Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Chương 55
Hơi giật mình trước phản ứng đó, cũng chưa biết phải giải quyết như thế nào… tôi lúc này như kẻ ăn vụng bị phát hiện… mặt đơ đi 1 lúc… mọi ánh mắt đang đổ dồn nhìn về phía tôi như đang chờ 1 lời giải thích… mà không đúng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thì đùng hơn… trường hợp này có lẽ phải đối diện 1 cách trơ trẽn mới thoát ra được… với bản lĩnh bẩm sinh, tôi từ tốn, nở nụ cười nửa miệng, châm rãi đưa tay cầm ly bia đưa lên miệng uống 1 hớp…
– Cậu ngồi xuống đi… có lẽ sẽ mất chút thời gian nếu mọi người ở đây cần 1 lời giải thích… ngước nhìn nhỏ bí thư. – tôi chậm rãi nói… nhỏ nghe vậy thì ngồi xuống…
– Nghe bảo cậu xin ké bữa cơm, vậy nên việc cậu cứ ăn, và không cần thiết phải hiểu chuyện gì xảy ra giữa bọn tôi… còn mọi người ai muốn nghe thì nghe, không thì có thể đứng dậy về… – tất cả dường như im lặng sau câu nói của tôi…
– Có ai muốn hỏi gì không? – Vẫn thái độ từ tốn nhưng thêm chút lạnh lùng bất cần, tôi hỏi mọi người trong phòng lúc này…
– Bọn em… à không, tất cả chúng tôi muốn biết tất cả… – bà Tâm lên tiếng, có lẽ bà là người kích động nhất…
– Tất cả??? Sẽ không biết bắt đầu từ đâu, vậy nên mọi người cứ hỏi cụ thể đi, tôi sẽ trả lời nếu thấy cần thiết…
– Tao hiểu rồi, lý do vì sao mày nhất quyết bắt tụi tao đổi cách xưng hô… 2 thằng mày nghĩ sao? Riêng tao không ý kiến, anh em sống tốt với nhau là được, còn lại tao không quan tâm, nhường lại cho mấy bà… – Thằng Hiếu vốn ít nói nhất lên tiếng…
– Tao cũng vậy… tao cũng thế… – thằng Hùng và thằng Trường cũng không truy cứu…
– Thật ra hồi nãy tao muốn mấy người con gái về cũng để muốn nói với tụi mày biết chuyện này, dù sao anh em đàn ông với nhau sẽ dễ hiểu nhau hơn… cám ơn… hì… uống ly nào… – còn cậu ăn thì cứ ăn đi, ở đây không có gì cho cậu hóng hớt đâu… tôi nói với con nhỏ bí thư, nó lườm tôi cái rồi lúi húi cúi đầu ăn cơm… cũng chả biết nó đang nghĩ gì trong đầu, chắc nghĩ tôi là kẻ tội đồ gây nên chuyện gì lớn, mà tôi thấy có gì to tát lắm đâu cơ chứ, lỗi do mấy người nhẹ dạ cả tin thôi, đáng đời…
– Thật, giờ xưng hô thế nào đây mới được cơ chứ… – bà Tâm ủ rũ…
– Lâu nay như nào thì giờ cứ vậy thôi, chả sao hì… – tôi cà chớn giỡn…
– Ông giỏi lắm… làm tụi này gọi anh bữa tới giờ… – đến lượt bà Trúc cằn nhằn, rồi cả bà Cầm nữa… cái Phúc thì không thấy nói gì…
– Anh mà lại, giỏi không hahaha… – mấy đứa đớ người không biết làm gì với tôi… mặt hậm hực…
– Ủa, mà có chuyện gì zạ??? – Nhỏ bí thư tò mò…
– Đang họp chi bộ, có cần mời người không liên quan ra ngoài chút không nhỉ??? – Nhìn qua 3 thằng cười nháy mắt
– Thôi, đừng lòng vòng, anh có gì thì nói nhanh không đừng trách bọn này… hừ… – Bà Tâm nóng mặt hối tôi…
– Vẫn là anh cơ à???
– Ơ… tại… tại quen rồi… giờ có giải thích không???
– Được rồi… để anh phân vùng bố cục nên bắt đầu từ đâu đã, nóng tính thế…!
