Con đường bá chủ - Quyển 12
Chương 214
Tội Nguyền Vực…
Đây là một địa vực có diện tích lớn nằm ở phía nam Đông Vực, bất quá mặc dù diện tích mênh mông, hoàn cảnh không tồi nhưng lại chẳng có bất kỳ một thế lực nào trú ngụ.
Bởi lẽ giống như Cao Xương, Tội Nguyền Vực cũng là một nơi tập hợp số lượng lớn Tội Nguyền Sinh Vật có hình thù ghê rợn, linh trí không còn, tính cách cuồng bạo hiếu chiến.
Nhóm Tội Nguyền Sinh Vật này bị hạn chế không thể rời khỏi phạm vi của Tội Nguyền Vực, tương truyền một khi dám bước khỏi giới hạn, cơ thể bọn chúng sẽ cuồn cuộn bóc cháy, sau đó hóa thành tro tàn.
Khác biệt ở chỗ, Tội Nguyền Sinh Vật ở Cao Xương Bình Nguyên thì tương truyền là một chủng tộc thượng cổ vì đắc tội với Cấm Kỵ cường giả tinh thông nguyền rủa, từ đó bị đại năng Cấm Kỵ nguyền rủa toàn tộc, hóa thành Tội Nguyền Sinh Vật.
Trong khi đó tu sĩ ở Đông Vực chẳng tìm hiểu được nguyên nhân sâu xa hình thành nên Tội Nguyền Vực, thay vào đó là nhiều loại suy đoán khác nhau, bất quá vẫn chưa ai kết luận cũng như chứng minh được hư thực.
Ngay cả từ ghi chép cổ xưa nhất của Đông Vực cũng đã ghi rằng Tội Nguyền Vựa tồn tại từ trước đó.
Có người nói Tội Nguyền Vực hình thành giống như Cao Xương Bình Nguyên, cũng là bị Cấm Kỵ nguyền rủa.
Cũng có người nói Tội Nguyền Sinh Vật ở Tội Nguyền Vực từ khi khai thiên lập địa vốn dĩ đã như thế, bọn nó là do hoàn cảnh đặc thù của thiên địa tạo ra, không do bất cứ nguyên nhân nào.
Lại có kẻ cho rằng Tội Nguyền Sinh Vật trong Tội Nguyền Vực vì vi phạm nặng nề vào một quy tắc nào đó của Nguyên Giới, bị thiên đạo trừng phạt hóa thành như vậy.
Tóm lại chẳng ai hiểu rõ nguyên nhân vì sao… mà cũng chẳng có ai muốn phí công sức ngược dòng tìm hiểu chuyện không mang đến lợi ích gì cho mình.
Nhưng bất kể là nguyên nhân nào hình thành nên Tội Nguyền Vực, thì đám Tội Nguyền Sinh Vật tồn tại ở bên dưới cũng trở thành đối tượng thí luyện của vô số tu sĩ ở Đông Vực này.
Bọn hắn tìm đến Tội Nguyền Vực, dốc sức chiến đấu với Tội Nguyền Sinh Vật để gia tăng kinh nghiệm thực chiến, một khi đã bị quá nhiều Tội Nguyền Sinh Vật vây công, chỉ cần lao ra khỏi phạm vi của Tội Nguyền Vực là thành công thoát hiểm.
Thân ảnh Lạc Nam và Tiểu Tinh hiện ra, nhìn lấy Tội Nguyền Vực như một thung lũng đen kịch sâu không thấy đáy trước mặt mình, lẩm bẩm nói:
“Dương Anh hình như đang ở bên dưới, nữ nhân này cũng rất can đảm, chạy đi tìm một đám quái vật ghê tởm lịch luyện.”
Ra hiệu Tiểu Tinh hóa thành con thú nhỏ nhảy lên vai mình, Lạc Nam sử dụng áo yếm của Bích Tiêu che đậy mọi khí tức, nhẹ như lông hồng thả người rơi xuống thung lũng đen kịch.
Óng tay áo tung bay, hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám đã từ cơ thể hắn phân tán bốn phương tám hướng, hòa nhập vào không gian bắt đầu tìm kiếm.
Sau khi đột phá Thánh Vương, mọi phương diện của Lạc Nam đều gia tăng, bao gồm cả số lượng Xích Nha Hắc Ám mà hắn có thể điều động cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Mà tầm quan sát của đám Xích Nha Hắc Ám cũng xa hơn, đó là chưa kể mắt của chúng nó được kết nối với Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.
Có thể nói Lạc Nam là một máy quét cực kỳ khủng bố, ngay cả thần thức của Thánh Đế Viên Mãn cũng không thể bao quát rộng được như hắn khi thả ra Xích Nha Hắc Ám, đương nhiên không sánh bằng Chí Tôn.
