Cửu vỹ hồ

Chương 5



Phần 5

Về đến thiên điện Hạ Tư Linh lạnh lùng bảo hai nàng:

– Ở nơi này là chốn riêng tư của ta! Hai người trở về chính thân của mình đi… giả nam nhân mãi không thấy phiền sao? Ngày mai chúng ta sẽ diện kiến lại mọi người bằng hình ảnh nữ nhi của chính mình…

– Woa! Nhà của sư phụ tỷ tỷ đẹp quá, mấy hôm ta ở chung với đám nam nhân thật phiền chết đi…

Nhược Băng reo lên chạy ngó nghiêng khắp nơi… Khiết Băng thì quỳ xuống trước Hạ Tư Linh nói:

– Cảm tạ người đã có lòng thu nhận hai tỷ muội ta! Muội muội ấy còn nhỏ… có nhiều điều không phải cúi mong sư phụ người lượng thứ…

– Không có gì cả ta ở đây lâu cô độc cũng buồn… vả lại ta cũng thấy một câu sư phụ hai câu sư phụ phiền lắm… ở đây chỉ có mấy chúng ta gọi là Hạ tỷ tỷ được rồi… mau đi thay đồ đi… ta còn nhiều đồ hai muội mặc được đó…

Hai nàng về phòng của mình, đang những tưởng sớm phải trở về lại Nhược gia. Thật may lại được chính chưởng môn Hạ Tư Linh thu nhận, hai nàng mừng vui khôn tả. Đúng là nơi ở cho nữ nhân thiên điện của Hạ Tư Linh, thật sự khiến hai nàng ưa thích… Hai người cùng tắm trong một cái hồ tắm nhỏ ở hoa viên, cười đùa vui vẻ…

– Khiết Băng tỷ người thả tóc ra thế này thật xinh đó…

Nhược Băng tấm tắc khen… từ lúc lưu lạc đến tận giờ đã bao năm. Hôm nay nàng mới được làm chính con người mình, là một cô gái thực sự đúng nghĩa. Nhược Băng víu cổ nàng xuống hôn cuồng nhiệt, Khiết Băng cũng hôn lại bàn tay nhỏ bé của nàng, lùa qua làn nước trong veo chạm đến hạ thể của muội ấy. Nhược Băng khép đùi vào với nhau nàng rên khe khẽ… Hai nàng đang âu yếm nhau trong hồ tắm một cách đê mê, không để ý Hạ Tư Linh đã đến từ lúc nào…

Nàng bần thần nhìn hai tiểu a đầu xinh xắn này, đang quấn lấy nhau trong làn nước. Cả một đời theo mối tình hiu quạnh cô đơn, kể cả một nụ hôn dù là từ là nữ giới nàng cũng không biết. Hai tiểu a đầu này có vẻ mãn nguyện hạnh phúc với nhau, nàng thấy vô cùng lạ lẫm…

– Sư phụ tỷ tỷ! Người cũng lại đây đi!

Nhược Băng nhìn thấy Hạ Tư Linh nàng, không đợi nàng đồng ý hay không đã lôi tuột nàng xuống hồ tắm. Chưa kịp phản ứng sao đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của Khiết Băng đã áp môi nàng mà hôn. Một nụ hôn đầu đời đến từ một cô gái khác, nàng lạ lẫm rùng mình và thích thú. Bàn tay bé nhỏ của Khiết Băng muội ấy đã, nhanh chóng luồn vào ngực nàng xoa lên đầu nhũ hoa nho nhỏ… Ở dưới hạ thể nàng vùng cấm địa trinh trắng, đang bị bàn tay của Nhược Băng chăm sóc tận tình…

Hạ Tư Linh nàng chịu không nổi cảm giác dục tình đột ngột bùng phát này, nàng thở hổn hển… người nàng run lẩy bẩy. Hai muội ấy thật là… nàng đỏ mặt lên, nhưng thay vì vùng chạy nàng ôm hôn lại Khiết Băng cuồng nhiệt không kém. Tự bản năng hay cái gì mách bảo không biết… nàng lần tay xuống hạ thể Khiết Băng muội ấy rồi vuốt ve… chỉ lát sau cả thiên điện của Hạ Tư Linh nàng tràn ngập tiếng rên rỉ… đầy sung sướng của các nàng.