Làm ly bia bữa rồi từ từ chậm rãi tôi bắt đầu nói… mà thực ra thì có gì nhiều đâu, chỉ mỗi việc tôi nói dối là lớn tuổi thôi chứ có gì đâu… lý do tôi đưa ra là do lúc mới gặp thì bà Tâm có vẻ định hà hiếp tôi, nên tôi lỡ mồm nói dối để khỏi bị ăn hiếp, ai ngờ sự việc ra đến như thế thôi… còn mọi người thích xưng hô thế nào thì tùy tôi có ép đâu… vấn đề đó rồi cũng xuôi, mọi người vẫn quen miệng gọi tôi là anh…
– Tiện đây tao hỏi luôn, thế sao mày còn có cái trò đi xe đạp với ăn mang lôi thôi thế làm gì… nhìn mày bí ẩn vãi… – nghe nó hỏi điều đó tự dung tôi phì cười… mà cũng đúng, bí ẩn thật chứ đùa đâu
– Thực ra thì chỉ khi nào đi học tao mới như vậy thôi chứ về phòng tao vẫn bình thường đó thôi…
– Nhưng lý do là gì??? – Chợt nhỏ bí thư hỏi tôi…
– Câu hỏi này có cần trả lời không?? – Tôi nhíu mày hỏi lại…
– Tùy cậu thôi, dù sao tôi cũng lỡ biết chuyện… – nó đáp chưng hửng… miệng vẫn không quên nhiệm vụ là “ăn”…
– Chỉ là muốn thu mình trong môi trường mới nên vậy thôi…
– Nhưng cuối cùng lại gây chuyện lớn rồi cậu biết không??
– Tôi không quan tâm… nó đáng bị như vậy… – tôi hiểu ý nhỏ bí thư đang nhắc đến chuyện hồi sáng
– Xảy ra chuyện gì vậy Thu… – Cái Trúc hỏi nhỏ Bí thư, à thì ra là tên Thu…
– Sáng nay cậu ấy đánh bạn trên lớp, bị rạn xương hàm, em cùng mấy bạn nữa đem đi bệnh viện nên về muộn mới lười về nhà nên xin ké chị bữa cơm nè, ai ngờ gặp ông tướng này ở đây… – vừa nói nhỏ đó vừa hất mặt về phía tôi… haizz… thanh niên yếu đuối, không phải do đòn của tôi mạnh mà do nó yếu đấy chứ… haizz…
– Anh có bị làm sao không??? Vừa vào học đã gây chuyện rồi, giờ làm sao đây? Bị đuổi học thì làm sao???… – bà Tâm có vẻ lo lắng…
– Đừng lo, có bọn tao đây, anh em có nhau… – thằng Trường hung hổ…
– Bỏ đi, nó không làm gì được tao đâu, đừng lo cho tao…
– Mày nói vậy mà được à? Hôm nay lỡ uống ly bia của mày, bọn tao mắc nợ mày… má nó, bị gài uống ly bia… thằng đểu… – thằng Hùng cũng xồn xồn lên…
– Tối đi cf tao nói cho mà nghe, tao không đơn giản đâu, tin tao đi…
– Mấy người còn định giúp ổng đánh nhau nữa à??? – Nhỏ bí thư lớn tiếng… 3 tên kia im re, không biết có phải sợ hay không hay là không dám làm mất lòng gái đẹp…
– Này nhé, thằng đó bị đánh là đáng… cho chừa thói khinh người… còn riêng thằng này làm được chịu được, không nhờ vả ai cũng không liên quan ảnh hưởng đến ai… nếu cậu muốn ở lại vui vẻ giao lưu với mọi người trong xóm thì hoan nghênh, còn nếu vẫn tiếp tục nói đến chuyện trên lớp thì xin lỗi, mời cậu về hoặc về phòng chị của cậu đi, tôi không chào đón, rõ chứ???
