Cô giáo Phương - Quyển 2

Chương 64



Phần 64

Trên đường từ nhà Thu trở về, Phương thấy đột nhiên cô đơn quá. Cô ngẫm nghĩ dù sao mai cũng là chủ nhật, không làm gì nên Phương định bụng sẽ phi thẳng xe qua thăm chị Ngọc luôn. Dù sao hồi nãy làm tình với Bona xong, Phương vẫn còn thòm thèm lắm. Tuy nhiên, khi lướt xe chạy ngang Khu Tập Thể cô nhác thấy bóng dáng của Tuấn đứng lớ ngớ ở sân trước.

Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Tuấn từ xa Phương lại giảm ga, rồi tắt xe máy vào nhà. Tuấn đang đứng lóng ngóng như chờ ai đó, đến khi thấy Phương chạy vào thì hai mắt sáng rỡ. Phương liếc nhìn thấy vậy nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Cô giả vờ tỉnh rụi, cứ thản nhiên tắp xe máy vào. Cô cũng lịch sự cúi đầu chào Tuấn chứ không phải xem như không thấy. Tuấn ngượng ngùng chào cô, cậu ta không dám nói gì, mãi đến khi Phương đi vụt qua rồi, mới gọi với Phương lại từ phía sau lưng cô. Phương nghe tiếng cậu ta ngập ngừng:

– Chị Phương… em… em có chuyện muốn nói…

Phương nghe thấy thì dừng lại ngay. Cô cũng hơi ngại, ngập ngừng tý mới quay lại hỏi:

– Sao vậy Tuấn?

Tuấn thấy Phương quay lại thì mừng lắm, bước thêm bước nữa rồi nói:

– Chị… ơ… chị rảnh không… đi tản bộ với em chút… mình nói chuyện…

Phương nhìn cậu ta có vẻ thành khẩn. Gương mặt đẹp trai trắng trẻo của cậu ta chuyển sang màu đỏ làm đốn quỵ trái tim cô luôn. Cô không còn cách nào khác là phải gật đầu. Phương bước đi, Tuấn sóng đôi nay bên cạnh cô. Dù là đi gần nhau nhưng cả hai vẫn giữ khoảng cách chứ không có đụng chạm gì. Tuấn đi ra khỏi khu tập thể mới ngượng ngùng nói:

– Em… em nghe nói chị sẽ dọn đi hả?

– Sao… sao em biết?

– Tại… lúc nãy ngồi chung bàn… thầy hiệu trưởng có nói… biểu khi chị dọn đi… thì em dọn qua căn phòng của chị ở… mà… chị dọn đi thiệt hả…

– Ờ… chị xin phép thầy rồi… nãy thầy cũng đồng ý rồi…

– Bộ… bộ chị giận… chuyện… chuyện em làm tối qua hả chị…

Tuấn bất ngờ nhắc chuyện hôm qua làm hai tay Phương đan lại. Cô lắc đầu:

– Đâu có… tại… tại chị Thu nói… dù sao anh Bona cũng dọn qua nhà chỉ ở luôn rồi… mà chị cũng thích cái không gian nhà của anh Bona lâu rồi… nên… sẵn tiện… chỉ vậy thôi hà… chứ thực ra… không phải tại… tại chuyện tối qua…

– Vậy… vậy chuyện tối qua… chị… chị không giận em hả?

Tuấn hỏi thẳng thừng, làm Phương mắc cỡ quá… không lẽ cô lại nói là thích. Cô đáp:

– Có chứ… chị… chị giận chứ… nhưng thôi… tha cho em đó… dù sao thì… lúc đó… em cũng có xin lỗi rồi…

– Dạ… thiệt tình… em không cố ý… chị đừng giận em nha…

– Uhm… không giận em đâu… đừng sợ…

– Lúc này đám cưới… em thấy chị cứ im im… nên em tưởng…

– Không phải đâu… tại chị đang suy nghĩ đó thôi hà…

Hai người nói mấy câu thôi thì hơi đuối, chỉ ngượng ngùng nhìn nhau chứ không biết phải nói gì nữa. Chợt, Phương nhớ ra một chuyện, mới hỏi:

– Sao em đứng đó nãy giờ… bộ… Huy lại… ấy ấy trong phòng nữa hả?

