Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Chương 68
– Mày lại liếm mất hàng của 2 thằng kia rồi… thằng Tùng ngồi sau tôi nói…
– Thằng điên, đm…
– Lại không phải, ẻm có để ý gì bọn kia đâu…
– Với ai cũng như nhau cả thôi…
– Còn chối…
– Haizz… đm mấy thằng bây xúi tao chơi dại…
– Em ấy nhiều thằng theo lắm đó…
– Biết thế… đm năm cuối rồi đéo yên, tao cảm giác lần này có chuyện gì ấy…
– Lần nào chả thế, trước sau gì gái chả đeo lấy mày…
– Nhưng lần này tao có cảm giác sao sao ý… với cả hình như ẻm này át được tao thì phải… tao không biết nói thế nào nhưng thấy trong người khó chịu bấn bấn thế nào ấy…
– Nghĩ vớ vẩn… về phòng mày đi, tao ở lại mai đi học luôn…
– Ờ… rồi chẻ nhau ra 2 xe 2 hướng, thằng Tùng về phòng tôi ở lại… tối 2 thằng đi ăn cơm bụi xong cf rồi về phòng… cũng hơn 9h đêm rồi, nghỉ để mai đi học klại cho đường hoàng không cái nhỏ Hà nó càm rảm đau đầu lắm… vừa tắt điện đặt lưng xuống thì có tn… mở ra đọc thì thấy của em Hạnh, nội dung “Anh ơi giúp em với “…
– Ê mày, ẻm nt cho tao rồi… tao không nghĩ sớm như này…
– Ai?
– Ái Hạnh…
– Có gì ngạc nhiên đâu…
– Nhưng h muộn rồi, lại nt nhờ tao giúp, đéo biết chuyện gì…
– Kệ mày, tao ngủ đây… má nó, biết thế đéo kể với nó… chả được cái đếch gì… mà cũng đúng… nó thì làm sao qua mặt tôi ba cái vấn đề gái gú này được… chỉ là tôi thấy hơi bất an với ẻm này nên cũng buột mồm mách chia sẻ thế thôi… có điều nó lại xem như là chuyện bình thường hàng ngày ở huyện… đm k odo tụu nó xúi thì tôi cũng đã chả phải dính vào ẻm… mà ẻm gặp chuyện gì chứ, đêm hôm rồi mà… dù gì thì gì chứ máu anh hung chảy mạnh quá nên cũng không khỏi tò mò khi có người con gái cần giúp đỡ… liền nhắn lại cho ẻm…
– Anh ngủ rồi…
– May quá, em định gọi cho anh, anh đến giúp em với, em không về được…
– Làm sao không được? Có chân có tay thì cứ thế mà về chứ…
– Em bị mấy đứa con trai chận lại không cho về… em phải vào trong quầy quán cf đứng… híc… haiz, đúng là mệt khi quen nhỏ này rồi… không giúp không được, mà giúp thì biết sẽ thế nào, … rồi lại dây dưa thêm với ẻm, rồi cả chưa biết đối tượng trêu ẻm là ai… nếu là 1 mình tôi thì chả có gì để phải nói, đường này còn mắc thêm ẻm nũa thì thật là khó khăn quá… nhưng đành phải giúp thôi… tính tôi không bỏ được nhưng chuyện như này… bấm số gọi ẻm luôn chứ không nt nữa, lâu lắc… ẻm cầm máy…
– Anh đến giúp em với…
– Đọc địa chỉ đi, nhanh…
– Xxx yyy… Biết địa chỉ cái tôi tắt ngay máy, thay áo quần xuống lôi x era chạy gấp tới địa chỉ ẻm đọc… đến nơi thấy quán vẫn êm ả bt không có dấu hiệu gì hết, vào trong quán đảo mắt nhìn xung quanh không thấy ẻm đâu… đưa mắt tìm kĩ trong quầy bar thì thấy ẻm đi ra từ hướng WC… tôi chạy vội lại ẻm…
– Sao? Em có làm sao không?
– May quá anh ạ… bọn kia nó vừa về… em sợ quá…
– Biết sợ mà đi chơi miết vậy ahr? Mà đó là bọn nào?
