Con đường bá chủ - Quyển 7

Chương 251



Phần 25

“Hừ, chừa cái tội dám đánh tỷ phu, cho ngươi tức chết!” Lạc Nam dương dương đắc ý rời khỏi Vạn Yêu Thánh Địa.

“Thật sự nàng có thai với chủ công?” Phong Nhi chịu hết nổi hiện ra, ánh mắt như gặp quỷ nhìn lấy Lạc Nam.

Trong lời nói mang theo cảm xúc không tưởng…

Nữ nhân kia sẽ phát sinh quan hệ với nam nhân? Sẽ cùng nam nhân châu thai ám kết?

Với tính tình lạnh lùng nghiêm túc của Phong Nhi cũng bị chấn kinh sau khi nghe được Lạc Nam cùng Tôn hầu tử nói chuyện.

Trong mắt nàng thì chuyện này còn kinh dị hơn cả việc Lạc Nam có thể chống đỡ trước một Gậy đó của Tôn hầu tử.

“Là sự thật…” Lạc Nam cười sung sướng đáp.

Vốn hắn lúc đầu cũng chấn kinh tột độ, nhưng đây là thông tin do Thiên Cơ Bảng cung cấp, muốn không tin cũng phải tin.

Lạc Nam đã dùng đến Thiên Cơ Bảng.

Từ lâu, hắn đã âm thầm cảm thấy kỳ lạ về thái độ chuyển biến bất thường của Cửu Thánh Chủ.

Thử hỏi, lần đầu sau khi hai người nảy sinh quan hệ, nàng hận đến mức không thể giết hắn ngay tại chỗ, sát khí bùng nổ khi đó hoàn toàn là sự thật, muốn đưa hắn gặp diêm vương mà chẳng có chút lưu luyến hay do dự nào.

Vậy tại sao sau khi biết được thân phận thật sự của hắn, biết được hắn ở Làng Nhất Thế, biết được vị trí của hắn… nàng lại không tìm đến giết hắn?

Lạc Nam sẽ không ảo tưởng rằng mình sẽ làm cho nàng nảy sinh tình cảm, sẽ làm nàng bỏ qua sát ý chỉ sau một đêm hoang đường như vậy.

Lý do thuyết phục nhất có lẽ là vì hắn mang đến Huyết Mạch của Thải Quỳnh Dao mà nàng rộng lượng tha mạng cho hắn, nhưng quan hệ đôi bên tuyệt đối sẽ không cải thiện, lòng căm hận của nàng vẫn sẽ tồn tại.

Vậy tại sao với một người kiêu ngạo như nàng, khi lần trước hắn gửi Bất Tử Dược Thủy và pho tượng con Mèo đến, nàng lại không xuất hiện tính sổ với hắn, cuối cùng không ném đi lễ vật của hắn mà còn tiếp nhận?

Không sai! Lạc Nam lần đó đã hỏi thăm tỉ mỉ Thất Trưởng Lão, cũng là người đã đưa lễ vật của hắn đến tay Cửu Thánh Chủ, biết được nàng lúc đầu có ý định đem đồ vứt đi, nhưng sau đó chịu giữ lại.

Phải biết, với tính cách của nàng… nếu thật sự căm hận một người, dù vật mà kẻ đó đưa đến quý giá đến mức nào cũng sẽ bị vứt bỏ.

Tại sao lại có sự chuyển biến như vậy? Lạc Nam dần nảy sinh sự tò mò, nhưng cũng chẳng dám suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng lần này là đỉnh điểm.

Hắn đích thân tiến vào Vạn Yêu Thánh Địa, chỉ đích danh muốn gặp nàng, khiến chư vị trưởng lão nghi ngờ về quan hệ của hai người, nàng lại vẫn không chịu xuất hiện, trốn tránh không chịu gặp hắn.

Tại sao lại như thế?

Nàng sợ điều gì? Nàng là một nữ nhân cường thế, vì sao không dám đối mặt với một tên nam nhân? Hai mặt một lời giải quyết cho triệt để?

Lạc Nam chính thức cảm thấy nghi ngờ…

Và quyết định dùng đến Thiên Cơ Bảng để nhìn rõ sự việc, cũng hiểu vì sao thái độ Cửu Thánh Chủ chuyển biến và không chịu gặp mình.

