Cơn mưa vội
Chương 6
Cơn mưa trút xuống ào ào như muốn gột rửa tất cả… không trừ một ai hay bất cứ một điều gì, là cơn bão đã được dự báo từ trước, là cơn mưa mang lại những hồi ức, từ lâu đã nhắc tôi phải để nó nằm yên trong tâm chí, vậy mà tôi đâu bao giờ để nó ngủ yên như mình mong muốn, cứ có một gợi ý vô thức nào đang diễn ra, tôi lại nhớ đến những hình ảnh nặng nề ấy, tất cả đều khiến tôi mệt mỏi và chỉ muốn tìm đến một căn phòng trống rộng lớn nào đó, và chỉ khi tìm đến, tôi sẽ đập phá, làm những hành động hành hạ bản thân cho nỗi đau thể xác lấn áp nỗi đau nào nghẹn ắng đang giết chết tôi từng ngày, muốn ngồi gục vào tường, hát lên, hét lên thật to, làm sao để xé hét những cảm xúc, mà tôi đang đóng lại kín mít trong tâm chí, không một lối thoát nào, không hề…
‘‘Không có đường tắt nào cho sự lãng quên, ngày ngày phải đối mặt để quên đi nó… và với tôi, nếu điều đó là sự thật, thì mối tình đầu của tôi cũng không thể nào tồn tại trong tâm chí tôi lâu đến như vậy, mỗi người đều có sự trân trọng với quá khứ khác nhau, giống như chẳng ai có thể quên đi nỗi đau mặc dù miệng nói vẫn ổn, vì lời nói ai chẳng nói được, và nỗi đau thì chẳng bao giờ diễn tả được cụ thể bằng lời…’’
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa vội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-mua-voi/
Tôi đạp xe trong mưa về nhà.… tôi đi ngang qua con đường mang tên nỗi nhớ của ngày nào, và không có gì lạ, khi tôi thấy trong mình có nỗi sợ hãi, cả sự nhung nhớ và cồn cào như muốn giết chết chính mình… tôi bị ám ảnh, tôi thấy mình bất lực, tôi thấy lạnh, tôi thấy đau, tôi cố gắng kìm lòng đạp xe qua con đường ấy, và đi hết con đường đó, lại một lần nữa nhìn lại, tôi như thấy em đang dõi theo mình… đó là cảm giác rất gần mà sao lại quá xa…
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa vội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-mua-voi/
Chiều hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng khá là ổn định, không buồn cũng như không vui, với tôi thế là ổn… tôi đặt cặp yên vị vào chỗ ngồi, rồi đi ra hành lang đứng với bọn con trai lớp mới… và tất nhiên, tôi chẳng biết rõ về đứa nào, ngoài cái tên nghe được từ hồi giới thiệu đầu năm…
– Anh em lập đội làm trận với A1 đi! – Thằng này tên Tuyền.
– Chưa tập gì với nhau mà ông đã đòi đá thì xác định thua con mẹ nó luôn đi! – Thằng Hà trả lời thằng Tuyền.
– Bọn A1 cũng đã tập gì với nhau đâu, anh em toàn chân sút cứng thì sợ đéo bọn nào!
– Mày gạ được thì gạ! – Thằng Đạt nói…
– Vậy để tao thử…!
– Ờ, tùy mày….!
Tôi im lặng không nói gì, chỉ thở dài và nhìn mọi thứ đang diễn ra, tại sao tôi lại có cảm giác, như mình đang sống cuộc sống của người khác vậy? Tôi thấy mình lúc này hơi vô dụng… chỉ có đầy đủ mọi thứ cho giống một con người, chứ thực sự đâu phải? tôi nghĩ tiêu cực quá phải không?
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa vội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-mua-voi/
Những tiết học diễn ra sau đó thật chậm chạp, tôi cố gắng không để mất kiến thức ngay từ những ngày đầu năm, vậy nên hồi ấy tôi khá chăm. Còn sau đó, có lẽ vì có quá nhiều chuyện diễn ra, khiến cả nửa học sau, tôi dường như không biết khái niệm học là gì?