– Em không biết, tụi nó trêu em rồi rủ em đi chơi không cho em về… em sợ quá nên vào đây trốn nt cho anh…
– Những chuyện như này không gọi luôn nt làm gì… tôi gắt…
– Dạ… thế… thì lần sau em gọi… híc…
– Gì? Có lần sau nũa hả? Ẻm thấy tôi trừng mắt lên thì khép nép cúi mặt xuống không nói gì…
– Em đi gì đến đây?
– Em đi với bạn, định về cùng luôn nhưng thấy buồn muốn ngồi 1 mình nên bạn em về trước rồi… híc…
– Nghe thì nghe thế chứ anh không tin đâu… vậy giờ về thế nào?
– Dạ… em sợ…
– Anh gọi taxi cho em…
– Anh… em sợ đi với người lạ… híc…
– Ủa, vậy anh quen hả?
– Dù sao cũng biết anh trước rồi mà…
– Chống chế đi… em lừa anh đến đây phải không??
– Có đâu… ẻm giật mình thanh minh…
– Lần sau anh không đến đâu, nên đừng có giở trò nữa… giờ lên anh chở về…
– Anh ở lại chút đã…
– Không… động cơ em rõ ràng hơn rồi đó… không về thì ở đó tự lo, anh về trước… nói rồi tôi đi ra… ẻm chạy hớt hải theo tôi…
– Đợi em với… thì về… rồi ẻm theo tôi ra lấy xe, ngồi lên xe tôi…
– Nhà em ở đâu???
– Anh cứ chạy đi em chỉ đường… thế rồi chạy… em chỉ đường vòng vèo kiểu gì mà tôi mường tượng mãi không ra được nhà ở cái hướng nào… vì có nhiều đoạn chỉ cần đi đường khác là đến mà ẻm bắt tôi lạy lòng vòng… bực mình quá tôi dừng xe lại…
– Em muốn gì???
– Dạ? Là sao anh??
– Mấy h rồi em biết không? Em chỉ anh chạy lòng vòng vậy là có ý gì? Anh thiếu kiên nhẫn với em rồi nhé…
– Em… em xin lỗi…
– Thế giờ có về không??
– Híc, dạ… anh chở em về phòng… ở xxx… bực mình, không nói gì nữa, lên xe chở ẻm về địa chỉ ẻm cho… xuống xe em chần chừ không chịu vào… đứng nhìn tôi thế…
– Vào đi anh còn về ngủ…
– Dạ… cho em xl…
– Em biết lỗi nữa hả????
– Híc… dù sao cũng cám ơn anh đã đến…
– Lần sau đừng như thế… anh rất ghét bị lừa dối…
– Dạ… em biết lỗi rồi… anh về đi, em vào giờ à…
– Uh anh về… rồi đề máy chạy về phòng… cũng nghĩ lan man vài thứ… việc tôi lâu nay được con gái để ý đến không phải là ít, đối với tôi là chuyện bt, nhưng trường hợp ẻm tôi cứ thấy có lấn cấn gì đó không thể biết được, không giải thích được… vì như lời thằng Tùng nói thì ẻm thuộc dạng nổi, và tính cách thì tương đối chảnh với cả khó gần, có lẽ tạo vỏ bọc để tự bảo vệ mình trước nhiều thanh niên lân la tán tỉnh… nhưng mà tôi vẫn cứ thấy khó hiểu… hôm nay rõ ràng là ẻm lừa tôi, không có chuyện gì xảy ra với ẻm hết… nhưng ẻm làm thế để làm gì???? Phân tích không ra… rồi cũng về phòng, leo lên gác, thằng Tùng ngủ ngon lành rồi… tôi nằm nghỉ vẩ vơ 1 lúc nữa thì ngủ luôn… sáng ra ngủ dậy muôn luon, thằng Tùng đánh thức dậy, 2 đứa với xong đi ăn sáng… đường nào cũng muộn rồi nên thủng thẳng cf hết 2 tiết mới vào… vào lớp thì bắt gặp ánh mắt sát khí của nhỏ Hà… nhỏ chận đường tôi lại…
– Bảo đi học đường hoàng mà như này đây hả???
– Thôi mà, ngủ quên chớ bộ…
– Hay là đi chơi với mấy ẻm kia về muộn hử???