Thái độ của nàng thay đổi, cũng chẳng phải vì nàng sinh lòng yêu hắn, mà đơn giản… nàng nhận ra mình có thai, nàng không muốn đứa trẻ trong bụng mình sau này sinh ra không có phụ thân, cũng chẳng muốn tạo nên bi kịch mẫu thân giết phụ thân cho cuộc đời của con mình, nên mới mất đi sát ý và ý đồ giết hắn như lúc ban đầu.

Nguyên nhân mà nàng không muốn gặp hắn lại càng đơn giản, chỉ gói gọn trong ba chữ “Long Ngạo Thiên!”

“Nếu chủ công biết rõ mọi chuyện, hiểu nỗi khổ tâm của nàng, vì sao còn ra vẻ hùng hùng hổ hổ cường thế xông vào để gặp nàng cho bằng được?” Phong Nhi càng thêm thắc mắc.

Không những Phong Nhi, mà ngay cả Hỏa Nhi, Quang Nhi, Ám Nhi mấy nữ cũng đang vểnh tai lắng nghe.

Lạc Nam biết mình có đứa thứ hai, tâm trạng đang cực tốt, vui vẻ giải thích nói:

“Có hai nguyên nhân…”

“Xin rửa tai nghe!” Phong Nhi chúng nữ liếc mắt.

“Thứ nhất, ta muốn chứng minh!”

Lạc Nam nâng lên một ngón tay: “Ta muốn chứng minh tiềm lực của mình, tiềm lực của một tên Tiên Tôn có thể đàn áp cả một bầy Yêu Đế, chống lại Linh Minh Thạch Hầu nổi danh!”

“Để cho nàng ấy biết được, nam nhân của nàng, phụ thân của đứa trẻ trong bụng nàng không phải loại phế vật, chỉ cần cho hắn thời gian trưởng thành, hắn sẽ có thể bảo vệ mẹ con các nàng khỏi muôn vàn sóng gió!”

“Ta còn muốn chứng minh cho Vạn Yêu Thánh Địa thấy sự kinh khủng của mình, chứng minh cho thằng em vợ biết tỷ phu của hắn là nhân vật không thể xem nhẹ…”

Phong Nhi chúng nữ lập tức bừng tỉnh, hứng thú tăng thêm: “Vậy còn nguyên nhân thứ hai?”

“Ta muốn ước lượng!” Lạc Nam ánh mắt đột ngột trở nên lạnh lẽo:

“Ta biết kiểu gì Linh Minh Thạch Hầu cũng sẽ xuất hiện ngăn cản, ta muốn tự mình trải nghiệm chiến lực của thằng em vợ, từ đó mơ hồ khái niệm được thực lực của Long Ngạo Thiên – kẻ thù không đội trời chung!”

Lạc Nam siết chặt nắm tay, thật sâu cảm thấy khó chịu.

Bởi vì càng so sánh, hắn lại càng biết kẻ thù của mình kinh khủng đến mức nào.

Tôn hầu tử đã mạnh như vậy, kẻ có thể khiến Tôn hầu tử e ngại là Long Ngạo Thiên còn dữ dội đến mức nào nữa chứ?

Phong Nhi ánh mắt cổ quái nhìn lấy Lạc Nam, lựa lời nói: “Có lẽ lời này sẽ khiến chủ công gặp đả kích, nhưng có lẽ ngươi ước lượng vẫn còn chưa đủ!”

“Hử?” Lạc Nam trừng mắt nhìn lấy nàng.

Phong Nhi hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra: “Công tử quên Vực vốn có nhiều tầng sao?”

“Ngươi sẽ không cho rằng ba loại vực của Tôn hầu tử chỉ mới luyện đến tầng một chứ?”

Toàn thân Lạc Nam kịch chấn…

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-7/

“Tiểu Nam, chàng bị thương?”

Rời khỏi Vạn Yêu Thánh Địa, Lạc Nam tìm đến Thiên Địa Hội…

Liễu Tú Quyên bước ra tiếp đón, chứng kiến bộ dạng chật vật của hắn, nhất thời hai mắt tràn ngập lo lắng, vội vàng tiến đến ân cần, mang theo từng làn hương thơm nồng nàn như u lan nơi khuê cốc, vô cùng dễ ngửi.

