Cửu vỹ hồ
Chương 6
Khi đã có quan hệ luyến ái thân thể người ta dễ gần nhau hơn… Khiết Băng từ lúc cho huynh ấy làm chuyện đó, nàng tuy nghĩ lại thì ngượng nhưng từ đây giữa nàng và chàng ấy thực đã vô cùng thân mật rồi. Khiết Băng thấy hạ thể vẫn đang âm ỉ rớt ra ướt át, tinh khí của huynh ấy nó thành vệt chảy xuống theo kheo chân nàng. Khiết Băng ghé qua cái hồ nhỏ để tắm rửa cho sạch sẽ tránh mọi người nhận ra nàng vừa làm gì…
Hạ Tư Linh sau khi Khiết Băng dậy ít lâu cũng tỉnh, nàng đoán chắc Khiết Băng muội ấy đi tắm lại… phụ nữ ai cũng sạch sẽ mà. Nàng bao năm cô quạnh mà bản năng dục tính bị chôn vùi, lần này cùng hai muội ấy làm thế nàng thấy thỏa mãn sung sướng… Nhìn Nhược Băng trần truồng ngủ như mèo con bé nhỏ trên giường, nàng thấy yêu thương muội ấy vô cùng… Còn nhận ra rằng thứ tình cảm dành cho Cơ Đán luôn là tình tuyệt vọng lặng câm, nó chỉ làm nàng đau khổ… cái hạnh phúc bên hai muội ấy mới là thứ nàng nên có…
Thì ra đàn bà cũng có thể mang lại hạnh phúc cho nhau, nàng bế Nhược Băng về khuê phòng của mình. Từ giờ không muốn chia cách thân phận sư đồ nữa, chúng ta ở chung sẽ rất hạnh phúc a. Nàng tắm rửa qua loa rồi xuống tiền điện muốn thông báo cho tam huynh về dự kiến ngày mai của mình. Trước khi đi nhìn Nhược Băng nằm ngủ đã trở mình… hạ thể thiếu nữ mơn mởn phơi bày… nàng thoáng đỏ mặt bèn lấy chăn phủ lên cho muội ấy. Nhược Băng lại trở mình chui tọt hẳn vào… mất tích trong đống chăn đệm, cái giường trông như trống trơn… Hạ Tư Linh mím môi cười nhủ thầm “… muội ngủ hư thế… y như ta vậy lăn lộn linh tinh…” Rồi nàng tắt hết nến rời đi…
Tiền điện vẫn sáng lung linh tam tiên đang thưởng trà đàm đạo… họ nói là thưởng trà vãn cảnh chứ… lòng họ khác gì đang trên núi lửa biển đao. Việc Hạ Tư Linh mang nhận hai tên xú nam tử đó làm đồ đệ, họ cũng thấy lạ. Nhưng tệ hơn nàng mang tuốt hai tên ấy về thiên điện của mình, việc chỉ có tam tiên biết… không chắc thiên trường đại loạn. Bởi đường đường nữ chưởng môn xinh đẹp, lại mang hai tên nam nhân nó về làm gì khi cô nam quả nữ… ở với nhau.
Tam tiên yêu Hạ Tư Linh thì ai ai trong tiên giới cũng biết, ngặt nỗi nàng chả đoái hoài. Ba người lòng đau nhói khi lòng phàm trắc ẩn nghĩ trên thiên điện kia… người con gái họ yêu đang rên rỉ sung sướng với hai tên xú tử đó. Chả ai nói được với ai câu nào… chỉ thở dài não nuột, đúng lúc đó bóng trắng thướt tha xuất hiện… mùi hương dìu dìu quen thuộc của Hạ Tư Linh tỏa ra thơm ngát. Người con gái trong lòng họ ở đây sao mà không vui được như mọi khi, nhất là nhìn y phục mặc vội của Hạ Tư Linh. Nàng ấy quên không mặc yếm, điều mà nàng xưa nay rất để ý khi xuất hiện trước các nam nhân. Nhũ phong kiêu hãnh vồng lên sau lần xiêm y mỏng, thấy rõ đã đầu nhũ hoa tuyết trinh bé xíu nổi bật thành chấm ở ngực nàng…
Thấp thoáng dưới hạ y đám âm mao đen tuyền, hiện ra trong mắt họ. Chưa bao giờ sau bao năm ở bên nhau mà Hạ Tư Linh nàng ấy lại vô tâm phơi bày thân thể kiều mị không nội y qua lần áo mỏng tang thế này… Tam lão dù để ý đến nổ cả mắt thì thoảng cũng chỉ thấy thấp thoáng khe ngực sâu hun hút căng vồng của nàng… khi nàng mặc yếm nửa ngực diện kiến. Ba lão đau lòng khôn tả… điều ấy chứng tỏ Hạ Tư Linh nàng ấy chắc vừa mây mưa với chúng. Chỉ có thế mới nội y bỏ lại ăn mặc hững hờ, nhất là vẻ mặt hạnh phúc rạng rỡ của nàng… thay vào vẻ mặt u uất băng lãnh mọi hôm.
