Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 20
Nhìn thấy ánh đèn từ căn nhà cô mừng rỡ lắm vội rảo bước nhanh nhưng đến lúc nghe những tiếng ồn ào cười nói từ trong đó vọng ra, bước chân Phương chùn lại. Cảm giác bữa nay hoàn toàn khác, Phương thấy có gì đó không ổn lắm. Để chắc ăn, cô không đường đột đi thẳng lại mà rón rén nhẹ nhàng hơn. Phương lại gần ngôi nhà, núp một bên đúng y như cái hồi mà cô núp nhìn Năm Khùng chịch lũ chó hôm qua vậy.
Linh tính của Phương quả không sai, trong nhà lúc này không có Năm Khùng, hay kể cả lũ chó kia nữa mà thay vào đó là một lũ đàn ông. Phương thấy mấy người này ai nấy mặt mày đều bặm trợn hung dữ, mình để trần đang ngồi hết xuống đất. Ở giữa có một ít thức ăn để vương vãi trên tấm bạt nhàu nhĩ, có mấy chai nước trong trong và mấy cái ly nhỏ. Nhìn khung cảnh, đồng thời nghe cái mùi nồng nực là đoán ra tụi này đang ngồi nhậu rồi. Mình mẩy, mặt mày cả lũ ai nấy đều đỏ au, thằng nào thằng nấy cao hứng nói chuyện ồn ào, giọng thằng này đè giọng thằng kia tạo thành một khung cảnh hỗn tạp:
– Đụ má… nghĩ lại mà sướng ghê mậy…
– Phải đó… lâu lâu mới có dịp như vậy?
Phương nghe mấy câu này thì có vẻ bình thường, tiếp mấy câu sau mới làm cô kinh ngạc:
– Con nhỏ đó coi vậy mà ngon…
– Ngon mà còn dâm nữa chứ…
– Đụng có cái là lồn chảy nước… vú cương cứng ngắc…
– Còn nữa… lồn nó cạo sạch… chịch sướng tê tái mậy…
– Ha ha ha… lâu lâu thằng Thắng mới mang lại con hàng ngon như vậy…
Phương nghe đến đây mà thấy lùng bùng lỗ tai, mặt đỏ, tim cô thình thịch. Trời ơi, nhìn cái quần dài đồng phục mà cả bọn đang mặc, lại thêm mấy cái áo sơ mi sọc đen trắng vắt vẻo xung quanh nhà, Phương đến giờ đã nhận ra lũ đàn ông đang ngồi nhậu trong nhà là đám tù mà bữa chiều qua hãm hiếp cô giữa cơn mưa đây mà. Mới nhìn không nhận ra, giờ coi kỹ Phương mới nhớ lại từng thằng, từng thằng trong số bọn chúng. Nhận ra lũ ác ôn, chân tay Phương rã rời, lý ra là phải cong giò bỏ chạy, nhưng mấy lời nói của bọn chúng làm cô không sao rời bước được:
– Đụ… cái thằng chó đó cũng mất dạy chết mẹ…
– Mà con người ta hơn tụi mình nhờ cái mác học thức… bảnh trai nên gái nó theo…
– Theo cái gì… đéo có tiền tụi mình cho nó mượn trả nợ cờ bạc… thì làm gì nó được yên mà học hành… lấy đéo đâu ra cái mác học thức chứ…
Trời ơi, vậy là sao đây? Tụi tù nhân này đang nói về ai cơ chứ. Theo lời lẽ của bọn chúng, không lẽ đang nói về Thắng, bạn trai mới quen của Phương đó sao… rồi còn cái chuyện mà bọn chúng nói… Thắng “mang hàng” lại cho bọn chúng là sao? Phương nghe mà tâm trí muốn rụng rời luôn. Cô hoang mang, hoảng hốt quá.
