Cô giáo Phương - Quyển 2

Chương 116



Phần 116

Phương nói xong câu đó thì ngập ngừng, rồi nói với thằng Sinh:

– Sinh à… giúp cô chuyện này được không?

– Dạ sao… cô nói đi…

– Em… ừm… à… em bú lồn cô chút nha. Hồi nãy… tụi nó rờ rờ miết… làm cô khó chịu quá.

Sinh cười khoái chí. Nó cũng thú thiệt:

– Em cũng vậy đó cô. Nhìn cô… cu em cũng cứng hết luôn. Nên ăn xong, em chạy qua liền nè.

Hai cô trò đã quá thân thiết nhau rồi nên không thèm nói rườm rà gì nữa. Phương nằm ngửa ra giường cho thằng học trò thân nhất bắt đầu trả bài môn học cơ bản nhất, môn Bú Lồn. Kỹ thuật thằng Sinh ngày càng giỏi. Cô kèm cặp nó kỹ nhất nên giờ nó bỏ công ra phục vụ cô sướng mê tơi quả là xứng đáng. Thằng nhỏ bú cho cô nó ra nước quá trời.

Khi nó bú xong dĩ nhiên cũng lại phải tiếp tục dợt lại các tư thế làm tình với cô chứ không thôi cô đâu có tha cho nó. Bữa nay cô cùng nó dợt lại tư thế làm tình mà cô thích nhất. Phương quỳ trên ván, lưng cô võng xuống mông hơi vểnh lên rất đẹp, ở tư thế này âm đạo cô chìa hẳn mời gọi dương vật thằng nhỏ. Sinh quỳ phía sau bẽn lẽn ấn cái dương vật của mình một cái vào ngập lút trong âm đạo cô giáo.

Con cu thằng nhỏ bữa nay nóng làm Phương phải cắn chặt răng vì sướng. Thằng nhỏ rón rén làm tình từ tốn. Cái này do Phương dạy nó để có thể gia tăng sức chịu đựng lúc lâm trận. Về sau từ từ nó mới bắt đầu làm nhanh hơn, những tiếng ót ót bắt đầu phát ra nhanh hơn. Rồi hăng lên thằng Sinh dập càng lúc càng mạnh, phần bụng dưới của nó dập vào mông Phương kêu ten tét.

Vén mái tóc xõa xuống ván, cô quay lại nhìn thằng nhỏ. Nó đang nhắm nghiền mắt, mồ hôi lấm tấm trên mặt, răng cắn chặt lại như dồn hết sức để dập cô. Phần hông nó đu đưa lấy đà dập cô những cú hết sức mạnh. Nhìn thằng học trò mà Phương thấy toại nguyện quá. Thằng nhỏ ngoan ngoãn, dạy đâu biết đấy, luôn phục vụ cô hết sức mình luôn. Nó làm cô thấy thật may mắn. Con cu căng cứng của nó liên tục thọc vào cái âm đạo ứa đầy nước của Phương. Thằng nhỏ rên rỉ bằng giọng khàn khàn nặng nhọc:

– Ôi… sướng quá… cô ơi… em chết mất cô ơi.

– Ráng lên em… giữ nhịp… làm từ tốn đi em… giã vào lồn cô thật mạnh đi em…

– Em… em hic… em chịu không nổi cô ơi…

Thằng nhỏ nói xong là hẩy tới cái thật mạnh làm luồng tinh dịch nóng ấm của nó bắn vọt ra trong cô. Thằng nhỏ xuất tinh xong, phủ phục trên lưng cô luôn.

– Em xin lỗi cô… bữa nay em sướng quá… em ra sớm quá!

Phương đỡ nó xuống, ngồi cạnh cô. Cô vuốt tóc nó rồi nói:

– Thôi không sao. Còn nhỏ mà làm vậy là quá tốt rồi. Mai mốt cứ chăm chỉ rèn luyện với cô… sau này chắc chắn chịch sẽ giỏi hơn.

– Dạ… em cảm ơn cô. Nhờ có cô dạy mà em mới biết mấy cái này đó cô.

