Cỏ dại ven đường
Chương 9
Năm phút sau, cửa lớp bật mở. Minh Tùng thò đầu ra ngoài nhìn quanh. Cả sân trường tối đen, chỉ có ánh đèn xa xa ngoài cổng. Anh không thấy bóng dáng ông Bảo vệ ở đâu.
– Đợi anh chút…
Minh Tùng chạy nhanh ra xe. Anh cho chiếc xe chậm rãi lùi lại đến trước hành lang, tắt đèn. Minh Tùng nhìn qua gương chiếu hậu… Cánh cửa hé mở từ trong lớp học tắt đèn tối đen Thùy Trang cúi thấp đầu líu ríu đi ra. Nhìn nàng đóng cửa lớp mà hai tay vội vàng run rẩy, Minh Tùng không nén được cười. Dãy hành lang tối om nhưng ánh sáng từ xa hắt lại cũng đủ thấy bên dưới tà áo dài phất phơ của nàng là hoàn toàn trần trụi trống trải. Thùy Trang hai tay giữ chặt hai bên tà áo, quay người bước thật nhanh ra xe…
– Chào cô Trang, cậu Tùng nhá…
– Dạ, con chào chú Ba…
Khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng trường, Thùy Trang nhìn lại ông Bảo vệ phía sau, rồi quay sang vung nắm đấm nhỏ đánh lên vai Minh Tùng.
– Tại anh hết đó? Thích bày trò hư hỏng…
– Ha ha… Không phải có người cũng thích anh chơi trò hư hỏng sao? – Minh Tùng vừa lái xe vừa cười vui vẻ.
– Hứ… Không nói với anh nữa… Nói ra anh lại trêu em… – Thùy Trang bĩu môi, hai gò má ửng đỏ.
– Thôi mà… – Minh Tùng vừa lái xe vừa hỏi, bàn tay anh đặt lên đùi Thùy Trang vuốt ve nhẹ nhàng.
– Anh xấu xa lắm… – Thùy Trang giữ chặt tay trên đùi mình không cho anh loạn động.
Minh Tùng gác tay hờ lên tay lái mỉm cười nhìn đường phố. Đêm qua anh cố tình để trang truyenheo.net cho Thuỳ Trang xem. Không ngờ lại kết quả tích cực như vậy. Từ lúc nàng bắt đầu chia sẻ giấc mơ hoang đàng của mình, Minh Tùng biết anh đã đưa nàng đến rất gần với mục đích cuối cùng. Cảm giác gần đạt đến đích đến vừa làm Minh Tùng phấn khích xen lẫn sợ hãi. Anh sợ mình đẩy Thuỳ Trang đi quá xa và vuột mất nàng mãi mãi.
“Sẽ không đâu… Chuyện đó sẽ không xảy ra…” Minh Tùng tự nói với mình.
Anh đưa tay sang luồn vào dưới tà áo dài của Thùy Trang. Nàng không ngăn cản để bàn tay ấm nóng của anh chui vào giữa cặp đùi trần trụi thon dài của nàng. Thùy Trang không quay lại, vẫn nhìn ra cửa xe, nhưng bên gò má đã ửng đỏ khi bàn tay anh chạm vào làn da mềm mại giữa hai chân nàng.
– Em từng nghe qua từ… exhibitionist chưa? – Minh Tùng hỏi.
– Là gì? Người triển lãm sao? – Thùy Trang có chút khó hiểu nhìn anh.
– Cũng gần giống nghĩa đen như vậy. Thật ra… Exhibitionist là một trào lưu xuất phát ở các nước phương Tây. – Minh Tùng vừa mỉm cười vừa nói. – Văn hóa Tây phương vốn cởi mở phóng khoáng chuyện tình dục… Họ tìm cảm hứng tình dục ở rất nhiều khía cạnh. Trong đó có một nhóm người cả đàn ông và phụ nữ có sở thích phô bày cơ thể mình cho người khác giới nhìn ngắm…
Thùy Trang mặt đỏ ửng, cúi thấp nhìn bàn tay đang nổi cộm giữa tà áo dài của nàng tiến sâu vào giữa hai chân nàng. Nàng cắn môi nói khẽ:
– Ý anh… như là những bãi biển khoả thân sao?
