Con đường bá chủ - Quyển 12
Chương 213
Như đã nói, Càn Quân là kẻ duy nhất không phải người thân của Lạc Nam biết được thân phận của Lạc Tư Tình, hắn giống như một quả bom nổ chậm có thể tiết lộ tin tức này bất cứ lúc nào…
Vậy nên khi có cơ hội, Lạc Nam luôn muốn làm thịt Càn Quân.
Lúc này tình cờ gặp được Càn Quân ở nơi bí mật này, bên cạnh chỉ có một người duy nhất là Nhược Sương, không có sư phụ Chí Tôn đi theo bảo kê, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Lạc Nam mặc kệ Nhược Sương có phải đệ tử của Đông Hoa Cung hay không, cũng mặc kệ sư phụ của Càn Quân rốt cuộc là ai, hắn muốn tiêu diệt Càn Quân rồi mọi chuyện tính sau.
Ý niệm vừa động, Hắc Ám Vĩnh Kiếp cùng Tỏa Thiên Hắc Ám được Bất Hủ Kinh Văn gia cố cuồn cuộn tiến ra, phong tỏa toàn bộ mật thất bí mật.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhược Sương và Càn Quân biến sắc.
Lạc Nam cũng không muốn hiện thân, hắn tiếp tục dựa vào khả năng ẩn thân của áo yếm Bích Tiêu hành động, sử dụng Tỏa Thiên Hắc Ám là đề phòng Càn Quân có thủ đoạn nào đó trốn chạy mà thôi.
Như u linh vô hình vô ảnh, Lạc Nam đã tốc biến đến bên cạnh Càn Quân, Bá Lực bùng phát, 200 hành tinh xoay tròn cung cấp sức mạnh, một quyền kinh thiên động địa đấm thẳng vào đầu hắn.
Càn Quân dù sao cũng là Thánh Đế Sơ Kỳ cường giả, tuy không nhìn thấy đối thủ xuất kích, nhưng hắn cũng cảm giác được nguy hiểm.
Lôi Thánh Đế Lực cuồn cuộn bao trùm quanh thân, hóa thành một bộ Lôi Giáp bảo vệ toàn bộ từ đầu đến chân, không kịp thi triển công kích chống lại nên chỉ có thể phòng thủ.
ĐÙNG.
RĂNG RẮC…
Một quyền của Lạc Nam quá mức khủng bố, vậy mà đấm nát cả Lôi Giáp vừa được Càn Quân tạo thành.
Sau khi đột phá Thánh Vương, chiến lực của hắn hiển nhiên đã ở một cấp bậc mới.
Bất quá mặc dù phá được Lôi Giáp, nó vẫn thành công cứu được Càn Quân một mạng, hắn chỉ bị lực phản chấn đánh bay vào thành vách Tử Giới, ngoài ra không có nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ bất quá Lạc Nam không có ý định cứ như vậy bỏ qua, Dò Thám Tương Lai vẫn luôn triển khai, Càn Quân vừa mới văng đi thì trong lòng bàn tay của hắn đã ngưng tụ Bá Lực Chưởng toàn lực bắn ra, công kích mang tính hủy diệt.
“Loại lực lượng kỳ lạ này? Khốn kiếp! Ngươi là súc sinh Lạc Nam!” Càn Quân chứng kiến Bá Lực Chưởng bắn về phía mình, phẫn nộ gầm lên một tiếng như lệ quỷ.
Bá Lực là lực lượng quá độc đáo và đặc thù, Càn Quân không ít lần nhìn thấy Lạc Nam sử dụng Bá Lực, làm sao có thể không nhận ra thân phận của kẻ đang ẩn thân tập kích mình?
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ Lạc Nam sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa vừa nhìn thấy mình đã sát khí ngập trời, ra tay như cuồng phong bạo vũ.
“Bí Thuật – Tinh Huyết Hóa Lôi!”
Biết bản thân khó thể chống lại Lạc Nam, Càn Quân lập tức thi triển Bí Thuật, thiêu đốt tinh huyết của bản thân hóa thành Lôi Thánh Đế Lực, đem tu vi của bản thân từ Thánh Đế Trung Kỳ nhảy vọt lên tiểu cảnh giới là Thánh Đế Hậu Kỳ.