Trong lúc này, ở trong nhà tụi tù đang ngồi nói chuyện cao hứng thì chợt nghe tiếng sột soạt bên ngoài, một thằng cẩn thận xua tay nói tụi còn lại:
– Ê… tụi bây nghe coi… hình như có ai ở ngoài…
Một thằng khác xua tay:
– Ở đâu ra… ai dám lai vãng chỗ này… chắc là tiếng tụi chó lúc nãy thôi…
Cả bọn cho là phải, ngồi gật gù thì bất ngờ từ cửa chính, một bóng dáng chậm rãi đi vào trước sự ngạc nhiên của chúng. Một cô gái mặc đầm duyên dáng, đôi chân lấm lem bùn đất đi vào giữa cả bọn không một chút ngại ngần. Một thằng nhanh chóng nhận ra:
– Ê… con nhỏ bữa hôm qua nè…
Đúng, đó chính là Phương. Cô gái xinh xắn, dâm dục mà tụi nó đã hãm hiếp chiều qua. Phương nghe tụi nó nói xong, cô không sợ hãi bỏ chạy mà thay vào đó cô mở cửa chính đi thẳng vào trong nhà. Không để thằng nào nói thêm lời nào nữa, Phương cất tiếng nói:
– Mấy anh hồi nãy nói chuyện gì… nói lại tui nghe…
Tụi tù vẫn còn kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, một thằng lắp bắp:
– Mà chuyện… chuyện gì…
– Thì chuyện mấy anh nói về anh Thắng… anh Thắng đó… nói lại tui nghe coi…
Phương gằn giọng, hai mắt cô ươn ướt chực muốn khóc luôn. Đến đây thì tụi tù đã kịp hiểu ra chuyện gì, một thằng thở phào xua tay:
– À… thì cái chuyện của nó hả… té ra nãy giờ em núp ngoài kia nghe hết rồi à?
– Mấy anh nói mau… chuyện đó là thế nào…
Một thằng tù có vẻ nhanh nhảu, hắn đứng lên nắm tay Phương kéo cô ngồi xuống giữa bọn, rồi ôn tồn nói với cô:
– Từ từ… đừng nóng… đừng hét lên vậy… em lỡ biết rồi thì tụi anh sẽ kể cho em nghe luôn…
Sau khi thằng kia kéo cô ngồi xuống, không khí của tụi tù rôm rả trở lại. Cả bọn thay phiên nhau, đứa nói một câu, lần lượt kể lại câu chuyện của bọn chúng cho Phương nghe. Theo lời tụi tù kể thì Thắng và bọn chúng vốn quen biết nhau. Thắng thật ra rất ham mê cờ bạc, chơi bời lêu lổng chứ không ‘ngoan’ hiền như cái vẻ bề ngoài. Thắng hay lai vãng chơi chung với nhóm tù này.
Cậu ta phụ trách đi mua đồ cho bọn chúng ở những nơi chúng không tiện đến. Mới đầu chỉ là quen chơi, sau dần dà Thắng thành con nợ của cả lũ vì rất máu cờ bạc. Thắng may mắn đậu Đại Học lên Sài Gòn nhưng vẫn chứng nào tật đó. Cậu ta chơi nhiều hơn học nên hay mượn tiền của tụi tù này để ăn chơi. Riết rồi sau đó số tiền Thắng mượn nhiều quá, nhắm chừng cậu ta không trả nổi nữa nên tụi tù không cho Thắng mượn nữa.
Ở Sài Gòn chi phí rất cao nên không có tụi tù này giúp thì cậu ta sẽ khốn đốn. Có một lần, Thắng về quê dẫn theo bạn gái của mình mới quen trên Sài Gòn. Lúc đi ngang chỗ này, tụi tù thấy nên có đứa ra ý kiến là Thắng để tụi nó chịch bạn gái mình, tụi nó sẽ trừ dần nợ, rồi thậm chí còn cho Thắng mượn tiền tiếp nữa. Tưởng Thắng từ chối, ai dè nghe xong cậu ta có vẻ cao hứng lắm.
Thắng bày mưu dụ bạn gái mình, để cho tụi tù hãm hiếp. Chuyện tiếp theo thì diễn ra giống như Phương vậy, lúc tụi tù hãm xong, Thắng cũng dọa báo công an này nọ, rồi nói làm cho bạn gái mình thôi đi. Thời gian sau trên Sài Gòn, Thắng chẳng khác nào tay nài gái. Cậu ta quen bạn rồi lại dắt xuống nhà, dụ cho tụi tù hãm hiếp. Thắng lo ăn chơi không lo học nên thành thử đâu có tốt nghiệp được, đâu kiếm được việc làm trên Sài Gòn, đành trở về quê tìm kế sinh nhai. Dạo gần đây, Thắng cua gái rất khó nên bẵng có thời gian dài không mang hàng nào về cho tụi tù xài, mãi đến khi Phương xuất hiện.
Nghe tụi tù kể lại đến đây, Phương vẫn bàng hoàng, không tin vào sự thực. Cô đứng nhỏm dậy, mắt giàn giụa, chỉ tụi tù nói lớn:
– Láo… mấy anh nói láo… Thắng là người đàng hoàng… không có chuyện đó đâu…
Thằng ngồi cạnh cô nắm tay kéo cô ngồi xuống rồi nói:
– Bình tĩnh… em không tin chứ gì… muốn bằng chứng hả… đợi chút…
Hắn vẫn tay, một thằng hiểu ý lục lọi trong đống áo văng long lóc đó, không biết lấy đâu ra cái điện thoại. Hắn mở danh bạ rồi chìa cho Phương xem:
– Nè… coi phải số bạn trai em không?
