Con đường bá chủ - Quyển 14

Chương 237



Phần 237

“Mời sư huynh đi cho, ta đang tập trung bế quan vào thời điểm mấu chốt.”

Lạc Long Nhi trong trẻo từ chối, nàng mặc dù chưa biết kẻ này muốn gặp mình làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành, không có hứng thú tiếp chuyện.

“Khà khà, vốn là định báo cho muội tình huống của tên Văn Lang kia, hắn đã rơi vào tay ta…” Xích Lệ cười xấu xa.

ẦM.

Cửa thạch thất bị thô bạo đẩy ra, Lạc Long Nhi sắc mặt lạnh lẽo như hàn băng:

“Ngươi đã làm gì hắn?”

Vừa chất vấn, tất cả đan điền trong cơ thể nàng đã sẵn sàng bạo phát cho một kích toàn lực.

“Muội hỏi hắn chẳng phải sẽ biết?” Xích Liệt đem một khối lệnh bài ném vào trong mật thất, sau đó nhanh chóng thi triển thân pháp rời đi.

Lạc Long Nhi nhận ra lệnh bài kia là Phá Đạo Lệnh, vội vàng tiến đến.

“Bất ngờ chưa tiểu Long Nhi?” Lạc Nam đột ngột từ trong lệnh bài nhảy ra cười nắc nẻ.

Mật thất đóng lại, Xích Lệ đứng ở bên ngoài nghiêm chỉnh canh gác.

“Ngươi…” Lạc Long Nhi nhìn biểu lộ trêu chọc và đắc ý của Lạc Nam, làm sao không hiểu rõ chuyện gì xảy ra?

Tên khốn này dám trêu chọc, lập tức là 300 đan điền vận chuyển hung hăng tung ra một đấm.

“Bạo lực nữ.” Lạc Nam giật nảy mình, lách người né tránh một quyền của nàng, sau đó nắm cánh tay của nàng thuận thế kéo nàng vào trong lòng mình.

Lạc Long Nhi nhất thời vừa giận vừa thẹn, dùng sức đẩy hắn.

Nhưng Lạc Nam lại mặt dày thổ khí vào vành tai nàng, hơi nóng của nam nhân trực tiếp khiến nàng rùng mình, toàn thân mềm nhũn.

Lạc Nam biết Lạc Long Nhi không phải tiểu thiếu nữ thẹn thùng có thể trêu chọc, làm quá mức sẽ khiến nàng phản cảm, vì vậy nghiêm chỉnh hỏi:

“Vừa rồi nàng lo lắng cho ta à?”

Hai người ngồi đến bên giường, Lạc Long Nhi vẫn có chút không quen ở trong lòng nam nhân, cứ cựa quậy.

“Ngoan, thời gian của chúng ta không nhiều…” Lạc Nam chân thành nói.

Lạc Long Nhi thoáng chốc thất thần, đúng vậy… hắn ở Đạo Địa còn nàng ở Đạo Hải, thời gian bên cạnh nhau quả thật sẽ bị hạn chế.

Hít sâu một hơi, nàng cố gắng giữ bình tĩnh trong lòng hắn.

Mà Lạc Nam cũng không trêu nàng, chỉ lẳng lặng ôm eo của giai nhân.

“Xích Lệ là bị làm sao?” Lạc Long Nhi hiếu kỳ hỏi, nàng biết tên Xích Lệ không phải loại người lương thiện, làm sao Lạc Nam có thể để hắn làm việc cho mình?

Lạc Nam mỉm cười, đem tất cả đầu đuôi kể lại một lần, bao gồm việc mình có phương pháp khiến Xích Lệ, Thuỷ Hàn và ba tên trưởng lão trung thành mà không sợ Thần Đạo Cảnh phát hiện.

Lạc Long Nhi nghe xong cũng chỉ biết thán phục, mặc dù đã sớm quen với việc tên nam nhân này luôn tạo ra kỳ tích nhưng mỗi một lần chứng kiến thủ đoạn của hắn đều khiến nàng bất ngờ.

“Cho nên sắp tới nàng cứ yên lòng phát triển ở Xích Bích Giáo này.” Lạc Nam ung dung nói:

“Có hai tên Thiếu Thần Tử và ba tên Trưởng Lão nâng đỡ, với năng lực của nàng sẽ làm nên đại sự.”