Hai cô trò nằm ôm nhau trò chuyện một hồi thì thằng Sinh lại nứng lên. Phương để nó chịch cô một lần nữa. Thằng Sinh rất cố gắng, lần thứ hai của nó cũng lâu hơn lần đầu nhưng cũng chẳng được hơn là bao. Thằng nhỏ rất ngoan làm tình cô rất thích nhưng giới hạn tuổi tác và sức vóc của nó nên dù sao cũng khó mà làm cô hoàn toàn thỏa mãn được hết.

Cô nghĩ muốn phát triển trọn vẹn thằng nhỏ cũng cần ba đến bốn năm nữa, lúc đó chắc mọi chuyện sẽ khác. Sau khi xuất tinh lần hai thằng Sinh nói có việc bận xin phép cô về. Phương thấy cũng hơi tiếc nhưng biết nó đang bận nên cô cũng không giữ nó lại thêm. Vả lại ai chứ thằng Sinh thì cô không lo, nhà nó ở gần sát bên cô, hễ nứng lên là nó lại qua đây tìm cô thôi.

Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong-quyen-2/

Thằng Sinh về cũng hơi sớm bỏ lại mình Phương nằm chèo queo cũng buồn. Hoạch định ngày hôm nay chắc cô cũng không làm gì, chỉ nằm ườn ra đó để chờ đến tối mới đi chơi thôi. Thực ra nếu Phương muốn cô vẫn có thể đi tranh thủ thăm và chúc Tết vài người quen ở Miệt Thứ như vợ chồng chị Thu chẳng hạn. Tuy nhiên cô cảm thấy hơi lười và cũng thiệt tình là đến giờ vẫn chưa gọi và nói với ai là mình đã về Miệt Thứ sớm hết.

Đi sang thăm chị Thu hoặc đi đâu đó chơi cũng vui nhưng ngặt nỗi mỗi lần đi vậy Phương phải lên đồ, mặc áo chỉnh tề này nọ. Cô thấy khoả thân như vầy mới thoải mái, Phương nằm vầy suốt ngày cũng được, để tận hưởng những giây phút hoàn toàn tự do. Mặc dù là chẳng muốn đi đâu nhưng chắc bây giờ Phương cũng phải ra đường mua một tí đồ. Hàng quán bữa nay chắc cũng bắt đầu mở rồi, nếu Phương không ra mua thì chắc cũng chẳng có gì mà nấu ăn luôn.

Phương bắt đầu mặc lại quần áo. Giờ này ngoài đường trời sáng bảnh, cô không dám thoải mái hay sexy gì hết, chỉ mặc cho mình nguyên set đồ bộ bình thường như bao cô gái thuỳ mị duyên dáng ở Miệt Thứ vẫn hay mặc. Cô thong thả tản bộ ra khỏi con hẻm. Bữa nay không khí ngoài đường bắt đầu đông hơn hôm qua một chút. Không khí Tết dường như đang qua đi, mọi người dần trở lại nếp sống như thường ngày.

Cái nắng gắt giữa trưa đã qua, ngoài đường không còn quá oi bức nữa. Phương đi bộ trên lề, nép dưới những tán cây, mấy cái mái hiên nhà cho đỡ nắng. Cô đảo một vòng thị trấn, ghé mấy tiệm đã mở cửa mua một vài món đồ cần sử dụng rồi bắt đầu tản bộ trở về lại nhà. Hai bên tay Phương xách hai bịch nilon khệ nệ mấy thứ vừa mua, cô bước nhanh trên lề đường.

Lúc cô đi ngang qua ngã ba lớn, chỗ đó cái lề đường người ta xây khá rộng nên buổi tối trời mát vài người bán hàng rong bày biện đồ ra bán. Giờ trời khá năng nên chỗ lề đường này chẳng có ai ngồi chơi, chỉ thấy có một nhóm thanh niên đang loi choi chơi đá banh. Bình thường Phương ít đi bộ qua đây vào giờ này nên chẳng để ý nữa. Lúc đi gần đến chỗ đó, bước chân cô có phần chậm lại để quan sát.