Nàng thông báo xong không thèm để ý bộ mặt khó coi của các lão, lẫn nội ý hớ hênh của mình bay vội về thiên điện. Gen tức bốc hỏa lên đầu ba lão… uất ức đạp tung bàn trà… hướng về thiên điện bay theo. Khi đến nơi bị kết giới đẩy dội ra không thể xâm nhập… Doãn Phàm và Trương Thiệu tức tối bỏ về uống rượu… tiếp. Đổng Nguyên lão ta về không nổi vì cứ nghĩ hai tên xú tử đó thay nhau làm việc ấy với Hạ Tư Linh người con gái trong lòng mình… uất ức không rời đi được… Lão tức tối thấy có ang nước ngay lối vào đá nó về phía cửa thiên điện, lão thấy nước tràn qua kết giới chảy vào trong… thì ra là tạo âm hàn thì qua được kết giới. Hay cho Hạ Tư Linh nàng ta, dùng kết giới khắc dương thể nam nhi để chặn… lão tạo hàn băng hộ thể rồi đi vào trong…
… Bạn đang đọc truyện Cửu vỹ hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cuu-vy-ho/
Thiên điện lão đã từng đến đó là trước khi nàng ấy đặt kết giới, cho nên không quá khó để tìm nàng. Nhưng lão chưa vội mà dùng linh lực, cảm nhận dương khí nam nhi để diệt hai tên xú tử kia. Lão không hiểu chúng yếu ớt như vậy sao Hạ Tư Linh thích, hay là chúng trẻ hơn các lão. Không thấy có gì khả nghi Đổng Nguyên thất vọng… lão đi thẳng đến khuê phòng Hạ Tư Linh. Ánh đèn nến đã tắt lịm căn phòng tối âm u, chỉ có mùi hương của Hạ Tư Linh vẫn vương khắp phòng…
Hạ Tư Linh về phòng đã được một lúc, nàng không buồn thắp lại nến… khuê phòng này đã quá đỗi quen thuộc. Nàng định vào ôm Nhược Băng ngủ tiếp nghĩ thế nào nàng lại đi tắm… Khi vừa ra khỏi bồn tắm định với xiêm ý khoác vào theo thói quen, nhưng cảm giác trần truồng ôm các muội ấy thật thích… Nàng thôi không mặc nữa đi thẳng về giường, nàng vén rèm toan nằm xuống thì có ai đằng sau ôm chầm lấy… Nhược Băng hay Khiết Băng đây? Định trêu ta nữa rồi… nhưng hơi thở nam nhân nóng rực phải vào cổ nàng… trường thương của hắn cứng nhắc chạm vào lưng…
Ai mà có thể phá tan kết giới của ta vào đây? Nàng hoang mang tột độ thì đã bị hắn phong bế huyệt đạo… Hạ Tư Linh ngã vật ra giường nước mắt nàng trào ra đau đớn, khi nhìn rõ mặt kẻ ấy đang ghé sát vào mặt mình. Đôi môi hắn tham lam ngấu nghiến lấy môi nàng, Hạ Tư Linh ngoảnh mặt đi thổn thức…
– Là huynh sao? Ta hận…
– Muội còn có thể làm được với tên hai xú tử kia… Đổng Nguyên ta không bằng loại hạ tiện chúng sao?
