Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 23
Mãi đến khi trời sáng, ánh mặt trời le lói qua khe cửa rọi vào mặt Phương làm cô khó chịu khiến cô thức giấc. Ngồi dậy, Phương vươn vai cho đỡ mỏi. Cô nhìn quanh thấy khắp nhà vẫn còn nồng nực mùi tinh khí. Cả người cô nhơ nhớp, tinh dịch bắn đầy mặt, thân thể và hầu khắp các lỗ của cô.
Phương phải dụi dụi mắt, để quệt bớt chỗ tinh khí trên mặt sang một bên đặng nhìn cho rõ. Giờ cả nhà vắng lặng không có ai cả, cô suýt phải la lên, may sao cô giật mình nhận ra vẫn còn một thằng đang nằm cạnh cô. Đó là tên Hùng Xù. Hắn tối qua cũng chơi cô dữ lắm. Cô vẫn còn nhớ trước khi thiếp đi, hắn là người cuối cùng xịt tinh dịch vào lồn cô. Trên bầu vú cô giờ vẫn còn hằn nguyên vết bàn tay của hắn. Hùng Xù đang ngon giấc, Phương chuyển mình làm hắn cũng thức theo. Hắn nhổm dậy chào cô:
– Em thức rồi hả?
Thay vì trả lời hắn, Phương chỉ xung quanh rồi hỏi:
– Mấy ảnh đâu hết rồi anh?
– Tụi nó về trại hết rồi… đến giờ tập trung điểm danh rồi mà…
– Ủa, vậy sao…
– Ý em hỏi anh đó hả… tại em còn ở đây… sợ em một mình nên anh nán lại chút. Tý nữa anh cũng phải đi rồi…
– Vậy à… vậy chắc em cũng phải về thôi… trời sáng rồi…
– Ừ… mình đi ra sau rửa ráy rồi anh dẫn em ra lộ…
Phương hơi yếu, phải tựa người Hùng Xù để hắn dìu đi. Lúc gần ra khoản sân sau, cô chợt níu tay hắn lại. Hùng Xù ngạc nhiên:
– Gì vậy em?
– Dạ… sáng rồi… em thế này ra ngoài… nên…
Phương vừa nói vừa chỉ vào thân hình trần truồng nhớp nhúa của mình. Hùng Xù gạt đi:
– Ngại gì đâu em. Khu này vắng vẻ lắm. Tụi anh hay qua lại đây nên dân họ sợ, ít dám lai vãng nên chắc không có ai đâu. Yên chí đi!
Hùng Xù nói thế chứ Phương vẫn sợ sợ. Cô cúi người, lẽo đẽo theo hắn ra ngoài. Phương thấy ở sân sau cũng có sẵn cái lu hứng nước mưa khá to, nó nằm hơi khuất chứ không lồ lộ như cái mương tối qua. Sáng rồi, Phương hơi nhát nên chỉ dám đến chỗ lu nước thôi. Hùng Xù chiều ý cô. Hắn lại lu, lấy gàu múc nước cho Phương. Cô ngồi chồm hổm xuống, nhờ hắn giúp mình xối nước lên mặt, lên cổ.