Đám thanh niên đang chơi bóng đá kia có người mặc áo, có người ở trần nhưng nhìn chung thấy chắc đa số cũng khoảng mười mấy tuổi thôi. Chuyện cũng chẳng có gì đáng chú ý, cái đáng nhìn ở đây là tự dưng Phương thấy bị thu hút một cách kỳ lạ bởi những thân hình thanh niên trần trùng trục. Mấy cậu trai trẻ đó ai nấy đen sạm, lo tập trung vờn quanh quả bóng tròn nên ai nấy mặt mày mình mẩy nhễ nhại ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi tuôn khắp những thân mình trần, làm cho thân hình ai nấy căng bóng lên. Phương mải mê ngắm nghía mà dừng lại đứng nhìn luôn hồi nào không hay. Phố xa người ta qua lại, đám thanh niên chơi đá bóng kia cũng chẳng để ý lắm khi Phương đứng tần ngần ngắm nghía cả đám. Xui xẻo cho cô, chỗ Phương đứng chẳng hiểu sao lại ngay gần tầm bay của quả bóng. Cô đang đứng mơ màng, đầu óc chưa kịp nghĩ ngợi gì thì chợt nghe thấy cả đám kia xua tay la ý ới.

– Ê ê… coi chừng kìa!

Đến khi Phương giật mình ngẩn lên mới kịp nhìn ra quả bóng đã bị ai đó sút đang bay thẳng đến chỗ mình. Cô không phải cầu thủ, không biết phản ứng nên ú ớ. Vừa nhìn thấy nó thôi là trái bay đã bay thẳng vào đầu cô làm cái ‘bưng’. Phương ngã ngửa ra lề đường, hai tay đang cầm hai bịch đồ cũng buông ra làm đồ đạc rớt xuống đất hết. Phương choáng váng ngã xuống đất, đầu óc tối sầm lại, không kịp nhìn thấy gì cả. Trong lúc cô ngã ra, vẫn nghe tiếng ai đó quanh mình:

– Coi coi người ta có sao không.

– Đỡ dậy đi tụi bây.

– Chị gì ơi… chị có sao không?

Có ai đó nắm tay rồi đỡ Phương ngồi dậy. Cô lắc đầu cố gắng hoàn hồn trở lại sau cú va chạm mạnh như trời giáng. Đến khi Phương mở mắt ra thì lúc này mới thiệt giật mình. Cả đám thanh niên đá banh khi nãy giờ đã xúm xít lại vây quanh cô. Có đứa thì đỡ cô, có đứa thì ngồi quanh, miệng liên tục hỏi thăm coi cô có bị gì không? Mắt Phương tự dưng nhòe đi, chẳng phải là do bị banh nó tông trúng đầu đâu, chẳng qua là vì cái mùi… cái mùi mồ hôi. Cả đám thanh niên đứa nào đứa nấy mình mẩy ướt nhẹp mồ hôi đứng bu lại làm cái mùi càng thêm nồng nực. Cái mùi ấy đối với Phương quả thật quyến rũ, cô mới nghe qua mà mặt mày đã đỏ lựng, khí dâm bốc cao lên quá đầu luôn. Phương ú ớ chưa kịp nói gì, chợt nghe tiếng kêu nữa:

– Ủa… ai như cô Phương!

Rồi một vóc dáng thanh niên sà xuống trước mặt cô. Lúc này cô mới chớp chớp mắt, mới kịp nhìn kỹ và nhận ra đó là một người rất quen. Cậu thanh niên kia nói:

– Cô Phương… em là Dũng… học lớp thầy Huy nè cô… cô nhớ không?

Phương ú ớ không nói thôi chứ làm sao không nhận ra được. Cậu ta chính là một trong số mấy đứa học trò lớp Huy mà hồi trước Tết được cô dạy tình dục ở trường đó thôi. Cô gật gật đầu trả lời cho câu hỏi đó của cậu ta. Phương lúc đó cũng bình tĩnh nhận ra. Trong số những cậu thanh niên mình mẩy mồ hôi xung quanh cô, cũng có vài người khác nữa của lớp Huy dạy. Vài đứa trong số đó từng học cái buổi ở gò Ô Môi, cô nhận ra tụi nó luôn nhưng mà chắc do lúc đó cô đeo mặt nạ nên tụi nó không biết gì cô đâu. Dũng tỏ ra khá lo lắng, cậu ta lay cô, hỏi:

– Cô ơi… cô có sao không?