– À… cũng đại loại như vậy. Nhưng ở những bãi biển khoả thân còn có những người đơn thuần hưởng thụ cảm giác giải phóng cơ thể mình… So sánh họ và exhibitionist có thể nói là cùng một hành vi nhưng xuất phát từ mục đích khác nhau.
– Họ sẵn sàng khoả thân bơi lội ở một bãi biển không người… Nhưng exhibitionist lại có sở thích đặc thù hơn… Họ thích phô bày cơ thể ở những nơi công cộng, như siêu thị, quán ăn, công viên… nơi mà tất cả mọi người đều mặc quần áo. À… giảng đường Đại học càng là nơi lý tưởng… Ha ha…
– Đáng ghét… anh lại trêu em…
Thùy Trang chồm sang ôm ghì cánh tay Minh Tùng, cắn nhẹ lên vai anh. Tà áo dài của nàng bị kéo lệch sang một bên để lộ bàn tay anh đang mân mê giữa cặp đùi non tơ nõn nà của nàng.
– Em có đủ can đảm đó không? – Minh Tùng nhìn Thùy Trang cười tủm tỉm.
– Can đảm gì? – Thùy Trang áp gò má nóng rang lên vai anh.
– Thì như giấc mơ của em… khoả thân ngồi giữa giảng đường với vài chục bạn học nam xung quanh…
– Phì… Em không làm được chuyện đó đâu… Trừ phi… – Nàng cắn môi mặt đỏ ửng nói khẽ.
– Trừ phi cái gì?
– Trừ phi… mọi người đều không mặc… ôi… xấu hổ chết người… Không được hỏi em nữa… – Thùy Trang giấu mặt vào vai anh, xấu hổ gắt lên.
Xe của Minh Tùng dừng đèn đỏ giữa làn xe ô tô. Lane trong bên phải anh là một chiếc xe tải loại 5 tấn màu xanh dương… Anh để ý chiếc xe này đã theo mình dừng đèn ngay đúng vị trí đó đã ba lần liên tục. Từ vị trí thấp của chiếc Mazda 6 sedan, Minh Tùng không thể nhìn thấy khung cửa buồng lái xe tải. Anh ngẫm nghĩ, rồi nhấn nút mở lớp chắn của cửa sổ trời, phía trên vẫn còn lớp kính chắn tối màu…
– Anh làm gì vậy? – Thùy Trang thấy Minh Tùng ngẩng cao đầu lên nhìn thì lên tiếng hỏi.
– Ha ha… em có khán giả rồi… – Minh Tùng cười, gương mặt có chút vui vẻ phấn khích.
– Khán giả gì? – Thùy Trang tròn mắt nhìn quanh không thấy chiếc xe máy nào.
– Em nhìn qua đây… – Minh Tùng cầm điện thoại của mình lên sát cửa sổ trời, màn hình và camera trước hướng sang phía chiếc xe tải bên cạnh.
– Á…
Thùy Trang vừa thấy được người đàn ông lái xe tải đang thò hẳn đầu ra ngoài để nhìn xuống phía vị trí nàng ngồi, liền hoảng hốt kéo tà áo dài che kín lại.
– Ha ha… Hay mình thử nghiệm một chút đi…
Anh chợt kéo tà áo dài của nàng sang một bên để lộ gần như toàn bộ cặp đùi thon dài tuyệt đẹp.
– Đừng anh… trời ơi… – Thùy Trang kêu mặt đỏ ửng gay gắt.
– Hắn không thấy được mặt em đâu…
– Anh muốn… làm gì? – Thùy Trang cúi gằm gương mặt đỏ ửng, nhìn bàn tay anh đang vuốt ve cặp đùi nàng.
