Cô giáo Phương
Chương 73
Trời dần về chiều, bé Huê rời khỏi chợ đi tơn tơn về nhà mình. Chợt lúc ngang qua chỗ quán hủ tiếu ven đường, cô bé ngó thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi xì xụp ăn trên cái bàn thấp. Đó là vóc dáng đen đúa, nhưng vạm vỡ của thầy Bona thể dục. Thầy vẫn mặc nguyên cái bộ đồ mà hồi sáng lúc chịch Huê trong phòng. Nhìn thấy thầy, cô bé mừng rỡ gọi:
– Thầy!
Bona đang ăn, nghe Huê gọi quay qua nhìn thì phải bỏ tô hủ tiếu xuống bàn. Thầy ngơ ngác nhìn quanh vẻ rất sợ sệt khi cô bé sà xuống ngồi cạnh mình. Bona hỏi:
– Em… em tìm thầy hả?
– Dạ hông… tình cờ em đi ngang về… gặp thầy thôi…
– Chiều rồi… từ trưa đến giờ em chưa về nhà hả?
Bona hỏi vậy vì thấy Huê còn mặc nguyên đồng phục nhà trường. Cô bé giải thích:
– Dạ… tại em còn phụ bán hàng ở chợ từ trưa giờ… mới xong nè thầy…
– Ờ… vậy hả?
– Mà… chuyện thầy nói hồi sáng… em phải hỏi…
– Ơ… hay là vầy – Vừa nói Bona vừa nhìn quanh – Hay là em về nhà thay đồ trước đi… rồi mình hẹn nhau chỗ nào nói chuyện…
– Sao vậy thầy?
– Chỗ này đông người… em lại đang mặc đồ học sinh… mình ngồi nói lâu hổng tiện đâu…
Bé Huê nghe thầy nói cũng có lý. Vậy là cô bé chỉ nhà của mình, hẹn chỗ để chút nữa Bona lại rước, còn cô bé tranh thủ về, làm việc nhà rồi tắm rửa lại nữa.
Mặt trời đã khuất bóng từ lâu, trả lại đêm tối cho khắp vùng Miệt Thứ. Bona dựng xe đạp ngay ngã ba đường, dáo dác nhìn quanh tìm bé Huê mà chưa thấy bóng dáng cô bé đâu cả. Lúc sau thầy quay đầu lại thì đã thấy cô bé đứng sau lưng mình tự lúc nào.
– Em chào thầy!
Huê nở nụ cười tươi roi rói làm rạng rỡ cả gương mặt hồn nhiên của cô bé. Cô bé mặc jean, áo thun giản dị, phù hợp với lứa tuổi, còn Bona thì quần tây, áo sơ mi, nhìn già quá chừng. Từ lúc gặp lại Bona, bé Huê không đề cập gì đến chuyện giữa thầy và cô bé hồi trưa hết cả, làm cho ông thầy cứ phải hoang mang lắm. Huê leo lên sau xe đạp của Bona rồi giục:
– Mình đi thôi thầy… trễ rồi!
Bona cũng leo lên yên xe, sung sướng đạp chạy qua con đường làng vắng, tối tăm. Nhỏ đến lớn giờ Bona mới hẹn con gái giờ này, mới có dịp chở gái đi như vậy. Bona hỏi bé Huê định đi đâu. Cô bé tính cùng thầy vào quán café nói chuyện. Nhưng Bona có vẻ ái ngại, sợ có người nhìn, người ta biết. Giờ cũng tối rồi, một thầy giáo đi chung với học sinh dù thế nào cũng không hay. Huê nghĩ thầy lo lắng cũng đúng nên cả hai quyết định tìm nơi nào kín đáo. Cả hai chạy theo ruộng tôm, tìm một nơi cao ráo, sạch sẻ nhưng vắng vẻ ở cạnh bờ sông.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn có hai thầy trò thôi. Bóng tối bao trùm hết cả, nhìn quanh không thấy gì… chỉ có mùi thơm ngào ngạt trên mái tóc dài đang để xoả của Huê, xua đi cái mùi hôi hám lúc nào cũng bám lấy Bona. Huê ngồi yên, không ngã ngớn như buổi trưa, thầy Bona cũng lịch sự, chả dám manh động gì cả. Huê ngập ngừng rồi cất tiếng hỏi:
– Giờ không có ai nè… thầy nói luôn đi… sao thầy biết chuyện em với anh Cường?