Mát thật, thích thật, làn nước óng ánh chảy khắp người Phương uốn trên đường cong hấp dẫn. Hùng Xù đứng xối mà cũng gần như bị thôi miên trước vẻ đẹp của người phụ nữ trước mặt. Phương nhờ dòng nước mát, giúp trôi đi những chất dịch trắng đục còn đọng khắp cơ thể cô. Tính ra mấy chất nhờn đó đọng nhiều nhất là ở vùng hạ thể. Phương vuốt tay xuống đôi chân trắng muốt thon dài của mình. Đêm qua tinh dich của cả đám xuất ra, chảy dọc theo đùi cô, dính từng cục ở đó. Làm sạch đùi rồi, Phương tiếp tục móc ngón tay vào lồn, vệ sinh sơ sơ bên trong nữa. Hùng Xù cứ đứng xối nước, thấy Phương cúi cúi, móc móc không hiểu cô làm gì, bèn hỏi cô:
– Trời đất… em dâm quá vậy… cả đêm chịch chưa đã sao giờ còn ở đó sục lồn nữa…
Phương nghe hắn nói vậy thì ức quá, cô đứng lên, banh lồn mình ra, cho hắn nhìn rõ rồi nói:
– Anh này… em đâu có… ai biểu mấy anh bắn quá trời vô đây… làm nãy giờ em rửa hoài mà vẫn chưa sạch nè… cứ rỉ rỉ ra hoài…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong-quyen-2/
Hùng Xù nhìn thấy, mới hiểu ra vấn đề, hắn cười:
– À… ha ha… ra là vậy đó hả… thôi em thông cảm đi… tụi anh là dạng nứng cặc lâu ngày… bữa nay may lắm mới gặp em nên đứa nào cũng muốn chịch cho đã hết…
– Hic… anh xạo quá… chẳng phải mới bữa hôm kia… tụi mình cũng… rồi đó…
– Ậy… em nói vậy là không hiểu gì hết… hôm kia là hôm kia… hôm qua là hôm qua… tụi anh khí tồn lâu ngày mà… chịch bao nhiêu cho đủ chứ…
Hùng Xù vừa nói xong, nhìn lại thấy cây hàng của hắn giờ cũng cương lên, hắn bảo Phương:
– Đó… thấy hông… nãy mới chịch em xong… giờ nhìn em móc lồn tý là lại nứng nữa rồi nè…
Hắn không cần nói Phương cũng để ý nãy giờ rồi, và hiện tại, không chỉ có hắn thấy nứng, bản thân Phương cũng hứng hứng đôi chút rồi. Nhưng bị cái cô còn ngại, vì chỗ này dù khuất bóng, nhưng xung quanh đồng không mông quạnh trống trơn, Phương vẫn sợ có ai đó sẽ thấy. Hùng Xù thấy cô cứ ngó dáo dác, hắn lại nói:
– Anh đã biểu em rồi… cứ tự nhiên đừng sợ… xung quanh hổng có ai đâu… mà rủi có ai thấy thì đã sao… em sợ gì chứ…
– Anh… anh nói gì kỳ vậy… người ta thấy em vầy… mắc cỡ chết…
– Thì kệ người ta… đứa nào thấy em vầy… cho nó nứng cặc chết mẹ nó luôn…
Thằng Hùng Xù này nói chuyện hay văng tục, nhưng cũng khôi hài lắm, hắn nói làm Phương cũng phì cười, làm hai vú rung rinh lên. Mà thây kệ thiệt, nghĩ lại hắn nói cũng đúng. Ở đây lạ chỗ lạ nơi, có ai thấy Phương thì đã sao nào. Nãy giờ “móc lốp” cho sạch tinh dịch, làm nước nhờn lại chạy ra, cộng thêm dương vật Hùng Xù lù lù ngay trước mũi thế này, Phương cũng khó chịu lắm. Cô ngượng ngập, hỏi hắn:
– Anh… anh hứng vậy… có muốn em bú cho không?
Hắn nhe răng ra cười gật đầu thay cho câu trả lời. Tay hắn cầm dương vật mình xìa xìa trước mũi Phương. Cô nhẹ nhàng đỡ lấy của nợ của hắn. Mới đầu, Phương thấy đầu khấc hắn còn đọng mấy lớp bợn tinh trắng trắng, nên cô chỉ liếm, rồi hút, làm sạch cho hắn thôi. Chỉ bao nhiêu đó mà cái lưỡi, đôi môi của Phương đã thỏa mãn Hùng Xù lắm rồi.
Chờ đến khi hàng hắn sạch sẽ rồi, Phương mới nhét hết vào miệng bú. Cô quỳ, còn hắn đứng sững, phục dịch, bú cu hắn như một ả nô tỳ mạt hạng với ông chủ vậy. Mới đầu hắn còn đứng chống nạnh vẻ kiêu hùng, lạnh lùng lắm, lúc sau hình như Phương bú đã quá nên cả người hắn rung rinh luôn. Phương đang bú cu ngon trớn, hắn ôm đầu cô, hỏi:
– Em ơi… thôi chịch nữa đi… em bú kiểu này chắc anh chết quá…
Phương cũng chỉ chờ nhiêu đó, nghe hắn nói xong là nhả dương vật hắn ra cười gật đầu liền. Đã qua một đêm dài, bao nhiêu cái dâm dục mà Phương dấu kín bao lâu nay bị tụi này biết hết rồi nên giờ cô không cần nói năng gì nữa hết. Phương quay lại, lấy tay bám vào thành lu làm điểm tựa, phía sau chu ra theo kiểu chó cái. Hùng Xù thấy cái mu Phương bóng nhờn thì cười cười, hắn biết ngay là cô cũng nứng lồn như hắn thôi, chứ ở đó mà móc móc vệ sinh cái khỉ gì.