– Anh có làm gì đâu…
Minh Tùng kéo vạt áo dài của nàng lên đến eo, phơi bày toàn bộ hạ thể nàng trước ánh mắt hau háu của gã đàn ông ngoài cửa sổ. Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve dọc cặp đùi láng mịn, từ từ chui vào giữa hai chân nàng. Thùy Trang tựa đầu trên vai anh, mím môi nhìn theo bàn tay anh. Hai chân nàng từ từ hé mở phơi bày phần mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ, đón lấy bàn tay anh tiến sâu vào…
– Ư…
“Tin… tin…” Chợt có tiếng kèn xe phía sau, nhắc nhở đèn xanh.
Minh Tùng có chút hụt hẫng, đạp chân ga cho xe lướt đi. Nhưng điều anh ngạc nhiên là chiếc xe tải vẫn bám theo chạy song song không rời… Chuyện này có chút thú vị ah. Anh giữ đều chân ga, không vượt lên. Bàn tay anh vẫn vuốt ve bờ mu mềm mại ấm nóng của Thùy Trang làm nàng co rút vào người anh.
– Anh hư quá đi mất… ư… – Nàng mở chân để bàn tay anh tiến sâu vào bên trong, miệng ư ử thở dốc bên tai anh.
– Vậy em có thích anh hư không? – Minh Tùng phấn khích mỉm cười nhìn xuống nàng.
– Em thích… ôi… ngón tay anh nóng quá… ưm…
Thùy Trang rúc vào cổ Minh Tùng hổn hển thở dốc. Hai chân nàng mở rộng ra cho bàn tay anh hoạt động mơn trớn vuốt ve âm hộ nàng. Ngón tay anh day day phần mồng đốc nhỏ xinh xắn rồi nhẹ nhàng chui vào bên trong hang động ướt át của nàng.
– Ưm… ôi… hắn… hắn vẫn đi theo sao… ôi… – Thùy Trang thở dốc, mặt đỏ ửng nói.
– Ha ha… Anh là hắn cũng phải đi theo đến tận chân trời ah… Mà tiếc cho hắn, chúng ta đến nhà rồi…
Chiếc Mazda xanh dương đánh lái rẽ vào tầng hầm khu căn hộ cao cấp. Bên trong xe chợt vang lên tiếng hét thảm thiết của Thùy Trang:
– Trời ơi… Về đến nhà rồi… Anh không ghé mua quần cho em sao?
– Ây da… anh quên mất… – Minh Tùng vỗ vỗ trán cười khổ.
– Bây giờ phải làm sao? Em… em không thể… như vậy mà đi lên đâu… Hu hu… em chết mất. – Thùy Trang bưng kín mặt giãy nảy.
– Ha ha… Được rồi… anh lên lầu đem đồ xuống cho em… được chưa?
– Nhưng… em đang… mắc tiểu… – Thùy Trang mặt đỏ ửng lí nhí.
– Hả? Có gấp không? – Minh Tùng sửng sốt.
– Sắp ướt ghế rồi… ôi – Thùy Trang xoa xoa gương mặt đỏ ửng, nói.
Minh Tùng vội vàng đỗ ô tô vào một chỗ trống, mở tung cửa ra:
– Chờ anh hai phút thôi… nhanh lắm…
– Ừm… Nhanh lên đó…
Minh Tùng chạy một mạch về phía thang máy. Vừa đến nơi anh có chút nhíu mày lo lắng… Trước mặt anh là một đám người khá đông. Bốn buồng thang máy hết hai cái đang bảo trì, chỉ có hai cái là hoạt động. Một chiếc thang máy vừa xuống liền bị lấp đầy người… Minh Tùng chỉ biết sốt ruột đứng chờ. Gần năm phút sau Minh Tùng mới đến lượt bước vào. Lại mất thêm ba phút nữa anh mới lên đến tầng 32 đã nôn nóng muốn phát điên. Vừa bước ra khỏi thang máy thì điện thoại báo bốn cuộc gọi nhỡ của Thùy Trang. Nàng có lẽ đã sắp không nhịn được… Minh Tùng lao nhanh vào nhà, lục tìm trong tủ áo của Thùy Trang lấy một cái quần áo dài, rồi lập tức trở xuống.