“Ngươi đã vì ta làm nhiều thứ như vậy, nếu ta còn không thể hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải quá mức vô dụng?” Lạc Long Nhi bờ môi có chút cong lên.

“Thế nàng có thưởng gì cho ta không?” Lạc Nam cười tủm tỉm.

“Ngươi muốn thứ gì?” Lạc Long Nhi nhíu mày, nàng không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, không biết hắn đang trêu đùa, còn cho rằng hắn muốn một loại vật phẩm nào đó.

Nào ngờ Lạc Nam chớp chớp mắt: “Hôn một cái chẳng hạn?”

“Ngươi có thể đứng đắn hay không?” Lạc Long Nhi khiển trách đánh lên ngực hắn.

Nhìn thấy nàng sơ hở là động tay động chân, Lạc Nam buồn bực nói:

“Ở cùng với vị hôn thê của mình, nàng muốn ta nói chính sự đến bao giờ?”

“Cái này…” Lạc Long Nhi cũng cảm thấy có phần không phải, nàng nhẹ cắn môi:

“Nhưng ta chưa quen như thế, từ trước đến nay giữa chúng ta chỉ có công việc…”

Lạc Nam nghĩ lại cũng đúng, mỗi lần gặp nàng đều bị mặt nạ quỷ cùng áo choàng đỏ rộng thùng thình ngăn cách, từ Nhất Thế Vũ Trụ đến tận Nguyên Giới… hắn mới chỉ được gặp dung mạo thật của nàng trong thời gian gần đây mà thôi.

Hai người mỗi lần gặp nhau đều là chiến đấu, đối địch, bàn chính sự…

Với tính cách của Lạc Long Nhi, đột ngột lại tương thân tương ái khiến nàng mất tự nhiên là dễ hiểu.

Không thể nóng vội được a.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam cười nói:

“Vậy nàng có nguyện ý cùng ta dạo chơi Đạo Hải một phen?”

“Ừm.” Lạc Long Nhi nhỏ giọng ừm một tiếng.

Đây chính là vị hôn phu của mình, nàng cũng không hy vọng quan hệ giữa hai người luôn cứng ngắc.

Mọi chuyện đơn giản, Lạc Nam và Lạc Long Nhi lại vào Phá Đạo Lệnh, để Xích Lệ mang hai người rời khỏi Xích Bích Giáo một chuyến.

Mật thất của Lạc Long Nhi đóng chặt, biết nàng là đối tượng của hai vị Thiếu Thần Tử nên cũng không ai dám đến làm phiền.

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-14/

Không lâu sau, một đôi nam nữ dắt tay dạo bước trên mặt biển.

Lạc Nam trên mặt là hình xăm che kín dung mạo, còn khuôn mặt tinh tế tỉ mỉ của Lạc Long Nhi cũng đã được một lớp lụa mỏng phủ lên.

Vừa dạo bước, hai người vừa tâm sự những chuyện đã trải qua…

Lạc Nam tự hào kể lại quá trình đem Ngũ Châu Tứ Vực biến thành Bá Chủ Lãnh Địa, gia nhập Độ Đạo Môn, trở thành đệ tử nồng cốt…

Còn Lạc Long Nhi cũng nói về việc nàng đã siêu thoát được thiên địa, nhập đạo theo phương pháp cao cấp nhất nhưng vẫn đang tạm thời che giấu đối với Xích Bích Giáo, chỉ thể hiện ra đối nghịch thiên địa mà thôi… nhưng dù là thế, nàng vẫn trở thành nữ thiên tài mới nổi, được cả hai vị Thiếu Thần Tử nhìn trúng.

“Ta ở Trung Châu tổ chức đại hôn, để tất cả hồng nhan tri kỷ và nữ nhân của mình danh phận trước sự chúc phúc của vô số sinh linh…” Lạc Nam có chút tiếc nuối thở dài:

“Chỉ là không có nàng trong đó.”

Lạc Long Nhi nhìn lấy hắn, thái độ nghiêm túc nói: “Thật ra ta không quá lưu ý đến việc đó, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ mặc lễ phục mà thành hôn… chỉ cần song phương hiểu vị trí của nhau trong lòng người nọ là đủ lắm rồi.”

