Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 19
Khoản giờ trưa, Phương nhìn quanh thấy vắng người qua lại thì mang một cái tô đầy thức ăn xuống cho nó. Con chó thấy Phương lại gần dù đang nằm nó cũng ngẩn dậy. Cô run run không dám lại gần nó, chỉ đặt cái tô thức ăn ở đó rồi chỉ chỉ. Con chó nhìn cô, nhìn tô thức ăn, rồi nó ve vẩy đuôi, vục mặt ăn một lượt. Phương đứng nhìn con chó ăn thức ăn của mình, chả biết ngon dở thế nào mà coi ra con vật ăn rất nhiệt thành.
Phương định quay đi, nhưng nhìn lại thì thấy tô thức ăn đã sạch. Con chó đứng đó vẫy đuôi. Nhìn ánh mắt của nó, Phương thấy cứ sao sao ấy. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt nó nữa. Cô cầm lấy tô thức ăn đã sạch, rồi quay đi chạy lên phòng. Lên đến nơi, Phương ngó nhìn xuống sân thì không thấy con chó đâu nữa. Cô tặc lưỡi rồi quay trở vào nhà ăn cơm. Buổi trưa Phương tắm rửa, cô khá ngạc nhiên khi thấy cửa mình của cô cứ ẩm ướt, như kiểu sáng giờ lồn cô đã ra nước trong vô thức vậy đó.
Tầm trưa, Phương có điện thoại của Đạt gọi về. Cậu ta đang thi Đại Học nhưng thấy nhớ nhớ cô nên gọi. Hai cô trò tâm sự với nhau qua phone cũng khá lâu, hỏi thăm này nọ các kiểu đến cả buổi. Khoản đến chiều thì trời chuyển mây, rồi đổ mưa. Cơn mưa mới đầu con nhẹ, sau nặng dần. Cơn mưa làm cho không gian mới chiều tối thôi đã thấy mịt mù rồi.
Giữa cơn mưa gió đột nhiên Phương cảm thấy điều gì lạ lùng. Cô ra hành lang nhìn xuống đường, chỗ gốc cây thì ngạc nhiên nhận ra con Lu đang đứng ở đó. Con chó to lớn ướt nhẹp, nó đưa mắt nhìn lên nên nhìn thấy Phương hầu như lập tức. Con vật ướt nhẹp mà vẫn đưa mắt nhìn lên, vẫy vẫy đuôi với Phương. Cô thấy vậy thì tự dưng hốt hoảng.
Phương không nghĩ gì nữa vội bỏ cửa mở đó mà chạy xuống nhà. Cô chạy lại chỗ con chó, rồi vẫy vẫy tay ra dấu cho nó. Con vật có vẻ hiểu ý, thấy Phương vẫy tay thì chạy lại chỗ cô ngay. Phương cho nó vào hiên đục mưa. Cô ngẫm nghĩ chút rồi tự dưng quyết định dắt nó đi lên phòng mình luôn. Cả tầng trên hiện tại cũng chỉ có mình Phương ở nên khi dắt con chó lên đó, cô cũng an tâm hơn vì chỗ này chẳng có ai dòm ngó.
Phương vào phòng, lấy khăn lau sơ người đang ướt của mình. Cô nhìn qua chỗ con Lu, thấy nó lắc mình, cho nước tung tóe khắp mọi nơi. Chợt nhớ đến chuyện lúc trưa, Phương vội múc thức ăn rồi để ra giữa nhà. Con chó lại vục mặt vào đó. Cũng tầm chiều rồi, cô biết ngay là nó đang đói mà. Hồi trưa chắc được cô cho ăn xong thì con chó mới bỏ đi, thiệt ở đâu ra cái thứ khôn hết biết.