Hạ Tư Linh nàng đau đớn quá “… tiên giới cái gì chứ? Còn đê tiện hơn cả phàm nhân… tục tử…” càng nghĩ nàng càng buồn. Ta đã vô cùng hối tiếc rồi… năm xưa không rời bỏ theo Chu Cơ Đán chàng ấy… Vì nàng trần truồng nên Đổng Nguyên chẳng hao tâm tổn sức cho lắm, hắn tách đôi chân ngọc nàng ra… trường thương nhằm thẳng khe lạch trinh nguyên của Hạ Tư Linh nàng mà lao tới…”. Huỵch!” Đổng Nguyên bất ngờ ngã lăn xuống đất…
Lão lồm cồm bò dậy… lão không hiểu Hạ Tư Linh nàng ta bị phong bế huyệt đạo vẫn hất lão xuống là thế nào. Lão không biết mình đã bị một màn “… Du long chuyển phượng…” ngay trước mắt, nguyên lai Nhược Băng bị màn vật lộn làm tỉnh giấc… thấy sư phụ tỷ tỷ sắp bị người ta bức hiếp đến nơi. Chả nghĩ được gì nhiều Nhược Băng lấy hết sức bình sinh du kẻ đó xuống đất, may cho muội ta là Đổng Nguyên đang tập chung khai phá động huyệt trinh nguyên của Hạ Tư Linh mà quên đi phòng vệ…
Không thì phàm thể yếu đuối như Nhược Băng, sao có thể xô ngã một tiên nhân đã tu luyện bao năm như hắn. Khiết Băng đẩy Hạ Tư Linh vào đống chăn, mình nằm thay thế vị trí sư phụ tỷ tỷ. Nàng nghĩ mình đã mất trinh rồi… còn sư phụ tỷ tỷ ấy thì chưa, Nhược Băng nhắm mắt thay chân Hạ Tư Linh, vì nàng cũng không còn sự lựa chọn nào hơn… nếu muốn cứu sư phụ tỷ tỷ…”. Bốp… bốp!” Mấy cái tát mạnh vào mặt Nhược Băng, nàng chảy cả máu mũi máu mồm… mắt hoa lên. Đổng Nguyên lão chửi rít qua kẽ răng:
– Con hạ nhân dâm tiện này! Ngươi vui vầy với hai tên xú đệ tử thì được… dám từ chối ta… còn đẩy ngã ta… hôm nay ta sẽ ngươi nếm trải… lợi hại của Đổng Nguyên ta!
– Hự… Á a… a… a!
Nhược Băng thét lên lanh lảnh, đau quá… tay nàng nắm rèm mà tưởng như xé rách nó rồi…”… Ta cho Khiết Băng tỷ tỷ rồi sao mà ta vẫn đau thế này…” Nàng chả nghĩ được lâu… phát thúc thứ hai, thứ ba đã dội vào trong nàng… Hạ Tư Linh nằm trong đống chăn thân thể vô lực, chả thể động đậy nổi. Đành trơ mắt ra nhìn Đổng Nguyên hiếp Nhược Băng, lẽ ra là nàng chứ không phải muội ấy…
Hạ Tư Linh cảm nhận được cái giường rung lên bần bật, tiếng Đổng Nguyên thở hồng hộc… Hạ thể của lão đập mạnh vào bờ mu tiểu phúc của Nhược Băng “. Phạch… phạch… phạch…” Tiếng ấy dồn dập liên tục. Do đèn nến trong phòng tắt hết, ánh trăng thượng tuần không còn rực rỡ nữa… Trong không khí âm u tối tăm này, lão không hề biết mình làm chuyện đó với người con gái khác. Nhược Băng lần đầu biết đàn ông, lại là trận bạo dâm thù hận… Hạ thể nàng bầm dập một cách phũ phàng…
Nhược Băng bị lão bế lên, nàng ngồi trên đùi Đổng Nguyên còn hắn thì ở sau lưng… Tức bụng… khó chịu quá… mặt Nhược Băng nhăn nhó thảm hại… nàng rũ xuống như tàu lá chuối… “… ta giờ mới biết đau và khó chịu thế này, thật nếu tỷ ấy là Đại Băng thật sự của ta… thì có làm ta đau vậy không… Khiết Băng… người ở đâu mau cứu muội đi… người ta hành muội sắp chết rồi…” Nàng vừa nghĩ vừa cầu cứu… thầm trong lòng… trong lúc cái giường vẫn đang rung lên kẽo kẹt… người nàng nẩy tưng tưng trên đùi Đổng Nguyên hắn…
Đổng Nguyên thì đang sướng râm ran trong người, tưởng rằng đã đạt được người trong mộng. Động huyệt nàng ấy chật chội thích thú làm sao… chỉ có điều nó quá khô khan. Lão thúc thêm mấy cái nữa rồi ghì chặt mông Nhược Băng xuống… khí dịch bắn xối xả trong nàng. Vừa dứt chuỗi hoan lạc lão thấy âm khí lạnh buốt lao đến mình…
– Huyễn… thiên… ma… cầm… Ma… ma tôn… giáng thế… ta nguy rồi!