– Dạ không có… Huy nó đi đâu chơi tới giờ chưa về chị ơi… em… em đứng đó nãy giờ… tại… tại em chờ chị thôi…

– Tự dưng sao chờ chị?

– Em thấy… thấy phòng chị khóa cửa… biết chị chưa về… nên chờ…

– Dữ hông… vậy chờ chị chắc lâu rồi hén…

– Dạ… cũng hổng lâu đâu chị…

Phương nhìn thấy đi cũng xa, nên mới nói với Tuấn:

– Thôi… chị em mình vòng về đi… đi cũng xa rồi đó…

Vậy là cả hai lại tản bộ trở về. Tuấn ngập ngừng mãi, mới hỏi được:

– Chị… nãy giờ… chị đi đâu vậy?

– Ờ… thì… thì chị bận ở nhà chị Thu… giúp chị ấy đó mà… chứ em tưởng chị đi đâu…

– Tại nay thứ bảy… em tưởng… chị đi chơi với người yêu đó chứ…

Phương nghe vậy mới phì cười:

– Hihi… người yêu đâu ra mà đi…

– Chị… chị chưa có người yêu hả?

Phương không đáp, chỉ gật gật đầu. Cô liếc qua, thấy Tuấn có vẻ vui vui, thiết điều như muốn nhảy lên kêu ‘Yeah’ một tiếng luôn vậy. Lúc sau, Tuấn có vẻ bình tĩnh hơn, cậu ta lại hít một hơi, mới buông ra một câu nói:

– Em cứ tưởng… chị đẹp vậy… chắc có nhiều người theo lắm đó chứ…

– Em cứ chọc chị… chị xấu thấy mồ… có ai theo đâu mà có người yêu…

– Đâu có… chị đẹp thiệt mà… em…

Tuấn nói đến đó thì ngập ngừng… như không dám nói gì nữa. Thoáng chốc cả hai cũng đi trở lại khu tập thể. Phương nói:

– Thôi chị lên nghĩ… tối rồi… em cũng lên luôn hả… hay lại tập thể dục…

– Dạ… dạ… em… chắc em lên nghĩ luôn…

– Uhm… đi thôi…

Phương đi trước mấy bước, đến gần bậc cầu thang thì chợt giật mình khi ai đó nắm tay mình kéo giật lại. Cô quay sang thì thấy Tuấn đã vươn tay tới nắm lấy tay mình. Cô tròn mắt nhìn cậu ta kinh ngạc, chưa kịp hỏi gì thì Tuấn đã lắm bắp:

– Chị… chị làm người yêu của em nha… em… em thích chị…

Phương nghe vậy mừng húm… thiếu điều muốn nhào tới ôm Tuấn luôn, nhưng cô còn ngại ngùng. Cô cố giật tay cậu ta ra, quay lưng đi nói:

– Tuấn… sao… sao em nói kì vậy… chị…

Tuấn quay sang trước mặt cô… thổ lộ một lèo luôn:

– Em… em nói thật mà… em để ý chị lâu rồi… mà… mà không dám nói… chị…

Lời nói thành khẩn của Tuấn làm con tim Phương xao xuyến, nhưng cô vẫn giả bộ:

– Thôi… kỳ lắm… em… em nhỏ hơn chị đến 3 tuổi lận… kỳ lắm…

– Có sao đâu chị… tuổi tác giờ đâu quan trọng đâu chị…

– Không được đâu… em… em đừng nói nữa… chị… chị ngại lắm…

Phương không dấu nổi gương mặt đỏ lựng của mình. Cô lách Tuấn qua một bên, bỏ chạy lên cầu thang. Phương chạy một mạch lên đến lầu, cô không quay lại nhìn. Nhưng đến khi lên đến tầng của mình, thì đã thấy cậu ta sau lưng. Tuấn thủ thỉ:

– Hay là tại chuyện hôm qua em sỗ sàng… chị nghĩ em không đàng hoàng hả chị…

Lúc này đã lên đến sát vách phòng rồi, sợ có người khác nghe thấy, Phương không dám nói chuyện bình thường nữa, mà phải nhỏ tiếng lại. Cô nói:

– Chị đã nói không giận em chuyện đó rồi mà… đừng ngốc vậy…

– Vậy… vậy tại sao chị lại từ chối em… em thật lòng mà chị…

– Chị… chị nói từ chối em hồi nào… nãy giờ… chị đâu có nói vậy…

– Thiệt hả chị… vậy chị đồng ý hả?