Lúc đó đúng ra thì không đáng để tôi nổi giận như thế, nhưng tôi nghe cái từ “giúp” tôi lại nổi máu, cơ bản vì chuyện tôi làm thì mình tôi xử lý giải quyết, tôi không muốn mang tiếng nhờ vả, thứ 2 nữa nghe từ đó cản thấy nó yếu đuối thế nào ấy nên cảm giác như bị xúc phạm… nhưng hình nhưu tôi phản ứng cũng hơi quá thì phải…
– Nếu giờ tôi tự ái bỏ về thì tôi quá là trẻ con, nhưng nếu tiếp tục ngồi ở đây thì có vẻ thua thế cậu quá, cậu giỏi lắm, đưa tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan…
– Dù cậu có đi hay ở thì tôi cũng chỉ xem cậu như trẻ con thôi… – tôi trả lời với thái độ khinh khỉnh…
– Tôi trẻ con nhưng không có gây sự đánh nhau… – nhỏ nổi cùn lên đáp lại tôi…
– Ờ, đánh nhau có trăm ngàn kiểu đánh nhau, nhưng chỉ có trẻ con mới đứng yên để người khác trêu đùa mà không biết phản ứng như nào thôi… – tôi đá vào chuyện hồi sáng nhỏ bị mấy thằng khác trêu đùa
– Không mượn cậu quan tâm…
– Tôi không thèm quan tâm, nhưng đập vào mắt tôi, và tôi thấy khó chịu nên mới đứng dậy bỏ đi để khỏi nhìn thấy ba cái trò trẻ con đó đấy… gai cả mắt…
– Cậu mà chính chắn đã không dùng đến nắm đấm… – cậu thật độc ác…
– Chính trị không nghe thì phải dùng quân sự thôi… khi ngôn ngữ bất lực thì nắm đấm lên ngôi, tôi dùng nắm đấm để dạy cho nó biết là người đàn ông thì phải biết hành xử đúng mực như thế nào, và đừng coi thường người khác, không phải ba cái trò trêu đùa con gái mới thể hiện mình là đàn ông đâu…
– Trên lớp nói cậu muốn gây chú ý với tôi nên mới làm thế đấy…
– Cậu cũng thẳng thắn cởi mở đấy, nhưng cậu nghĩ cậu “đáng “ được như vậy sao??? Nhất là đối với tôi???
– Lại không phải sao? Ai cũng nói do cậu nghèo không biết làm cách nào gây chú ý nên mới chọn cách đó… vừa lúc đó bà già tôi gọi, móc máy ra nói với bà gọi lại sau tôi đang bận việc. – đoạn vứt ra trước mặt mọi người hơi mạnh tay chút…
– Nghèo??? Cái đó đủ để nói lên mọi người ấu trĩ cỡ nào chưa? Vì tôi không thích khoe mẽ hay phô trương, nhưng xl tôi nói thật, nhà các cậu có lẽ không bằng tôi đâu… đừng nhìn rồi vội đánh giá người khác qua vẻ bên ngoài… cậu có tin không? Từ mai bọn con gái ấu trĩ sẽ lân la đến gần tôi, cậu tin không????
– Thôiii 2 đứa sao lại cãi nhau vậy nè… – bà Trúc can thiệp
– Được rồi anh, đừng nói nũa mà, hôm nay anh nói nhiều quá chả bù mọi hôm… – bà Tâm lay lay cánh tay tôi…
– Oa, điện thoại đẹp dữ mậy… ngon mậy… – thằng Trường chụp điện thoại tôi lên xuýt xoa, còn phải nói, huyền thoại 7610 cơ mà… hồi đó tôi nhớ không nhầm thì nó mới ra được khoảng tầm 1 năm thôi, nên thuộc dạng khủng lắm… cái Cầm với Phúc thì ngồi im trố mắt nhìn bọn tôi đấu đá nhau, 2 thằng kia thì ngồi nháy mắt rồi uống với nhau mặc kệ…
– Nhưng sẽ không có tôi đâu… – nhỏ có vẻ đuối khi lờ mờ nhận ra tôi không hề tầm thường chút nào…
– Hahaha… đối với tôi điều đó không quan trọng, nhưng tôi nghĩ cậu biết tôi sẽ không để mắt đến cậu nên mới nói vậy để giữ thể diện thôi…
– Cậu… có ý gì?