– Nói được có mấy câu đó cả thì người lão bị âm khí bị phủ, Nhược Băng cũng cảm thấy âm hàn lạnh ngắt… nhưng nó không đả thương nàng. Nhược Băng ngã vật ra… giường… trong khi âm khí tan biến thì Đổng Nguyên chả còn lại một dấu tích gì.
Khiết Băng về đến nơi thấy… Nhược Băng muội ấy đang ngồi trên đùi một nam nhân. Kẻ đó đang dùng hết sức tống trường thương… kịch liệt vào trong Nhược Băng. Trong tối tăm nàng dù không tường tận mọi việc chính xác, nhưng đã từng giao hảo với xú điêu huynh ấy chưa lâu. Khiết Băng biết chính xác đó là muội ấy rên vì đau giống mình… nàng huy động ma cầm tấn công kẻ ấy, chẳng một chút lưỡng lự… Chạy lại châm nến, khi căn phòng sáng trở lại… nàng thấy hạ thể Nhược Băng muội ấy bị bầm dập… đỏ hồng cả lên… từ khe lạch mới he hé… dịch khí đàn ông trong đó tuôn ra tràn xuống giường.
“… có khi hắn ta còn nhiều cái đó hơn xú điêu chàng ấy, nó chảy mãi từ Nhược Băng ra kìa…” Khiết Băng tò mò so sánh vừa ngượng chín mặt… nàng thấy sự phụ tỷ tỷ Hạ Tư Linh đang trần truồng nửa kín nửa hở trong đống chăn… Khiết Băng hỏi:
– Tỷ tỷ người có bị hắn vũ nhục không? Người có sao không?
– Ta không sao chỉ thương Nhược Băng… muội ấy vì ta… hu… hu… hu… mà ta bị Đổng Nguyên phong bế huyệt đạo không dậy được…
– Thế muội muội phải làm sao giải khai giờ…
– Đây là kỳ tiên tuyệt học… hắn không bằng cầm thú hại… ta… hu… hu… Mà Khiết Băng muội có liên quan gì tới Huyễn thiên ma tôn Diệp Phong… ma cầm sao muội muội sử dụng được!
Hạ Tư Linh nói xong thổn thức khóc, tuyệt học quái gở này nguyên dị bản từ ma giới. Nàng biết rõ là chúng tiên cấm không được học, không ngờ Đổng Nguyên dã tâm cao đã lén trộm từ thiên khố về bí mật tu luyện. Kẻ bị phong bế này là nữ nhân, thì cách giải khai duy nhất phải cho nam nhân giao hảo. Khi giao hảo xong cả đời sẽ bị phụ thuộc người đó, thành thứ tự do cho nam nhân ấy khu dụng bất cứ khi nào hắn muốn. Không được đả thông thì tự khắc ba canh giờ thân thể vô cùng đau đớn mà chết…
– Ha… ha… ha… Không ngờ tiên giới cũng có kẻ học lén võ học ma giới của ta thật nhục nhã a!
Diệp Phong xuất hiện sau lưng, Khiết Băng cười ha hả… Nàng quay lại thấy nam nhân của mình, thì tự dưng ngượng quá mặt cúi gằm đỏ rực lên. Khiết Băng xấu hổ mắng luôn:
– Cái bếp lò ngươi chạy đi đâu bốc khói đó, xa ta một lát không chịu được sao… mà đến đây… cần ta vặt trụi lông cho xú điêu huynh khỏi bay không?