Thần thức của Chí Tôn bình thường đã rất khủng, nếu sử dụng Chí Tôn Pháp Tướng để phóng thích thần thức, Lạc Nam càng không thể sánh bằng.
Tội Nguyền Vực này vậy mà rất lớn, dù đã có Xích Nha Hắc Ám hỗ trợ, hắn vẫn mất đến ba ngày thời gian mới tìm ra động tĩnh chiến đấu.
Không hề do dự, Thiên Địa Vô Cực triển khai, thân thể như lưu tinh lao vọt.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Từ phía xa, trong bóng đêm đen kịch, Lạc Nam đã phát hiện bóng dáng của một đám sinh vật khổng lồ đang vây công kẻ nào đó.
“Ồ, hình thù khác biệt à?” Lạc Nam có chút kinh ngạc.
Bởi vì đám sinh vật này không có hình dạng cự nhân cụt đầu toàn thân lúc nhúc giòi bọ như Tội Nguyền Sinh Vật chỉ có thể chạy dưới đất như ở Cao Xương Bình Nguyên, ngược lại hình thù của chúng vô cùng khác biệt.
Bọn chúng như những bộ xương khô khổng lồ có màu đen kịch xiêu vẹo, sau lưng mọc ra đôi cốt cánh giúp chúng có khả năng bay lượn, cái đầu lâu dữ tợn hừng hực hỏa diễm thiêu đốt.
Nhìn thì cũng rất ghê gớm nhưng không khiến người khác kinh tởm như cái đám ở Cao Xương Bình Nguyên.
Điểm đặc sắc khiến Lạc Nam chú ý nhất chính là ở bên trong khung xương chằn chịt của bọn chúng có một viên Hắc Ngọc lấp lóe u quang, nhìn thần bí và huyễn lệ cực kỳ trái ngược vẻ ngoài dữ tợn xấu xí.
Dựa vào kiến thức của Lạc Nam, hắn vậy mà vô pháp nhìn ra mấy viên Hắc Ngọc đó là thứ gì, không phải nguyên liệu luyện đan mà cũng chẳng phải nguyên liệu luyện khí, nhưng dường như chính những viên Hắc Ngọc này là thứ để Tội Nguyền Sinh Vật hoạt động.
OE… OA… HU… OA…
Đến gần nơi xảy ra chiến đấu, tiếng thét từ đám Tội Nguyền Sinh Vật rốt cuộc truyền vào tai Lạc Nam, điều này khiến hắn càng thêm tấm tắt xưng kỳ, cái đám này hình thể thì khổng lồ như những thanh đại thụ to lớn nhưng thanh âm phát ra lại nhỏ như tiếng khóc trẻ con, một đám quái vật xấu xí thô to có tiếng khóc giống đứa trẻ thật sự làm người ta rợn cả tóc gái, nhất là ở giữa thung lũng không có ánh sáng chiếu vào như nơi này.
Bất quá nói gì thì nói, cuối cùng hắn cũng tìm thấy người cần tìm.
Ở giữa đám sinh vật khổng lồ là một thân ảnh cũng khổng lồ không kém…
Đó là Pháp Tướng dáng vóc nữ nhân có màu trắng như bạch ngọc đúc thành, ngũ quan oai hùng lẫm liệt, khoác ngân sắc chiến giáp, hai tay cầm một đôi đại chùy đầy gai góc, cưỡi bên trên một con bạch tượng to lớn thần tuấn.
“Pháp tướng cũng có tọa kỵ à?” Lạc Nam chép chép miệng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Pháp Tướng cưỡi voi rừng, xem ra cũng là một phần của pháp tướng.
Trên bả vai của Pháp Tướng là một nữ nhân mặc trang phục kỳ lạ đang đứng…
Không giống với những bộ váy dài, cung trang hay sườn xám thường thấy, nữ nhân này khoác trên người bộ y phục thanh thoát màu trắng được vẽ lên những họa tiết lộng lẫy của các loại hoa rừng cực kỳ bắt mắt, giống như một loại trang phục của những dân tộc thiểu số nào đó, phần vải không liền mạch, có một khoảng hở nơi giữa bụng để lộ vòng eo nhỏ gọn săn chắc và cái lỗ rốn đính ngọc bích óng ánh.
Vẻ đẹp của nàng cũng cực kỳ đặc biệt, làn da có màu sắc như bánh mật, sở hữu đôi mắt đen thăm thẳm hút hồn, viền mắt kẻ đen tuyền, chân mày như liễu, sóng mũi cao và thẳng tắp, nổi bật nhất là đôi môi dày màu hồng nâu, mang đến cảm giác dã tính khó thuần nhưng nồng nàn quyến rũ.
Chính là Dương Anh.
