Cô nhân tình dâm đãng
Chương 6
Tầm 11h tối em gọi lại cho tôi, câu chuyện cũng rất bình thường, nên có phần tôi yên tâm. Em bảo đi ăn cùng bạn, nhưng để quên điện thoại ở phòng. Tất nhiên tôi vẫn nghi ngờ, vì đi ăn thường phải có điện thoại liên hệ để biết địa điểm, thời gian cùng nhau chứ.
1 tuần sau tôi về lại công ty, với bao sự việc xảy ra cả công ty ai lấy đều lo lắng, may sao đối tác đã chấp nhận các phương án khắc phục của chúng tôi. Nhưng dự án này mặc dù cả công ty vẫn có thưởng, nhưng sếp bảo chi phí khắc phục khá cao nên thực lãi sẽ không còn nhiều.
Sau bao ngày xa cách tôi và em được gặp lại, em chủ động nhắn tôi buổi tối đi ăn ngoài, trong bụng nghĩ rằng tối em đi cùng mình rồi sẽ về nhà để thỏa mai nỗi mong nhớ về nhau. Mọi việc cũng chẳng có gì bất thường, tôi và em vẫn ôm nhau không dời, nhưng buổi tối về thì em bảo cho em về phòng em, vì dạo này em khá mệt.
Tôi định đưa em về chăm sóc, nhưng em bảo đang lo lắng việc ở quê, cộng với việc công ty vừa rồi nên khá mệt, chắc em sẽ xin phép về quê để xem có làm gì được cho gia đình không.
Tôi có ngỏ ý đưa em về, nhưng em chưa sẵn sàng giới thiệu tôi với gia đình, nên em sẽ tự bắt xe về quê. Tôi khá hụt hẫng vì sau cả hơn tháng không gặp, nhưng cảm thấy mình không được em đáp lại nhiệt tình như đã nghĩ.
Về công ty cố gắng thu gọn giấy tờ, kiểm tra lại các dữ liệu của đơn hàng dự án vừa rồi để hoàn chỉnh hồ sơ. Ngoài chế độ bảo hành, khi bàn giao được 1 tháng chúng tôi sẽ làm hồ sơ thanh toán. Vì thế khi em không ở công ty tôi sẽ phụ trách phối hợp với mấy mụ kế toán hoàn thiện hồ sơ.
Sếp thì tôi mới gặp 2 lần từ hôm về. Sếp đi chơi Hà Giang để nghỉ dưỡng cùng với nhóm bạn đại học, nên 2 anh em chưa ngồi được với nhau nhiều.
Nhưng dạo này vợ sếp lại có vẻ quan tâm hơn đến tình hình công ty, thỉnh thoảng có nhắn hỏi thăm tôi như muốn dò hỏi gì đó. Có hôm gọi tôi đến nhà để trồng giúp chị cái cây cảnh. Vì trước gặp nhau tôi có chém gió nhiều về cây cảnh, cách thiết kế không gian.
Thực ra có 1 – 2 cây sếp bà muốn thay đổi để giúp nhà vượng khí hơn. Nhà sếp trong một khu đô thị khá đẳng cấp, là căn biệt thự chỉn chu theo đúng nghĩa đen và bóng. Chỉn chu từ cách sắp xếp đồ đạc nội thất sao hợp phong thuỷ, hợp tuổi. Các không gian đều được làm bằng gỗ óc chó, loại gỗ này nhập khẩu trực tiếp từ Bắc Mỹ, ngoài ra ngôi nhà được sếp bà chăm chút hàng ngày, nên không khí ngôi nhà lúc nào cũng sống động.
Tôi thì khá ấn tượng với gian phòng riêng của nhà sếp, nơi có thờ phật, chỉ thờ phật chứ gia tiên là chỗ khác. Tôi thầm nghĩ rằng nơi đây là cứ địa riêng của sếp bà.
