Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 67
Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại… toàn thân đau nhứt kịch liệt, ê ẩm như muốn rã rời.
Cũng khá lâu rồi hắn chưa trọng thương nặng đến mức như vậy.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện đang nằm trên một chiếc giường gỗ mộc mạc trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, xung quanh còn cất chứa không ít đao, kiếm, thuẫn, cung tên cũ kỹ…
Khắp toàn thân hắn cắm lít nha lít nhít các thanh kim châm, những thanh kim châm này vậy mà đang ra sức hút lấy Nguyên Khí để truyền vào cơ thể Lạc Nam, đẩy nhanh tốc độ khôi phục thương thế cho hắn.
“Được người cứu à? Người tốt ở khắp mọi nơi…” Lạc Nam âm thầm vui vẻ.
Đang định xoay người ngồi dậy, chợt cảm giác được có người đến gần, hắn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ hôn mê.
KẼO KẸT…
Cánh cửa có phần mục nát động đậy mở ra, một thân ảnh mang theo hương thơm thanh mát lén la lén lút chui vào.
“Là nữ nhân? Bất quá mùi hương này vì sao có chút quen thuộc?” Lạc Nam nghĩ bụng.
“Hả?” Nữ nhân thốt lên một tiếng kinh ngạc kèm theo khó tin lẩm bẩm:
“Vì sao hồi phục nhanh như vậy? Mới mấy ngày trước cả người còn nát bấy cơ mà…”
Theo suy đoán của nàng, thương thế của người này quá nặng, cả người gần như biến dạng, mặc dù nàng đã hỗ trợ châm cứu liệu thương nhưng cũng phải mất ít nhất ba năm để xương cốt lành lặn, da thịt phục hồi, mất đến chục năm mới có thể đứng lên di chuyển như bình thường.
Vậy mà chỉ trong vài ngày ngắn ngũi, cơ thể của hắn đã gần như bình thường trở lại, các vết thương cũng mờ nhạt không thấy.
“Thể Thánh Tôn Hậu Kỳ làm sao có khả năng phục hồi nhanh như thế nhỉ?” Nữ nhân đoán già đoán non.
Lạc Nam cười trộm đồng thời thầm khen y thuật của nữ nhân này cũng khá cao minh, chỉ cảm nhận cường độ cơ thể đã biết được tu vi Thể Tu của hắn.
Đúng là với một Thể Thánh Tôn thông thường thì tất cả đều khớp với suy nghĩ của nàng… đáng tiếc Lạc Nam là một quái vật với khả năng tự phục hồi viễn siêu thường nhân, chưa kể còn có Bất Tử Dịch Thủy ở trong đan điền luôn tự được luyện hóa.
Cho nên lúc này hắn đã bình phục tám phần mười, thậm chí đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
Đây mới là sự khủng bố nhất của Lạc Nam mà các địch nhân còn chưa nhận thức được.
Chỉ cần cho hắn một tia cơ hội đào tẩu, hắn sẽ khôi phục với tốc độ chóng mặt… toàn bộ công sức làm bị thương hắn dù nặng nề đến đâu cũng trở nên vô nghĩa.
Cảm nhận được một bàn tay mềm mại mát lạnh đặt lên trán mình, sau đó đặt lên lồng ngực của mình, mùi hương thoang thoảng dễ ngửi của nữ nhân pha lẫn mùi thảo dược làm Lạc Nam vô thức nhất trụ kình thiên.
Hắn giật mình, quên mất trước đó Bá Y đã bị Chí Tôn Độc Tuyền phá vỡ, đến khi tên to xác kia xuất hiện vẫn chưa kịp mặc lại y phục, toàn thân trần truồng.
“Xì… thật hung hăng…” Nữ nhân phi một ngụm, còn bạo dạng lấy tay đánh lên côn thịt cứng rắn của hắn một cái, nhu thanh nói:
“Mở mắt ra đi! Ta biết ngươi đã tỉnh đấy.”
Lạc Nam giật mình, nữ nhân này không thể xem thường, hắn dám chắc việc mình giả vờ hôn mê là cực kỳ cao minh, nếu không có thủ đoạn đặc biệt là không thể phát hiện được.
Hắn tiếp tục giả ngu nhắm mắt để thử nàng.
“Hừ, căn cứ vào trạng thái cơ thể của ngươi và nhịp thở của ngươi, dù thủ đoạn giả vờ của ngươi tài đến đâu cũng không thể giả được là ngươi đã tỉnh.” Nữ nhân bĩu môi nói.
“Bội phục bội phục, y thuật như thần a.” Lạc Nam tấm tắt khen ngợi, chậm rãi mở ra đôi mắt quan sát người đang ngồi bên cạnh mình.
Theo sau đó mắt của hắn liền tròn xoe, không dám tin thốt lên: “Sao lại là nàng? Tiểu muội muội?”