Ngồi trên giường lau khô người, giờ Phương mới có dịp ngắm kỹ lưỡng con Lu này. Cô không rành nên không biết nó là giống chó gì, nhưng nó khá to con, chắc nịch, lông ngắn, bóng lưỡng trông rất đẹp. Sáng giờ Phương không để ý lắm, lúc này mới nhận ra một điều lạ là móng chân trước của nó được cắt rất sát. Cũng như hồi trưa, con Lu ăn khá nhanh, loáng một cái đã hết thức ăn trong tô của Phương rồi. Ăn xong, con vật quẩy đuôi, định quay trở ra cửa. Nhưng bên ngoài trời vẫn mưa to, Phương nói với nó:
– Mưa rồi… ở đây đục mưa tý đi rồi hãy đi…
Chả hiểu nó có nghe được gì không nhưng khi Phương nói vậy, nó sủa nhẹ một cái rồi quay mặt vô nhìn cô. Phương mỉm cười ngẫm nghĩ con vật này đúng là có người nuôi nên xem chừng nó hiểu ý người ta vô cùng. Tuy vậy, lúc cô nhặt cái tô thức ăn của nó, quay lưng đi định dẹp thì thấy nhồn nhột nơi mông. Cô quay lại thì thấy con chó lại vục mỏ vào sau đít của mình. Lần này do đã biết trước nên Phương không hoảng hốt như lúc sáng nữa. Cô để cái tô một bên rồi lấy tay ngăn ngăn đầu con chó không cho vục mặt vào đít mình, cô quát:
– Con này… hư… hư… đi ra…
Bị Phương đẩy mấy cái, con chó có vẻ hiểu nên thụt lùi lại. Phương ngồi thừ xuống giường. Mặt cô tự dưng đỏ lựng. Phương đang mặc cái quần thun ngắn, bị con chó liếm ngay chỗ nhược, giờ nó cứ ướt ướt. Cảm giác khắp người Phương cứ tê tê đi, máu chảy rần rần. Tiếng mưa bên ngoài vẫn rả rích nhưng trong này tim Phương đập thình thịch, mồ hôi rịn ra trên trán.
Phương ngẫm nghĩ nhiều lắm, lòng cứ thôi thúc băn khoăn giữa chuyện nên hay không nên thôi. Cuối cùng, Phương bấm bụng đứng dậy. Cô không vượt qua nỗi sự tò mò, dục vọng của bản thân nữa rồi. Cô đi ra cửa, nhìn quanh rồi đóng cánh cửa phòng mình lại. Giữa lúc trời đang mưa to nên không khí không nóng bức lắm. Con chó cứ quay qua quay lại quan sát từng hành động của cô.
Đóng cửa xong rồi, Phương nhìn con chó với vẻ ái ngại. Cô hít một hơi lấy can đảm rồi tự tuột quần mình ra. Ở nhà Phương không mặc quần lót nên vừa tuột ra thì đã lộ ra hết lồn mình. Quả nhiên hai mép lồn cô đã ướt át nãy giờ rồi. Cô chậm rãi ngồi xuống đất, hai chân dang rộng ra, để khoản lồn đỏ chạch của mình ngay trước mắt con vật.
Phương chỉ làm thế thôi rồi chả dám nhìn nó nữa, mắt cô nhắm tịt, mặt cô quay đi. Chỉ ít phút sau, ít phút sau đó thôi, đột nhiên cô thấy có cái gì đó mát mát phả vào cái khoản thịt ướt nhoè của mình, rồi liền đó là một cái gì đó nhám nhúa quét qua lồn cô. Cú quét vào khoản thịt được cạo sạch sẽ, chỉ chừa lông mu đó của cô có một cái thôi mà Phương đã thấy tê tái.