Hắn xáp lại, lên kê dương vật vào cửa mình Phương từ phía sau. Cô cũng hơi hai hai chân ra xa cho thân mình cô vừa tầm với gã. Chỉ chờ có thế, bằng một động tác dứt khoát và nhanh gọn, hắn đẩy dương vật mình thọc lút tới bẹn ngập sâu trong âm hộ Phương. Cây hàng Hùng Xù quả là ‘được’ nhất trong số mấy thằng tù ở đây, cũng là cái Phương thích nhất quả chẳng sai, hắn đẩy vào lút cán là cô sởn gai ốc, khắp người rim đi rất đã.
Sáng sớm mới thức dậy mà đã được một khúc dương vật mạnh mẽ, nóng ấm của đàn ông hâm nóng âm hộ lại là Phương thấy khỏe khoắn cả người rồi. Hùng Xù nhấp mạnh mẽ, Phương oằn người chịu đựng sức nặng của hắn đè trên lưng. Lồn cô xiết khúc thịt của hắn lại. Mông Phương tự động chuyển động đập ra sau rất khớp với từng cú dập của Hùng Xù. Giờ có mỗi mình hắn hưởng thụ Phương thôi, hắn thoải mái dùng đôi bàn tay mò mẫm đôi vú Phương đang thòng xuống, đang lúc lắc theo những cú địt của hắn.
Hùng Xù không biết khỏe cơ nào mà mới chịch đã làm mạnh ghê hồn, hắn đập vào hạ bộ Phương nghe “pạch phạch” vang động khắp cả một góc trời. Phương cố kìm nén lắm, nhưng khúc sau phải rên rỉ luôn. Cảm giác được chịch giữa ngoài trời vậy, nó cũng lạ lạ sao đó. Phương sướng nhưng mắt cứ ngó láo liên, sợ ai sẽ thấy mình. Tay Phương hơi yếu, bám vào thành lu không chặt, Hùng Xù đè quá làm tay cô mỏi nhừ. Phương bất ngờ buông tay, may mà hắn để ý chụp cô lại kịp, không khéo thì cả mặt ụp hết xuống đất. Hùng Xù chọc:
– Mệt hả em?
– Hic… dạ… không phải… tại…
– Đừng có xạo… biết mà… em chịu được cả đêm cũng khá rồi… giờ mệt là phải.
– Dạ đâu có… em khỏe mà… tại… tại anh hơi nặng thôi…
– He he… ừ… thôi… vào trong nhà chịch đi…
Hùng Xù đỡ cô đi trở lại vào trong. Hắn đặt cô nằm ngửa lại, chắc định chịch cô theo kiểu tư thế truyền thống, nhưng Phương nói:
– Hổng sao đâu anh… mình làm kiểu kia đi… em thích…
– Em thích chơi kiểu chó hả… nhưng có mệt không đó?
– Em không sao đâu, thật đó – Phương hơi ngượng nhưng vẫn cố nói – Anh cứ làm tiếp đi.
Phương quỳ ra giữa nhà, trở lại tư thế chó cái. Hùng Xù cười hề hề rồi tiếp tục chịch trở lại. Người cô giật khẽ khi dương vật Hùng chui trở lại vào lồn. Cô bấm chặt tay xuống sàn, cả người lắc lư theo từng phát thọc từ phía sau. Không khí thoải mái, nhẹ nhàng trôi qua theo từng nhịp thở, nhịp nắc và những tiếng phang phập của da thịt nhưng tất cả chợt gián đoạn khi tiếng chuông réo rắt vang lên. Đang chịch Phương sung sướng, nhưng Hùng Xù vẫn bực dọc rút ra, chạy lại bốc điện thoại mình lên:
– Má nó… chuyện gì vậy mậy? – Hắn nói oang oang trong điện thoại – Thì đang chịch chứ còn gì nữa – Rồi hắn ngừng nghe – Ờ… tại nứng sản… mà nó cũng nứng mà…
Phương nghe qua là biết hắn đang nói về mình. Cô thấy nói vậy xong thì hắn im lặng khá lâu, nghe đầu dây bên kia nói thôi, rồi chỉ nói “Ờ Ờ” xong rồi cúp máy. Phương hỏi hắn:
– Chuyện gì vậy anh?