Nãy giờ Phương im lặng, nghe cả bọn hỏi quá cô mới cất tiếng trả lời:

– Ơ không sao… cô… cô chỉ hơi choáng chút thôi…

Phương nói choáng, nhưng thực tình cô không biết cô choáng vì bị đá trái banh trúng hay choáng vì bị cả đám thanh niên đầy mùi mồ hôi vây quanh. Dũng lại hỏi tiếp:

– Hay là tụi em đưa cô đi bác sĩ nha…

Phương nghe vậy thì xua tay:

– Chắc không sao đâu em… không đến nỗi đó đâu…

Cả đám thanh niên kia im lặng, rồi có đứa khác đại diện nói:

– Tụi em xin lỗi cô nha…

Phương thấy vậy, mỉm cười nhìn cả bọn:

– Không sao đâu… tụi em cũng đâu cố ý… phải không?

Cả bọn nghe cô nói vậy mới nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Phương thấy ngồi không tiện nên mới nhóm người ngồi dậy. Mấy cậu thanh niên kia khá lịch sự cũng đỡ hộ cô đứng lên. Ta nói thân hình đứa nào đứa nấy ướt nhem vì mồ hôi, hai ba đứa đỡ cô, da thịt tụi nó đụng vào da thịt trên tay cô trơn trượt. Mấy đứa còn lại lượm dùm mấy bịch đồ của Phương lên. Cô tính đưa tay lấy lại thì đột nhiên Dũng chụp lấy, cậu ta nói:

– Cô ở đâu… hay là em đưa cô về nhé!

Phương mới đầu lịch sự từ chối:

– Hổng sao đâu… nhà cô cũng gần đây… đi xíu là tới hà…

Tuy vậy Dũng nằng nặc:

– Em có xe đạp nè… để em chở cô về dùm cho… sợ cô còn bị choáng đó…

Mấy đứa xung quanh Dũng đều gật gù cho là phải. Phương thấy thằng nhỏ nhiệt tình quá nên thành ra không nói gì, chỉ gật đầu bảo:

– Thôi vậy cũng được.

Nói xong là Dũng làm liền. Cậu ta quay đi lấy chiếc xe đạp đang gác bên vách tường. Mấy đứa bạn Dũng cũng nhanh chóng hỗ trợ cậu ta máng mấy bịch nylon đồ của Phương lên ba ga xe. Dũng cũng vắt cái áo thun của mình lên đó luôn, vẫn để mình trần. Hai ba đứa đỡ Phương lên sau xe cho thằng Dũng. Cậu ta cứ vậy bắt đầu đạp đi. Bạn bè Dũng không quên dặn:

– Chở cô về cẩn thận nha Dũng…

Cũng có đứa cứ xin lỗi cô mãi:

– Tụi em xin lỗi cô Phương nha!

Phương gật đầu, xua tay ra vẻ không sao để cả nhóm tụi nó yên tâm. Dũng chạy xe xuống lòng đường, chở Phương chầm chậm rời xa đám bạn mình. Dũng quay lại hỏi:

– Cô ơi… nhà cô ở hướng nào vậy?

– Em chạy lại TTYT huyện đó em… nhà ở ở sau lưng đó…

– Dạ…

Đoạn đường đi không xa, Dũng đạp xe cũng chậm, cả hai im lặng cũng chẳng nói với nhau câu nào. Thực ra cô với cậu ta nói có quen nhau cũng không phải, bởi lẽ thực ra Phương có dạy lớp của Dũng đâu, mà tính rằng nói không biết gì nhau cũng không đúng bởi Dũng lại là học trò của cái lớp học tình dục bí mật. Phương ngồi sau lưng Dũng trên xe.

Mới đầu cô ngồi cách lắm, mắt cô nhìn quanh thôi về sau cô mới chú ý đến gần hơn. Lưng Dũng để trần, mồ hôi vẫn chảy dọc theo tấm lưng sau từng giọt một. Cái mùi bốc lên nồng nàng, ở yên sau xe đạp Phương nghe thấy hết. Cái mùi quyến rũ quá làm cô cũng muốn kê sát lại lưng cậu ta lắm, nhưng còn ngại ngoài đường ngoài xá, chỉ dám vịn cái yên thôi. Dũng chạy xe một đoạn là đã tới nơi. Cậu ta hỏi:

– Đây phải không cô?