Cô ngửa mặt lên, thở dốc, rồi hai mắt quay xuống nhìn. Ở đó, con Lu đang vục mõm nó vào lồn cô. Trời ơi, con chó này, sao mà nó “chuyên nghiệp” đến vậy. Nó liếm lấy liếm để lồn Phương. Lưỡi nó dài và nhám, chà quét qua lại lồn cô làm Phương muốn phát điên lên. Đầu lưỡi nó rỉ rỉ nước dãi, cộng thêm nước chảy ra từ lồn Phương làm khoảng thịt đó của cô càng thêm ướt nhoè. Con Lu liếm mạnh lắm, lưỡi nó thọc vào khe ngoáy ngoáy và nó cứ ấn mạnh vào như muốn đút hết lưỡi vào lỗ lồn cô. Phương trân mình, hai đùi dang rộng ra hết cỡ, hai tay chống phía sau hẩy lồn lên cho con chó “hành sự khẩu dâm”.
Nước trong lồn Phương chảy ra bao nhiêu, con chó liếm hết, tiếng liếm vang lên mồn một. Con Lu to hơn hẳn cái lũ chó tối qua ở chỗ Năm Khùng. Lưỡi nó dài, dày, dĩ nhiên là liếm sướng hơn mấy con chó kia nhiều, liếm sướng hơn bất kỳ người đàn ông nào từng làm vậy với lồn Phương. Con chó hành sự có vẻ chăm chú, lúc Phương sướng quá, đưa tay vuốt ve đầu nó, nó vẫn “nghiêm túc” với công việc của mình.
Lông nó mượt mà, Phương vuốt nhẹ theo chiều lông của nó cảm nhận. Nãy giờ nó vào nhà Phương trú mưa cũng lâu rồi, nên lông nó giờ đã gần khô, bông bông lên, vuốt rất sướng. Đang vuốt vuốt con Lu, Phương tò mò nghiên người nhìn. Wow, chỗ giữa hai chân sau của nó có khúc thịt. Phương đoán chắc đó là “dương vật” của nó. Hàng của con Lu nhìn nhọn hoắt, đỏ tươi và dài, đầu khúc thịt bắt đầu rỉ nước.
Từ nhỏ đến giờ, chưa có bao giờ Phương đổ đến đến vậy. Nhiều khi nhìn lũ chó chịch nhau, dính lẹo, cô còn xấu hổ quay đi cơ mà, nên có bao giờ biết cái ấy của con chó hình thù nó ra sao đâu. Con Lu to lớn, nên cái đó của nó nhìn cũng ghê thiệt, coi có vẻ bự chẳng thua gì đàn ông trưởng thành nữa. Ở phần cuối của dương vật nó, Phương thấy có một khúc tròn và bóng to như quả bóng bàn, không chừng to hơn.
Lúc Phương lo nhìn trộm hàng của nó thì cái lưỡi con Lu vẫn hoạt động nhiệt tình trên hột le của cô. Nó làm Phương sướng quá đi, cô phải ngửa cô, rít lên trong khoái lạc. Bất giác nước trong lồn cô tuôn ra ào ạt, mãnh liệt. Thấy người cô giật giật, con chó ngừng liếm. Nó ngồi lên đối diện cô, lưỡi nó le ra, dài sọc, đầu lưỡi vẫn còn ướt nhem. Con vật có vẻ khoái chí khi nhìn Phương quằn quại, đê mê, cả người run lên bần bật.
Con chó đang quỳ lên nên Phương nhìn trực diện cây hàng của nó hơn. Cây hàng của nó giờ dài, đỏ, dòng nước trong như keo từ đầu cu của con Lu chảy ra sền sệt. Chỗ đó của nó có vẻ hơi nồng mùi, ở vị trí xa như vậy mà Phương còn nghe được. Mùi dương vật nồng nàn của nó quyện vào không gian khắp phòng, đặc quánh. Phương đang đê mê nhòm ngó dương vật của con Lu, ngồi thừ ra giữa nhà thì con vật đã chồm lên, liếm liếm vào mặt cô.