Công việc sau khi ổn, tôi định rút về thì sếp bà gọi tôi lại, pha nước mời tôi uống.
Thực ra nghe cái giọng hơi ngập ngừng, tôi nghĩ sếp muốn hỏi tôi điều gì đó.
– Chị muốn hỏi em điều gì à?
– Ừ, thực ra em với anh Dũng khá thân nhau, nên chị muốn hỏi chút.
– Vâng, em làm với anh lâu rồi, nên không sao ạ?
– Em, em có thấy anh Dũng dạo này có gì khác không?
– Thực ra em thấy cũng không khác lắm, chỉ là anh ý ít đến công ty hơn tí.
– Còn gì không em?
– Ý chị là gì ạ?
– Anh ý dạo này ít về nhà, chị hỏi thì chỉ bảo đi công việc, con cái cũng không lo lắng.
– Dạ, em thấy anh có nhóm bạn hồi đại học, các anh ý dạo này gặp nhau nhiều.
– Thế anh ý liệu có cô nào ở ngoài không?
– Ha Ha, chị cứ đùa, em theo anh suốt, có thấy anh có ai đâu ạ.
Nhìn khuôn mặt buồn rười rượi của chị, tôi như hiểu ra hình như anh chị đang gặp vấn đề nào đó.
Chị bước đi vào trong, tôi ngoái theo. Thực ra gọi là chị, nhưng chị hơn tôi có 1 – 2 tuổi, với bộ đồ mặc ở nhà như này nhìn chị có phần già hơn so với tôi, với lại phụ nữ sinh 2 đứa con, ở nhà suốt như này cũng không có gì lạ. Nhưng mỗi bước đi của chị tôi đều cảm thấy nặng trĩu.
Đấy là nặng trĩu nghĩa bóng, chứ thực ra cặp mông đánh tanh tách mới là thứ tôi chú ý. Vì trong một số lần dự tiệc, tôi từng thấy chị diện những bộ cánh thời thượng, lúc đó chị như toát lên vẻ kiêu sa, sang trọng. Bộ ngực đầy đặn ngồn ngộn phơi bày qua lớp váy làm mọi con mắt phải đắm chìm. Nếu cứ diện thế, chị sẽ là tâm điểm cho bao thèm muốn của cánh đàn ông chứ không thường.
Bỗng điện thoại chị để trên bàn sáng lên…
– Em nghĩ quá nhiều rồi…
– Anh không làm gì sai đâu…
– Anh đang đi chơi thôi…
– Em đừng có hỏi ai ở công ty…
– Nhất là thằng T…
– Nó căm anh vụ dự án ở công ty nên thế nào cũng nói xấu anh.
Thực ra tôi không muốn đọc đâu, nhưng tin cứ tinh tinh hiện lên. Nhưng sự chú ý nằm ở cái việc tôi căm sếp vụ dự án. Có gì mà phải căm, tôi căm gì đâu chứ.
… Bạn đang đọc truyện Cô nhân tình dâm đãng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-nhan-tinh-dam-dang/
Vợ sếp bước ra, cầm theo một cái hộp đưa tôi.
– Người nhà chị ở Nha Trang gửi ra biếu. Chị gửi em về biếu ông bà giúp chị nhé.
– Chị bày vẽ quá ạ. Em cảm ơn.
– Em giúp anh chị bao nhiêu việc mà, chỗ người nhà không cần khách sáo.
– Vâng…
– Ở công ty, có gì khác khác nhớ báo chị nhé.
– À, vâng – Tôi khẽ cười.
Tin nhắn điện thoại chị lại sáng lên, chị vội cầm lấy, nhưng rất bình thản. Tôi đứng dậy chào chị về, chị đi theo mở cổng cho tôi. Lúc tôi mở cửa chào chị, thì chị đứng gần tôi quá, nên cánh tay có chạm vào nhau, bất giác 2 tay chị cầm tay tôi.
– Nhớ nhé, chị nhờ cả vào em.