Bona ngập ngừng, mắc cỡ nói:
– Thực ra thì… hôm bữa… tình cờ thôi…
Bona vốn dĩ thiệt thà, một mạch đi kể hết mọi chuyện cho bé Huê nghe hết. Thầy không dấu diếm gì cả, thậm chí kể luôn lại rằng lúc đó còn có cô Phương bên cạnh… Huê tròn xoa mắt ngạc nhiên, nghe Bona kể đến đoạn cô bé và Cường đi ra luôn. Cô bé hỏi:
– Trời đất… vậy… thầy… và cô Phương…
Bona gật đầu thật thà:
– Uhm… lúc hai đứa đi ra… thầy với cô Phương chịu hết nổi… nên làm luôn…
– … làm luôn thiệt hả thầy?
– Uhm… giống… giống thầy và em làm lúc sáng đó!
– Trời đất… sao em nghe nói là thầy thích cô Thu mà… sao lại?
– Hic… cô Thu chê thầy… còn cô Phương chắc chỉ xem thầy là bạn… sau chuyện bữa đó… cổ không nói chuyện với thầy luôn… nên…
– Nên thầy mới… mới hay trốn trong kho… làm vậy hả…?
Bé Huê hỏi đúng quá, Bona xấu hổ gật đầu. Cô bé tò mò hỏi:
– Như thầy kể… em thấy… hình như thầy thích cô Phương phải không?
– Phải… Phương dễ thương… hiền lành… không chê thầy như cô Thu… vậy mà không hiểu sao… sau chuyện đó… cổ hổng nói chuyện với thầy nữa…
– Em biết đó… thầy có muốn biết không?
– Thiệt hả… em biết hả… kể thầy nghe đi…
– Dù sao thầy cũng kể hết cho em nghe rồi… nên em kể lại cho thầy luôn…
Bé Huê một mạch kể hết mọi chuyện mình biết cho Bona nghe luôn. Từ chuyện cô Phương cặp bồ với Cường, chuyện của cô với Cường, kể cả chuyện cô mới biết sáng nay nữa… Bona nghe xong, thì bừng bừng máu giận. Thầy nổi xung:
– Thằng Cường này gan thiệt… dám làm vậy với Thu… còn Phương nữa…
Bé Huê nghe thế thì can:
– Thầy bình tĩnh… dù sao thì bữa đó cũng trùng hợp… chứ phải do anh Cường sắp đặt trước đâu.
Bona nghe giọng Huê nói, biết có bé có dành tình cảm cho Cường, như thầy đang giành tình cảm cho cô Phương vậy nên kềm chế lại… không nổi nóng nữa. Thầy Bona thở dài:
– Giờ thì mọi chuyện đã rõ… vậy mà bấy lâu nay thầy cứ thắc mắc…
– Em cũng vậy… may bữa nay gặp thầy… em mới hiểu rõ mọi chuyện hơn…
Bona ngã lưng ra sau, nhìn trời thở dài:
– Thiệt là bất công đó chứ… kẻ thì ăn không hết… người thì lần không ra…
– Thầy đang nói ai vậy… nói anh Cường hả?