Dương vật đỏ chót như thỏi son của nó cứ nhủi nhủi vào bụng của cô. Với kinh nghiệm tình ái bao lâu nay của mình, Phương dễ dàng nhận ra con vật đang muốn gì ở mình. Cô bối rối quá, con Lu xem chừng đang khát tình ghê gớm lắm. Chân trước con Lu cào nhẹ vào vú cô, giờ Phương mới hiểu tại sao móng chân trước của nó bị cắt sát đến vậy, nếu không có thì nãy giờ nó quào quào vú Phương chắc đau khiếp lắm luôn.
Lưỡi nó thè ra, mũi khịt khịt, hai chân sau khụy xuống chiều dài con chó chỉ trườn đến mu, nó nhấp lia lịa, con cu của nó nóng hổi thụt ra thụt vô nơi rốn của Phương nhồn nhột. Cô phân vân quá, biết làm gì tiếp theo nữa đây, giờ cô xô con chó ra đuổi nó ra ngoài mưa kia, hay là cứ buông xuôi để mặc cho cảm xúc, thử một lần nếm lấy khúc thịt đỏ như son kia của nó. Phương vẫn là sợ cảm giác những bệnh hoạn mà cô có thể có khi làm tình với con chó nên cứ ngần ngừ mãi, nhưng càng lúc, nỗi tò mò, khát khao cháy bỏng của cô lại dâng cao hơn.
Phương đẩy con chó ra nhưng cô không xua nó đuổi đi, thay vào đó cô xoay người lại đầu chúi xuống gối mông nhổng cao lên theo tư thế của một con chó cái mà cô hay thấy lúc trước. Con Lu tinh khôn lắm, nó thấy thế lập tức nhảy phóc lên, hai chân trước quặp vào cặp vú của Phương, hai chân sau rướn lên sẵn sàng cho màn nhảy đực quen thuộc của giống loài nó.
Trong tư thế này, con chó nhấp lia lịa, nhưng tội nghiệp cho nó là mãi mà cây hàng của nó không chọc vào đúng mục tiêu. Phương nín thở chờ đợi mãi, nhưng cũng không như ý, chỉ cảm thấy như có cục lửa dài trơn trượt nơi mu, nơi bọng đái. Con Lu làm Phương bị kích thích đến tột cùng, cô không còn nghĩ ngợi gì được nữa. Đoạn, cô thọc một tay mình xuống, tìm dương vật của nó… rồi rà rà để ngay đúng vị trí lồn mình cho con vật.
Chỉ cần Phương đưa đầu khấc của con Lu đến ngay miệng lồn thôi… đúng vị trí… con Lu thấy sự quen thuộc nhất quán theo tập tính của loài chó là lập tức nó nhấp lia lịa. Đuôi con chó vẩy cao… nó đẩy cây hàng trôi thiệt lẹ vào lồn Phương. Trời ơi… sao dương vật nó cũng to quá sức… nóng đỏ muốn phỏng cả âm hộ Phương luôn đó. Phương cảm thấy hòn than dài nóng hổi của con chó cọ xát trong vách âm hộ của mình có lúc nó tìm đến tận miệng tử cung.
Dương vật con chó chạy ra chạy vào, Phương run rẩy chân muốn khụy xuống, tử cung nở ra to thêm, hòn than dài nóng kia đâm sâu vào khe cổ tử cung. Lỗ đít nhíu lại, Phương trân mình lên, âm đạo co thắt liên tục trước từng cú nhấp của con chó. Phương thở hổn hển, lưỡi con chó thè ra, nước dãi nơi khóe miệng của nó chảy ướt cả một khoản lưng của cô.
Chân trước của nó nhỏ xíu, quắp lấy hai vú Phương, quào quào liên tục để bám lấy. May mà nó không có móng chân trước, nếu không chắc nó dám quào trầy vú Phương luôn chứ chẳng chơi. Hòn than nóng, càng lúc càng dài hơn cắm sâu vào cổ tử cung lên tận trong cùng sâu thẳm và nở ra to cứng, miệng tử cung như cổ chai, ngậm chặt phần đầu hòn than, và mắc kẹt ở đó, phần còn lại như dãn ra cho con chó cứ tiếp tục nhấp.