Tôi giật mình, cùng với mùi thơm thoang thoảng mùi trầm hương cứ đánh vào khứu giác của tôi. Đôi bàn tay đầy hơi ấm, mịn màng đang cầm tay mình, như van xin điều gì đó. Tự dưng lại cảm thấy lạ lùng, có cái cảm giác gì đó không bình thường.
Bình tĩnh lại, tôi bảo chị không cần lo lắng, không rõ anh chị gặp trục trặc gì, nhưng là người em, người làm cùng anh chị bao năm nên có gì mình sẽ giúp anh chị.
Em đợt này về quê, vì ban ngày công việc nên chúng tôi không call video được mà phải buổi tối mới gọi video, em hay nhắn tin vào các giờ cơm. Cũng không có biểu hiện bất thường gì cả. Thỉnh thoảng có vài lần gọi buổi tối, vì ánh sáng không rõ, nhưng tôi vẫn thấy mờ mờ bọng mắt của em căng. Tôi có hỏi em vì sao, thì em bảo bà đang ốm nằm viện. Nhà cậu đi làm xa, có mợ với hai em nên phải thay nhau trông bà.
Tôi như hiểu ra vấn đề. Vì bà nuôi hai chị em em từ đợt mẹ em đi vào trong Nam rồi lấy chồng mới không về, hai chị em ở cùng bà và cậu mợ, nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên em và em gái đều rất chăm ngoan, học giỏi, giúp đỡ việc nhà.
Việc em cố gắng phấn đấu cũng một phần em muốn lo lắng cho bà hơn.
Tôi lại càng thương em hơn, nên đã sắp xếp công việc để chiều hôm sau về quê em.
Ngày hôm sau đóng xe một mạch về quê em, với đường xá khó đi tôi mất cả hơn 4 tiếng cho 150km. Phải đi vòng qua vài con đồi nhỏ, hỏi thăm địa chỉ nhà thì mới tìm thấy.
Ngôi nhà lợp mái ngói nhỏ, có 3 gian nhà, tường rêu xanh. Cổng không khóa mà để hờ hững, vài con gà chạy nhảy lung tung khi tôi bước vào. Hắng giọng thật cao để hỏi xem có ai ở trong nhà không?
Một người phụ nữ trung niên bước ra hỏi thăm. Hóa ra đây là mợ em, có vẻ còn trẻ nhưng do lam lũ quá nên nước da sần lại, nhăn nheo hơn.
– Ai vậy?
– Dạ cháu chào cô, cháu đến tìm Hoa ạ.
– Cháu bạn của Hoa à?
– Dạ, cháu làm cùng công ty Hoa ạ, hôm nay đi công tác qua nên vào thăm.
– Cái Hoa vào viện chăm bà rồi cháu, cô mới đi làm về, đang định vào thay cho nó về cơm nước nghỉ ngơi.
Tôi như muốn làm em bất ngờ nhưng lại quên mất em phải chăm bà ở viện, nên đã chạy thẳng đến địa chỉ nhà của em. Rõ là tính toán bao năm nhưng việc cỏn con này lại không tính ra.
– Thế giờ cô vào viện ạ. Cô lên xe cháu đưa cô lên viện một thể luôn ạ.
– Ôi may quá, thế cho cô đi nhờ nhé.
Cô cùng tôi ra xe, cũng chẳng đóng cửa nhà, cổng. Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Cô không đóng cửa, nhỡ trộm vào lấy mất đồ thì sao?
– Ôi dào, nhà cô có mỗi cái tivi ghẻ, chứ có gì đâu mà lấy, với lại dân làng cô lành lắm, chưa mất thứ gì bao giờ.
Trên xe cô hỏi tôi nhiều chuyện, rồi kể về cháu gái với giọng đầy thương cảm và tự hào. Hóa ra lâu nay Hoa vẫn gửi tiền về cho bà thuốc thang, tiền học cho em, tiền phụ mợ…
– Chẳng ai khổ như nó, nó ngoan hiền, xinh đẹp, nhưng rõ cái số khổ. Cả nhà ai cũng thương nó.