Hai mắt Phương tèm nhem, cô dụi dụi rồi nhìn vào, quả đúng như vậy. Để chứng minh cho cô tin, hắn bấm gọi Thắng luôn, mở loa lớn cho cô nghe chung. Chuông đổ vài tiếng là Thắng bắt máy. Giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại:
– Gì đó?
Một thằng chủ động hỏi cậu ta:
– Thắng hả… hỏi cái mậy. Con bồ mày đó… giờ sao rồi?
Thắng đáp lại bằng cái giọng mất dạy, cái giọng mà Phương chưa từng nghe cậu ta nói:
– Đụ má… mới chịch bữa qua mà giờ đã nứng cặc rồi hả cha nội… hỏi nó chi vậy?
– Đụ… thì hỏi thăm coi nó sao rồi… mày làm gì dữ vậy?
– Ừ… hổng sao đâu… chắc êm rồi… sáng nay có gọi hỏi thăm rồi… nó hổng có gì đâu…
Như để góp thêm câu chuyện cho thú vị, một thằng khác nói lớn:
– Ê… con nhỏ này ngon đó mậy… tụi tao chịch ghiền luôn…
Thằng cười ha hả, đáp lời qua điện thoại:
– Chứ sao nữa… con đĩ này chưa đụng tới là đã chảy nước như suối rồi… chịch sướng lắm chứ gì nữa. Mấy cha nội có phúc… chịch được nó… tui còn chưa mần ăn gì nè…
– Xạo mậy… hàng của mày mà mày chưa xài hả?
– Thì thủng thẳng… phải giả bộ “ngay thẳng” để nó tin… rồi tự động dâng hiến chơi mới “đã”… nói chứ tui đã xào sơ sơ hà… hôm qua coi mấy cha chơi mà ghiền quá… ngó bộ nó cũng dâm lắm… chắc một hai bữa nữa tui cũng chịch nó luôn coi sao…
– Ừ… con nhỏ này nó dâm thiệt mà… Thắng à… thử dụ nó nữa coi… sắp xếp bữa nào cho tụi tao chơi nữa nha mậy!
Phương nghe thấy Thắng trầm ngâm:
– Để coi coi… ừ… con này chắc được… xem kiểu nó dâm lắm… để tui hỏi dò nó coi… không chừng nó cũng thích bị mấy cha hãm chứ chẳng chơi… được thì tui sẽ sắp xếp nữa… nhưng…
– Nhưng nhị gì nữa mậy?
– Hè hè… còn vụ tiền…
– Đụ má cái thằng… được rồi… tụi tao thiếu gì… mày cho tụi tao chịch nó nữa đi… rồi tính…
– Vậy cũng được… chờ tui vài bữa nha…
Tụi tù nói mấy câu rồi dập máy. Thắng có vẻ muốn hỏi tụi này đang tụ tập ở đâu để chạy lại nhưng tụi tù ngắt ngang không đáp lời cậu ta. Suốt cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa tụi tù và Thắng diễn ra, Phương ngồi co ro, thu mình lại lắng nghe không sót chữ nào. Cô khóc ướt nhòe cả mắt, cả người cô run run, mặt gục xuống không dám nhìn lên.
Mấy câu giao tiếp qua lại thông thường giữa tụi tù và Thắng như ngàn lưỡi dao đâm xuyên trái tim bé bỏng của Phương, lòng cô đau nhói. Cô không thể tin vào những gì mình mới mắt thấy tai nghe được nữa. Tình yêu vừa chớm nở của cô giờ đã tan tành, tất cả những gì của Thắng chỉ là dối trá mà thôi. Giữa lúc cô đang đau khổ tột cùng thì tụi tù đang ngồi quanh Phương lại chú ý đến cái khác. Trong mắt tụi nó, chỉ có tấm thân kiều diễm sau lớp áo quần mỏng manh đang ngồi co ro giữa bầy lang sói thôi. Thực ra từ lúc Phương đột ngột xuất hiện ngay cửa, không ai bảo ai cả bọn đồng loại nhìn nhau, dương vật thằng nào thằng nấy đã cương lên thẳng băng tự nãy giờ rồi.