Phương cảm nhận lông lá của con chó bên trong âm đạo rõ mồm một. Hai hòn dái chảy xệ đập liên tục nơi bọng đái, đau rát trên lưng, nóng bỏng sâu thẳm bên trong cổ tử cung. Phương vùi đầu xuống sàn nhà, hai tay quơ quào không điểm tựa. Con Lu nhấp liên tục một hồi thì bất chợt, một tia tinh dịch nóng hổi từ đầu khấc của nó bắn phọt mạnh vào lòng tử cung Phương.
Tinh khí của nó nóng hổi, bắn xịt mạnh từng đợt, từng đợt vào tử cung Phương, cảm giác thật kinh dị. Con chó bắn hết khí thì không nhấp nữa nhưng hòn than cháy bỏng bên trong vẫn nằm im ở vị trí của nó. Phương khụy xuống thở hổn hển, con chó xuất tinh xong rồi mà vẫn chưa rút được hòn than bên trong ra. Nó ngã ra một bên ngược với Phương, nhưng đít cô và đít nó vẫn dính nhau.
Cả con chó và Phương đều rên ư hử. Cục than mắc lại chỗ tử cung bị con chó kéo đi. Trời ơi, con chó này đúng là gấp quá. Xuất tinh xong thì chờ chút cho nó nhỏ lại thì rút ra thôi cứ có chi đâu mà gấp gáp. Ðôi chân sau con Lu bơi đạp dãy dụa, “cục than” vẫn còn bên trong âm đạo của cô bị mắc kẹt bên trong như dãn ra, nó kêu lên đau đớn.
Phương không ngoái lại nhìn, nhưng đến giờ thì cô đã hiểu cái cảm giác sau khi chịch xong, hai con chó bị dính lẹo nhau là như thế nào rồi. Con chó cứ kéo, Phương thốn quá, nhiều lúc phải gắt nó mà nó có thèm nghe đâu. Mặc nó kéo hướng của nó, Phương cũng lết lết đến mép giường theo hướng ngược lại. May sao một lúc thì cục than bên trong dường như tan chảy ra. Con chó rút dương vật ra được thì vụt bỏ chạy, dương vật nó rút khỏi lồn Phương nghe cái ‘póc’, mang theo khí nhớt của nó chảy nhễ nhại ra ngoài.
Phương xoay lại ngồi dựa mép giường, dạng hai chân ra xem tinh dịch con chó nhiễu ra từ lồn mình. Tim cô đập thình thịch, cả người hồi hộp không thể tin được những giây khắc vừa qua. Phương thấy con chó đã đứng ra chỗ cửa. Cô vẫy tay gọi mà nó cứ quào quào ở cửa không chịu lại gần cô. Phương ráng lấy sức nhổm dậy, mở hé cửa ra xem thấy trời đã sụp tối, mưa bên ngoài cũng đã dứt rồi.
Lúc cô hé cửa ra con Lu cũng nhảy theo khe hở mà chạy vụt đi. Phương không dám gọi to, cũng vội vàng tuôn theo nhưng không bắt nó lại được. Cô đứng nép bên hành lang, nhìn con chó chạy xuống lầu rồi cong đuôi chạy một mạch ra khỏi khu tập thể. Phương bực mình muốn chửi nó, đúng là cái đồ ‘chó’ mà. Chịch đã xong thì chạy hà, không có tình nghĩa chi hết.