Trước mắt là thiếu nữ mặc thanh y, dung nhan yêu kiều ôn nhu, đôi mắt long lanh đen láy đầy lương thiện, bờ môi hồng nhuận chúm chím, toàn thân tỏa ra các loại hương thơm thảo dược làm thoải mái lòng người.
Lạc Nam từng gặp qua nàng một lần rồi…
Chính là thời điểm hắn tiến vào Trung Đông Động Thiên đụng độ một đám người nấm Độc Cô Tộc, chính là thiếu nữ này đã xuất hiện hòa giải.
Độc Cô Tộc khi đó gọi nàng là An Tiểu Thần Y, nhưng tên thật của nàng là An Tố Vấn.
“Hừ, ca ca ngươi còn dám nói?” An Tố Vấn nũng nịu hừ nói:
“Lần nào gặp ngươi cũng gây phiền toái, lần trước ngươi chọc vào đám Độc Cô Tộc, lần này ngươi lại cả người trọng thương, cũng may là gặp phải ta, bằng không đã bị đám lính canh giết chết rồi.”
“Lính canh? Chúng ta đang ở đâu đây?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Nơi này là kho quân dụng cũ của đám lính canh trong Lôi Đỉnh Cung của Đỉnh Lôi Chí Quốc.” An Tố Vấn hồi đáp:
“Tự tiện xâm nhập vào đây chính là tội chết, ca ca dưỡng thương đi rồi muội tìm cách đưa ngươi ra ngoài.”
Lạc Nam nhìn nàng thiên chân vô tà mà trong lòng ấm áp, thiếu nữ này thật là sở hữu một trái tim lương thiện, sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm để cứu một người không quen biết.
Như nhớ lại điều gì, hắn hiếu kỳ hỏi: “Lần trước muội ở Đông Vực vì sư phụ bận cứu trị cho một vị cường giả ở Đông Vực phải không?”
“Đúng vậy, sư phụ lần trước hỗ trợ Thần Xí Nga trị thương, bất quá thương thế của ngài ấy đã phục hồi, vì vậy liền dẫn ta đến nơi này.” An Tố Vấn vẫn thật thà biết gì nói đó:
“Nghe sư phụ nói có quan hệ với một đại nhân vật ở Đỉnh Lôi Chí Quốc.”
“Phốc!” Lạc Nam phun ra một ngụm, hoài nghi mình nghe lầm:
“Sư phụ của muội trị thương cho Thần Xí Nga?”
“Đúng nha.” An Tố Vấn gật gật đầu xác nhận.
Lạc Nam khóe môi co quắp, hắn từng tiếp xúc với Thần Xí Nga một lần, biết con chim cánh cụt to lớn này cực kỳ kiêu ngạo, cao cao tại thượng không gì sánh bằng.
Người đủ tư cách tiếp cận trị thương cho nó, y thuật chắc chắn khủng bố.
Chẳng trách sư phụ của An Tố Vấn được xưng là Thần Y.
Mà liên tưởng đến việc Huyền Lôi Đế Tôn truyền âm đã tìm được vị tỷ tỷ kết nghĩa có thể giúp Huyết Hàn Lệ đúc lại cơ thể…
“Sư phụ của muội là nữ nhân phải không?” Lạc Nam hỏi.
An Tố Vấn sùng bái nói: “Một mỹ nhân đó!”
Lạc Nam vỗ đùi, đã suy nghĩ thông suốt…
Sư phụ thần y của An Tố Vấn cũng là vị Chí Tôn Luyện Đan Sư mà Huyền Lôi Đế Tôn muốn nhờ vả, các nàng là tỷ muội kết nghĩa.
Hắn âm thầm nghiến răng, nếu biết trước như vậy thì thời điểm ở Đông Vực đã đề nghị An Tố Vấn nhờ vả sư phụ giúp đỡ rồi, cần gì phí công chạy ngược chạy xuôi đến tận bây giờ?
Bất quá khi đó hắn còn chưa dám nghĩ sư phụ của An Tố Vấn sẽ lợi hại như vậy.
“Thu hồi kim châm đi, chúng ta ra ngoài!”
Lạc Nam mỉm cười đứng lên, rút ra đám kim châm trả lại cho nàng.
“Muốn chết sao?” An Tố Vấn biến sắc:
“Gần đây cục diện Tây Châu đang rất hỗn loạn, nghe nói có cường giả đỉnh cao đại chiến, Đỉnh Lôi Chí Quốc phòng ngự sâm nghiêm, canh phòng cẩn thận, người ngoài xuất hiện bên trong hoàng cung lúc này sẽ bị xem là ý đồ bất chính, sẽ chết đấy.”
“Yên tâm đi! Ta có bằng hữu hỗ trợ.” Lạc Nam cười hắc hắc, trực tiếp kéo tay nàng bước ra ngoài.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Cửa phòng vừa mở, hàng loạt âm thanh vũ khí ngân vang chấn động.
Ánh sáng phản chiếu vào những lưỡi kiếm, lưỡi đao hết sức chói mắt.