Tuấn nói vậy, tiến sát hơn đến chỗ Phương, thiếu điều muốn đẩy cô dựa lưng vào cửa phòng. Cô nói, thủ thỉ bên tai Tuấn:

– Chưa đâu… nhưng… nhưng chị hứa… chị sẽ suy nghĩ… được chưa…

– Vậy là… em có cơ hội đeo đuổi chị hả?

Phương không đáp, chỉ gật gật đầu. Cô nói:

– Vậy được chưa… thôi… về phòng ngủ đi… ồn ào… người ta nghe thấy hết bây giờ…

Tuấn nghe vậy thì cười. Cậu ta thủ thỉ vào tai cô:

– Em về phòng nha… chị ngủ ngon nha…

Phương mở cửa vào phòng mà tay chân lóng nga lóng ngóng, mãi một lúc sau mới vào được. Cô đóng chặt cửa, dựa lưng vào tường thở dốc. Mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Cô vẫn chưa tin những gì mình nghe thấy. Hotboy giáo viên của trường đã thổ lộ tình cảm với cô. Phương sướng như điên, lòng mừng rỡ vô cùng. Nhưng cô vẫn cho rằng phản ứng hồi nãy của mình là đúng.

Trải qua mấy cuộc tình rồi, Phương thấy mình đều quá vội vã nói lời yêu cũng không hay. Thôi thì cứ như vậy là tốt nhất… nhân cơ hội này thử chính thức tìm hiểu anh chàng đẹp trai này coi sao… ừ… cứ thử coi sao… Phương cứ tự nhủ lòng mình. Tối nay Phương trở về phòng trong tâm trạng cô đơn, tưởng chừng phải chạy đi tìm nhục dục nữa. Nhưng lạ thay sau khi nói chuyện với Tuấn xong, lòng cô lại thấy hồi hộp lắm. Suốt thời gian còn lại trong đêm cô cứ nghĩ mãi đến cậu ta, miệng cứ mỉm cười miết không thôi.

Tuy là vui vì chuyện tình cảm, nhưng sinh lý của Phương rốt cuộc thì cũng phải được đáp ứng. Sáng sớm chủ nhật, chỉ Ngọc chủ động gọi điện thoại vì thấy Phương không ghé qua thăm. Cô nghe thế nên ngay từ sớm đã khăn gói sang chỗ Ngọc chơi. Anh chàng Tuấn sáng sớm tính qua rủ cô đi ăn này nọ thì lại thấy cửa khóa im ỉm tiếp. Năm Khùng và con Lu gặp lại Phương thì mừng lắm, cô cũng vậy nên suốt ngày chủ nhật đã cùng gã khùng thỏa mãn hết những khát khao sinh lý dồn nén bấy lâu nay. Ngọc tinh ý nhận ra Phương có điều gì đó khang khác nên vặn hỏi mãi, cuối cùng Phương mới chịu thổ lộ. Cô kể cho Ngọc nghe về Tuấn và chuyện Tuấn thổ lộ với mình. Nghe xong, Ngọc cười ngất, cô bảo:

– Trời ơi… phải em không vậy… con người ta đẹp trai vậy… cái đêm người ta hun… còn bày đặt chống cự chi nữa…

– Chị này… dù sao thì cũng phải… giữ giá một tí chứ…

– Cha cha… coi ra em có vẻ nghiêm túc với cậu hotboy này đó nhỉ…

– Dạ thì… em không biết nữa chị ơi… để coi sao đã…

– Uhm… vậy cũng hay… thử thách cậu ta tí mới coi phải tình yêu thật không… mà chị nói thiệt… em phải chú ý đó… đã giả bộ làm gái ngoan… thì phải đóng cho tới đó nhe…

Phương chú ý lắng nghe Ngọc chỉ biểu:

– Chị nghĩ… như em nói… chắc Tuấn nó chưa biết gì về em cả… chỉ là yêu đơn thuần thôi… những chuyện quá khứ của em phải giữ cho khéo… để Tuấn biết… nó lại xem thường em nữa… khi đó lỡ yêu người ta rồi… lại đau khổ cho em…

– Chị nói phải… em nghĩ chắc phải vậy thôi…

– Có sao đâu… em cứ không bình thường đi… giờ tập trung hết cho cậu ấy đi… khi nào khó chịu… thì cứ tới kiếm chị… à không… kiếm anh Năm chứ nhỉ… tụi chị vẫn ở đây mà…

Phương ở chơi với Ngọc định bụng là tới khuya mới về nhưng không hiểu sao cứ thấy lo lo, nên cuối cùng đến chiều là trở lại Thứ Mười Một. Phương chạy về mà cứ ngóng ngóng, quả nhiên chạy đến Khu Tập Thể thì thấy Tuấn vẫn chờ cô ngay cổng như hôm qua. Do có chuẩn bị trước nên khi Tuấn hỏi thì Phương trả lời luôn là chạy qua Thứ Ba thăm người chị quen.

Tuấn rủ cô cùng đi ăn tối. Mới đầu Phương cũng từ chối này nọ, nhưng rốt cuộc cũng lên nhà thay đồ rồi đi với anh chàng. Tuấn chưa có xe ở đây nên vẫn xài xe của Phương. Cô ngồi sau cho cậu ta chở rất giữ khoảng cách. Ngoại trừ việc đó, còn lại buổi đi chơi rất vui vẻ. Tuấn đẹp trai, duyên dáng có chút gì đó thật thà, làm Phương vui vẻ vô cùng. Tuấn hỏi chuyện tình cảm thì Phương vẫn ậm ừ, cô nói Tuấn cứ thong thả, cứ để thời gian trả lời tất cả.

Cuối buổi Tuấn mới hỏi về chuyện dọn nhà của Phương:

– Chị tính chừng nào dọn đi?

– Càng sớm càng tốt… hôm qua nghe chị Thu nói ảnh chị cũng sẽ dọn dẹp mọi thứ xong hết trong một hai bữa thôi hà… lúc đó… chị dọn về thôi…

– À… vậy hả?

– Sao thế… tự dưng sao hỏi chị chuyện đó?

– Đâu có gì đâu… em hỏi để chừng nào chị dọn… em qua phụ thôi…

– Vậy thì được… tưởng chuyện gì chứ…

– Mà nhà anh Bona đó chị… có xa lắm không?

– Cũng gần xịt mà em… ở ngay sau TTYT đó…

– Vậy là gần rồi… hihi… làm em tưởng ở xa quá… em lo…

– Lo gì mà lo…

– Thì lo… không biết ở đâu… còn rủ chị đi chơi…

Phương thấy Tuấn lo lắng khi ở xa cô. Nhưng cô lại thấy đó là chuyện tốt, nhiều khi cô và cậu ta ở gần nhau quá… qua lại đụng mặt nhiều cũng ngại. Giờ cách cách ra một chút thì mới thi thoảng nhớ nhau… mới kiếm nhau nhiều hơn. Vả lại, cuộc sống của Phương, tạm thời có những cái cô không muốn Tuấn biết, kệ… ở cách nhau vậy lại càng tốt.

Chuyện Phương dọn nhà không biết có ai đồn không mà hôm thứ hai lên lớp, thấy ai nấy cũng hỏi han cô hết. Chưa kể đến đám học trò lớp cô nữa, nghe cô giáo nó dọn nhà đứa nào đứa nấy cũng xung phong phụ hết. Tụi nhỏ làm Phương cảm động quá sức. Mới học với cô không bao lâu, cũng chưa thân gì hết mà tụi nhỏ đã sẵn sàng xung phong giúp cô vậy rồi.

Như đã nói với Phương, Thu dọn hết hôm thứ hai nữa là xong xuôi hết cả. Hai vợ chồng cũng chia tay trường để về Sóc Trăng như kế hoạch. Phương hỏi về ba mẹ Thu thì cô biểu Phương cứ yên tâm. Thu có nhờ người bà con lên ở, chăm sóc cho ông bà trong thời gian Thu vắng mặt về nhà chồng rồi. Thu đi sáng thứ ba thì ngay buổi chiều Phương cũng bắt đầu dọn sang nhà mới.