– Má nó… đang chịch ngon trớn… Ở trại nó gọi… hối anh về điểm danh…
– Vậy giờ sao?
Hắn có vẻ trầm tư, lưỡi hắn liếm qua liếm lại khi nhìn thấy thân hình Phương đang bò giữa nhà, rồi hắn nhào lại, chụp lấy mông Phương:
– Thôi kệ mẹ nó… để ráng chịch cho hết đã… đang sướng mà…
Lúc sau thì khỏi cần nói, hắn chịch Phương nhanh dã man. Lần này không thèm coi phản ứng của cô nữa, hắn chịch có vẻ rất “công nghiệp”, theo Phương đoán chắc hắn muốn cốt yếu sao cho xuất tinh nhanh để còn chạy đi cho lẹ. Mà cuộc sống nhiều khi oái oăm lắm, thứ đàn ông muốn chơi lâu thì ra rất mau, còn nhằm thứ đang gấp gấp, đầu óc không tập trung thì chịch mãi vẫn chưa thấy xuất.
Hắn trân mình, nhiều khi đè nghiến Phương xuống đất luôn. Chỗ lồn cô và cu hắn chạy ra vào như cái pít tông, muốn cháy khét lẹt luôn. Kệ Hùng Xù muốn ra sao thì ra, Phương chỉ còn biết quỳ im đó, hưởng thụ cơn động cỡn của hắn, hắn càng mạnh bạo, cô càng thích thú. Hùng Xù chịch cũng lâu lắm mới đạt được ý nguyện. Hắn rùng mình, ôm siết lấy cô, bắn tinh dịch nóng ấm vào lồn cô luôn. Cái thằng tù tội khốn nạn, Phương đang sướng thì hắn rút cây hàng ra cái phụt, làm cô muốn ngã khuỵu xuống luôn. Hắn đứng lên, kéo đỡ cô cùng đứng dậy như hắn. Hùng Xù cười hề hề nói:
– Gấp gáp quá chơi đéo đã gì hết… thông cảm anh nhe em…
Phương lễ phép đáp:
– Hổng sao đâu anh… em cũng thấy sướng rồi…
– Nãy anh tính cho em tắm rửa rồi dẫn em đi ăn sáng xong mới tiễn em về… giờ gấp quá chắc không kịp luôn rồi… đi thôi… anh tiễn em ra lộ…
– Hông sao đâu anh… ờ… anh gấp thì cứ đi trước đi… để em thủng thẳng đi một mình ra ngoài lộ cũng được… em biết đường mà…
– Vậy coi sao được… dù gì cũng phải tiễn em ra lộ đã chứ. Thôi đừng dài dòng nữa… đi thôi.
Hắn vừa nói, vừa cúi xuống gom đống quần áo, kéo tay Phương đi…
– Ý… từ từ anh… quần áo em…
– Anh để chung với quần áo của anh đây nè… tối qua em mặc có mỗi cái đầm thôi mà… đâu có mặc gì nữa đâu…
– Dạ… anh đưa em mặc lại đi…
– Uhm… thôi… để anh cầm… em cứ ở truồng như anh vậy đi…
– Hông được… người ta thấy anh ơi…
– Anh nói rồi… khu này vắng lắm… em yên tâm… đi đi… anh muốn nhìn thân hình em thêm chút nữa… đi đi…
– Ơ ơ…
Phương không kịp ú ớ gì, bị hắn kéo tay ra khỏi nhà, lôi đi xồng xộc. Tụi tù này muốn gì làm đó hà, chả thèm để ý để tứ gì đến Phương cả. Hắn vừa chịch cô xong, thậm chí còn không cho cô rửa ráy lồn lại nữa, làm tinh dịch cứ nhiễu nhiễu theo mỗi bước cô đi… khó chịu muốn chết luôn. Mà nói nào ngay, hình như hắn nói cũng đúng. Phương đi ra ngoài lúc đầu còn ngại chết, về sau cô thấy quả thật xung quanh chẳng có ai, cũng bớt sợ sợ hơn. Mới đầu cô cứ để hắn lôi đi, tay còn lại cứ che vú, hết lại che lồn, mãi một lúc mới quen được. Hùng Xù cũng để nguyên bộ dạng trần truồng vậy, lội ruộng đi phăng phăng. Lúc sau, khi thấy Phương thoải mái hơn, hắn mới bỏ tay cô ra, để cô đi song song với hắn. Khoác vai cô, hắn nói:
– Em thấy chưa… anh nói rồi mà… có ai đâu…
– Thì em biết… nhưng vẫn sợ sơ sao đó…
– Ừ… thì sợ sợ vậy… cảm giác mới đã phải không em… mà đó giờ em có ở truồng mà ra đường đi như vậy bao giờ chưa?
