Cửu vỹ hồ

Chương 8



Phần 8

Khiết Băng trở lại việc trả thù thành công mỹ mãn, làm nàng hài lòng vậy là ủy khuất tỷ ấy phải chịu ta đã trả được cho tỷ rồi. Nàng đi đến gần chỗ hai người đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Hạ Tư Linh tỷ ấy… thoáng qua cành lá Khiết Băng nàng thấy vẻ mặt đang tràn đầy khoái lạc, pha chút gì đó hạnh phúc mãn nguyện…

Tiếng hạ thể chạm nhau bành bạch, tiếng nhóp nhép dâm thủy ứa ra trong lúc trường thương huynh ấy cho vào trong… Khiết Băng thấy rạo rực trong người… nàng không muốn lộ diện ra vì biết Diệp Phong chàng ấy thích mình nhất. Nếu nàng xuất hiện tỷ tỷ sẽ không được trọn vẹn hạnh phúc…

Nhưng mà đứng xem như vậy quả là cực hình… người râm ran hạ thể nhột nhạt thèm muốn cảm giác ấy… Diệp Phong chàng đã có vẻ đến cực hạn hơi thở dồn dập cử động gấp gáp… trường thương như vũ bão sầm sập lao nhanh hơn khiến cho tỷ ấy khó chịu… vừa thở hổn hển vừa nói…

– Diệp huynh! Ứ… hự… ứ… huynh… từ từ… được không… ư hư… hự… làm… thế đau… muội… rồi…

Tay Hạ Tư Linh tỷ cào chặt xuống phiến đá… khi trường thương ấn sâu tận cùng… và huynh ấy đã bắn xối xả tinh khí vào bên trong… Chàng ngồi xuống thở dốc có vẻ khá mệt… Nhưng Khiết Băng nàng không thể chịu hơn được nhào ra… bỏ xiêm y rồi ôm lấy chàng hôn… đôi môi mềm mại của nàng lướt từ trên ngực xuống bụng… của chàng. Khiết Băng không ngần ngậm lấy cái trường thương của chàng, vẫn đang nhầy nhụa dịch thủy của Hạ Tư Linh tỷ ấy mà mút…

Được sự chăm sóc của người con gái mình yêu thương nhất, chả mấy chốc sinh khí của trường thương của chàng đã hùng dũng trở lại. Khi trường thương nóng rực của chàng đã vào trong mình… Khiết Băng khẽ rên rỉ… nàng quàng tay qua cổ Hạ Tư Linh tỷ ấy mà hôn… Tay còn lại nàng xoa nhẹ lên bầu ngực núng nính của tỷ, ngay cạnh Nhược Băng vẫn say sưa ngủ. Chắc lúc trước nàng quá mệt rồi… từ lúc Khiết Băng rời đi cả hơn cả hai canh giờ… một mình muội ấy liên tục yêu đương với chàng đến khi Hạ Tư Linh tỷ ấy đến cuộc vui mới chấm dứt…

Hai tỷ muội nàng nằm đè lên nhau, trường thương huynh ấy lúc thâm nhập của nàng… lúc thì Hạ Tư Linh tỷ ấy… cả hai cùng một lúc. Hai nàng thấy thích thú lắm… mặc dù lần trước cùng chàng ấy yêu đương, nhưng không như bây giờ đồng thời cả hai cùng được yêu.

Khu rừng vang lên những âm thanh hoan ái, tiếng hai nàng rên rỉ sung sướng… Khiết Băng thấy Diệp Phong chàng rên lên khàn khàn… những giọt tinh khí của chàng từ trong hạ thể tỷ ấy tràn ra rơi chạm trên mông nàng nóng hổi… Nàng cảm thấy Hạ tỷ tỷ đang run rẩy phía trên mình chắc tỷ rất thích… Nàng thấy trường thương của chàng vẫn cứng nhắc chọc vào trong huyệt động của mình… Nàng đỏ mặt nghĩ “… chàng… hư… quá… bao nhiêu khí dịch đã ra cả trong tỷ ấy rồi… còn ấn vào của muội làm gì…”. Tuy nhiên nàng vẫn thích lắm… huyệt động co thắt liên hồi… khiến chàng rên “. Ồ ồ ưh… ư!” Trong họng… trường thương của Diệp Phong chàng nó rung lên dần dật trong nàng… những đợt khí dịch nóng bỏng cuối cùng thực sự mới tràn ra… hoàn toàn hết hẳn…