Tu vi gia tăng, Càn Quân trong tay hình thành một đôi Song Lôi Trảo, cuồng bạo đem Bá Lực Chưởng của Lạc Nam xé nát.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, con hàng này không hổ từng là người đứng đầu cả một Đế Quốc, thủ đoạn chiến đấu thật nhiều.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vậy mà cả gan công kích Càn Phi sư đệ?” Nhược Sương cũng phẫn nộ vô cùng, có kẻ bí mật tiến vào địa bàn của mình, công khai muốn giết sư đệ của mình, bất kỳ ai cũng cảm thấy tức giận.
Nàng bắt đầu kết ấn, giữa vầng trán hiện lên một bông hoa tuyết, thánh thót quát lên:
“Thế Giới Của Tuyết!”
Vù vù vù vù…
Băng Thánh Lực cuồn cuộn phun trào, hóa thành vô số bông tuyết ngập tràn không gian.
Những bông tuyết này rơi rụng khắp nơi, chạm vào cơ thể đang tàng hình của Lạc Nam buộc vị trí hắn đang đứng phải lộ diện.
“Nữ nhân này cũng thông minh đấy.” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, dù sao thì áo yếm của Bích Tiêu chỉ giúp hắn tàng hình chứ không thật sự biến mất, bất cứ thứ gì chạm vào hắn đều có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, những bông hoa tuyết rơi lên cơ thể hắn cũng vậy.
Nếu đã không thể tiếp tục ẩn mình, Lạc Nam cũng đích thân lộ diện, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm Càn Quân cười gằn:
“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”
Thời Gian Chi Lực và Không Gian Chi Lực toàn diện kích hoạt, Lạc Nam đem tốc độ của mình gia tăng hàng trăm lần, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, một lần nữa đã xuất hiện trước mặt Càn Quân.
Oanh Thiên Tổ Phù, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, 200 hành tinh xoay tròn, 17 vị Pháp Tướng cùng lúc mở mắt.
Lạc Nam không muốn cho Càn Quân bất cứ cơ hội sống sót nào, vừa ra tay chính là tuyệt diệt.
“Không thể nào!?”
Cảm nhận được sức mạnh hoang đường đến từ Lạc Nam, gương mặt xinh đẹp của Nhược Sương trắng bệch, hai mắt mãnh liệt co lại mang theo vẻ khó tin.
Nam nhân này quá trẻ tuổi, chiến lực vì sao nghịch thiên đến như vậy?
Bất quá nàng cũng không muốn trơ mắt nhìn sư đệ bị giết, ở phía sau triệu hoán một tôn Pháp Tướng khổng lồ.
Đó là một vị Nữ Pháp Tướng toàn thân do Băng Đế Lực đúc thành, tinh xảo lộng lẫy, thân mặc băng giáp, đôi tay cầm một thanh Băng Thương.
300 tầng Thương Vực mở ra tụ thành Thương Thế, một thương hung hăng đâm từ phía sau Lạc Nam.
“Nữ nhân này phiền toái quá.”
Lạc Nam trực tiếp phất óng tay áo.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Ba vị U Hồn Nô Lệ của hắn đã tiến ra, tất cả đều là Thánh Đế, sở hữu một phần hai chiến lực so với hồi còn sống.
Bất quá như vậy cũng đủ ngăn chặn một Thánh Đế Sơ Kỳ như Nhược Sương rồi, dù sao thì bọn hắn khi còn sống đều là lão quái kinh nghiệm đầy mình.
“Đáng hận…” Nhược Sương thấy ba tên U Hồn chặn đứng thế công từ Pháp Tướng của mình mà giận dữ mắng.
Nói thì dài dòng, Lạc Nam lúc này đã phát động thế công.
Toàn bộ sức mạnh hội tụ vào một quyền, không cần Vực và Thế vẫn có thể nhấn chìm chiến ý của Càn Quân.
Quá mạnh… vì sao một Thánh Vương lại có thể phát ra thứ công kích mạnh mẽ như thế này được hả?
