Cô gia sư dạy tiếng Nhật
Chương 15
Đến ngày hẹn còn những 2 ngày nữa, nhưng mà sao thấy thời gian nó trôi chậm thế không biết. Em nó đã nói chuyện mạnh bạo như thế rồi thì mình còn ngần ngại gì nữa. Nghĩ trăm phương nghìn kế để làm sao có cớ dẫn em nó vào khách sạn đây. Hay là bắt chước anh em ở truyen3x.xyz, giả vờ đau bụng vào khách sạn ỉa đây, nhưng ở đây nhà vệ sinh thì đi 5 phút lại có 1 cái đéo ăn thua.
Hay đang ăn đồ Việt Nam giả vờ đổ mắm lên quần đây, Nhật nó không ăn mắm nó thấy tởm quá nó lại về mẹ luôn thì ăn cứt thôi, đéo ổn. Thế còn cách đéo gì bây giờ. Sau 2 ngày trời suy nghĩ mà đéo nghĩ ra cách gì, đành cứ vác xác đi đến đâu tính đến đó vậy. Cuối cùng ngày hẹn hò cũng đến.
Em hẹn mình ở ga 5h30 mà đợi chán chê đéo thấy đến. Nhắn tin lại thì bảo đợi em khoảng nửa tiếng nữa. Ôi cái ĐM… đúng là em đéo phải người Nhật thật rồi. May là buổi đầu mà cũng xinh gái nên anh còn đợi chứ không thì next đi nhé em. Tối hôm trước có tải sẵn cái phim Deadpool phụ đề tiếng Việt xem qua xem có những cảnh gì mà nóng thế. Với cả xem phim ở Nhật nên phụ đề tiếng Nhật đéo thể nào mà hiểu hết được, phải xem qua không lại như vịt nghe sấm. Đợi khoảng 20 phút thì em nó cũng đến. Em mặc 1 bộ váy màu xanh da trời, cánh tay thì khoét như áo 3 lỗ nhưng có cái khăn che hết, nếu bỏ ra thì chắc phọt máu mũi mất.
– Xin lỗi đã để anh chờ!
– Sao đâu mà em, có điện thoại thì anh đợi đến lúc nào cũng được hết à.
– Thế đi thôi anh, hôm nay nóng nhỉ anh.
– Ừ nóng thật ấy, em đã tra giờ phim với cả địa điểm chưa?
– Em tra rồi, ăn xong mình lên Shinjuku nhé. Nhưng mà phim này nó chỉ chiếu 2 lần vào 17h30 với 23h30 thôi. 23h30 thì không kịp tàu về ấy.
– Thế sao bây giờ.
– Em không biết nữa…
– Hay xem phim khác.
– Nhưng em thích xem phim này cơ.
– Thế à, thôi lát nữa ăn cơm xong rồi tính vậy.
– Vâng thế cũng được ấy.
Mất 30 đi tàu cuối cùng 2 đứa cũng đến được cái ga có quán Việt Nam. Sao lại phải đi xa như vậy? Quanh khu 2 đứa ở thì cũng có quán Việt Nam cơ mà ăn không mửa được. Toàn mấy quán mở ra chủ yếu lấy visa để ở lại Nhật làm hỏng hết hình ảnh món ăn của Việt Nam. Phở thì lèo tèo vài sợi, đồ ăn thì nấu ngang phè phè, có khi mua về tự nấu còn ngon hơn. Có mỗi cái quán 2 đứa đi ăn thì mình còn thấy có vị vị gì đó của Việt Nam nên mới phải mò đi xa như vậy. Nhưng đó cũng không phải là lý do sâu xa nhất. Đi xa như vậy thì chẳng may không có tàu về thì còn có lý do đưa em vào khách sạn được.
Mình có đến quán này một lần rồi nhưng mà lâu rồi không nhớ lắm. Sau một hồi nhờ sự trợ giúp của anh Google Map thì 2 đứa cũng mò được đến quán. Mình thầm cảm ơn 2 nhà sáng lập Google là Sergey Brin và Larry Page. Nhờ có 2 chú mà cháu mới mò được đến quán 1 cách nhanh chóng như vậy. Cháu thực cảm ơn 2 chú.
Tới quán mình đẩy cánh cửa kính bước vào, bầu không khí trong quán nồng nặc mùi rượu bia và mùi mồ hôi của những thanh niên Việt Nam đang xả stress sau những ngày baito vất vả. Một bầu không khí mà theo em đánh giá tưởng là hiện tại không phải ở Nhật.
Em bước vào theo sau mình, những tiếng nói chuyện ồn ào, chạm cốc chén chú chén anh dường như tan biến hết. Không gian tĩnh lặng một cách lạ thường, mọi vật như ngừng chuyển động. Anh em tưởng tượng giống như trong phim Hollywood hay quay chậm lại mỗi khi 1 nhân vật đặc biệt xuất hiện ấy. Những ánh mắt hau háu của những thanh niên mới lớn nhưng khó khăn về chuyện giải quyết sinh lý (anh em nào ở bên đấy chắc mới cảm nhận được) đổ dồn về phía em như muốn ăn tươi nuốt sống. Một cảnh tượng lạnh hết sống lưng, nếu ở Việt Nam thì chắc sẽ ra hội ý chiến thuật với em là mình sang quán khác đi em ngay. Chứ ngồi ăn uống trong cái bầu không khí như thế kiểu gì cũng có chuyện xảy ra.