Sau đợt cuồng ái với ba nàng lần này… chắc Diệp Phong chàng đã mệt thực sự. Chàng ấy ôm lấy Nhược Băng vào lòng rồi ngủ luôn… Chỉ còn hai nàng đối diện với nhau… đam mê qua đi cả hai xấu hổ khi nhìn xuống hạ thể mình… những dòng khí dịch trắng đục… đều của chàng đang còn rỉ ra trên mặt cỏ xanh. Chàng đang ôm lấy Nhược Băng ngủ ngon… cái trường thương đã mềm oặt xuống. Nghĩ đến chỉ vừa nãy nó còn đang hùng dũng tả xung hữu đột trong hạ thể mình… tự nhiên hai nàng đỏ mặt cúi xuống không ai nói với ai câu nào. Hạ Tư Linh mở lời trước cắt ngang không khí im lặng đã có hồi lâu:

– Khiết Băng muội có muốn biết về quá khứ thực sự của mình không? Tỷ sẽ mở phong ấn cho muội… sau đó muội hận tỷ cũng được vì năm đó… tỷ tỷ vô tình gây ra huyết thù với hồ tộc của muội…

– Dù thế nào muội cũng không hận tỷ… muội cảm thấy như này vẫn hạnh phúc… nếu không biết cũng hay… nhưng muội đồng ý vì muội muốn nhớ về cha mẹ muội… họ trông ra sao… muội đồng ý!

Hạ Tư Linh lẩm nhẩm khẩu quyết… một luồng sáng xanh chiếu vào ấn đường Khiết Băng nàng… Khiết Băng ngất lịm trong giấc mơ quá khứ hiện về. Nàng thấy mình là một cô bé đang tung tăng trên một đồng cỏ đầy hoa… Khiết Băng chạy đi chạy lại hái những đóa hoa cho vào giỏ… mẹ hẳn là thích lắm đây. Nàng chạy đến gốc cây bồ đề to cuối đồng cỏ thì một nam nhân áo trắng bị trọng thương nắm đấy. Người huynh ấy đầy máu… ở tộc hồ nàng rất bình yên… nam nhân hồ tộc chỉ vào rừng lấy củi nữ nhân ở trồng hoa hái quả cuộc sống vô cùng vui vẻ…

Khiết Băng vất vả lắm mới lôi được chàng ấy vào trong cái động khẩu, dù nó cách chỗ cây bồ đề không xa lắm. Nhưng đó là việc vất vả cho một cô bé mười hai như nàng… Khiết Băng nhặt cỏ khô dải thành đệm đặt chàng ấy vào, nàng nhóm củi lên… khi ánh lửa hồng nhảy nhót lung linh. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên vách động, nàng ghé mặt người ấy nghó nghiêng… Chàng ấy thật anh tuấn… so với nam nhân hồ tộc chắc không ai bằng chàng. Khắp người chàng đây những vết thương máu đang rỉ ra…

Nàng cởi y phục của chàng ra để bôi thuốc và băng bó, nhìn bộ ngực vạm vỡ rắn rỏi… nàng tự nhủ chàng đẹp hơn nam nhân hồ tộc ta thật. Khi đến vết thương vùng bụng không thể không tháo hạ y ra. Khiết Băng ngượng chín mặt, hai bàn tay che mặt không dám nhìn cái vật ấy của nam nhân. Nỗi tò mò vẫn thắng nàng he hé mắt nhìn qua kẽ tay… phia trên một đám âm mao bao phủ. Trường thương nam nhân trường thành thật là to lớn… Khiết Băng ngượng ngùng… nó dùng để cho ta sinh con… nhưng to như vậy đáng sợ quá.