Nói đến đó Khiết Băng xấu hổ im bặt, thế có khác gì mình công khai chuyện mình với chàng ấy. Trong khi Diệp Phong lúng túng thanh minh:
– Ta… ta… cảm ứng với ma cầm, muội khu dụng nó tức là có nguy biến… ta phải tới tương cứu muội… Ta không muốn ai tổn thương con chồn chín đuôi của ta… ta không tự đến nếu không có cơ sự ấy… ta thật không cố tình mà. Ta nãy giờ không nhìn các muội ấy nhé… ta chỉ thích mình con chồn muội thôi… ai dè tên này yếu quá bị ma cầm đả chết… ta không có cơ hội động chân tay.
– Huynh là đồ tồi! Đừng ngụy biện thấy tỷ muội ta đẹp sinh lòng tà tâm… coi cái trường thương khó bảo của huynh đó… Lại bảo là không đi… nó đang thế kia đừng nói là không nhé…
– Trời ơi… con chồn muội… hay muội nhiều đuôi quá đầu muội ít nghĩ đi rồi… không có con chồn chín đuôi muội ở đây ta thề… các nàng ấy dù xinh hơn nữa… thì… ta không có ý gì mà… nó như thế vì ta thấy muội…
– Đừng cãi nhau nữa! Sư phụ tỷ tỷ sắp chết tới nơi rồi!
Nhược Băng thấy Hạ Tư Linh mặt lúc trắng lúc hồng, đang đau đớn lịm đi… bèn gào lên. Khiết Băng chạy lại lay lay Hạ Tư Linh hỏi:
– Tỷ tỷ người làm sao? Muội muội làm thế nào mới cứu tỷ được…
Hạ Tư Linh mặt đỏ lựng vì ngượng… nàng chỉ còn gần một canh giờ nữa là sẽ tự tan rã mà chết… Chỉ có nam nhân mới cứu được nàng, mà giờ duy nhất có người đó ở đây. Nghe cách đối đáp nàng biết là tình lang của Khiết Băng muội ấy, nàng không thể vì mạng sống mà ảnh hưởng đến Khiết Băng. Nhất là nghe cách gọi kia nàng đoán già đoán non… Khiết Băng muội ấy chắc là con tiểu hồ ly năm đó rồi. Nàng đã ân hận lắm về hồ tộc… nàng không nhẫn tâm. Nắm tay Khiết Băng nàng nghẹn ngào nói:
– Chuyện hồ tộc của muội Hạ Tư Linh ta dằn vặt cả đời, ta xin lỗi… ta chết coi như đáng tạ tội với tiên tổ… hồ tộc của muội.
– Ta không biết cái gì là hồ tộc hết, mà dù có hay không ta cũng tha thứ cho tỷ tỷ… ta yêu quý tỷ… tỷ không được chết… Tỷ và Nhược Băng là những người tốt với ta nhất… ta không cho tỷ chết đâu… hu. Hu…
Khiết Băng khóc ầm lên, cả Nhược Băng cũng khóc theo như mưa… Hạ Tư Linh cơ thể yếu dần… nàng cũng khóc. Bao năm cô độc gần đến lúc… giờ đây ly biệt dương gian có hai muội ấy… dù chưa gặp bao lâu. Nhưng tình thân hơn cả tỷ muội ruột thịt thế này, Hạ Tư Linh nàng cả đời có chết cũng không hối. Khiết Băng chợt nhớ câu nói lúc đầu của xú điêu, chàng ấy hẳn biết ít nhiều… Nàng đứng dậy hầm hầm hỏi:
– Hay cho con chim đen nhà huynh… tỷ tỷ ta chết đến nơi rồi… biết cách cứu mau nói ra… không ta hận huynh cả đời.
– Chồn chín đuôi muội… cách thật ra không phải không có mà ta… ta không làm nổi thôi… nàng ấy cũng hiểu mà. Vì thế nàng ta cam tâm chịu chết… ta… ta không làm được.
Khiết Băng điên quá gào ầm lên:
– Bất biết là gì chỉ cần cứu được tỷ tỷ, ta cam tâm tình nguyện… kể cả nếu cần xú điêu huynh cứ giết muội đi…
– Hắc điêu huynh cứu sư phụ tỷ tỷ đi… giết thêm ta cũng được.