Khi cơn hoan lạc trôi qua cả ba nàng trần truồng ôm lấy nhau ngủ trên một cái giường, nếu không phải là có kết giới phòng vệ. Chắc hàng nghìn kẻ nam nhân đang tu luyện ở Thiên Trường này, mà vô tình đáo qua không khỏi chảy máu mũi. Khiết Băng tỉnh trước tiên nàng uể oải ngồi dậy, lưng mỏi dừ vì trong lúc trước dâm thủy nàng tiết ra nhiều. Nàng mặc bộ quần áo nữ nhi, mỉm cười hạnh phúc nghĩ “… cuối cùng ta cũng có ngày này thật hạnh phúc!” Nàng tản bộ ra hành lang thì từ đâu con hắc điêu bay đến đậu trên vai nàng.

– Hắc điêu chết dẫm kia… con chim hôi thối nhà ngươi cứ bảo không rình đi… thế người có mặt ở đây làm gì?

Nàng vừa đi vừa mắng nó, đến chỗ hòn giả sơn thì nàng ngồi xuống ánh trăng thượng tuần lung linh trên đầu. Thì ra là ban đêm ta cứ nghĩ, đã sáng sớm chắc là do ánh trăng khiến ta lầm tưởng. Hắc điêu đang đậu cạnh hòn giả sơn gần nàng nó mổ mổ xuống nền đá. Khiết Băng điên tiết mắng tiếp:

– Xú điêu! Người cứ mãi trong cái bộ dạng đen sì sì ấy không chán à… hiện hình đi không ta vặt trụi lông giờ…

Một làn khói mỏng đen đen bốc lên, hắc điêu hóa ra nam nhân cầm quạt… tiến đến ngồi cạnh nàng nói:

– Con chồn chín đuôi muội biết ta rồi à! Ta sợ muội muội ghét ta ở hình hài này nên ta hóa thân, nhưng ở hình dạng đó ta lại chẳng thể nói được như con người…

– Ta có cái đuôi nào đâu! Sao xú điêu huynh cứ gọi ta là con chồn chín đuôi nhở… Ta cũng đâu phải chồn.

Khiết Băng ấm ức nói, trong lúc Xú điêu huynh ấy đang ngắm nhìn nàng từ đầu tới chân. Khiết Băng xấu hổ nghĩ thầm “… xú điêu chết dẫm huynh bớt nhìn đi chút cho ta đỡ ngượng được không… thân thể ta có chỗ nào mà huynh chưa có thấy… kể cái chỗ đấy của ta từng vạch ra trước mặt huynh rồi… trời ơi là trời… hôm đó ta còn nguyệt san máu me bê bết nữa…” Xú điêu trả lời nàng:

– Con chồn muội đang mang tiên cốt, cho nên muội không thấy chính thể của mình… mà muội thật không nhớ ký ức gì sao? Chồn chín đuôi… muội cứ mặc thế này có phải xinh không… lúc nào cũng giả đàn ông là sao?

Xú điêu dùng pháp thuật thấy ký ức của muội ấy bị phong ấn, nghĩ thầm “… thảm sát hồ tộc ta có nghe nói, tiên cốt này chắc chắn của Cơ Đán… hắn ta phong ấy ký ức muội ấy ắt có nỗi khổ… Tiên giới thì Huyễn thiên Ma tôn Diệp Phong ta chỉ có hắn là ta tôn trọng vài phần… các kẻ cốt tiên đạo mạo giả dối khác ta khinh… thôi ta cũng không nhắc nữa vậy… chỉ cần muội ấy vui là được… không biết trả tốt hơn sao?” Mải nghĩ ngợi thì đã bị Khiết Băng bực tức mắng:

– Con chim đen chết dẫm kia! Huynh khen ta xong rồi thẫn thờ ra… có phải tuy là miệng nói… ta mặc đẹp… nhưng đang hồi tưởng lúc chả mặc gì phải không… Huynh có cần ta lại cởi hết cho huynh nhìn… như khi huynh giả con chim đen xì xì ấy đi chiếm tiện nghi ta không?