Nàng băng bó xong thì trở về hồ tộc, vài ngày sau vẫn qua lại động khẩu chăm sóc chàng ấy. Nàng không ngượng với cái vật nam nhân ấy nữa, nhân lúc chàng ấy chưa tỉnh, có lần tò mò nàng bạo dạn cầm nắm nó trong tay. Đám nữ nhân lớn hơn nàng đôi lúc hay trò chuyện với nhau, khiến Khiết Băng nàng biết cái đó sẽ cho vào trong huyệt động của mình… giao hảo sau mới sinh con được… nàng tranh thủ khi nan nhân ấy chưa tỉnh thì âm thâm động chạm…

Đến ngày thứ ba khi nàng thay thuốc cho chàng ấy xong, nàng lại chạm vào cái vật đó… Lần này nàng tò mò đem nó chạm thử vào lỗ huyệt động nhỏ bé, băng trinh của mình thấy nó quá to lớn… thế làm sao mà lọt được vào trong nàng cho được. Nếu lớn hơn chút dám ngồi trò chuyện các tỷ ấy, nàng sẽ hiểu thật sự phải cần sự tương tác của nam nhân. Khi nàng ngồi xoay người lại chàng ta, để thử so sánh thì không biết người ấy đã hồi tỉnh… Cầm nó trong tay bỗng thấy nó nở ra to hơn dài hơn gấp bội… nàng vừa sợ vừa ngạc nhiên…

Bạn đang đọc truyện Cửu vỹ hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cuu-vy-ho/

Cầm cái vật của nam nhân nóng rực trong tay, tiểu hồ ly nàng ngây thơ nghĩ nó giống mọi hôm tha hồ cho nàng nghịch ngợm. Nàng cầm nó chạm vào động huyệt bé nhỏ của mình… “… Đau quá!” Nàng kêu lên khe khẽ… nó đang tự chui dần vào trong nàng không giống mọi hôm…

– Ái da… đau…

Nàng hét lên khi có bàn tay nam nhân phía sau kéo mạnh hông nàng xuống… trường to cứng đã ở trọn trong nàng. Chàng ấy đã tỉnh chịu không được kích thích ấy… vùng dậy, nàng người rung lên từng chập… vật của huynh ấy vừa cứng vừa nóng… nó chạy sần sật trong động huyệt của nàng. Nàng khó chịu quá… thở hổn hển… thế này mà thích ư? Đám tỷ tỷ trong hồ tộc nói dối. Ta chỉ thấy đau đớn thôi… Khi chất dịch nóng bỏng chảy trong nàng… chàng ấy rời nàng ra… Khiết Băng vừa sợ vừa ngượng cắm đầu chạy đi không cả mặc quần áo…

Nhiều ngày sau nàng mới quay lại động khẩu đó, chàng đã đi từ lâu rồi… Nàng buồn bã trở về hồ tộc… vừa về đến nơi đã thấy tiếng kêu than ai oán… Máu đổ thành sông… năm người đó không ngừng chém giết tộc hồ nàng…

– Không được giết người trong tộc ta… họ có làm gì ác đâu…

Một tiên nhân người đầy máu lao đến nàng, kẻ ấy chính là Doãn Phàm… Luồng băng kiếm sáng xanh thẳng ngực nàng phóng đến, tiểu hồ ly nàng đâu có pháp thuật gì… chỉ trơ mắt đứng nhìn. Một bóng nam nhân khác chắn ngang nàng hứng trọn luồng kiếm tử thần, chàng ấy vùng dậy cắp nàng bay về phía trước… Tam tiên đuổi theo tận diệt người cuối cùng hồ tộc, họ quát lên:

– Chu Cơ Đán đệ! Mau bỏ con yêu hồ ra… chúng ta sẽ tha cho đệ một mạng… Thiên Đế có lệnh tận diệt yêu hồ… đệ dám kháng chỉ sao?

– Ta không cho các người giết nàng ấy… nàng ấy là thê tử của Chu Cơ Đán ta… giết ta trước đi!