Nhược Băng quên cả mình trần truồng chạy lại lắm tay Diệp Phong… lay lay năn nỉ… Diệp Phong thở dài… nói:
– Cách thì có chính là ta phải làm… làm… điều đó với nàng ấy, như đã làm với muội lúc trước… tự nhiên nàng ấy sẽ lại sống… nhưng ta không thích nàng ấy… ta thích mỗi chồn chín đuôi muội thôi.
– Thì ra đơn giản thế… mau làm đi… muội… muội không sao đâu… Kể cả tặng huynh cả cho tỷ tỷ cũng được…
– Ta thật không có hứng mà… chỉ có chồn chín đuôi muội chịu ủy khuất… bỏ nội y ra thấy muội ta… ta… mới thích được.
Hạ Tư Linh nãy giờ nghe cả… nàng bật khóc… các muội thật đáng yêu… Chàng ấy hẳn là Huyễn thiên ma tôn Diệp Phong, người ta nói chàng ấy tàn ác. Nhưng giờ đây ta thấy chàng mới đúng là chính nhân quân tử, Khiết Băng muội ấy thật hạnh phúc. Ta cũng xinh đẹp mà chàng không động lòng phàm… chỉ dành chân tình cho muội ấy. Nếu chàng có cứu ta chắc ta cũng tình nguyện cho chàng… có thể chàng không yêu ta… nhưng trinh tiết cho người như chàng ta không hối hận…
– Muội đã cởi hết rồi đây… huynh mau cứu tỷ ấy!
Khiết Băng trần truồng ngồi lại đầu giường nắm tay Hạ Tư Linh vừa khóc vừa nói:
– Xin lỗi tỷ tỷ… làm tỷ thiệt thòi nhưng cứu tỷ tỷ là được… rồi!
Hai bàn tay con gái nắm chặt tay nhau hiểu ý… Diệp Phong nằm đè lên trên thân thể diễm kiều của Hạ Tư Linh rồi ghé tai nói nhỏ:
– Ta xin lỗi! Ta tuy làm việc này với nàng… nhưng ta chỉ nghĩ đến mình chồn chín đuôi muội ấy thôi… Mạo phạm thật bất đắc dĩ…
Hạ Tư Linh gật đầu thật ra nàng hạnh phúc chứ xúc phạm gì, nếu để cho Đổng Nguyên chiếm đoạt nàng thì mới là sỉ nhục. Hơn nữa nàng giờ yêu các muội ấy nàng thật không muốn chết. Nàng ưỡn người lên dạng rộng chân ra… chờ đón cái trường thương của chàng ấy xâm nhập nội thể. Một chút chạnh lòng nước mắt nàng lăn ra khóe mi, khi cái trường thương nóng rực của Diệp Băng tách khe lạch đào nguyên trinh trắng của nàng tiến vào… giá như chàng thích ta… thì hạnh phúc này trọn vẹn…
Diệp Phong mắt vẫn đắm đuối vào thân thể Khiết Băng, nhìn nàng ấy cảm tưởng như đang cùng giao hảo. “. Ái ui…” Hạ Tư Linh rên nho nhỏ khi trường thương xé rách màng trinh của mình… Tay nàng siết chặt tay của Khiết Băng, cong cả người lên cắn vào bờ vai Diệp Phong… Diệp Phong từ tốn thúc nhè nhẹ, vì chàng ta đã biết lần trước làm mạnh chồn chín đuôi rất đau… nên đã tâm tâm niệm niệm nhẹ nhàng hơn… người Hạ Tư Linh khẽ rung rung… hai cặp nhũ phong trắng bóc đung đưa thật quyến rũ. Trong ba nàng hiện tại ngực nàng nảy nở đẹp nhất…
Khiết Băng hôn môi Hạ Tư Linh nói nhỏ:
– Ta cũng yêu tỷ tỷ thật đấy… ta yêu cả huynh ấy ta… không buồn tý nào đâu…