– Mời em nam bàn cuối cạnh cửa sổ đọc cho cô phần I…! – Tôi chết lặng vài giây khi cô Dạy Sử gọi đúng vị trí của mình, cũng do ở lớp tôi ít khi lộ mặt, giờ là lần đầu tiên bị mời từ đầu năm đến giờ, nên cả lớp quay ra nhìn tôi, thực sự là với ánh mắt lạ lẫm vô cùng…
– Dạ… Đến Người tinh khôn…! – Tôi đứng dậy và đọc như một cái máy, tôi cố gắng đọc to, thật là rõ ràng, mạch lạc, để cho thấy giọng mình hay đến như thế nào, đọc thật nhanh, để chứng tỏ mắt mình tinh và là chỉ có những người hay đọc sách lắm, mới có thể đọc được kỳ diệu đến như vậy!
– …… K..ơi… đọc nhầm bài rồi, bài 3… cơ mà…!
– Cái …cái gì? – Tôi hoảng hồn khi nãy giờ mình đang đọc phần I của bài trước, nãy giờ mải nhìn cây ngoài cửa sổ nên chả chú ý gì, khổ, tại cái cây có nhiều lá quá.. đùa thôi, tôi vẫn bình thường lắm, thực ra lúc ấy chả hiểu tại sao tôi ngớ ngẩn đến như vậy, vì có lẽ tôi hay suy nghĩ vớ vẩn và khá mơ hồ…
Thấy phần mình vừa đọc quen quen, nhanh như cắt, tôi vội vàng lật sách và đọc đúng nội dung hơn, nhưng phải chăng có một nỗi nhục lớn không hề nhẹ, tại sao tôi đã sai lại còn đọc to, với cả sự tự tin đầy nhiệt huyết đến như vậy, ai có thể nói cho tôi biết tại sao không?…
Sau một hồi cất cao giọng nói, tôi đã đọc xong với gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng quay sang chữa thẹn với bạn nữ ở tổ bên cạnh vừa nhắc cho mình, thấy có cái gì đó đặc biệt, giống như đang được chú ý, hay đúng hơn là sự theo dõi… bạn nữ kia cũng nhìn tôi và cười, tôi thì chỉ gật đầu rồi lúi húi viết bài… tôi thấy phục mình lúc đấy… sự lạnh lùng lên có của một thằng con trai…giờ thì ôi nô nô.
Tôi quay sang nhìn thằng Đô ngồi cạnh mình, thấy cái mặt trắng trẻo của nó đang vờ như vô tội, không phải vì bị mấy bạn nữ đang nhìn (ngắm) mình, thì dám chắc, tôi phải vả vỡ mồm thằng này rồi…
– Bố đọc sai thế mà không nhắc? – Tôi gắt…
– Tưởng mày cố ý đọc sai lên tao thôi, tao biết thừa…! – Nó nói tỉnh bơ.
– Ờ, tao cố ý! – Tôi đành nén cơn giận, vì ít ra nó tưởng tôi thông minh đến vậy! Chắc là tưởng tôi muốn gây ấn tượng với mấy bạn nữ đây mà… thế nhưng đâu phải?
– Mà tao thấy con nhắc cho mày cứ nhìn mày cười suốt đấy! – Thằng Đô nói nhỏ với tôi.
– Ai cơ, đứa gọng kính tím á! – Tôi ngoái ra nhìn, thấy bạn nữ đấy đang nói chuyện với đứa con gái bên cạnh, tôi lúc đấy chưa biết tên bạn ấy là gì, nhưng… hiện tại tôi có thể nói chắc một điều…giờ thì tôi đã biết bạn đấy là ai…
– Ờ, kệ nó! – Tôi đáp lại lạnh tanh, thực ra tôi không quan tâm cho lắm….
– Mày cứ giở vờ… nhìn cái mặt, là anh biết chú anh thích bỏ mẹ ra lại còn…! – Thằng Đô nói tiếp.
– Ờ, thích vả vỡ mồm mày ra đấy chứ!- Tôi cười một cái, rồi sắn ống tay áo lên cao…
– Ấy… con người ai lại làm thế! – Thằng Đô dơ tay ra che chắn trước, thấy vậy, tôi liền tự ái không đánh nó nữa… dù sao thì mình cúng là con người mà… tôi liền đứng phắt dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào cô giáo và nói lớn…
– Em thưa cô bạn Đô không chép bài! – Thế là cả lớp nhìn tôi, cô nhìn tôi, thằng Đô thì há hốc mồm, đôi mắt cũng nhìn tôi đấy xúc động… ôi, tôi ngỡ mình là tâm điểm…
Mọi chuyện sau đó diễn ra bất ngờ đến nỗi tôi không thể nào lường trước được, có lẽ là tại tôi ăn ở có phúc quá!
Đúng là chẳng ai biết vài giây nữa tôi sẽ phải rời khỏi lớp như thế nào…