Vẻ mặt của Càn Quân đầu tiên là sợ hãi, theo sau đó là lạnh lùng và oán độc:
“Lạc Nam, ngươi cứ đắc ý một thời gian nữa đi!”
“Cuồng Thú Quyền!”
Đáp lại hắn chính là thanh âm vạn thú gào thét kèm theo một quyền toàn lực của Lạc Nam.
ĐÙNG.
Cơ thể Càn Quân sụp đổ, ầm ầm vỡ tan, bị nghiền nát triệt để.
Lạc Nam ánh mắt híp lại, chứng kiến Càn Quân hóa thành vô số vụn băng bay loạn tứ tán, một cảm giác phẫn nộ dâng lên trong lòng, nhịn không được gầm lên:
“Không phải bản thể?”
Mà Nhược Sương cũng ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh tượng này, mồ hôi lạnh phủ đầy trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Thì ra là Tuyết Linh Phân Thân của sư phụ, xem ra sư phụ đã sử dụng lên người sư đệ, ngay cả ta cũng bị qua mặt rồi.”
Lạc Nam biểu lộ âm trầm, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn sang Nhược Sương.
Rõ ràng vừa rồi Càn Quân có cả sự dao động của Linh Hồn chẳng khác nào một người sống hàng thật giá thật, kết quả cuối cùng đó lại không phải bản thể của hắn.
Đó chắc chắn là một loại thủ đoạn cường đại của Chí Tôn, cho nên ngay cả Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng chẳng phát hiện thật giả.
Nhiều lần không giết được tên khốn kiếp này, Lạc Nam làm sao có thể không phẫn nộ?
Hắn phất tay ra hiệu đám U Hồn Nô Lệ dừng lại thế công, nữ nhân này một mình giao chiến ba U Hồn Nô Lệ mà không rơi vào thế hạ phong, chiến lực rất khá.
“Ngươi bám theo ta tiến vào đây?” Nhược Sương lạnh lùng trong trẻo hỏi.
“Tại sao không nghĩ là ta theo Càn Quân?” Lạc Nam chậm rãi hỏi.
“Đó là sư đệ Càn Phi của ta.” Nhược Sương nhấn mạnh.
“Hắn là Càn Quân, Càn Phi là nhi tử của hắn… đã bị hắn đoạt xác.” Lạc Nam hừ một tiếng.
“Vô lý, nếu là đoạt xác, chắc chắn không thể qua mắt được sư phụ, ngươi đừng yêu ngôn hoặc chúng.” Nhược Sương hiển nhiên không tin lời của Lạc Nam.
Cũng bởi vì phân thân Càn Quân vừa từ chỗ sư phụ truyền tống đến nên nàng không cho rằng Lạc Nam sẽ bám theo Càn Quân tiến vào nơi này, vì sư phụ sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn, chắc chắn là hắn bám theo phía sau nàng.
“Nói cho ta biết, sư phụ các ngươi là ai? Đến từ thế lực nào?” Lạc Nam hỏi.
Nhược Sương ánh mắt khinh bỉ quay mặt sang nơi khác, làm sao dễ dàng khai báo với địch nhân?
Thấy thái độ của Nhược Sương, Lạc Nam nhếch miệng cười tà:
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, ta có rất nhiều thủ đoạn khiến ngươi phải khai báo!”
“Haha, thích chém thích giết thì tùy.” Nhược Sương bất khuất cười lạnh.
Lạc Nam làm ra bộ mặt dâm dê: “Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng nghe nói sư phụ các ngươi có ý tác hợp, nếu lúc này ta chiếm lấy ngươi thì sao đây?”
“Ngươi… vô liêm sĩ.” Nhược Sương ánh mắt kinh tởm xem lấy hắn:
“Ta xem như bị chó cắn, cơ thể như một bộ túi da, có gì quan trọng?”
“Nhiếp Hồn!”
Lạc Nam mất kiên nhẫn, trực tiếp kích hoạt Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn toàn lực, khóa chặt ánh mắt của Nhược Sương, muốn khống chế nàng để điều tra chân tướng.
Ánh mắt của Nhược Sương dần dần trở nên mê mang, dần dần đồng tử không còn tiêu cự.