Phương lắc lắc đầu. Hắn cười:
– Mai mốt cứ thử đi… đã lắm… nhìn tướng em dâm lắm… ai thấy chắc sẽ chết mê hết…
Phương cứ lù bù, nghe lời hắn dụ dỗ sao thấy cũng… cũng khoái khoái sao ấy. Nghe nó bệnh bệnh gì đó, nhưng cảm giác không bị quần áo gò bó, giữa thiên nhiên bao la thế này, thấy cũng hay hay. Phương đang nghĩ đến viễn cảnh tương lai, chợt Hùng Xù hỏi:
– Nè… giờ chỉ có anh thôi… hỏi thiệt… cái này anh thắc mắc qua giờ rồi… mà thấy đông quá không tiện hỏi em…
Phương thấy hắn có vẻ quan tâm mình, cô lễ phép hỏi:
– Dạ, thì anh cứ hỏi đi…
– Sau khi bị tụi anh hãm rồi… sao… sao tự dưng em quay lại nữa… bộ em “nứng lồn” thiệt hả?
– Cái anh này… em… em cũng nói thiệt. Tối qua em cũng nói đó… em đâu biết cái này là do Thắng bày ra đâu… mà cốt yếu em quay lại đâu phải kiếm mấy anh… anh nhớ không… nếu nói em kiếm mấy anh… em phải quay lại căn chòi, chỗ tụi anh hiếp em mới đúng chứ…
– Ừ… cũng phải… căn nhà này… tụi anh mới tụ tập tối qua thôi.
– Đó… thấy chưa… anh nhớ lại đi…
– Mà… mà rốt cuộc em lại đó làm chi… nhà này…
– Trước khi trả lời… cho em hỏi anh cái đã… tại sao bữa nay tụi anh lại tụ tập ở đó vậy?
– À… chuyện là vậy. Tối hôm kia, lúc hãm em xong, tụi anh đứa nào cũng phê hết mới kéo nhau đi nhậu… rồi ngủ quên tới sáng. Sau đó thì tụi cán bộ ở trại, tụi nó kêu tụi anh lại nhà này dọn dẹp vì tụi nó sắp cất nhà cho cán bộ nào đó ở…
– Ủa… nhà đó của cán bộ trại giam hả anh?
– Không phải… căn nhà đó là nhà hoang thôi… anh nghe nói là trước đây có một thằng biến thái ở đó… nó nuôi cả bầy chó ở đó… em biết chi hông?
Phương thừa biết, nhưng giả bộ lắc đầu:
– Để chịch…
– Với chó hả… ghê vậy anh?
– Ừ… nó huấn luyện tụi chó từ nhỏ… mỗi lần cho ăn là nó xịt tinh dịch vào… thành thử sau này mấy con chó đó nghe mùi tinh dịch đàn ông là chạy lại liếm… trời ơi… nghe là thấy ớn rồi…
– Rồi sao nữa anh…
– Ừ… rồi bữa đó… có nhỏ con gái đi ngang đó… thằng biến thái đó hiếp luôn con nhỏ… sau đó nó bị bắt… đi tù luôn…
– Vậy là nhà đó bỏ hoang luôn hả anh…
– Ừ… mà anh nói em nghe rồi đó… tù tội như tụi anh… ghét nhất là tội hiếp dâm trẻ em… sau đó nghe nói hắn bị bạn tù hành hạ… rồi chết luôn ở trong tù rồi… sau này tụi cán bộ thấy bỏ hoang lâu quá… mới biểu tụi anh dọn dẹp… chắc nay mai tụi nó cất nhà cho ai ở đó…
– Em có cái này thắc mắc… anh nói nhà đó có mấy con chó… sao tối qua… em đâu có thấy…
– Hì hì… thì tụi cán bộ gom lại… đem đi hết rồi… còn sót lại mấy con… tối qua… em cũng có ăn đó… thịt ngon mà… hihi.