Khiết Băng gục xuống tủi thân khóc hu hu… bờ vai nhỏ rung lên trong tiếng nấc. Diệp Phong bối rối xưa nay ngang dọc đất trời, tam giới thần nhân coi như chỗ không người… Lại nói Diệp Phong chính hỗn độn chi nguyên tạo lên, thân thể là linh khí hỗn độn tu luyện ngàn năm thành người. Chính vì vậy sức mạnh khôn cùng của bóng đêm, đối nghịch kim ô tức là thiên đế bây giờ. Nhưng vì là hỗn độn chi nguyên của khởi thủy vũ trụ… kim ô cũng chẳng phải đối thủ. Bao năm ngang ngược bạo tàn… cuối cùng lĩnh ngộ tư tưởng bác ái từ phật tổ… Diệp Phong ở ma giới nước sông không phạm nước giếng… ngày ngày ma tôn chỉ đi ngao du sơn thủy.

Một lần hóa thành hắc điêu thì bị thợ săn bắn trúng, lúc phải cần ba khắc nữa sẽ tự hóa hình… trở về chính thân. Cái tên đó không bao giờ làm ma tôn lừng lẫy tam giới chết được, chỉ là chút phiền toái trong biến thân thôi. Không ngờ Tiểu hồ ly muội ấy đến cứu… tháng ngày bên cạnh nhìn muội ấy ngây thơ trong trắng. Diệp Phong đã phải lòng tiểu hồ ly nhỏ bé… Tháng ngày hùng bá thiên hạ chỉ đánh giết Diệp Phong không có bạn bè, đừng nói gì là nữ nhi hồng nhan tri kỷ. Khi đã là Ma tôn uy chấn lại càng cô độc hơn, Khiết Băng không biết nàng là người con gái đầu tiên mà Diệp Phong biết.

Chỉ có duy nhất mình nàng dám mang thân thể dụ hoặc, ra khoe với kẻ có danh tàn ác độc nhất tam giới ấy. Cũng chỉ vì chữ tình… một ma tôn kiêu hãnh trở nên yếu đuối. Nhìn muội ấy khóc nức nở Diệp Phong chả biết làm sao lúng túng nói:

– Đúng là ta nhìn thấy hết muội, ta cũng thừa nhận ban đầu vô tình… sau đó ta cũng rất thích nhìn cơ thể muội vì muội rất đẹp. Ta có ý xấu chiếm tiện nghi… nhưng ta không ác ý. Nhiều lần ta thích đến đổ cả máu mũi… nhưng ta đâu cưỡng hiếp muội. Ta… ta… yêu… muội… chỉ cần nhìn muội vui vẻ, ta thấy hạnh phúc rồi. Đừng khóc nữa… ta xin lỗi… ta chỉ biết giết nữ nhân… ta chưa từng biết làm thế nào cho nữ nhân các muội không khóc cả. Đời ta muội là người con gái duy nhất dám gần ta, ta thật chỉ muốn làm con chim đó suốt đời được muội yêu thương…

“. Xú điêu! Huynh ấy thật thà thế… vậy mà cũng nói ra được.” Khiết Băng bớt tủi thân nhoẻn miệng cười, khi nước mắt vẫn đang đọng trên mi. Nàng nói:

– Muội hết buồn rồi… nhưng mà con chim đen chất dẫm huynh là ai vậy? Cho ta biết đi?

– Ta… ta… ta…

Diệp Phong im bặt không dám nói nữa vì chúng sinh tam giới khiếp sợ mình, nói ra nàng ấy bỏ mình đi thì sao. Khiết Băng thấy vậy bèn nói:

– Thôi nếu khó nói ta cho huynh nợ! Ta thấy huynh tốt với ta là ta vui rồi… sau nói cũng được!

Diệp Phong ngồi xuống cạnh nàng tim đập thình thịch, hay cho một ác ma của ma giới cũng có phút như đứa trẻ. Hai người im lặng rất lâu… Khiết Băng quay sang mắt nhìn đăm đăm vào mặt Diệp Phong nói:

– Xú điêu huynh cứ bốc khói liên tục, ta nhìn thấy không thích… gặp ta cái bếp lò huynh cất khói đi có được không?