Thực lực của Lạc Nam nàng hiểu rất rõ, tại Tiên Ma Vực này hiếm có ai đủ khả năng làm bị thương hắn.

Bất quá rất nhanh, nàng nhớ đến động tĩnh to lớn vừa diễn ra ở Vạn Yêu Thánh Địa không lâu, nhất thời trợn tròn mắt:

“Làm sao có thể? Chẳng lẽ chàng phát sinh mâu thuẫn với Vạn Yêu Thánh Địa?”

“Thỉnh giáo thực lực Thánh Chủ của Vạn Yêu Thánh Địa một phen, không có gì nghiêm trọng!” Lạc Nam cười cười, vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

“Vào trong rồi nói!” Liễu Tú Quyên dìu hắn vào phòng riêng.

Hai người ngồi xuống ghế, Lạc Nam đặt Liễu Tú Quyên ngồi vào lòng mình, để mông thịt căng tròn của nàng áp lên đùi hắn, hai tay vòng qua ôm lấy eo thon của mỹ nhân.

“Vì sao cùng Thánh Chủ của Vạn Yêu Thánh Địa tỷ thí?” Liễu Tú Quyên tò mò hỏi.

“Thực lực gần đây có chút tiến bộ nên muốn nhờ hắn rèn luyện!” Lạc Nam tùy ý nói.

Thấy bộ dạng của hắn không có vẻ gì là nghiêm trọng, Liễu Tú Quyên nhẹ nhõm thở ra.

Nàng đi theo Mộng Thải Vân, cũng biết chút ít về lai lịch của hai vị Thánh Chủ Vạn Yêu Thánh Địa, ngay cả Thiên Đế cũng không dám xem thường.

Nếu Lạc Nam đắc tội bọn hắn sẽ thật sự phiền phức.

Mà lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được thanh hung khí của hắn từ bên dưới đỉnh lên, chọt vào khe mông mình, nóng rực và to lớn, nhất thời đỏ mặt mắng một tiếng:

“Lưu manh!”

“Phản ứng bình thường của nam nhân mà thôi, là do nàng quá mê người, sao có thể trách ta?” Lạc Nam bĩu môi nói, bàn tay đã sớm không thành thật từ dưới di chuyển lên, bắt lấy một bên bầu sữa tròn lẳn đầy ắp.

“Ưm…” Liễu Tú Quyên nhẹ rên trong cổ họng, làn da trắng nõn dần ửng hồng.

Hôm nay nàng mặc sườn xám màu tím ôm sát lấy thân thể, khoe trọn đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ thành thục, đôi chân dài miên man không chút tì vết.

Dung nhan diễm lệ còn tỉ mỉ trang điểm một phen, kẻ mi sắc sảo, môi đỏ tô son, má hồng yêu diễm, quyến rũ khó cưỡng như đóa hoa hồng nở rộ.

Trước động tác của Lạc Nam, nàng không chịu nổi dịch mông quay người lại đối diện với hắn, cúi đầu xuống, hé mở cánh môi.

Lạc Nam ngẩng đầu đón lấy, bờ môi hai người nhanh chóng ma sát lấy nhau.

Sự mềm mại ẩm ướt pha lẫn ngọt ngào của mỹ nhân trưởng thành bao giờ cũng có dư vị riêng biệt so với thiếu nữ mới lớn.

Liễu Tú Quyên nhiệt tình như lửa duỗi ra đầu lưỡi thơm tho, chủ động tiến vào miệng nam nhân, dâng lên hương tân ngọc dịch của mình mặc hắn nhấm nháp.

Hô hấp của hai người ngày càng dồn dập lên…

Liễu Tú Quyên đang ở độ tuổi chín muồi của nữ nhân, lâu ngày mới được tình lang âu yếm, chỉ vài động tác của hắn nàng đã động tình, tiểu huyệt đỏ thẫm giữa hai chân đã sớm rỉ nước.

Tôn Lực bùng nổ, đem y phục trên thân hai người chấn thành phấn vụn.