Lạc Nam hiểu đây là lời thật lòng của nàng, Lạc Long Nhi không giống với nữ nhân bình thường, thậm chí còn không muốn lộ mặt trước đám đông.

“Đông Hoa tỷ tỷ đâu?” Lạc Long Nhi bất chợt hỏi, nàng còn nhớ Đông Hoa đã theo hắn vào Xích Bích Giáo.

“Nàng ấy ở cứ điểm chờ ta.” Lạc Nam mỉm cười nói, trong lòng cảm kích Đông Hoa thật là hiền thê hiểu chuyện, biết tạo cơ hội để hắn ở riêng cùng Lạc Long Nhi, còn nói rằng đột nhiên muốn bế quan tu luyện.

Lạc Long Nhi không phải ngốc, nàng mím môi: “Số ngươi thật tốt.”

“Đúng vậy a, ta chưa từng phủ nhận điều đó.” Lạc Nam sảng khoái nói:

“Mặc dù trải qua đủ thứ chuyện nhưng số phận luôn sắp đạt để ta gặp những nữ nhân tuyệt vời, trong đó có cả nàng.”

Lạc Long Nhi không nói tiếng nào, chỉ là vô thức nắm tay hắn chặt hơn.

Hai người đi dưới ánh bình minh, Lạc Nam vuốt cằm nói:

“Cũng khá kỳ lạ, chúng ta đi trên biển nhưng không thấy yêu thú nào nhảy ra tấn công.”

Lạc Long Nhi buồn cười nhìn hắn: “Yêu thú ở Đạo Hải cũng như Đạo Giới đều có linh trí cực cao, tất cả đều có khả năng hóa hình thành nhân loại, đâu phải chỉ biết hành động theo bản năng như đám yêu cấp thấp? Trừ khi ngươi chủ động tìm chúng gây sự, bằng không chúng đâu có vô duyên vô cứ chuốc lấy phiền toái.”

Lạc Nam nghĩ cũng thấy đúng, Yêu Thú ở Đạo Giới cùi cùi cũng là Yêu Thánh Đế, Chí Tôn… đâu còn gặp trường hợp đang di chuyển lại bị một đám nhảy ra công kích bất chấp sống chết như thời còn nhỏ yếu.

Thế nên hai người đi dạo tương đối an bình, làm bạn cùng gió biển, trời và mây…

Cho đến khi một toà thành thị tọa lạc trên biển đập vào tầm mắt.

Từ xa có thể thấy, toà thành này không nằm trên đảo hay có bất cứ đất liền nào nâng đỡ, nó là một toà thành trôi nổi trên biển, phạm vi to lớn, tường thành kiên cố cao vút như vách ngăn giữa đại dương, trận pháp luân chuyển xung quanh, hiển nhiên toà thành là một kiện Đạo Bảo cấp cao.

Lạc Nam đánh giá đây là Thiên Đạo Bảo, ít nhất cũng phải Thượng Phẩm.

“Bảo Hải Thành…” Hắn lẩm bẩm đọc lấy ba chữ lớn phía trước cổng thành.

Chỉ thấy nơi này náo nhiệt như một khu chợ giữa đại dương, tu sĩ vào ra tấp nập, có người ngự không mà đến, lại có người cưỡi trên tọa kỵ, pháp bảo mà đến…

“Bảo Hải Thành, ta đã nghe đệ tử Xích Bích Giáo bàn qua… đây là một Thiên Đạo Thế Lực, chuyên thua mua tài nguyên, sản vật do tu sĩ săn tìm được tại Đạo Hải.” Lạc Long Nhi nói.

“Thiên Đạo Thế Lực à…” Lạc Nam gật gù.

Những thế lực có Thần Đạo Cảnh tọa chấn mới đủ tư cách được xưng là Đạo Thống.

Còn những thế lực không có Thần Đạo Cảnh, chỉ có Thiên Đạo Cảnh trở xuống thì dùng đẳng cấp của cường giả mạnh nhất gọi chung cho đẳng cấp của thế lực.

Giống như Thành Chủ của Bảo Hải Thành này chỉ là Thiên Đạo Cảnh cường giả, cho nên chỉ được xem là Thiên Đạo Cấp Thế Lực mà thôi.