– Đúng rồi đó em… em thấy cái hẻm nhỏ xíu bên hông không? Quẹo vào dùm cô nha…

Dũng nghe lời bắt đầu rẽ vào hẻm. Chỗ này đường không tốt như trên lộ nên bất giác khi Dũng chạy xe đạp vào, chiếc xe tưng lên một cái. Phương ngồi sau hoảng hồn không còn cách nào khác phải choàng ra ôm chầm lấy Dũng. Cậu ta lại hỏi:

– Cô… cô có sao không?

– Ơ… không sao đâu em… cứ chạy đi… nhà cô… cuối đường mòn thôi.

Phương thì không sao nhưng lúc này hai bầu vú của cô đã ghì vào lưng Dũng, hai tay cô đã ôm chặt em cậu ta không còn xa cách như lúc đi ngoài lộ. Phương cũng toan tách ra nhưng lại thấy đường mòn này dằng xóc lắm, ôm chặt cậu ta sẽ chắc ăn hơn, hỏi phải ngã khỏi xe đạp. Chả biết cô có biết gì không chứ nãy giờ Dũng cũng đang nóng hết cả người.

Lúc nãy vô tình nhận ra cô, Dũng cố hết sức để giữ thái độ bình thường nhưng kỳ thực cậu ta vui lắm. May mắn sao đầu năm đầu tháng lại có dịp gặp lại cô Phương xinh đẹp. Dũng không cần biết gì, phải nhanh chóng giành lấy cái cơ hội vàng này để chở được cô. Wow, cặp vú của cô thật là mềm mại và êm dịu, nó áp vào lưng làm cậu ta như chết chìm trong hai bầu vú tròn trịa của cô nó massage ở trên lưng. Nhưng sự sung sướng chẳng được bao lâu vì quẹo hẻm xíu là đã tới nhà Phương rồi. Hai cô trò dừng lại trước sân của căn nhà nhỏ. Phương miễn cưỡng xuống xe, buông eo của cậu ta ra.

– Nhà cô ở đây hả cô?

Dũng hỏi, Phương gật gật đầu. Cậu ta tiếp:

– Em tưởng các thầy cô nhà xa đều ở chung khu tập thể kế bên trường chứ…

– Uhm… lúc trước cô cũng ở đó. Nhưng đầu năm nay hết phòng nên cô nhường cho các thầy cô mới tới… dọn tới đây… cho thoải mái.

Phương nói tới đó, chợt bảo:

– Thôi… cô cảm ơn Dũng nha. Về đây là được rồi… em… em quay lại chơi với bạn đi…

Dũng gãi đầu, cười rồi thưa:

– Hổng sao đâu cô. Cũng tại tụi em trước mà… mà… mà giờ em cũng chạy về thôi…

– Sao em không chơi nữa hả?

– Tụi em chơi từ trưa rồi… cũng sắp nghỉ rồi… giờ em ra đó tụi nó chắc cũng về rồi… nên giờ… chắc em cũng về thôi…

Nói với nhau có mấy câu mà cả cô và Dũng mặt mày đều đỏ lựng lên, ai nấy cũng ấp a ấp úng. Phương tự dưng thấy ngài ngại không nói nữa mà loay hoay mở cửa nhà rồi đi vào. Dũng đá chống xe đạp, cậu ta nhanh nhẹn giúp cô lấy mấy túi nilon đang mắc trên xe xuống. Dũng theo sau cô vào trong nhà luôn. Cô chỉ lên cái bàn của mình rồi bảo:

– Để đó dùm cô là được rồi.

Cậu ta làm theo rồi quay sang nhìn cô. Giờ hình như không đá banh nữa mà Phương thấy mồ hôi vẫn vã ra trên khắp mặt của Dũng. Cô nhìn cậu ta đáng yêu thế nào ấy. Dũng vòng tay nói:

– Vậy thôi… xin phép cô… em…

Dũng chưa kịp nói hết câu, cô đã nói:

– Dũng này…

– Dạ sao cô?