Lúc này Dương Anh hiển nhiên không phát hiện ra được có người đến gần, nàng vẫn luôn ở trạng thái tập trung cao độ thống ngự Pháp Tướng đại chiến với quần thể Tội Nguyền Sinh Vật.
Tọa kỵ voi rừng ỷ vào hình thể to lớn kiên cố liên tục húc mạnh về phía trước, pháp tướng bên trên thì huy động song chùy khổng lồ đập nện không ngừng, mỗi một chùy nện ra đều được gia cố Chiến Thế, Sát Thế và cả Chùy Thế, tạo thành một cái cối xoay thịt khổng lồ nghiền nát Tội Nguyền Sinh Vật, từng loại Thế của nàng do hàng trăm tầng vực tạo thành, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, chẳng trách có thể khiến tam nữ Lãnh Vận Du cảm thấy khó chơi, chiến lực của Dương Anh cũng thuộc hàng nổi bật, nếu không đột phá Thánh Đế ngang bằng đẳng cấp, mấy nữ khó mà địch nổi.
RĂNG RẮC…
Tội Nguyền Sinh Vật bị Pháp Tướng của Dương Anh nghiền thành xương vụn, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam, xương cốt của chúng nó một lần nữa láp ráp lại giống như ban đầu, tiếp tục tấn công từ bốn phương tám hướng, vô cùng thô bạo.
“Hả? Bọn này còn có khả năng phục sinh?” Lạc Nam ngoài ý muốn, bắt dầu đánh giá cẩn thận hơn.
Hắn phát hiện những Tội Nguyền Sinh Vật khi bị đập nát, viên Hắc Ngọc sẽ tỏa ra lực lượng khiến những mảnh vụn hợp lại như ban đầu.
Mà Dương Anh hiển nhiên cũng đã sớm biết việc này, nàng không có chút nao núng, điều động Pháp Tướng nâng cao song chùy, cường lực nện thẳng xuống một tôn Tội Nguyền Sinh Vật, lực đạo mạnh mẽ đến mức chấn nát viên Hắc Ngục ở bên trong.
RĂNG RẮC…
Khi Hắc Ngọc vỡ nát, Tội Nguyền Sinh Vật mới thật sự chết đi, hóa thành tro cốt.
“Đám Hắc Ngọc này rốt cuộc là cái quỷ gì thế?” Lạc Nam không hiểu.
“Đám Hắc Ngọc mới là Tội Nguyền Sinh Vật, khung xương bên ngoài chỉ là công cụ của chúng mà thôi.” Kim Nhi hiếm thấy tiết lộ cho hắn một chút thông tin.
“Hắc Ngọc là Tội Nguyền Sinh Vật?” Lạc Nam trợn mắt há mồm, vậy hóa ra tiếng kêu nhỏ bé như trẻ con khóc lóc là do Hắc Ngọc phát ra chứ không phải do khung xương khổng lồ, chẳng trách âm thanh tỷ lệ nghịch với kích thước cơ thể.
Nếu Hắc Ngọc là Tội Nguyền Sinh Vật, vậy chính chúng nó mới là thứ không thể rời khỏi Tội Nguyền Vực, một khi xuất hiện ở bên ngoài sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Thế gian quả nhiên không thiếu cái lạ nha…
Lạc Nam thử lấy ra Gương Dị Chủng chiếu vào Hắc Ngọc, đáng tiếc Gương Dị Chủng chẳng có chút phản ứng nào, hiển nhiên đám Hắc Ngọc không phải là Thiên Địa Dị Chủng.
Hắn lắc lắc đầu, cũng chỉ muốn xem thử một phen mà thôi, đem Gương Dị Chủng thu vào, bắt đầu quan sát Dương Anh biểu hiện.
Càng xem Lạc Nam càng hài lòng, Dương Anh này khiến hắn liên tưởng đến phong thái của mấy nữ Âu Dương Thương Lan, Thủy Nương Khanh hay Lạc Sương… các nàng đều có phẩm chất của một chiến tướng, mặt không đổi sắc.
Dù số lượng Tội Nguyền Sinh Vật kéo đến ngày càng nhiều, trong số đó đã có một vài con tu vi vượt qua Dương Anh, nàng vẫn bình tĩnh lấy ra Song Chùy, cùng Pháp Tướng của mình một trước một sau, lưng quay vào nhau phối hợp chiến đấu.
Càng đánh càng tiến bộ, công kích chuẩn xác và khống chế lực hợp lý hơn, chẳng những đánh nát khung xương bên ngoài mà còn nghiền vỡ cả Hắc Ngọc bên trong chỉ với mỗi lần vung chùy.
Nói đến đây cũng là lần hiếm hoi Lạc Nam chứng kiến nữ nhân tuyệt sắc dùng loại vũ khí có phần táo bạo, thô nặng như chùy làm vũ khí, Băng Linh Nhi dùng chiến phủ hay Cự Mỵ Anh dùng thuẫn đã là hiếm thấy lắm rồi, đa phần thường sử dụng các vũ khí tinh mỹ như đao kiếm hay các vũ khí thanh thoát linh hoạt như thương hoặc mâu mà thôi.