– Uhm… nó sướng quá… đẹp trai… con nhà giàu… có tất cả… có mọi thứ… mọi cô gái… có cả em nữa… thầy… nhà nghèo… xấu… chẳng có gì…
Huê thấy thầy mình tự ti, thì bèn an ủi:
– Thầy đừng buồn… em thấy thầy cũng được lắm mà… cũng có cái anh Cường hổng có…
– Cái gì chứ? Thầy có gì mà nó hổng có…
– Thì… thì tướng thầy đẹp, đô hơn ảnh nè… và… cái đó của thầy bự… bự hơn ảnh… thầy… thầy còn khoẻ… dai hơn ảnh nữa…
Mấy chuyện đó nói ra từ miệng một cô học trò, làm cả Bona và cô bé đều ngượng cả, tự dưng cả hai lại nhớ đến chuyện sáng nay. Bona hỏi:
– Em… em nói thiệt hả Huê…?
Cô bé gật đầu… thầy hỏi tiếp:
– Vậy sao cô Thu… cô Phương nữa đều không thích thầy…?
– Chắc tại… hai cổ chưa có dịp… nhìn thấy thế mạnh của thầy thôi…
– Em nói không đúng… hôm bữa… thầy có cùng Phương… một lần rồi… mà cô ấy vẫn không chịu thầy… vẫn trở lại với thằng Cường đó…
– Chuyện đó… em không rõ… nhưng theo em đoán… cô Phương và anh Cường đã quen nhau từ lâu rồi… chắc từ năm ngoái lúc cô mới chuyển về… tình cảm sâu nặng… nên mới thế…
Bona cúi mặt thở dài. Huê nghĩ chút, rồi tự dưng hỏi thầy:
– Em hỏi nè… thầy trả lời em thử… trong hai cô… cô Phương và cô Thu… giờ thầy thích ai?
Bona nghe vậy thì ngập ngừng:
– Lúc trước… thầy đeo đuổi Thu lắm rồi… nhưng tính của cổ… khó quá… chắc thầy không hợp. Còn Phương thì… mới biết… nhưng thầy thấy cô ấy dễ thương… đáng mến…
Huê nghe vậy thì động viên:
– Vậy… vậy sao thầy không cố gắng… cua cô Phương thử đi…
– Thầy… thầy không biết đâu… mấy chuyện đó… thầy dở lắm…
– Thầy cố lên… biết đâu được thì sao… em cũng nói thiệt… em cũng mong thầy sẽ đến được với cô Phương lắm. Thầy biết sao không?
Bona lắc đầu. Huê nói tiếp:
– Thầy và cô Phương đến được với nhau thì em sẽ có nhiều cơ hội hơn với anh Cường.
Bona nghe vậy thì gật gù, nhưng thầy thắc mắc:
– Còn Thu thì sao?
– Chuyện cô Thu em cũng mới biết… nhưng em nghĩ chắc anh Cường không có tình cảm sâu nặng với cổ bằng cô Phương đâu… chắc chỉ quen cổ một thời gian là thôi hà…
Bona thấy bé Huê phân tích cũng có lý. Thầy nghe xong lại thở dài:
– Nói thì nói vậy… nhưng không dễ làm đâu… thằng Cường nó vậy… làm sao thầy giành lại…
Huê nghe vậy thì nhiệt tình:
– Hổng sao đâu… em sẽ giúp thầy…
– Em… em nói thiệt hả Huê…
– Dạ… em giúp thầy cũng như tự giúp em thôi… em cũng không biết gì nhiều… nhưng hổm rày biết anh Cường… ảnh cũng chỉ em nhiều thứ… em sẽ bày lại cho thầy… đặng thầy tự tin…
Bona hai mắt rưng rưng, nắm tay bé Huê nói:
– Thầy… thầy cảm ơn em nhé!
Huê nói: – Không có gì đâu thầy… em thấy thầy cũng được lắm… chỉ cần thầy tự tin… cố lên chắc sẽ cua được cô Phương thôi hà…
Nói xong, tự dưng cô bé nép sát vào thầy mình. Bona thấy vậy thì giựt mình hỏi:
– Em… em làm gì vậy?
Huê che miệng cười khúc khích:
– Thấy chưa… thầy nhát vậy sao cua được cô Phương. Con gái mà làm như cái gì đó… thầy mắc gì sợ dữ vậy… giờ thầy nghe em bày nhé!