– Nếu không bận gì… thì thôi ngồi lại chơi chút đi… ráo mồ hôi rồi hãy về…

Dũng dường như cũng chỉ chờ có thế, cậu nhóc mặt mày hớn hở, gật đầu lia lịa rồi vâng dạ thôi chứ chẳng biết nói gì hơn. Vậy là rốt cuộc Dũng ở lại. Phương biểu cậu ta ngồi trên ghế chơi. Cô cũng muốn ngồi đối diện nói chuyện với cậu ta lắm nhưng cảm giác ngượng ngượng sao đó. Cô phải chống chế bằng cách cứ loay hoay lấy bịch nilon đồ ra coi coi xếp xếp. Dũng nhìn quanh nhà, mới đầu không biết nói gì, riết rồi sau đó mới lắp bắp hỏi cô:

– Cô… cô… cô không về nhà nghỉ Tết… hả cô?

– Đâu có… cô có về chứ… cô mới xuống hôm qua thôi hà…

– Vậy hả cô… sao… sao cô xuống sớm vậy cô?

– Uhm… tại nhà cô không có ai… mẹ cô cũng đi chơi rồi… ở mình cũng buồn… nên thôi xuống đây sớm luôn cho rồi… dù sao cũng sắp vô học lại rồi…

Phương trả lời rồi lại im lặng. Xong đến lượt cô hỏi cậu ta:

– Còn em thì sao? Ăn Tết vui không?

– Dạ… dạ cũng bình thường hà cô.

– Tết nhất không đi đâu chơi… sao lại tụ tập đó… đá banh…

– Hì hì… bình thường tụi em cũng rủ nhau chơi ở đó lúc đi học về. Hôm nay thiệt tình thì ở nhà nghỉ Tết không có gì làm… nên tụi em mới rủ nhau… chơi cho vui…

– Ừa… luyện tập thể thao vầy cũng tốt… nhưng chơi ngoài đường… chú ý xe cộ đó…

– Dạ… hổng sao đâu cô… thị trấn mình cũng vắng… đâu có xe cộ gì nhiều đâu…

Phương ngập ngừng rồi hỏi:

– Hình như mấy đứa nó cũng học cùng lớp với em phải không?

– Dạ… có mấy thằng thôi cô… còn mấy thằng kia lớp khác…

– Cô thấy tụi nó cũng quen quen… hình như…

– Chắc hồi bữa… lúc cô làm mẫu cho thầy Huy đó… cô gặp tụi nó… phải không cô…

– Đúng rồi… là tụi nó phải không em?

– Dạ… thì đa số tụi em… đều có học thêm lớp thầy Huy hết…

– Tụi nó chắc không nhận ra cô…

– Hôm đó cô đeo mặt nạ mà… tụi nó làm sao biết được… có… có mấy đứa mà học hồi bữa trên trường… thì mới biết cô thôi…

– Vậy hả Dũng… nghe em nói vậy… cô mới yên tâm thêm…

– Cô đừng lo… thầy Huy cũng dặn tụi em rồi… nên không đứa nào dám nói gì đâu.

– Uhm… Dũng nè… sẵn cô hỏi thiệt… vậy trong nhóm học thêm đó… mấy đứa mà nó không biết là cô đó… tụi nó có bàn tán gì sau buổi học ở gò Ô Môi không?

– Dạ… tụi nó đâu có nói gì đâu cô… tụi nó tưởng là thầy Huy mời người mẫu nào ở đâu tới chứ đâu đứa nào ngờ là cô… cô ở trong trường luôn…

– Hihi… em nói thiệt hả?

– Em nói thiệt mà cô… cô đừng có lo gì hết.

Nghe Dũng động viên, giờ cô mới thấy hoàn toàn yên tâm. Nói chuyện với nhau một hồi cô thấy tâm lý mình thoải mái hơn. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi đứng lên, nói với cậu ta:

– Thôi… Dũng ngồi đây chơi chờ cô chút nhé… cô mang đồ ra sau sắp xếp lại chút xíu.

– Dạ… dạ… cô cứ tự nhiên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...