Tuy rằng Huyết Hàn Lệ cũng dùng Thực Không Huyết Chùy, nhưng nó chỉ có một thanh, hơn nữa còn thuộc loại Chùy có kích thước vừa phải cầm bằng một tay, không ngoại cỡ đến mức như đôi song chùy mà Dương Anh sử dụng.
Bỗng nhiên Lạc Nam nhíu nhíu mày, Xích Nha Hắc Ám quan sát được có không ít thân ảnh lặng lẽ xâm nhập vào Tội Nguyền Vực.
Lúc này một khối Truyền Âm Ngọc trong người Lạc Nam rung lên, hắn vội vàng lấy ra, nó chính là tín vật mà Ngọc Phù Dung giao cho hắn, không biết nàng liên lạc làm gì.
Hồn lực truyền vào, Lạc Nam nhỏ giọng thầm thì: “Phù Dung tỷ tỷ, ta nghe đây.”
Từ trong Truyền Âm Ngọc, thanh âm nghiêm nghị của Ngọc Phù Dung truyền ra: “Ta vừa lấy được tin tức quan trọng, không ít thiên tài hàng đầu của các thế lực muốn hợp sức đối phó Dương Anh, loại bỏ bớt đối thủ ở vòng tiếp theo của Tứ Phương Quyết Đấu.”
“Cái gì?” Lạc Nam cau mày: “Bọn hắn dàm làm như thế sao?”
“Bọn hắn có thế lực chống lưng, lại thêm sức hấp dẫn của danh ngạch đến Trung Châu nên không chuyện gì không dám làm.” Ngọc Phù Dung hồi đáp:
“Nếu Dương Anh là người đệ cần tìm, hãy nghĩ cách cứu nàng.”
Lạc Nam biểu hiện lo lắng hỏi: “Vậy còn Liên Âm Tông thì sao? Chẳng may bọn hắn cũng nhắm vào Liên Âm Tông để loại bỏ Tam Hoa Tinh?”
“Cái này đệ yên tâm, hiện tại chúng ta ở Trung Đông Động Thiên huyên náo đông đúc, bọn hắn sẽ không dám công khai ra tay giữa thanh thiên bạch nhật.” Ngọc Phù Dung tự tin nói.
“Đệ biết rồi, đa tạ tỷ.” Lạc Nam gật đầu, đem Truyền Âm Ngọc thu vào.
Ánh mắt hắn lấp lóe, nghĩ cũng đúng thôi… các thế lực không có lý do gì để đứng ra bảo vệ Dương Anh, ngược lại nhân cơ hội nàng rời khỏi Trung Đông Động Thiên đến nơi hẻo lánh, loại bỏ một đối thủ cạnh tranh cũng là việc nên làm.
Đến thời điểm Tứ Phương Quyết Đấu bắt đầu, Dương Anh không xuất hiện xem như mất quyền tham gia.
Nghĩ đến đây Lạc Nam cũng không vội, hắn muốn án binh bất động xem thử có bao nhiêu kẻ muốn động thủ với Dương Anh, cũng muốn xem thử nàng sẽ ứng đối như thế nào, có làm mất mặt Đông Hoa Cung hay không.
Chỉ bất quá phạm vi Tội Nguyền Vựa thật sự lớn, đám thiên tài kia cũng không có Xích Nha Hắc Ám như Lạc Nam vì vậy tìm đường có chút chậm, đã tận mấy ngày trôi qua bọn hắn vẫn chưa lần mò đến vị trí của Dương Anh.
Lạc Nam đợi riết mà chán ngáp một hơi, rốt cuộc nhịn không được bí mật sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời lên một tên nam tử, đem hắn dịch chuyển đến lân cận vị trí của nàng.
“Đáng giận, có Cung Chủ nào như ngươi không? Vậy mà dẫn địch nhân đến đánh đệ tử nhà mình.” Kim Nhi nhìn thấy chướng mắt.
Lạc Nam cười khan vuốt vuốt mũi, hắn cũng thấy mình có chút xấu xa.
Tên nam tử kia thì lại tròn xoe mắt, chẳng hiểu vì sao mình đột nhiên phát hiện mục tiêu cần tìm.
Bất quá bởi vì trong bóng tối khó xác định hư thực, hắn cũng chẳng có cảm giác mình vừa bị dịch chuyển, chỉ cho rằng tình cờ may mắn mà thôi.
Bên môi nở ra nụ cười tà ác, nam tử liền lấy ra Truyền Âm Ngọc:
“Đã phát hiện Dương Anh, lập tức tập hợp!”