Nhưng đây là Nhật, nếu động vào thân thể người khác thì cứ xác định là đi tù và đền ốm đòn luôn. Nghĩ như vậy nên mình tự tin bước vào hỏi anh phục vụ, còn bàn không? Anh chỉ cho 1 cái bàn ngồi 2, mình dẫn em ra bàn, kéo ghế lấy khăn cho em thể hiện sự lịch lãm và ga lăng của đàn ông Việt Nam. Em ngồi xuống với ánh mắt nhòm ngó của các thanh niên từ các bàn xung quanh. Không bị nhòm ngó sao được, khi 1 em Nhật đi với 1 thằng Việt Nam mà em lại có ánh mắt hớp hồn người đối diện ngay từ lần đầu tiên cơ chứ.
Lật quyển menu ra bảo em chọn món. Em xem qua 1 loạt xong kết một câu chả hiểu gì. Cho em cái xuất có kèm với bia kia kìa. Á đù mình thì đã không uống được bia rượu thì chớ, vào cái em đòi gọi bia ngay. Nghĩ bụng uống thì cũng được thôi, nhưng say ra đấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mình nghĩ là đàn ông Việt Nam không được dễ dãi, phải giữ lấy cái phẩm giá của người đàn ông Việt Nam, nên mình đã gọi một suất cơm rang với bò húc cho chắc bụng. Còn em thì em gọi một xuất có bia và có đồ nhậu.
Phải nói với anh em là gái Nhật rượu bia đối với mấy em nó như là nước lã ấy. Vào cái là cứ phải tráng miệng 2, 3 cốc bia trước đã rồi làm gì thì làm. Nên mình biết tự lượng sức mình, Tào Tháo có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Mới là khởi đầu cứ phải thăm dò đã. Ngồi chém gió hết chuyện Trung Quốc không chịu chấp hành phán quyết của tòa án quốc tế về vụ kiện ở biển Đông, đến việc 5 cảnh sát Mỹ bị bắn chết trong cuộc biểu tỉnh ở Dallas, Mỹ mà chưa thấy đồ ăn ra.
– Anh ơi sao lâu thế? Mãi đồ ăn chưa ra, em đói lắm rồi – em nó thoải mái vãi.
– Ừ lâu nhỉ? Chắc tại ở đây chọn món xong người ta mới nấu nên hơi lâu. Để anh ra xem sao.
Đang định đứng dậy ra hỏi xem sao thì anh bồi bàn mang đồ đến.
– Oishisou (nhìn ngon thế) Em ăn nhé – Nhe răng cười.
– Ăn đi, ăn đi, đừng ngại gì nhé!
– Haha, em không phải người Nhật đâu – Em nó có suy nghĩ khác hoàn toàn với người Nhật.
– Ồ nhỉ!
Nói xong em cầm ngay cái nem cuộn tôm với rau thơm các thứ cho lên mồm ăn. Vừa nhai được 2, 3 cái thì nhổ toẹt ra luôn… Tưởng làm sao hóa ra em nó không ăn được rau mùi, với cả rau húng quế. Em nó bảo ăn giống hệt mùi xà phòng. Không hiểu sao 2 thứ rau ngon như vậy mà rất nhiều người Nhật không ăn được. Quá buồn!
– Có sao không em, hay gọi món khác nhé!
– Thôi không cần đâu để em bỏ rau mùi với rau húng ra.
– Thôi đừng cố, không ăn được thì gọi món khác đi.
– Không sao mà, cứ để em ăn.
– Ăn miếng này đi này.
Mình chỉ vào miếng nem chua, cho em nó ăn. Vừa đút vào nhai nhai lại tí phun ra. Thấy nuốt vội vội rồi tu ực một cái hết nửa cốc bia. Cay quá em nó không ăn được… Lại thêm cho anh em 1 thông tin là Nhật không ăn được cay. Trông em nó ăn khổ sở mà mình cũng thấy ngại.
– Chắc em không hợp với món ăn Việt Nam nhỉ?
– Nếu mà không có rau mùi với, rau húng thì ngon anh à.
– Nhưng mà nếu không có 2 thứ rau đấy thì không còn là món Việt Nam nữa rồi em.
Thấy vậy mình gọi thêm cho em 1 xuất bún chả không có rau mùi. Lần này thì em nó ăn trông ngon lành hơn. Nhưng chắc có lẽ là không hợp với món Việt Nam lắm rồi. Ngồi ăn rồi nói chuyện linh tinh vèo 1 cái cũng đến 20h45.
– Ăn xong mình đi xem phim gì hả em.
– Em cũng không biết nữa, để em tra xem còn phim gì khác không?
– Ừ em xem đi.
– Em muốn xem phim Deadpool cơ nhưng mà mãi 23h30 mới chiếu như thế thì không kịp tàu.
Mình nghĩ trong đầu không kịp về thì vào khách sạn chứ sao.
– À có cái phim này anh, phim về vũ trụ, chiếu lúc 21h30 này – éo nhớ tên phim là gì vì trong đầu chỉ nghĩ đến cái phim Deadpool kia thôi…
– Ồ thế xem tạm phim đấy cũng được.
– Vâng thế đi thôi anh, không là không kịp.
Mình ra thanh toán hết hơn 5 nghìn yên. Em nó cứ đòi trả 1 nửa nhưng mình không lấy. Nhật có cái hay là nam nữ trước khi thành cặp thì đi ăn uống bao giờ cũng chia đôi mỗi người 1 nửa. Em nó đi trước dẫn đường, éo hiểu cố tình hay thế nào mà lại dẫn lên nhầm tàu, đi về hướng khác lại phải vòng lại ga cũ, đón tàu khác đi. Đến rạp chiếu phim thì 21h45 bố nó rồi.
– Phim chiếu được 15 phút rồi anh, có vào không ạ?
– Tùy em, anh thế nào cũng được.
– Nhưng mà chiếu mất 15 phút rồi em không thích lắm.
– Thế xem còn phim nào khác nữa không.