Hết tụi học trò của Phương, rồi Tuấn cùng một số đồng nghiệp trong trường đều phụ nên công chuyện của cô rất thuận lợi và nhanh chóng. Chuyện Tuấn có cảm tình với Phương, anh chàng tỏ ra không hề dấu diếm. Anh chàng ân cần, năng nổ giúp người đẹp dọn nhà đến lộ ra mặt, làm đồng nghiệp ai cũng để ý đến. Tuy là biết vậy, nhưng họ cũng chỉ chọc sơ sơ thôi vì nhòm lại, nhìn Phương và Tuấn rất xứng đôi, trai tài gái sắc nên ai cũng muốn gán ghép hết. Tuấn thì mừng lắm, thấy ai cũng ủng hộ mình, chỉ riêng Phương lúc nào cũng ra vẻ mắc cỡ từ chối.

Nhờ có nhiều người giúp dọn đồ nên chỉ trong một buổi ngắn ngủi công việc dọn nhà của Phương gần như đã hoàn tất. Đến chiều tối thứ ba thì đồ đạc của Phương đã được mang hết qua nhà mới rồi. Ai nấy xong cũng về, chỉ còn Tuấn là nhiệt tình ở lại giúp Phương sắp xếp mọi thứ. Phương thích lắm nhưng phải đuổi anh chàng về vì cô biết bản thân Tuấn cũng có việc. Anh chàng còn phải dọn đồ mình qua phòng Phương nữa. Tuấn cứ lần lựa mãi nhưng trước thái độ cương quyết của Phương, cậu ta cũng phải nghe theo. Lúc Tuấn về, Phương còn dặn:

– Xe Phương để ở ngoài đó… Tuấn cứ lấy chạy về đi…

Nói về chuyện xưng hô thì tình thực trước giờ khi nói chuyện với Tuấn, Phương hay xưng chị – em, thi thoảng mới xưng hô bằng tên thôi. Đến bữa nay, Phương tự dưng chỉ xưng hô bằng tên gọi thôi, hoàn toàn không xưng chị với Tuấn nữa. Tuấn nhận ra “tín hiệu” của cô nên thấy mừng lắm. Anh chàng cũng gọi cô tương tự:

– Ơ… nhưng Tuấn đi vậy rồi… xe đâu Phương đi…

– Thì Phương có đi đâu đâu… khi nào đi… thì nhờ Tuấn chở…

– Vậy hả?

Tuấn muốn nhảy cẫng lên. Cô chưa nói lời nào nhưng những việc đó thì có khác gì là Phương thầm xác nhận với Tuấn về mối quan hệ của cả hai.

– Vậy thôi… Tuấn về nhé… có đi đâu… gọi Tuấn qua chở cho…

– Uhm… về đi… trễ rồi… lo dọn cho xong đi…

Hai người chào nhau cũng một chặp thì Tuấn mới bước đi. Lúc Tuấn ra khỏi nhà Phương thì trời sụp tối luôn rồi. Bóng đen bắt đầu bao trùm hết xung quanh. Căn nhà mới của Phương với ánh đèn vàng le lói như lọt thỏm giữa không gian tối tăm xung quanh. Nhà chỉ nhỏ thôi, nhưng sân trước, sân sau khá rộng rãi, thoải mái và được cái… cũng kín đáo nữa.

Một mình Phương sắp xếp chút đồ nữa thôi, còn lại vẫn để bừa bộn đó, có gì mai dọn dẹp tiếp cũng không sao. Cả ngày vất vả làm mồ hôi mồ kê của cô đổ hết cả. Vật lộn một mình mãi cũng đuối, lát sau Phương quyết định bỏ hết tất cả, đi tắm cái cho mát rồi mới tính tiếp. Cô cẩn thận đóng cửa sổ, rồi cửa chính ở phía trước nhà. Phương nghĩ làm vậy cũng để chắc ăn thôi chứ thực ra trước nhà mới cũng tối hù hà, xung quanh vắng vẻ cũng chả có ai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...