Một bóng nữ nhân lộng lẫy áo trắng, nhưng áo ấy vương đầy máu hồ tộc của nàng rồi… Hạ Tư Linh đứng ra ngăn cản ba huynh đệ mình hô lớn:

– Chu Cơ Đán huynh… mau mang nàng ấy chạy đi thật xa…

Tam tiên đều có lòng yêu Hạ Tư Linh không nỡ ra tay đánh nàng ấy, vì thế Chu Cơ Đán có cơ hội mang tiểu hồ ly nàng đến chỗ an toàn. Khiết Băng khóc lóc thảm thiết hét lên:

– Ta cứu chàng! Rồi thất thân với chàng… cả tên chàng tận bây giờ mới biết… sao chàng dẫn người giết hồ tộc của ta? Họ chưa từng hại ai… kể cả ta… chúng ta đâu biết pháp thuật gì hại người… chúng ta ở đây trồng cây hái quả thôi…

– Ta ta xin lỗi! Ta cũng không biết nàng là hồ tộc…

– Chàng muốn thấy chính thể ta à!

Nàng rùng người biến ra con chồn nhỏ có chín đuôi màu trắng, rồi lại biến thành người… Chu Cơ Đán lẩm bẩm:

– Nghiệt duyên này ta biết phải làm sao? Nàng là cửu vĩ hồ người Thiên đế muốn giết… ta không thể cho ai hại nàng được nữa dù ta chết…

– Ta cửu vỹ hồ thì sao? Cả tộc mỗi ta có chín đuôi… và mỗi ta hóa hình người dễ dàng nhất… các người ác độc quá… ta hận…

Chu Cơ Đán rút nguyên thần mình ra truyền sang nàng… dùng chút pháp lực cuối cùng phong ấn ký ức nàng lại… rồi gục xuống. Hạ Tư Linh đứng sau thấy cả… nàng khóc… chàng yêu chồn nhỏ ấy hơn cả tính mạng mình sao? Hạ Tư Linh dùng pháp thuật cho tiểu hồ ly nàng vào băng cầu ném xuống hạ giới… Nàng nói nhỏ với tiểu hồ ly trước khi đưa nàng du nhập phàm thế:

– Muội hạnh phúc hơn ta, ta bao năm không có nổi trái tim chàng… muội chỉ vài ngày đã làm chàng ấy yêu… ta thua muội… nhưng ta lỡ tay giết tộc muội… nay ta đưa muội xuống dương gian sống cho hạnh phúc… thoát khỏi bàn tay Thiên đế… coi như chúng ta không ai nợ ai nữa.

Khiết Băng hồi tỉnh nước mắt lưng tròng, Hạ Tư Linh bảo:

– Muội có thể dùng ma cầm giết tỷ trả thù cho hồ tộc… ta một lòng không oán đâu… tháng ngày này ta hạnh phúc rồi!

– Muội khóc vì muội có lỗi với Chu Cơ Đán chàng ấy, muội không hận tỷ… muội nói rồi dù thế nào muội cũng tha thứ cho tỷ… hồ tộc cũng chả thể sống lại dù muội giết cả ngũ tiên các tỷ…

– Tỷ muốn cho muội biết một sự thật… Năm xưa Thái Ất Kim Tinh có dự mộng hồ tộc sẽ xuất hiện cửu vĩ hồ… khi cửu vĩ hồ lĩnh hội cả tiên ma chân khí… sẽ thống nhất tam giới tạo nên đai cục khác… Kim ô thiên đế người sẽ bị hủy diệt bởi cửu vĩ hồ… không muốn tộc hồ bá chủ tam giới nên sai chúng ta tấn công hồ tộc… sau này chúng ta biết sự thật đó chán nản bỏ về đây tạo lập Thiên trường… giúp người phàm tu tiên. Muội đừng để thiên giới biết muội là cửu vĩ hồ không người ta sẽ đuổi giết muội tới cùng.