“Tiếp đón rất chu đáo.” Lạc Nam mỉm cười gật gù.
An Tố Vấn như con mèo nhỏ bị dọa sợ trốn phía sau lưng hắn.
Bởi vì lúc này bao vây hai người là một đội quân hàng nghìn người, tu vi kém nhất cũng là Thánh Hoàng, người cầm đầu càng là một vị thống soái Thánh Đế Viên Mãn.
“Ngươi là ai? Mau buông ra An tiểu thư!” Vị thống soái gằn giọng quát:
“Lén lút xâm nhập Lôi Đỉnh Cung với mục đích gì?”
“Thống soái thúc thúc, hắn chỉ vô tình bị thương rồi lạc vào đây mà thôi, đừng trách tội hắn.” An Tố Vấn lấy can đảm thuyết phục:
“Ta sẽ khuyên hắn rời khỏi ngay lập tức!”
“An tiểu thư ngươi quá ngây thơ rất dễ bị kẻ gian lừa gạt, mau tránh ra để chúng ta bắt giữ phạm nhân, hắn có trong sạch hay không chỉ cần thẩm vấn là biết được, làm gì có kẻ bình thường nào tưởng chừng tàn phế lại phục hồi nhanh chóng như thế?” Thống soái hừ một tiếng, đồng thời liếc mắt ra hiệu.
XOẸT XOẸT.
Không gian phía sau Lạc Nam bất chợt hiện ra hai vị cường giả, bọn họ đem An Tố Vấn kéo lấy, ý đồ tách rời nàng ra khỏi Lạc Nam.
“Không muốn a…” An Tố Vấn gắt gao ôm chặt eo Lạc Nam không muốn tách rời.
Lạc Nam hừ một tiếng: “Nàng không muốn đi, các ngươi điếc sao?”
Thanh âm vừa dứt, Không Gian xung quanh hắn đã khóa lại chặt chẽ, hai vị cường giả ngay cả động đậy cũng không động được.
Bốp… bốp…
Lạc Nam vung ra hai bạt tay đem bọn hắn tát bay, răng môi lẫn lộn.
“Lớn mật!” Thống soái giận dữ, uy áp Thánh Đế Viên Mãn cuồn cuộn trấn áp xuống, không dám đích thân ra tay sợ làm thương tổn đến An Tố Vấn.
“Phiền phức quá!” Lạc Nam trực tiếp thi triển Trừng Mắt Mang Thai.
“AAAAA”
Cái bụng của thống soái phình to, hắn ôm bụng gào thét, đau đến mồ hôi lạnh xanh cả mặt, hạ bộ rơi xuống máu me đầm đìa.
Lạc Nam vận khởi âm ba công, Oanh Thiên Tổ Phù ầm ầm chấn động, Hồn Lực dồn nén, ngửa đầu thét dài:
“HUYỀN LÔI ĐẾ TÔN, LẠC NAM ĐÃ ĐẾN!”
“To gan, dám quát thẳng danh xưng của bệ hạ?” Một đám quân sĩ biến sắc, lập tức bạo phát thế công ép sát Lạc Nam.
“Hừ!”
Một thanh âm uy nghiêm bao phủ thiên địa Lôi Đỉnh Cung, lạnh lùng và trong trẻo:
“Tiểu tử thật biết cách gây sự, mau áp tải hắn vào đại điện diện kiến trẫm!”
Toàn trường rùng mình, đây chính là âm thanh của bệ hạ a.
Nam nhân thần bí này thật sự cùng bệ hạ quen biết?
Vị thống soái mặc dù đang ôm bụng tròn, đau đớn đến ruột gan lẫn lộn vẫn không dám lơ là, cung kính chắp tay lĩnh mệnh:
“Thần tuân chỉ!”
Nói xong, liền đích thân bước đến trước mặt Lạc Nam chắp tay: “Đắc tội rồi!”
Lạc Nam cười cười nhún vai, hai tay đặt lên đầu ra hiệu cứ tự nhiên.
Hắn đùa nghịch một trận, cũng nên cho Huyền Lôi Đế Tôn chút mặt mũi.
Dù sao thì lần này mình đến hoàn thành giao ước, cũng không phải đến để gây sự.
Trong ánh mắt tròn xoe không hiểu chớp chớp liên hồi của An Tố Vấn, Lạc Nam ngoan ngoãn bị áp tải dẫn đi, trước khi rời khỏi còn hướng nàng nháy mắt truyền âm:
“Đa tạ muội muội, lần sau ca sẽ có quà cho muội.”
An Tố Vấn gò má đỏ ửng, thầm mắng một tiếng vô lại.
Nàng ngây thơ nhưng không ngu xuẩn, cái tên này rõ ràng có quan hệ với người đứng đầu của Huyền Lôi Chí Quốc lại còn không chịu nói ngay từ đầu, xém chút dọa chết nàng.
“Thật là tên đáng ghét…”