– Có đâu… ngủ quên thật mà…
– Dám lôi tôi ra làm trò, tội này chưa xử đâu đấy… liệu đó với tôi…
– Ừa… tránh ra để tôi cất đồ… ẻm định tránh ra thì lại nhìn đâu ra ngoài cửa lớp rồi hất hất mặt ra… tôi không hiểu, nhìn ra thì thấy nhỏ Hạnh đứng ở cửa lớp vẫy vẫy tay với tôi cười toe… mấy thằng tron glớp nhốn nháo lên… nói đúng ra thì chuyện này quá quen với tụi lớp tôi, chỉ có điều lần này lại là cô nàng khó gần có tiếng của trường lại lên tận nơi tìm tôi nên cũng hơi hiếu kì… đành quay ra xem thử… đang đi ra thì nhỏ Thu quay ra nhìn nhìn… không hiểu ý cái ánh mắt đó là gì nữa… có còn là gì với nhau nữa đâu, cũnmg ct gần 2 năm rồi còn gì, với lại cũng quá nhiều lần gặp cảnh này rồi… sao nay lại có thái độ khó chịu vậy chớ… thì cũng kệ thôi chứ biết làm sao… đi ra gặp nhỏ Hạnh… kéo nhỏ lại lan can đứng, lan can ngay cửa sổ lớp… tôi không muốn đi nơi khác dễ bị mọi người hiểu này nọ… đứng tựa vào thành lan can, lôi thuốc ra chăm…
– Tìm anh làm gì nhóc…
– Sao giờ anh mới đến, sáng có lên tìm anh mà không gặp, nay ngồi canh thì thấy anh mới đi vào nè…
– Anh ngủ dậy muộn…
– Em xl… do em…
– Ừ… thôi về đi, có gì gặp sau, sắp vào học rồi…
– Trưa anh chở em về với…
– Xe em đâu??
– Tự dưng sáng nay không nổ được máy à…
– Lại giở trò nữa hả???
– Không có mà… híc…
– Em về lớp đi, có gì nt… anh vào lớp đây…
– Dạ… tí em nt…
– Mà này… lần sau đừng lên đây tìm anh không lại nhiều người hiểu nhầm…
– Kệ người ta chứ… em không sợ… ẻm le lưỡi chọc tức tôi… rồi ngúng nguẩy về lớp… tôi cũng vứt điếu thuốc rồi vào lớp… đi ngang lại bắt gặp ánh mắt của “Nhỏ”… thôi, phớt lờ mà về chỗ thôi, lâu nay cũng có liên quan gì nhau đâu, 2 năm không 1 lời chào nhau… cũng quen rồi… về chỗ ngồi thì nhỏ Hà xách đít cầm sách vở sang ngồi với tôi…
– Này… cậu không định dừng lại à??
– Chuyện gì??
– Làm khổ con nhà người ta đó…
– Tào lao đi nào…
– May ngày xưa không đâm đầu vào cậu chứ không giờ khác gì cái Thu… xì…
– Thôi giáo viên vào kìa, lo học đi… nói linh tinh…
– Nãy cái Thu nhìn cậu nhiều lắm đó…
– Kệ, tôi không quan tâm… , .
– Nó còn nặng tình với cậu lắm đó, chỉ là giận cậu quá thôi…
– Đã bảo kà tôi không quan tâm cậu không nghe à???
– Thấy thương nó quá… Dù sao cũng là lỗi của cậu…
– Thôi đi không??? Bực mình tôi đập bàn đứng dậy hét lớn… nhỏ Hà giật mình mặt tái mét… cả lớp quay lại nhìn tôi như vật thể lạ… giáo viên cũng đơ người không hiểu chuyện gì xảy ra… Tôi đi lối bên kia, xin phép giáo viên ra ngoài… rồi ra thẳng nhà xe luôn… không thèm cầm lấy sách vở về nữa… chốc kêu mấy thằng trong lớp đem về cũng được… đau cả đầu, chuyện đã lâu rồi còn nhắc lui nhắc tới… ngày trước dù sao tôi cũng biết lỗi rồi, cũng có năn nỉ quay lại… cũng tỏ ra hối lỗi nhưng không chấp nhận thì giờ còn nhắc lại làm gì… đành là lỗi của tôi… nhưng cũng là lần đầu, không cho tôi cơ hội để vớt vát thì thôi chứ, rồi vì ai mà cả 2 năm tôi trở nên như này… 2 năm không muốn yêu 1 ai, chỉ chơi đùa qua ngày chứ không để ý ai dù rằng những người cặp với tôi đều thuộc hàng có nhan sắc hết cả… có lẽ cũng vì tôi yêu “Nhỏ” nhiều quá… buồn bã… điên thật…