Sau khi vòng vèo quanh đồi, chúng tôi dần đi ra ngoài, nơi này khá khẩm hơn, hiện đại hơn, đường sá nhà cửa cũng to đẹp hơn nhiều, chúng tôi đến được bệnh viện huyện khi trời đã nhá nhem tối.
Tôi theo chân cô lên tầng 2 của khu nội trú, em vẫn chưa biết tôi đi cùng, cô đi vào trước cầm cái hộp cháo đã nấu sẵn vào để lên bàn cùng với túi hoa quả tôi đã mua trước đó.
Tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn em. Em mặc bộ đồ giản dị, không trang điểm, búi tóc cao hơn, khuôn mắt đã thâm lại nhiều. Em đi lấy bát để đổ cháo ra bón cho bà ăn thì mợ của em bảo. Để mợ làm cho, ơ hay không ra chào bạn mà đứng đây làm gì.
Em ngớ người, vì từ nãy đến giờ không thấy ai, em hướng ánh mắt ra cửa, nhìn thấy tôi, đôi mắt dưng dưng. Tôi tiến vào chào bà và mọi người trong phòng.
Em khóc to hơn rồi dúi đầu vào người tôi. Tôi giật mình vì không nghĩ chỗ đông người thế mà em lại như ôm vào. Tôi ôm em vào lòng, đến khi chợt bừng tỉnh ra thì em mới ngẩng lên, tay lau nước mắt trong gương mặt ngại ngùng.
Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn quanh, ai cũng nhìn chúng tôi, nhất là mợ của em.
– Lúc mợ đi xe cùng cậu T đã ngờ ngợ rồi, không ngờ mày giấu cả nhà đấy Hoa.
– Dạ cháu có giấu đâu, chỉ là chưa nói thôi mà.
Em ngại ngùng giới thiệu tôi. Sau khi chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe của bà, tôi và em được mợ cho phép đi về nghỉ ngơi.
Đi đến chân cầu thang em vẫn khoác tay tôi. Em bảo em không ngờ tôi lại có mặt ở đây lúc này.
– Sao anh lên không báo với em một câu?
– Anh lo cho em, với lại muốn làm em bất ngờ chút.
Tôi đưa em đến một quán ăn, gọi cho em những đồ dễ ăn, vì tôi biết em mệt nên chỉ ăn được những món nhẹ nhàng. Ngồi nói đủ thứ chuyện với nhau. Nhìn em rất mệt mỏi, nhưng khóe mắt lại vui lạ thường.
Bỗng em hỏi tôi.
– Sếp Dũng thế nào rồi anh?
– Không có gì em, sếp ít đến công ty hơn thôi.
– Em tính lên công ty sẽ bảo với anh không làm cho sếp nữa?
Tôi ngạc nhiên…
– Ủa sao em lại bảo thế? Có vấn đề gì à?
– Vâng. Nhưng việc này anh phải nghe em kỹ, em cũng không chắc lắm, nhưng em thấy sếp không đáng tin.
– Anh làm với sếp bao năm, sao lại không đáng tin?
– Anh biết lô máy bị lỗi đó do ai không?
– Thì do đơn vị cung cấp.
– Không đâu, làm gì mà họ dám tự ý thay đổi chi tiết, trừ khi có người đứng sau.
– Lô này anh đàm phán, chẳng lẽ.
– Em định nói với anh hôm anh về, nhưng bà ốm nên em phải về luôn, định lên nói chuyện với anh. Em cũng muốn tìm thêm chứng cứ cho xác thực.
Tôi trầm ngâm hẳn, trong đầu trống rỗng, thực tế vừa rồi tôi suýt trải qua đại họa, nếu bị kiện, có lẽ tôi không thiếu phần trách nhiệm lớn ở đây.