Đừng thấy Lạc Nam vừa đến Đạo Giới đã được gia nhập Độ Đạo Môn có ba vị Thần Đạo Cảnh mà cho rằng Đạo Chủ như bọn họ là rau cải trắng, so với phạm vi rộng lớn vô hạn của Đạo Giới, số lượng Thần Đạo Cảnh vẫn là cực kỳ thưa thớt, là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

“Đi! Chúng ta vào thành xem náo nhiệt…” Lạc Nam đề nghị.

Lạc Long Nhi không có ý kiến.

Bước đến đại môn, một tên thủ vệ mỉm cười hỏi: “Nhìn hai vị khá lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên đến Bảo Hải Thành?”

Hắn đã làm thủ vệ ở toà thành này hàng tỷ năm, nhớ rõ từng người ra ra vào vào, có thể khẳng định đôi nam nữ này là người mới.

“Không sai, phu thê chúng ta vừa vặn đi qua nơi này, thấy náo nhiệt nên muốn vào mua sắm một chút.” Lạc Nam tự nhiên nói.

Nghe hắn giới thiệu hai người là phu thê, Lạc Long Nhi có cảm giác là lạ, gò má vô thức hồng hồng lên…

Cũng may có lớp khăn lụa che đậy, bằng không chắc chắn sẽ gây nên kinh diễm.

“Phí vào thành mỗi người trăm mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Thủ vệ nói.

Lạc Nam đưa mắt nhìn qua, phát hiện những người khác muốn vào thành cũng đều phải giao nộp Nguyên Thạch cho các thủ vệ khác, vậy nên cũng không có ý kiến gì, lấy ra một chiếc túi đưa đến.

“Trong Bảo Hải Thành ngăn cấm chiến đấu và gây sự, chỉ giao dịch mua bán công bằng…” Thủ vệ nói thêm:

“Hy vọng tuân thủ quy tắc.”

“Yên tâm, chúng ta chỉ đi dạo chơi, không phải đến gây sự.” Lạc Nam gật gù.

“Mời…” Thủ vệ hài lòng cho phép hai người vào trong.

Vừa mới vào thành, Lạc Nam chợt nghe một đoạn âm thanh quen thuộc:

“Nhìn thấu tương lai, soi rọi quá khứ, coi bói bấm quẻ, tiên đoán vận mệnh đây… một lượt chỉ thu 10 khối Nguyên Thạch Cực Phẩm.”

Hắn theo bản năng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy tại đường cái lớn, một lão già ăn mặc cũ kỹ, bụi bặm, trong tay cầm một lá cờ lớn với bốn chữ Thiên Cơ Tán Nhân bên trên, đi cùng còn có thiếu nữ tuổi đôi mươi, thân mặc váy dài mộc mạc, che đậy khuôn mặt, đeo đôi găng tay trắng.

“Lại là bọn họ?” Lạc Nam hứng thú: “Xem ra là gặp cao nhân rồi…”

Lần trước khi Đoạt Cấm Chiến sắp bắt đầu, bên ngoài Ngũ Viện Bí Cảnh từng thấy hai người này xem bói, kết quả Ma Vô Lượng chết thảm theo đúng lời tiên đoán…

Không ngờ lần này lại gặp bọn họ ở Đạo Giới, hơn nữa còn là giữa Đạo Hải mênh mông…

“Đến, chúng ta xem một quẻ.” Lạc Nam mỉm cười cùng Lạc Long Nhi đến gần.

Có vẻ đôi sư đồ một già một trẻ bị người chung quanh xem thường, không ai đến làm khách…

Mà lúc này, hai người cũng chú ý đến Lạc Nam cùng Lạc Long Nhi, sắc mặt hơi thay đổi.

Lão già nhẹ chắp tay, không hề mở miệng nhưng thanh âm đã truyền đến:

“Tham kiến Bá Chủ.”

“Tiền bối khách khí…” Lạc Nam sửng sốt, cũng không bất ngờ khi mình bị cao nhân nhận ra thân phận, hắn cười mỉm:

“Nơi này là Đạo Hải, ta cũng chỉ là một tiểu tu sĩ bình thường, mạnh hơn con kiến hôi một chút mà thôi.”

Thiếu nữ đứng sau lão già hiếu kỳ đánh giá Lạc Nam, ánh mắt như nhìn thấy vật thể lạ.

Lần trước nàng vô cùng tò mò, không biết vì sao sư phụ ngăn cản không dám cho mình xem tướng và số phận của người nam nhân này dù rằng mình sở hữu Thiên Cơ Chi Thể.