Đến lúc Minh Tùng quay xuống tầng hầm chạy nhanh ra xe thì anh bất ngờ nhận ra Thùy Trang không có trong xe. Minh Tùng còn đi một vòng trong xe tìm kiếm vết tích gì đó. Đại loại như một vũng nước lớn… Nhưng kết quả làm anh ngạc nhiên, không thấy gì cả. Đây là chuyện gì chứ?! Minh Tùng vò đầu bứt tóc nhìn quanh cả tầng hầm. Thùy Trang có thể đi đâu trong tình trạng như vậy chứ? Chỉ nghĩ đến nàng trong chiếc áo dài hai tà áo phất phơ lộ cả cặp đùi và bờ mông tròn trịa cong vểnh kia là anh sốt ruột khó chịu muốn phát điên.
“Cảm ơn anh…”
Ngay lúc này Minh Tùng nghe được loáng thoáng giọng nói êm tai quen thuộc của Thùy Trang. Anh quay phắt lại liền phát hiện ở góc xa xa cuối tầng hầm Thùy Trang khép nép mặt đỏ ửng bước ra từ cửa của phòng kỹ thuật tòa nhà. Nàng quấn quanh bờ eo nhỏ một cái áo sơ mi dài tay màu xanh của nhân viên kỹ thuật. Phía sau Thùy Trang là một thanh niên cao lớn mặc đồng phục xanh, hơi lạ mặt đối với Minh Tùng. Anh ta có vẻ lúng túng xấu hổ bước theo nàng.
“Để tôi đưa chị lên lầu… Tôi sẽ dùng thang dự phòng, không có camera, chị không phải ngại…”
“Vâng, cảm ơn anh…”
Minh Tùng đứng khuất sau hàng xe, anh biết Thùy Trang đã phát hiện ra mình. Nhưng nàng như giận dỗi vì bị bỏ rơi đến suýt nữa làm chuyện xấu hổ, cũng không buồn nhìn sang anh, còn cố tình ngúng nguẩy bờ mông dưới lớp áo sơ mi đi theo người thanh niên kia dẫn đường. Minh Tùng cười khổ, quay lại xe rút chìa khóa, rồi lặng lẽ bám theo.
Hầm thang lúc này đã vắng người. Người thanh niên kia vừa dùng chìa khóa mở buồng thang máy dự phòng mời Thùy Trang bước vào, thì từ đâu Minh Tùng cũng chen vào theo.
– Này… Đây là thang dự phòng… Anh có thể dùng thang khác…
Người thanh niên kia ra vẻ rất bảo vệ Thùy Trang, còn cố tình đứng phía trước che chắn nàng phía sau. Anh ta có lẽ mới vào đây, hiển nhiên không biết Minh Tùng là chồng của cô gái anh ta đang che chắn. Minh Tùng thấy thú vị, anh quay lại hơi nhướng mày nhìn anh ta. Anh thấy Thùy Trang ngấp nghé sau vai anh ta còn le lưỡi trêu chọc anh.
– Kệ người ta đi… Anh cho em lên tầng 32 là được rồi…
– Vậy… được rồi…
Người thanh niên vẫn có chút hậm hực bấm nút thang máy, rồi quay sang hỏi Minh Tùng:
– Anh lên tầng mấy?
– Tôi cũng là… tầng 32…
Cửa thang máy đóng lại. Minh Tùng không quay đầu chỉ nhìn qua cánh cửa phản chiếu trước mặt. Anh thấy người thanh niên hơi tỏ vẻ hơi nghi ngờ không ngừng nhìn mình dò xét, anh chỉ biết cười khổ. Anh lại thấy Thùy Trang đứng nép sau lưng anh ta, miệng mỉm cười vui vẻ thích thú vì trêu chọc được anh.
– Xin lỗi, nãy giờ chưa hỏi anh tên gì? – Nàng nhỏ nhẹ hỏi.
– À, vâng, tôi là Tuân, vừa về phòng kỹ thuật. Chị không biết cũng phải thôi ạ. – Người thanh niên hơi quay lại nói, nhưng vẫn cố tình che chắn trước người Thùy Trang.