Thấy mình đứng đây hớ hênh quá, Phương vội vã quay vào nhà, đóng kín cửa rồi vào nhà tắm. Khi chỉ còn một mình, mùi hôi, mùi lông con chó bốc lên khắp cơ thể Phương, tởm lợm. Tinh dịch của nó nhiễu nhiễu chảy ra từ mép lồn Phương kinh khiếp lắm. Cô xối nước, cho dòng nước mát lạnh giúp trôi đi đống dịch nhờn và lông lá của con chó. Đến khi dễ chịu, bình tâm lại Phương lại chợt nghĩ đến những giây phút vừa qua. Cô không hiểu tại sao mình lại có thể làm như thế được, nhíu mày, cô lắc lắc đầu mà không hiểu mình đang nghĩ về cái gì. Mãi lúc sáng khi nghe bà kia kể chuyện cô gái đó chơi với chó là cô đã thấy kinh tởm rồi, vậy mà giờ cô lại thử trải nghiệm mới ghê đó chứ.
Phương xối rửa mãi, đặc biệt chỗ âm hộ không sao sạch được. Tinh dịch con chó rút hết thì còn lại khí nhớt của Phương cứ nhiễu nhiễu ra. Công bằng mà nói thì con chó chơi sướng, nhưng nó chơi lẹ quá, chơi xong thì chạy mất làm Phương vẫn còn lấy lạ lạ. Dẫu có sợ, có tởm nhưng suy cho cùng cảm giác tò mò, kích thích vẫn là chủ yếu. Rồi chợt Phương nghĩ đến một chuyện, đó là cái chuyện mà hôm qua Phương trót hứa với Năm Khùng.
Cô biểu gã cứ ở căn nhà đó đi, cô sẽ ghé lại thăm gã. Hôm qua Phương chỉ nói vậy để có cớ bỏ đi thật lẹ thôi, từ qua đến giờ cô vẫn không mảy may nghĩ đến chuyện đó chút nào. Nhưng giờ, để con chó chơi thử rồi, Phương lại thòm thèm thế nào ấy. Ra khỏi phòng tắm, Phương khoan mặc đồ mà cứ thẫn thờ người ra nghĩ về gã Khùng. Giờ Phương phải làm sao?
Cô đi lại đó không xa lắm, chạy xe máy tý cũng được. Đường hơi tối nhưng Phương vẫn nhớ, không lạc được. Tuy vậy, khu đó toàn là bọn tù tội, nguy hiểm lắm, bữa qua mới bị hãm hiếp tập thể đây mà… Phương suy đi tính lại mãi, rồi lẩm bẩm tự nhủ: “Thôi kệ, dù gì thì cũng phải liều thử một lần xem sao, chứ cứ như thế này thì suốt đêm sao ngủ được…”.
Chuyện tiếp theo của Phương diễn ra rất mau lẹ. Cô không còn tâm trí ăn uống chi nữa, chỉ kịp chọn đại một bộ đồ rồi tắt đèn đóng cửa mà đi thôi. Dắt xe đi, Phương bỏ lại hết mọi thứ trong phòng từ điện thoại đến tiền bạc các thứ. Quái quăm thay là chạy xe đi một đoạn rồi Phương mới nhận ra là mình lại chọn một bộ đầm, còn thêm lúc nãy cuống quýt, tay chân lóng ngóng làm cô chả thèm mặc quần áo lót nữa.
Phương thấy ra đường hớ hênh vậy thì mắc cỡ chết được, may sao lúc này trời cũng tối rồi, đường vắng nên chắc không có ai để ý đâu. Trời vừa tạnh mưa, đường đi từ Thứ Mười Một ra hướng bờ bao cũng khá lầy lội. Phương chạy xe máy chậm, cố giữ thăng bằng, rọi đèn pha đi giữa trời đêm tối tăm. Lúc cô ra khỏi Thị Trấn thì xung quanh tối hù, chỉ còn mình cô, ánh đèn xe và tiếng nổ của xe máy giữa đêm tối mà thôi. Phương cố căng mắt nhìn con đường thăm thẳm phía trước, từ từ chầm chậm đi vào màn đêm.