Nhược Băng cũng ngậm đầu nhũ phong Hạ Tư Linh mà mút… Khỏi phải nói Hạ Tư Linh nàng sướng thế nào… dâm khí ứa ra nhễ nhại. Tiếng “. Phạch… phạch… phạch… Nhóp… nhép…” pha trộn vào nhau… nàng rên rỉ… vừa hôn vừa sờ mó hạ thể hai muội ấy… Diệp Phong bất chợt tăng tốc dập liên tục vào hạ thể nàng… rồi từng đợt khí dịch ấm nóng chảy ồ ạt trong cơ thể Hạ Tư Linh. Hạ Tư Linh nàng sướng rủn người, ghì chặt hông huynh ấy không muốn rời ra… ưỡn người áp chặt chàng ấy đón nhận dòng tinh khí chảy vào trong nàng… một cách hạnh phúc…
Diệp Phong nằm ngửa ra thở, thì Nhược Băng đến cầm trường thương mà mút… Còn Hạ Tư Linh ngồi dậy cố khép chặt chân, không muốn cho khí dịch chàng ấy ra hết. Nàng dùng lưỡi liếm trên bộ ngực rắn chắc của chàng, Khiết Băng đang cuồng nhiệt hôn môi với tình lang của mình… Được ba mỹ nữ chăm sóc… trường thương nhanh chóng dựng đứng trở lại. Nhược Băng cầm nó nhét vào khe bé nhỏ vẫn còn đang ê ẩm… ran rát của mình. Nàng bị cảnh giao hoan khi nãy đã khiến hỏa dục bốc lên chả còn ngại gần chi nữa…
Trường thương của Diệp Phong được huyệt động nhỏ bé khít khao của Nhược Băng bao bọc… Khiến cho Diệp Phong thấy một cảm giác lạ lẫm, của Nhược Băng nàng là bé nhỏ chật hẹp nhất… trong ba nàng. Cho nên khi nàng ở trên bụng chàng, nhún một chặp Diệp Phong chịu không thấu… xuất vào trong người muội muội ít tuổi nhất… trong ba tỷ muội nàng ấy… Diệp Phong thật đã biết nhiều hơn một cái, nhưng chàng ta thật sự vẫn chỉ yêu chồn chín đuôi của mình… Vì thế khi trường thương vừa cứng lại, chàng ta đè nghiến Khiết Băng ra để yêu… Được hai tỷ muội bên cạnh, kẻ hôn người mút… nàng thấy thích thú… ghì chặt lấy tình lang rên rỉ… Khi dòng tinh khí của chàng ấy chảy vào mình… thì Khiết Băng nàng sướng quá lên đỉnh… dâm thủy ào ạt tuôn ra…
Khi trận mây mưa qua đi… cả ba nàng cùng ngượng ngùng… nhưng họ hạnh phúc lắm… Diệp Phong bỗng chốc thành ra của cả ba người các nàng. Sực nhớ ngày mai là ngày hội công bố danh tính đệ tử Thiên trường… Mà Đổng Nguyên đã chết rồi… Hạ Tư Linh lo lắng bảo:
– Chúng ta làm thế nào mai đăng khoa đây, khi thiếu Đổng Nguyên…
– Để ta biến ra lão hủ ấy là xong!
Diệp Phong quay người thoắt cái hóa ra bộ dạng thô kệch của Đổng Nguyên… Ba nàng xúm vào đấm chàng thùm thụp nói:
– Huynh bộ dạng xấu xí này… tỷ muội chúng ta ghét… tránh xa đấy… hi… hi… Khi nào gần gũi chúng ta phải về bản thể mới được… nhìn lão Đổng ấy chúng ta buồn nôn lắm… hi… hi…
Sáng hôm sau chúng nhân Thiên trường kể cả Nhị tiên mắt tròn mắt dẹt, khi thấy ba nàng giá đáo. Thật là ba tiên nữ giáng trần a!
Trương Thiệu và Doãn Phàm Nhìn bộ mặt lạnh như tiền, của lão hủ Đổng Nguyên thì thắc mắc vô cùng… Mọi khi thấy mỹ nhân chính lão chẳng là kẻ đầu tiên mắt sáng rực… đứng ngồi không yên. Hôm nay lão này ăn gì bỗng tâm tư trong sạch không còn lục dục sắc giới gì hết vậy? Mà ngạc nhiên hơn cả từ Hạ Tư Linh, lẫn hai nàng đệ tử xinh đẹp kia thi thoảng lại nhìn lão đắm đuối rồi đỏ mặt cúi xuống…