– Chào anh Tuân. Em là Thùy Trang, ở căn hộ 3204. Lát anh cho em số điện thoại nhé. Có gì hư hỏng nhờ anh giúp…
– Vâng… Đó là trách nhiệm của tôi.
Minh Tùng nghe Thùy Trang nhỏ nhẹ nũng nịu với một người đàn ông khác ngay trước mặt mình lòng có chút gai gai, nhưng nhiều hơn là cảm giác thú vị. Thùy Trang nói chuyện với anh ta nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh qua phản chiếu của cánh cửa, như trêu chọc thách thức. Thấy Minh Tùng mỉm cười thản nhiên, nàng càng hậm hực hơn…
– Á… – Chợt Thùy Trang kêu lên thảng thốt.
Tuân và cả Minh Tùng giật mình quay lại, thì sững người phát hiện chiếc áo xanh quấn quanh người Thùy Trang đã rơi xuống chân. Tà áo dài mỏng manh của nàng hé mở lộ ra phần da thịt hồng hào mịn màng từ chân lên đến tận eo. Tuân lúng túng cúi xuống nhặt lên, ánh mắt không kềm được phải nhìn qua khe hở mê người đó một chút… Thùy Trang bối rối nhìn xuống, hành động đó của anh ta thu vào trong mắt làm mặt nàng đỏ ửng gay gắt. Nàng nhìn lên bắt gặp vẻ háo hức của Minh Tùng, liền cắn môi nguýt anh.
– Đây… – Tuân đứng lên, mặt đỏ ửng đưa cái áo cho Thùy Trang.
– Em nghĩ không cần đâu… Cũng tới nơi rồi… Cảm ơn anh… – Thùy Trang nói khẽ lí nhí, gương mặt tuyệt đẹp cúi gằm xuống như muốn giấu trong hai bầu ngực phập phồng.
Tuân nuốt nước miếng đánh ực khô khan rồi quay người đi. Chợt thấy Minh Tùng đang nhìn chằm chằm, anh ta liền che ngang người Thùy Trang, gắt lên:
– Anh kia… Ánh mắt lịch sự một chút đi…
– Ặc… được được thôi… Ha ha…
“Tin…” – Cửa thang máy tầng 32 mở ra.
Thùy Trang líu ríu bước nhanh ra ngoài, Tuân bước theo sau, còn cố tình đi sát người nàng chắn tầm mắt của Minh Tùng. Minh Tùng quả thật thấy anh chàng này rất thú vị, anh cười tủm tỉm đi theo hai người.
Thùy Trang mở cửa, bước vào trong, còn quay lại mỉm cười thật tươi với Tuân. Tà áo dài hé mở nàng cũng không che lại để lộ một nửa bên đùi tròn lẳn trắng nuột từ chân đến tận bờ eo.
– Cảm ơn anh nha.
– Vâng, không có gì… Chị nghỉ sớm… – Tuân ấp úng mặt đỏ ửng, nói.
– Sao không mời em trai vào uống ly nước?
Chợt giọng nói của Minh Tùng vang lên sau lưng, Tuân liền quay ngoắt lại ngạc nhiên nhìn anh.
– Anh… Nhưng anh…
Minh Tùng cười tủm tỉm bước qua anh ta, đến bên Thùy Trang, choàng qua bờ eo nhỏ của nàng.
– Tôi là chồng cô ấy.
– A… Ra là vậy. Thật xin lỗi… – Tuân gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng ngượng ngùng.
– Hi hi… Người xin lỗi phải là em. Em muốn chọc anh ấy một chút thôi. Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa em lên… – Thùy Trang tựa người vào cửa, mỉm cười nói.
– Vâng. Không sao… Rất vui được gặp anh chị…
Nhìn Tuân có chút tiu nghỉu đi xuống thang máy, bàn tay Minh Tùng đã luồn vào trong tà áo dài sau của Thùy Trang xoa nắn cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng. Thùy Trang mặt đỏ ửng lườm anh, tay kéo cửa đóng lại.