Đường đi ra bờ bao giờ này vắng lặng, Phương chạy một đoạn lâu lâu mới thấy có xe máy chạy vụt trở lại mình. Mỗi lần như vậy tim cô lại đập thình thịch. Phương chẳng làm chuyện gì xấu xa hết cả, nhưng lúc này cô thấy ngài ngại sao ấy. Trời đêm sau cơn mưa mát mẻ, khí hậu trong lành lắm vậy mà hai má Phương cứ đỏ lựng, tim đập thình thịch hồi hộp.
Chẳng phải vì quá nôn nóng gặp gã khùng kia mà cô như vậy, Phương hồi hộp một phần vì đang đi qua đoạn đường này thôi. Suốt từ bữa chiều qua cho đến tối, Phương bị không biết bao nhiêu là thằng tù cưỡng bức ở ngay đây. Cái chỗ nguy hiểm vậy bữa hôm qua Phương nghĩ là sợ rồi, chắc mẩm cô sẽ cạch mặt đến già chẳng dám lai vãng qua đây nữa.
Vậy mà có ngờ đâu chưa đầy 24h cô đã vác xác mình quay trở lại rồi, còn nhằm ngay cái giờ ‘thiêng’ này nữa cơ chứ. Phương thấm thía được trị an ở đoạn đường này nó tệ đến thế nào, nên lúc đi qua đây, cảm giác hồi hộp, sờ sợ kia quả là không thể tránh khỏi. Mắt cô ngó láo liên, vừa nhòm vừa nhớ lại cái chỗ mà bữa qua cô và gã khùng chia tay, cũng để địa coi có ai mặc áo tù lai vãng quanh đây không.
Khung cảnh xung quanh tối mù mịt, nhìn cảnh vật chỗ nào cũng giống chỗ nào nên đến đoạn gần với cái chỗ hôm bữa, Phương chạy xe thật chậm để quan sát. Cô phải đảo xe qua lại hai ba lần mới xác định được vị trí như hồi bữa. Đến được đúng chỗ cần đến, Phương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đây chỉ là chỗ bên đường thôi, còn phải lội bộ một đoạn xuyên mấy khoản ruộng nữa cơ.
Cô đẩy xe đến một chỗ cây cỏ um tùm, rồi cho chiếc xe máy dấu luôn vào đấy. Đôi dép đang mang Phương cũng bỏ trên xe để dễ bề di chuyển. Tính ra thì Phương vẫn là con gái vùng quê nên chuyện lội ruộng đối với cô không mấy khó khăn lắm. Thêm vào đó, bữa nay cô mặc cái đầm đơn giản, nên lúc lội ruộng chỉ cần vén váy lên cái là xong, không lo bị dính dơ cái gấu quần.
Lối đi vào căn nhà kia cũng đơn giản, bữa trước lúc Năm Khùng dẫn Phương ra, cô đi chậm nên giờ nhớ kỹ lắm. Gần thì gần nhưng đường lầy lội nên đi cũng chậm, nhiều lúc để đi nhanh, Phương vén váy cao lên, muốn lòi cả khoản hạ bộ tơ hơ ra luôn. Bữa nay cô ‘quên’ không mặc quần áo lót, nên gió lùa qua làm đám lông lưa thưa cô vẫn chừa trên mu nó rung rinh, nhột nhột “đã” lắm.
Trời tối thui, xung quanh chẳng có ai, giờ thậm chí Phương có lột đồ ra, trần truồng mà đi cũng chả ai thấy nên không việc gì phải ngại hết, tha hồ hớ hênh. Nhiều lúc cao hứng, Phương cũng nghĩ sao không thử lột hết đồ, ở trần ở truồng đi coi thế nào, dẫu sao xung quanh cũng vắng lắm, nhưng suy đi nghĩ lại thấy nó cứ ngài ngại sao ấy nên cuối cùng cô cũng thôi. Cô một tay vén váy cao cao, tay kia mò mẫm đi trong bóng đêm. Không lâu sau, ánh sáng le lói từ căn nhà quen thuộc đã hiện lên trong đêm, Phương mừng rỡ rảo bước đi nhanh về phía căn nhà.