Diệp Phong thu hết âm khí vào trong, nhìn giống một người phàm thể hơn… vẻ anh tuấn tiêu sái mới hiện ra rõ rệt. Khiết Băng thích thú cười:

– Huynh không làm cái bếp lò nữa, ta thấy huynh đẹp trai hơn đấy hi… hi…

– Ta bản thể là như vậy… ta đâu muốn làm bếp lò… muội không thích ta thu nó lại… chứ ta khi nào cũng như thế cả…

Diệp Phong lúng túng thanh minh, lại ngồi thêm canh giờ nữa… không thấy Diệp Phong ôm hôn mình, chỉ im lặng ngồi bên cạnh nàng bực tức nghĩ “… nói là thích ta, yêu ta mà cứ ngồi lì ra đấy… chả hiểu huynh nam nhân thế nào… ta chờ người ôm ta lâu rồi… đồ ngốc… ta không thích người ta ngồi mấy canh giờ ở đây làm gì…” Nàng nheo nheo mắt nhìn Diệp Phong nói:

– Huynh nói yêu ta đúng không… huynh hôn ta đi…

Đề nghị táo bạo nói ra xong, nàng xấu hổ mặt đỏ dừ cúi xuống…

– Hôn là cái gì? Ta đâu có biết… cả đời cô độc ta… ta…

Diệp Phong ấp úng, đúng là chuyện đó ta chả biết thật. Khiết Băng ngỡ ngàng… “… trời ơi! Ta phiêu bạt bao năm chỉ thấy nam nhân vồ vập, hơi tí là muốn lấy trường thương ra chọc vào ta… khiến ta đau… còn huynh ấy ngốc thế…” Nàng chồm lên đè Diệp Phong xuống hôn vào môi huynh ấy, bộ ngực mềm mại dán cả vào người Diệp Phong. Đang hôn nàng cảm thấy phía dưới trường thương huynh ấy đang nóng rực trỗi dậy chạm vào mình…

Khiết Băng hoảng quá định vùng dậy, nỗi ám ảnh bị hiếp dâm vẫn còn. Nhưng muộn rồi nàng bị Diệp Phong đè xuống… tay huynh ấy nhanh chóng luồn và người Khiết Băng… tháo dây lưng rồi… kéo tuột hạ y rời khỏi chân nàng…

– Đau… rát nữa!

Nàng bặm môi khi trường thương của huynh ấy đang nhích từng chút trong nàng. Ta thành đàn bà rồi sao vẫn đau thế nhỉ… tố nữ kinh nói thất tiết rồi nam nữ giao hảo bình thường mà. Nhưng có thứ tố nữ kinh chưa đề cập là… dùng ngón tay nhỏ bé của Nhược Băng, thì dù tiết trinh đã mất. Nhưng mà khi làm chuyện đó trường thương to lớn vẫn khiến nàng đau… đúng hơn đó mới là thực sự phá trinh hoàn toàn…

Hạ thể nàng căng ra… tê dại lẫn bức bí, trường thương lao ra lao vào trong nàng khó chịu vô cùng… nàng bíu tay Diệp Phong nói đứt quãng:

– Huynh… từ… từ… á… a… đau muội… á… đau…

Diệp Phong làm việc đó theo bản năng, nhiều ngày đã muốn ấn vào lạch đào nguyên hồng hồng ấy của nàng lâu rồi. Giờ đây cảm giác trường thương đang được bao trọn trong… huyệt động ấm áp của muội ấy… thì sung sướng vô cùng… Thấy Khiết Băng kêu đau… thực chả biết làm gì cả… lại càng ôm ghì nàng thúc mạnh hơn… rồi rùng người rót hàng loạt tinh khí vào trong muội ấy.

Cả hai rời nhau ra nhìn nhau xấu hổ… thật ra lần đầu của cả hai với nhau… nàng thấy tinh khí của Diệp Băng ộc từ trong mình rớt ra thảm cỏ lẫn chút máu hồng hồng… lại càng ngượng. Khiết Băng ghé môi hôn lại huynh ấy, rồi mặc lại hạ y… trước khi đi vào ghé tai Diệp Phong nói nhỏ:

– Huynh về đi… muội muội đi vào không nhỡ… sư phụ tìm… lần sau huynh phải khôn hơn thế nào chứ… vừa rồi muội… đau lắm… thật đấy…

Nói xong nàng xấu hổ chạy mất hút.

Chương trước Chương tiếp
Loading...