– Trời… vậy tối qua tụi anh cho em thịt mấy con chó đó hả…
– Ừ… lạ miệng… tụi anh bắt mấy con… nướng ăn… rồi nhậu luôn… thì gặp em… ờ… em hỏi anh hoài… còn chưa trả lời anh… sao em lại quay lại đó…
Phương trầm tư, nghĩ chắc cũng không dấu gì được Hùng Xù, nên thú thiệt luôn:
– Thì bữa kia… khi mấy anh hiếp em xong… em tìm đường đi ra từ chỗ căn chòi… thì đi lạc đến đó… may sao… có người đàn ông ở nhà… giúp em… nên…
– Đàn ông… ý em nói là cái thằng cao cao… bự con phải không?
– Dạ… đúng rồi… bộ lúc bắt mấy con chó… tụi anh thấy ảnh hả…
– Có… tụi anh thấy nó ở truồng… ngủ ở trỏng… rồi đuổi nó đi – Đột nhiên Hùng Xù trầm tư, rồi quay qua hỏi Phương – Nè… vậy là em chịch với thằng đó rồi đúng không?
– Ở… đâu có…
– Xạo… đừng có chối… vậy là anh hiểu rồi… tối đó em đến… gặp thằng đó… rồi chắc thấy nó cu bự… bị nó hiếp hay là chịch với nó gì đó… phê quá… nên tối qua mới mò đến nữa…
Phương bị Hùng Xù đoán trúng gần hết, mắc cỡ đỏ mặt, cúi gằm xuống chẳng nói nên lời. Cô không dám nói gì nữa, chỉ lí nhí hỏi hắn:
– Sao… sao anh đoán ra nhanh vậy?
– Còn gì nữa… sáng đó… thằng đó cu bự chà bá… nhớ tới là anh nghĩ ra liền… mà công nhận em dâm thật… mê cu bự… khùng khùng mà cũng dám chịch luôn…
– Ơ… anh này… chọc em hoài…
– Chọc gì mà chọc… em dâm đúng quá rồi còn gì nữa… ha ha ha…
– Thôi… anh nói nữa là em không nói với anh đâu…
Phương mắc cỡ quá, bỏ Hùng Xù lại chủ động đi nhanh về phía trước. Hùng Xù đi theo sau, nhìn cái mông tròn trắng, đánh qua đánh lại mà nhịn không được. Mẹ, hắn nghĩ nếu không bận về điểm danh, chắc hắn phải chịch cô mấy cái nữa mới thôi. Hùng Xù chạy lên, níu tay Phương kéo lại, hắn không cười nữa mà nói:
– Thôi… không chọc em nữa… mà cái này anh nói thật… mấy thằng bạn anh… biết tụi nó nói gì về em không?
– Sao anh… chắc mấy anh chửi em dâm này nọ đúng không?
– Ừ thì cũng có… em biết tụi anh mà… đâu phải dân học thức như thằng Thắng đâu mà nói chuyện dễ nghe… em đúng là dâm… nhưng được cái dâm ngầm… e lệ… không cần hỏi chắc cũng làm nghề gì đó đàng hoàng rồi…
– Sao… sao anh biết?