Tụi tù tội này xem chừng cũng tâm lý lắm, lúc Phương đau khổ thì không thằng nào cười cợt hết nữa mà chuyển sang kiểu khác. Hai thằng ngồi hai bên của Phương ra chiêu vỗ về an ủi cô. Thân con gái yếu đuối, nghe được mấy lời an ủi, Phương không thiết gì nữa ngã vào một bên vai trần của một thằng kế bên luôn. Cô khóc nức nở trên bờ vai của hắn. Tình yêu với Phương sao xa xỉ quá, những tưởng tìm được một chàng trai tốt, trao trọn tin yêu cho người ta, lại bị người ta bán đi cho lũ lang sói như món vàng. Thằng này choàng vai, vuốt vuốt tóc cô rồi nói:
– Thôi nín đi em… khóc làm gì… thằng chó đó không đáng để em khóc đâu!
– Phải… em vừa xinh đẹp… vừa dâm đãng thế này thiếu gì người thèm… tiếc nó làm gì…
Phương đang khóc nức nở trên vai của gã, nghe hắn nói vậy thì cố ngẩng đầu, nấc lên đáp:
– Không, hic… không phải vậy… mấy anh nói bậy… em… em không phải là người dâm đãng…
Nghe cô nói vậy thì cả bọn không nín được, cười vang cả nhà. Một thằng nói:
– Em đừng có chối. Hôm qua… lúc tụi anh hãm em… chẳng phải là em rất thích đó sao?
– Không… không có… tại tụi anh… nên em mới phản ứng vậy? – Phương cố cãi.
Một thằng khác “bẻ” cô ngay:
– Phản ứng kiểu gì mà nước chảy đầy lồn thế… còn chối nữa…
– Rồi… rồi bữa nay… em quay lại đây làm gì?
– Đúng đó… nếu em nói vậy… bữa qua mới bị hiếp… bữa nay qua lại đây làm gì… chẳng phải là mê quá nên tìm tụi anh sao?
Phương vẫn muốn cãi nhưng nghe tụi tù nói đến đây thì cô cứng họng. Thật ra Phương có thể cãi lại tụi nó nữa, phải cố chứng minh là cô không dâm đãng như tụi nó nghĩ. Bằng chứng là cô quay lại căn nhà này, đâu phải là căn nhà mà tụi nó hãm cô chiều qua đâu… hoàn toàn khác nhau… Mặc dù có đủ căn cứ để cãi nhưng chẳng hiểu sao giọng Phương muốn hụt hơi, nói ra không được nữa. Cô hụt hơi cũng phải vì lúc này chẳng hiểu sao có một thằng nào đó ở sao lưng, thò tay tới bóp vào vú cô một cái đau điếng. Bóp được vú cô rồi, hắn rú lên:
– Ê tụi bây… con nhỏ không mặc áo vú luôn nè…
Cả bọn nghe vậy thì chồm chồm tới, nhao nhao lên:
– Đâu… đâu… thiệt không mậy… sao dâm dữ vậy?
Phương hoảng hồn, vội đẩy thằng đang ôm cô ra. Cô nhóm dậy đứng lên, lúc này cô mới cảm nhận thấy sự nguy hiểm mà bản thân cô tự mang đến cho mình. Bất thần, một thằng khác nhào lại, vén váy cô ngược lên, cả vùng hạ bộ trống không của cô lộ ra trước mặt tụi tù:
– Đu má… thiệt chứ còn gì nữa… đéo mặc quần sì luôn nè…
– Đuuuuuu…
Cả bọn tù gần như rú lên, nghe như tiếng chó sói tru tréo giữa đêm khuya thanh vắng. Phương giật váy lại, cô phủ xuống che đi vùng hạ bộ trống không của mình giữa sự tuyệt vọng. Đến giờ Phương mới hối hận cho cái sự hấp tấp, ẩu tả vội vã của mình, lúc nãy cô chịu khó chậm lại, mặc quần áo lót luôn thì đâu đến nỗi ‘quê’ trước mặt tụi tù như vậy.
Phương đứng bối rối giữa đám đàn ông tù tội đang vây quanh mình, cô không còn khóc lóc nữa, nhưng xem chừng mặt cô chỉ đỏ lựng lên thôi, đó là cảm giác ngại ngùng, mắc cỡ chứ chả phải cảm giác sợ hãi nữa. Cô đứng giữa đám đàn ông mình trần trùng trục, tụi nó lần này không vội nhào lại không chế Phương như bữa hôm qua, thay vào đó, tụi nó liên tục dụ dỗ cô, giục giã cô vào cuộc với chúng:
– Đụ má… em dâm quá em ơi…
– Thôi đừng làm bộ nữa… cho tụi anh chịch nha em ơi… đứa nào đứa nấy nứng cặc hết rồi…
– Phải đó… chịch với tụi anh đi em ơi… em thích lắm mà… đúng không?