“Nói đi! Sư phụ của ngươi là ai? Thân phận thật sự của ngươi là gì?”
Giọng của Lạc Nam trầm thấp và thì thào.
Sắc mặt xinh đẹp của Nhược Sương vặn vẹo dữ dội, xuất hiện nét đấu tranh tâm lý, hai mắt liên tục lúc thì tỉnh lúc thì mê.
Nàng ôm đầu gào thét, bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái Nhiếp Hồn, nhìn Lạc Nam hờ hững nói:
“Giỏi thì giết ta đi!”
Lạc Nam ngoài ý muốn nhìn nữ nhân này, tuy rằng chiến lực không thể sánh bằng hắn nhưng ý chí và tâm cảnh của nàng lại cao vô cùng, vậy mà thoát khỏi trạng thái khống chế được thi triển bởi Chí Bảo như Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.
Tuy rằng tu vi Lạc Nam chưa đủ phát huy toàn lực của Chí Bảo, nhưng cũng không phải Thánh Đế Sơ Kỳ bình thường có thể thoát ra, chẳng trách có thể lọt vào 13 thiên tài hàng đầu Đông Vực.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Nhược Sương từ trong óng tay áo móc ra một khối ngọc bài, muốn ra sức bóp nát.
“Định Hồn!”
Lạc Nam đã sớm Dò Thám Tương Lai, làm sao có thể để nàng hành động?
Cơ thể Nhược Sương cứng đờ trong thoáng chốc, Tụ Lý Càn Khôn đã đem ngọc bài của nàng cướp đoạt vào óng tay áo.
Chính là ngọc bài có phong ấn công kích của Chí Tôn.
“Ngươi… trả lại cho ta!” Nhược Sương lấy lại tinh thần.
“Ở trước mặt ta tốt nhất đừng dùng chút tiểu thủ đoạn đó.” Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Ta và Càn Quân có ân oán cá nhân, chỉ cần ngươi khai báo thông tin ta cần, ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đừng tốn công vô ích, ngươi có giỏi thì giết ta, mật thất này do Băng Vĩnh Cửu tạo thành, ngay cả Chí Tôn cũng không thể phá nát, chỉ có ta là người duy nhất kích hoạt được Truyền Tống Trận rời đi.” Nhược Sương nhìn hắn điềm nhiên nói:
“Sư phụ ta rồi sẽ đuổi đến, ngươi cứ chờ đi!”
Lạc Nam nhíu nhíu mày…
Lúc này Hắc Ma Vệ không tiện sử dụng, hắn cũng không muốn đụng độ với Chí Tôn cường giả.
Đó là chưa kể bên ngoài là địa bàn của Nhược Sương, Tuyết Mộng Lâu có không ít Thánh Đế cường giả, ít nhất là một vị Thánh Đế Viên Mãn.
“Nếu ta biến ngươi thành U Hồn Nô Lệ, rồi ra lệnh cho ngươi thì sao?” Trong mắt Lạc Nam lóe lên vẻ lạnh lùng.
Nhược Sương run rẩy toàn thân, sắc mặt vừa mới đắc ý lập tức thoáng cái liền trắng bệch không còn chút máu.
Đúng vậy, hắn rõ ràng có khả năng thu phục U Hồn Nô Lệ, ba U Hồn Nô Lệ ở trước mặt là minh chứng rõ ràng nhất.
Đến lúc mình bị biến thành U Hồn Nô Lệ, sẽ ngoan ngoãn kích hoạt Truyền Tống Trận để hắn rời đi, thậm chí đem mọi tin tức báo cáo cho hắn.
“Ngươi là ác ma, ngươi sao có thể ác độc như vậy?” Nhược Sương giọng điệu rốt cuộc xuất hiện sự mất bình tĩnh.
“Hừ, nếu ta thật sự độc ác đã sớm thi hành điều đó với ngươi rồi.” Lạc Nam bất mãn nói:
“Suy cho cùng chúng ta không thù không oán, ta chỉ muốn giết Càn Quân mà thôi.”
“Hắn là Càn Phi.” Nhược Sương đính chính.