– Ừ… em không phải là loại đĩ điếm… nếu có thì thằng Thắng đã không mất công vậy. Được cái em hay giả bộ ngoan hiền, nhưng rất dâm… tụi anh rất thích…
– Anh… anh này…
– Anh nói thiệt mà… tụi anh không thiếu tiền… đi chơi gái cũng dư sức mà… nhưng tụi nó ghê lắm… chịch không có cảm giác… bởi vậy mới nhờ thằng Thắng dụ mấy người như em…
Nghe Hùng Xù nói, cô không biết là hắn khen hay chửi cô nữa. Đang đi, tự dưng hắn lại kéo tay cô lần nữa. Hắn nhìn quanh rồi nói:
– Nè… em mặc đồ lại đi… sắp ra tới lộ rồi…
Phương nhìn quanh thấy đúng vậy thật. Cô nhận bộ đầm từ tay hắn. Cả cô và hắn cùng loay hoay mặc lại quần áo của mình. Lúc cô mặc đồ xong, quay qua chỗ hắn thì thấy hắn đã đứng sẵn, tay hắn cầm một xấp tiền dày cộm, dúi vào tay cô:
– Nè… em cầm đi…
Phương thấy vậy, rút tay về, cô nói:
– Gì vậy… anh nghĩ sao mà lại đưa tiền cho em… em đâu phải là…
– Hừm… anh nói là anh biết rồi mà… cái này là tiền anh với tụi nó gom lại… tặng em thôi… không có ý gì hết… không phải là trả công gì em đâu…
– Ơ… thôi đi… em không nhận đâu… tối qua mới ấy xong… giờ nhận tiền anh vậy… thôi… kỳ lắm… anh cất đi… em không lấy đâu…
– Tiền này không phải tiền của mình anh… nếu em không lấy thì anh quăng đi thôi…
Phương thấy hắn có vẻ nói thiệt, hắn làm cô bâng khuâng hết sức. Thấy cô lưỡng lự, hắn nắm chặt tay cô, rồi nhét xấp tiền vào đó:
– Nè… cầm đi… đừng ngại… coi như tụi anh tặng quà cho em… đừng nghĩ ngợi gì… cũng bình thường thôi… ba cái đồ quỹ này… tụi anh thiếu gì…
Xấp tiền dày cộm, toàn ở 500 ngàn, Phương đoán chắc phải gần chục triệu là ít. Cô ngần ngại:
– Ơ… nhiều quá… em ngại lắm…
– Có gì đâu mà ngại… à… còn nữa nè… em cho anh số liên lạc… mình giữ liên lạc nhé… lâu lâu rảnh thì ghé tụi anh chơi… tụi anh đứa nào cũng thích em hết…
– Dạ… thôi anh đã nói vậy thì em nhận… em để điện thoại ở nhà không mang theo… anh cứ nhá máy cho em đi, lát về em lưu số anh…
Phương đọc số cho hắn bấm nhá máy. Cả hai định chia tay nhau thì hắn ngần ngại nói:
– Phương… cái này cá nhân anh nói thiệt với em nha…
– Chuyện gì nữa vậy em?
– Thì… anh thấy em đang quen thằng Thắng đó… thằng này coi vậy chứ không được đâu… nó ăn chơi… mê cờ bạc lắm… tiền này em giữ kỹ kỹ, đừng cho nó biết… phiền lắm…
– Em… em không biết nói sao nữa… nghĩ đến chuyện đó lại buồn. Em mới quen Thắng thôi… không ngờ ảnh lại như vậy?
– Thôi, coi như em biết được cũng là may mắn rồi. Mà… giờ em biết vậy rồi… em tính sao?
– Em biết tính sao đây anh?
– Còn sao nữa, bỏ mẹ nó đi. Điều kiện em vậy, thiếu gì thằng theo…
– Dạ… nghĩ vậy cũng được, nhưng không dễ đâu anh… anh biết sao không… tại Thắng cũng là em họ của một người bạn em… nói chung cũng là người quen… nên khó…
– Ừ… anh nói vậy thôi… em cứ suy nghĩ đi… mà giờ biết tụi anh rồi… có chuyện gì khó cứ nói… tụi anh giúp được sẽ giúp em…
– Dạ… vậy em cảm ơn anh… thôi… anh đi đâu thì đi đi… em ra đường tìm xe máy được rồi…
– Ừ… vậy anh đi nhé…
Cả hai tạm biệt nhau rồi Hùng Xù lủi đi đâu mất dạng. Phương chui từ bụi rậm đi ra ngoài lộ. Cô lại chỗ dấu chiếc xe máy rồi chạy về Thứ Mười Một. Phương nghĩ lại thấy mình cũng liều ghê chứ, dám vứt chiếc xe ở một xó thế này cả đêm. May mà vùng này rừng rậm vắng vẻ dân cư thưa thớt, chứ ở mấy chỗ đông đông thử coi, quay lại làm gì còn thấy xe nữa.