– Muội không tham vọng gì tam giới… muội chỉ muốn sống những ngày bình yên bên người thân thôi…

Hai người con gái nắm chặt tay nhau… xưa kia họ có thể là tình địch hôm nay là tỷ muội… thậm chí còn chung tinh lang với nhau… Đêm hôm đó ở Thiên điện ngồi cùng với Diệp Phong trong phòng… nàng không biết nói sao với chàng ấy… Hạ Tư Linh cùng với Nhược Băng xuống đại điện lo chuyện hậu sự Doãn Phàm… Nàng nói với Diệp Phong:

– Muội nhớ lại hết… muội muốn đi tìm Chu Cơ Đán chàng ấy… Nhưng muội vẫn là thê tử Diệp Phong chàng… chuyện tiền kiếp huynh ấy vì muội bỏ đi mạng sống lưu lạc nhân gian… muội phải tìm giả tiên cốt cho chàng.

– Ta biết lâu rồi… nhưng muội tìm thế nào được hắn… muội cứ đi ta sẽ luôn dõi theo muội…

– Huynh không ghen à? Muội có tiên cốt Chu Cơ Đán giờ phong ấn đã mở muội cảm nhận được chân thân chàng ấy.

– Ta có… nhưng ta đâu có chọn lựa… chỉ cần muội thấy vui thì cứ làm… ta chịu đựng được… Hắn mà không tốt với muội ma tôn ta không bỏ qua đâu… ta vì hắn đã có thiệt thòi rồi.

Khiết Băng cảm động ôm lấy Diệp Phong mà hôn nàng nói nhỏ:

– Muội vẫn luôn yêu huynh… kiếp này muội hạnh phúc mà…

Nàng cởi xiêm y ngồi luôn lên trên bàn, nhìn thấy thân thể diễm kiều của Khiết Băng khiến cho Diệp Phong thích thú… chàng ấn luôn trường thương thẳng vào động huyệt ẩm ướt của nàng…

– Ui… ui… ui… từ… từ… làm thế muội rát quá…

Khiết Băng nàng rên lên khi trường thương nóng rực di sàn sạt trong âm động mình… Diệp Phong bị tiếng rên ấy kích thích… chàng thúc nhanh hơn cả ban đầu… có lẽ bản tính hoang dại của ma tôn vẫn khiến chàng không kiểm soát được mình. Cái bàn rung lên ầm ầm… Khiết Băng quýnh cả người lại vì thốn… nàng nhăn mặt kêu…

– Từ từ… đau muội quá… ui… úi… da… á á… á…

Diệp Phong người toát cả mồ hôi ghì chặt lấy nàng mà dập… Khiết Băng khó chịu quá nàng cảm thấy như bị hiếp… Ma tính của chàng ấy khởi phát mắt đỏ rực lên… Khiết Băng khóc thút thít khi bị Diệp Phong bế thốc lên mà nhún… người nàng rũ rượi… Rồi chàng đè nàng xuống giường… những đợt công kích như vũ bão vào hạ thể nàng… Khiết Băng quằn quại đau đớn… nàng lúc thì bấu chặt lấy mành rèm… lúc bấu chặt vào lưng chàng mà cào… tưởng đến chảy máu…

“A a… a!”

Diệp Phong hết lên bắn tinh khí tận cùng huyệt động nàng… khói đen từ người chàng cuồn cuộn chuyển sang người tiểu hồ ly nàng… Nàng hấp thụ ma khí của chàng vào chân thân… Chàng ấy rời nàng nằm vật ra ngủ luôn… phần mệt mỏi phần vì chân khí đã hấp thụ sang tiểu hồ ly nàng… tiên ma chân khí đang hòa hợp vào nhau mà… Khiết Băng không hề biết.

Nàng viết thư để lại cho hai tỷ muội mình rồi âm thầm chuẩn bị hướng Chu quốc khởi hành đi tìm Chu Cơ Đán chàng ấy.

Kiếp phong sương lưu lạc tiếp tục… một thân tiểu hồ ly nàng vạn bước quan san… chuyến đi này không biết có ngày nào trở lại Thiên trường nơi đây nữa…

Chương trước Chương tiếp
Loading...