– Em vào trong phòng kỹ thuật làm gì? – Minh Tùng ôm ghì lấy nàng, nghiến răng ken két hỏi.
– Còn làm gì chứ? Anh bỏ em bơ vơ, không có anh ta em suýt nữa là… là tè luôn trong xe đó… – Thùy Trang giãy giụa đẩy anh ra nhưng không được, bực tức nói.
– Anh…
Minh Tùng đè người Thùy Trang nằm sấp nửa người lên bàn ăn, kéo vạt áo dài nàng lên lộ ra cặp mông tròn trịa cong vểnh tuyệt đẹp…
– Thật sự là chỉ đi vệ sinh? – Anh cúi xuống hít hít lên bờ mông mịn màng của nàng hỏi.
– Hi hi… chỉ đi vệ sinh thôi mà… ôi… đừng… em chỉ rửa sơ thôi… ôi…
Thùy Trang nằm sấp trên mặt bàn kính, mặt đỏ ửng kêu lên vẫn không ngăn được Minh Tùng vục mặt vào giữa cặp mông nàng hít hà say mê. Cái lưỡi ấm nóng của anh còn liếm liếm quanh hai mép âm hộ làm cả người nàng co rút hổn hển.
– Hừ… tại sao nó ướt như vậy? – Minh Tùng gầm gừ hỏi, cái lưỡi tiếp tục liếm dọc mép âm hộ đỏ hồng ấm nóng của nàng.
– Làm sao em… biết được chứ?! Ôi… đáng ghét… ưm… Ôi… anh ơi…
Trên chiếc bàn ăn giữa gian phòng khách, Thùy Trang nửa người nằm sấp trên bàn, gương mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền ngây dại. Tà áo dài hất ngược lên trên để lộ cả bờ mông tròn trịa và hai cặp đùi thẳng nuột tuyệt đẹp. Minh Tùng đứng thẳng người phía sau vừa hít hà vừa nhìn dương vật căng cứng của anh từng chút chèn ép hai mép âm hộ nàng căng ra… Chỉ nghĩ đến cảnh Thùy Trang mặt đỏ ửng đứng để mặc người thanh niên kia lén lút nhìn vào khe hở giữa hai tà áo dài, làm anh muốn phát điên. Minh Tùng nghiến răng thúc dương vật thật mạnh…
– Ưm… ôi… không phải anh thích em hư hỏng sao… ôi…
– Ah… hừ… thích lắm… ah…
– Ưưm… ôi…
Minh Tùng hít hà kìm nén mặt đỏ ửng lên. Hai bàn tay bóp nghiến cặp mông tròn trịa của Thùy Trang, kéo rộng ra hai bên, hạ thể đẩy dương vật vào đến tận cùng trong âm hộ nàng. Âm hộ nàng hôm nay thật ướt át lại nóng hầm hập ôm cứng khít khao làm dương vật anh sướng không tả nổi. Anh giữ tay trên hai bờ vai của Thùy Trang, hạ thể dồn dập vào mông nàng phát ra âm thanh phành phạch liên miên không dứt.
– Ư… ư… ư… nhanh lên anh ơi… ôi… sướnggggg quá…
Thùy Trang rên xiết ngất ngây, tay nàng bấu chặt cạnh bàn, hai chân nàng mở rộng ra đón lấy anh. Minh Tùng hít hà kìm nén cơn sướng khoái dâng lên ồ ạt, hạ thể dồn dập điên cuồng thúc sâu vào âm hộ nàng. Cả chiếc bàn kính như oằn xuống, phát ra âm thanh ken két dưới sức nặng của hai người.
– Ưm… Ôi… anh ơi…
– Ahhh… vợ ơi…
Thùy Trang há hốc thở dốc, cơ thể run rẩy âm hộ nàng tuôn trào ồ ạt. Minh Tùng nằm úp lên người nàng, hổn hển tìm đến đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng mà hôn rít lấy… Thùy Trang thiêm thiếp đón lấy nụ hôn của anh, thì thào:
– Ưm… ôi… em quên lấy số điện thoại của anh Tuân rồi…
– Hừ…
– Hi hi…