng rưng nhìn thầy Tín quay mặt đi với mình mà lòng hụt hẫng chua xót. Nàng còn không biết mình đã làm ra chuyện gì để ông nặng lời với nàng như vậy. Nàng mặc lại áo váy nhìn ông môi hơi mấp máy muốn hỏi lại thì bên ngoài phòng chợt vang lên một giọng cười sang sảng đắc ý.

“Ha ha… Thầy Tín, mở cửa ra đi chứ…”

Thầy Tín gương mặt lúc đỏ lúc trắng giận dữ, đi lướt qua Thùy Trang không nhìn nàng lần nào. Ông nghiến răng mở khóa, đẩy mạnh hai cánh cửa phòng bật tung ra.

– Ha ha… Vốn định để thầy hưởng thụ xong xuôi. Ai ngờ thầy lại phát hiện sớm như vậy. Thật tiếc ah…

Thùy Trang sửng sốt nhận ra người xuất hiện ngoài cửa là Phát, bên cạnh anh ta còn có thầy Trung. Thân hình nàng hơi run rẩy, cảm giác dường như những việc này là một cái bẫy mà bản thân mình là một con mồi. Nhưng… nàng có tiếp tay với Phát đâu? Nàng đã làm gì chứ?

– Vốn định câu cá rô… Ai ngờ lại bắt được cá lớn ah… – Thầy Trung cười gằn.
– Dù là kết thúc hơi sớm. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ rồi…

Phát nhếch mép cười, đưa cái điện thoại hướng về gương mặt tái xanh của thầy Tín. Thùy Trang cũng căng hai mắt ra nhìn… Trên màn hình điện thoại là cảnh tượng từ phía sau của nàng toàn thân trần truồng quỳ trên sàn nhà đang say mê ngậm mút dương vật của thầy Tín. Đó là cảnh tượng vừa xảy ra hai phút trước… Toàn thân Thùy Trang run rẩy tựa vào vách tường. Nàng đã hiểu vì sao thầy Tín tức giận với mình. Nhưng…

– Thầy Tín… tôi nghĩ mình không cần nói nhiều. Nghĩ tình đồng nghiệp với nhau tôi sẽ không bêu xấu ông… – Thầy Trung nhếch mép cười đắc ý. – Miễn là ông biết điều tự nộp đơn từ chức đi…

Thùy Trang hết nhìn thầy Tín đang căm tức kìm nén, lại nhìn vẻ đắc ý của ông Trung. Lúc này đầu óc nàng mới kịp xoay chuyển. Nàng giơ cao chiếc túi xách trong tay mình lên nhìn. Mặt bên ngoài là những viên đá đen lấp lánh được kết lại bằng những sợi chỉ nhỏ, nhưng giữa các khe hở nàng lại phát hiện những ống kính camera nho nhỏ. Rất nhiều ống kính, phủ cả hai mặt… Phát đã tính toán dù nàng có đặt cái túi như thế nào thì cũng có một góc quay hiệu quả.

– Anh thật đê tiện… – Thùy Trang tức giận đến run rẩy, lấy lại điện thoại đồ dùng của mình rồi ném cái túi thẳng vào mặt Phát.
– Ha ha… Em đừng căng thẳng như vậy? Chuyện nhỏ xíu mà. – Phát đón lấy nó, nhếch mép cười.
– Thầy… em là bị gài bẫy…
– Hừ… Cô bớt những lời dối trá đó đi… Cút ra khỏi phòng cho tôi…

Thùy Trang vừa muốn phân bua liền nhận được tiếng hét tức giận của thầy Tín. Gương mặt nàng tái đi, cả người lảo đảo. Nàng bưng kín mặt chạy thẳng ra khỏi phòng bên tai còn nghe tiếng Phát gọi theo.

– Thùy Trang… Cưng đi đâu… Ra ngoài xe chờ anh chút. Anh ra ngay thôi…

Bên ngoài trời mưa lất phất, xe cộ thưa thớt. Bên lề đường vắng lặng chỉ có một thân hình mảnh mai yếu ớt bước đi thẫn thờ. Thùy Trang cũng không biết mình đang đi đâu, về đâu. Cơn mưa đến thật đúng lúc… Ít ra không ai nhận ra nàng đang khóc. Những giọt nước mắt vừa trào ra liền hòa vào những giọt mưa chảy xuống gương mặt tái nhợt không còn sức sống của nàng. “Cô bớt những lời dối trá đó đi…” Trong tai Thùy Trang vẫn vang vọng câu nói cuối cùng của thầy Tín. Câu nói cay nghiệt đó thật quen thuộc làm trái tim nàng đau đớn, lại đến từ hai người đàn ông nàng thương yêu và quý trọng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...