Hai cổ thân thể trở về nguyên thủy ôm chặt lấy nhau, da thịt áp vào da thịt.

Sự cường tráng lực lưỡng của Lạc Nam và sự mềm mại dẻo dai của Liễu Tú Quyên gắn khít trên ghế nệm.

“Hừ…”

Nàng yêu kiều hừ một tiếng khi bàn tay ma quái của nam nhân tìm xuống hạ thể của mình, miết lấy chiếc khe màu mỡ ấy.

Cảm giác trơn trượt, nhớp nháp qua từng ngón tay, Lạc Nam nút lấy lưỡi thơm của nàng thật chặt mới cam lòng nhả ra cười hỏi:

“Muốn sao?”

“Chàng không muốn à…” Liễu Tú Quyên khiêu khích liếm môi nhìn hắn.

“Muốn nhưng nó còn khô quá, ta sợ tiến vào sẽ làm đau nàng…” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn xuống, tiểu huynh đệ giữa hai chân giật giật trước mặt nàng.

“Hứ!” Liễu Tú Quyên lườm hắn, nàng hiểu quá rõ tên nam nhân này.

Lắc lư bờ mông bạo mãn, chủ động quỳ xuống giữa chân nam nhân, bàn tay tinh xảo túm lấy côn thịt hắn.

Môi thơm tiếp cận hôn vào đầu nấm dữ tợn, sau đó hai cánh môi hé mở để nó chậm rãi tiến vào.

“Tuyệt quá bảo bối…” Lạc Nam toàn thân đê mê.

Gân cốt, cơ bắp giãn ra thư thái sau một trận chiến khó nhằn, tận hưởng cảm giác nữ nhân yêu thương mang lại.

Hắn và Liễu Tú Quyên đã không có gì phải ngại ngùng trước mặt nhau, nàng trổ hết kỹ năng của phụ nữ để lấy lòng nam nhân của mình.

Lưỡi thơm ướt át quấn lấy thân côn đầy chiều chuộng, ánh mắt gợi tình nhìn lên xem biểu cảm của hắn.

Lạc Nam ngồi trên sủng vái vuốt lấy mái tóc dài của nàng, chợt thú vị cười:

“Tiểu gia hỏa này nhìn trộm chúng ta nãy giờ?”

Nói xong, hắn chụp một cái.

Cổ Vương Trùng sắc mặt đáng thương bị Lạc Nam nắm trong tay ngắm nghía.

“Khí tức Bán Đế?” Lạc Nam có chút kinh ngạc.

Không nghĩ đến Cổ Vương Trùng tiến bộ nhanh chóng như vậy, chỉ mới hồi lâu không gặp, nó đã đạt đến Bán Trùng Đế rồi.

Điều này chứng tỏ Liễu Tú Quyên cũng đã là một vị Bán Đế Trùng Sư, vô cùng lợi hại…

Phải biết rằng, Liễu Tú Quyên rất ít được hắn bồi dưỡng, tài nguyên của nàng đều đến từ bổng lộc của Thiên Địa Hội mà thôi, không thể sánh bằng chúng nữ ở Làng Nhất Thế được.

Vậy mà Liễu Tú Quyên có thể đuổi kịp chúng nữ, có thể thấy thiên phú Trùng Sư của nàng không thể xem thường.

“Đừng có khi dễ Tiểu Lạc của thiếp!” Liễu Tú Quyên nhận được tín hiệu cầu cứu của Cổ Vương Trùng, tức giận cắn vào thân côn thịt một phát hù dọa Lạc Nam, trừng mắt nhìn lấy hắn.

Lạc Nam bật cười, đầu ngón tay trêu chọc cái đầu nhỏ của Tiểu Lạc một phen, lúc này mới đem nó thả ra.

Tiểu Lạc quá đỗi sợ hãi, trốn sát vào trong tóc của nữ chủ nhân.

“Tiểu Lạc là tiểu cô nương, chàng đừng có thô bạo như vậy!” Liễu Tú Quyên không vui nói, nhả ra côn thịt, đem Lạc Nam đẩy ngửa xuống.

Nàng như một nữ vương kỵ chiến mã, tách nhẹ hai chân, dùng lực ngồi thẳng xuống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...