Sau đó mới biết hắn trở thành bậc cửu ngũ chi tôn, Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, là nhân vật sẽ đối đầu với toàn bộ Đạo Vực và Đạo Quốc.

Rõ ràng mệnh số của hắn quá mức kinh khủng, nếu nàng xem thấu được chắc chắn sẽ bị phản phệ trọng thương, thậm chí là mất mạng cho nên sư phụ mới không dám để nàng tiếp xúc.

Lạc Long Nhi lần đầu gặp Thiên Cơ Tán Nhân nên cũng khá tò mò, không hiểu Lạc Nam muốn làm gì.

Lạc Nam lên tiếng cảm thán: “Thế nhân mê muội, cơ hội nắm giữ một góc vận mệnh ở ngay trước mặt bọn hắn nhưng đều lướt qua, thật đáng tiếc.”

Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu mỉm cười không nói.

“Lần này tiểu tử lại muốn nhờ tiền bối xem một quẻ.” Lạc Nam nói thẳng.

“Không dám.” Thiên Cơ Tán Nhân thẳng thắng lắc đầu.

“Tiền bối đừng vội từ chối, ta không xem cho mình.” Lạc Nam chỉ sang Lạc Long Nhi bên cạnh, nở nụ cười ôn nhu:

“Là xem cho nàng.”

Thiên Cơ Tán Nhân nhìn sang Lạc Long Nhi, ngưng trọng nói:

“Khí vận thâm hậu, đã từng được cả vũ trụ chống lưng… mà hiện nay lại có dấu hiệu nằm ngoài khống chế của thiên địa, người ở bên cạnh Bá Chủ quả thật đều là bậc kỳ nhân vậy.”

Lạc Long Nhi toàn thân chấn động, không dám tin tưởng nhìn lão già này, không ngờ chỉ mới liếc nhìn nàng một cái, ông ta đã nhìn ra nhiều thứ như thế, điều mà ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không dễ dàng phát hiện.

Đặc biệt câu nói nằm ngoài khống chế thiên địa kia, chẳng phải ám chỉ việc nàng siêu thoát nhập đạo hay sao?

“Tiền bối thật là kỳ nhân vậy.” Lạc Nam thán phục không thôi:

“Nhờ ngài xem giúp tương lai của nàng.”

“Để tiểu đồ của ta lên đi.” Thiên Cơ Tán Nhân đẩy thiếu nữ lên.

Thiếu nữ chớp chớp mắt nhìn Lạc Long Nhi nói: “Mời tỷ tỷ viết cho ta một chữ.”

Lạc Long Nhi lúc này đã biết mình gặp được cao nhân, vì vậy không dám lơ là, hơi suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, liền uyển chuyển viết lên trang giấy trắng một chữ.

LẠC…

Thiếu nữ liếc nhìn, hai mắt sáng lên, chậm rãi mở miệng thánh thót:

“Một chữ này bên trong có uyển chuyển hàm xúc nhưng cũng có kiên định vững vàng như tượng trưng cho một đôi nam nữ, chắc chắn hai người đều mang họ Lạc…”

“Sự mềm mại uyển chuyển trong nét chữ chứng tỏ tình cảm song phương đang dần ấm lên, nét bút dứt khoát kiên định minh chứng trong tâm hai người đã có nhau từ rất lâu rồi.”

“Đây là duyên trời sắp đặt, có tìm cách né tránh cũng không được, dù xa cách vạn trùng bách lý, cuối cùng hai người vẫn trở về bên nhau.”

“Chúc mừng chúc mừng…”

Thiếu nữ có chút ngưỡng mộ hướng Lạc Long Nhi cảm khái.

“Lợi hại.” Lạc Nam cười vui vẻ nâng lên ngón tay cái, rõ ràng Lạc Long Nhi chưa từng xưng tên ra nhưng thiếu nữ có thể phán nàng mang họ Lạc.

Lạc Long Nhi nghe thấy những lời này, bờ môi cũng nhịn không được mỉm cười, ánh mắt hiếm thấy hiện lên nét ôn nhu nhìn qua nam nhân bên cạnh…

Quả thật dù đã từng thiên nam địa bắc, cũng không thể tách rời a…

Chương trước Chương tiếp
Loading...