– Chả có ý gì hết, chỉ muốn nói với cậu đừng tiếp xúc với tôi nhiều quá kẻo lại không kiẻm soát được tình cảm đâu đấy… – nói đoạn tôi nháy mắt với nhỏ 1 cái…
– Hình như cậu đang để ý tôi đấy…
– Đúng thế, để ý tại sao bữa cơm thân mật trong xóm mà có người lạ lọt vào thôi…
– Là tôi được mời tham gia cùng thôi…
– Đáp lại 1 lời mời xã giao khách sao lại là cả 1 sự “ăn” nhiệt tình…
– Không ăn cảm thấy có lỗi với chủ nhân lời mời quá…
– Không sao, chúng tôi cũng chỉ là đang nhịn miệng đãi khách thôi…
– Cậu… tôi không ăn nữa…
– Muốn ăn cũng có còn gì nữa đâu…
– A…a.a.a.a… xì… trời ơi tức chết mất…
– Tức muốn chết mà không chết được mới tức kìa…
– Đồ mất nết…
– Cám ơn, tôi mất nết cũng chưa ăn hết đồ của ai bao giờ…
– Thôi được rồi, mày ghê gớm lắm, tha cho em nó đi…
Thằng Hiếu gỡ chuyện… rồi thêm cả mấy bà kia cũng ào ào vào nói tôi không nể nang bạn bè gì hết… tôi cười trừ thôi chứ cũng chẳng buồn nói… tự dưng bắt được song hay sao tôi nói nhiều dữ… nhìn lui nhìn tới thì thấy cũng không có ai chịu ăn nữa, nên tôi bảo mấy đứa con gái dọn bớt đồ đi, để lại đồ để mấy thằng tôi nhậu thôi, mà cũng gần hết cả rồi… trong lúc đợi dọn tôi ra làm điếu thuốc xong lại vào… khi vào thì thằng Trường lại đang chơi đàn, đang hứng hôm nay nói nhiều nên tiện mồm giáo huấn cho nó cái bài đang chơi luôn…
– Cậu đừng cố tỏ ra cái gì cũng biết…
– Cậu nên về trước khi nhận thấy tôi tuyệt vời hơn cậu tưởng…
– 2 Người thôi đi không???????? – Cái Trúc ra sức cản bọn tôi…
– Bé thôi đối đầu với anh G đi, không giống như bé nghĩ đâu… bà Tâm chen vào…
– 2 Đứa mày có vẻ thích gây sự nhau nhỉ… – thằng Hùng vừa nói vừa nhìn ánh mắt có vẻ gian gian…
– Thương nhau lắm cắm nhau đau thôi… lại thêm thằng Hiếu chêm vào…
– Mày làm 1 bản cho em nó tin đi chứ giải thích gì mệt… thằng Trường đem cây đàn cho tôi…
– Để mày học theo thì nói cho nhanh, vẽ chuyện…
– Được cái nói đúng haha…
Còn ít bia tôi bảo mấy thằng rót nốt uống cho hết rồi tôi làm vài bản nữa để nghỉ… uống hết, bà Tâm lo dọn sơ mấy thứ còn lại, chỉ chừa mỗi tấm bạt trải nền, tôi ngồi ôm đàn nghêu ngao vài bài nữa rồi kêu giải tán… nhỏ bí thư lúc này mới tin, không còn tỏ thái độ với tôi nữa… giải tán ai về phòng nấy, tôi định tranh thủ lên ngủ chút thì nhỏ bí thư kêu…
– Cậu nói chuyện với mình chút nhé…
– Không… tôi mệt, muốn nghỉ ngơi…
– 1 Chút thôi mà… – nhỏ làm vẻ mặt năn nỉ…
– Tôi biết chuyện gì rồi đấy… không là không!! Cậu về đi để tôi nghỉ…
– Vậy cậu cho tôi sdt…
– Tính cua tôi hả??
– Thôi đừng cà chớn nữa, cứ cho tôi đi…
– Không được cho ai khác đấy, tôi không muốn… vậy đi…
Nghĩ 1 lúc rồi đọc số tôi cho nhỏ xong dặn dò, rồi bảo nhỏ về tôi đóng cửa lên gác ngủ 1 giấc… hơn 7h nghe tiếng đập cửa…
– Anh G ơiiii… Rầm rrầm…