Lạc Nam thầm giận, rốt cuộc nhịn không nổi, hướng Thiên Cơ Lâu hạ lệnh:
“Ta muốn biết bí mật của Càn Quân!”
“KENG, tiêu tốn ba vạn Điểm Danh Vọng, dò xét thành công.” Hệ Thống vang lên thanh âm.
Lạc Nam khóe miệng co quắp, ba vạn Điểm Danh Vọng không phải con số ít, hắn vốn định để dành sử dụng Vòng Quay Danh Vọng a.
Hít sâu một hơi quan sát, Thiên Cơ Lâu cung cấp thông tin như sau: Khi Càn Phi vừa mới được sinh ra, Càn Quân Thánh Đế đã bí mật tách linh hồn của mình dung nhập vào linh hồn Càn Phi, cũng bởi vì linh hồn của Càn Quân quá mạnh dẫn đến linh hồn của Càn Phi bị tác động, trở nên ngu si đần độn từ khi vừa lọt lòng.
Theo thời gian Càn Phi lớn lên, linh hồn của Càn Quân tồn tại lâu ngày đã dung hợp một cách hoàn mỹ với linh hồn của Càn Phi, tuy hai mà một, giống một kẻ có hai nhân cách.
Vậy nên khi phần linh hồn của Càn Quân thức tỉnh, hắn giống như Càn Phi có được nhân cách và trí tuệ của Càn Quân mà thôi, không phải hiện tượng đoạt xác, vì vậy không thể điều tra và phát hiện theo cách bình thường.
“Móa nó, lão cẩu này thật độc ác, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha.” Lạc Nam thầm mắng một tiếng.
Chẳng trách sư phụ của Càn Quân không tin lời mình nói, bởi vì đồ đệ của nàng rõ ràng là Càn Phi, chẳng qua là có được trí tuệ và đầu óc của Càn Quân mà thôi, không có hiện tượng đoạt xác nào cả.
Lạc Nam liền đem chuyện này nói với Nhược Sương.
“Ngươi nói là thật?” Nhược Sương bán tính bán nghi nhìn hắn, nếu trạng thái của Càn Phi đúng như lời của người này nói, vậy thì quá mức đáng sợ.
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả, sư đồ các ngươi cẩn thận dẫn sói vào nhà.” Lạc Nam hờ hững đáp:
“Còn hiện tại đây là cơ hội duy nhất để ngươi thả ta ra nếu không muốn biến thành U Hồn Nô Lệ.”
“Được rồi!” Nhược Sương hít sâu một hơi, nàng cũng biết không còn cách nào khác ngoài lựa chọn thỏa hiệp.
Giả vờ như cái gì cũng không phát sinh, mở ra Truyền Tống Trận.
Lạc Nam một lần nữa tiến vào trạng thái tàng hình, nhanh chóng rời khỏi Tuyết Mộng Lâu.
Hắn không muốn phải chiến đấu với sư phụ của Càn Quân vào thời điểm này…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-12/
“Khả năng cao Nhược Sương không phải thành viên Đông Hoa Cung, bởi vì Đông Hoa Cung hiện nay không có Chí Tôn cường giả, hơn nữa lại càng không nhận nam đệ tử như Càn Quân…”
Lạc Nam vuốt cằm, vậy chín phần mười vị tán tu Dương Anh kia chính là thiên tài của Đông Hoa Cung.
Nghĩ đến đây hắn quyết tâm đi xem nàng một chuyến, dù sao thì đây là đệ tử dưới trướng của mình sau này, nên quan tâm khích lệ một phen trước khi người ta tham gia đại hội quan trọng cũng là điều nên làm.
Bất quá Dương Anh này cũng là nhân vật cần cù chăm chỉ, dựa theo tin tức của Liên Âm Tông cung cấp, tranh thủ còn vài tháng chuẩn bị trước khi tiến vào giai đoạn quan trọng, Dương Anh đã rời khỏi Trung Đông Động Thiên đi lịch luyện nhằm gia tăng chiến lực.
Triệu hồi Tiểu Tinh, Lạc Nam nhảy lên lưng nó thi triển Thời Không Môn biến mất dạng.