Cửu vỹ hồ
Chương 7
Doãn Phàm tinh ý hơn để ý mãi thì thấy… lão hủ Đổng Nguyên ấy không phải là không để ý ai trong các nàng. Thi thoảng Đổng Nguyên lão mới ngó nghiêng… và nhìn chăm chú nhất chính nữ đệ tử mới. Người xinh đẹp nhất trong ba nàng ấy… chính là tiểu hồ ly Khiết Băng. Buổi lễ trang nghiêm diễn ra suôn sẻ… Thiên trường ai cũng vui cả, vì giờ đây có tận ba nàng ấy… chúng nam nhân đều hạnh phúc. Hôm qua họ cũng có chút đố kỵ sao Hạ Tư Linh nhận hai tên xú tử ấy… hóa ra vì càng nàng ta là nữ nhân giả dạng. Nhiều người tiếc hùi hụi vì cơ hội gần sát hai người ngọc, mà không biết tận dụng… giờ ngay trước mặt mà thực đã cách xa vời vợi rồi a.
– Cấp báo thiên ma giáo dẫn người tấn công chúng ta… đòi bắt cho được hai nữ đệ tử mới… chúng bao vây thiên trường rồi…
Đệ tử dưới núi cấp báo lên rất vội vã, Chúng nhân đang hỉ hả vì có càng nàng xinh đẹp ấy… giờ yên lặng như tờ. Thiên ma giáo hùng mạnh ai cũng biết… hơn nữa Huyễn thiên ma tôn Diệp Phong uy chấn tam giới… giờ thì nguy rồi a! Trương Thiệu, Doãn Phàm lo lắng hướng về Hạ Tư Linh vì hiện nàng ấy đang là chưởng môn… chờ quyết sách của nàng. Hạ Tư Linh vẫn đang cười vui vẻ với hai đệ tử mới… Doãn Phàm nhắc lần thứ hai Hạ Tư Linh mới đáp lời:
– Huynh bảo Đổng Nguyên huynh ấy giải quyết…
Thật ra nếu là nàng trước sẽ rất lo lắng cho an nguy thiên trường, nhưng ma giáo giờ là người của chàng ấy. Ma tôn Diệp Phong ngồi đó thì kẻ nào dám náo động thiên trường của nàng. Chàng là phu quân của ba chúng ta rồi, tự chàng ấy phải biết thôi. Diệp Phong đang trầm ngâm nghĩ xem trong giáo kẻ nào dám lộng hành làm cái việc này. Để Doãn Phàm gọi tên đến lần thứ ba mới nhớ mình đang giả Đổng Nguyên…
– Đại huynh thật là… người vẫn chứng nào tật đó, thấy nữ sắc thì mê muội mà thấy nguy hiểm thì tìm cách né tránh. Đệ không hiểu sao huynh lại tu tiên thành công a. Hạ Tư Linh muội ấy bảo đích danh huynh đi đánh ma giáo… xem ra huynh hết tránh né nhé… con rùa đen thụt cổ.
Doãn Phàm thở dài ngao ngán ngồi lại ghế, bị nói là rùa đen Diệp Phong bực mình… quên phắn đi mình đang giả Đổng Nguyên đập bàn quát ầm lên:
– Truyền xuống dưới núi cho ta xem, tổng đàn Thiên ma giáo là kẻ nào thống lãnh… bảo hắn nội trong nửa canh giờ bò lên quỳ trước ta thì còn đỡ phải chết một cách khó coi.
Chúng nhân thiên trường nghe tiếng quát run sợ, uy áp của ma tôn thật không phải vừa… Trương Thiệu ngỡ ngàng về huynh trưởng của mình, từ hôm qua lão hủ này bỗng nhiên khác hẳn… hay cú sốc muội muội Hạ Tư Linh khiến lão tỉnh ngộ chăng… Nguyên lai sự việc là Vãn Hình Thiên tổng đàn chủ phương bắc nghe nói, núi thiên trường xuất hiện mỹ nhân khuynh quốc nghiêng thành. Một là giá đáo để ngắm dung nhan, hai là tiện tay bắt về dâng cho ma tôn thưởng thức.
Vãn Hình Thiên trong thiên giáo là kẻ kiêu hùng… ngặt trong chính đạo hiện thời muốn đánh hắn, e rằng ít nhất phải tam đại phái liên thủ. Nay đệ tử trên núi truyền khẩu ngôn của Đổng Nguyên xuống khiến hắn giận tím người… “… Hay cho tam tiên bạc nhược này bấy lâu ta không muốn sờ đến các lão… mấy người ngứa da ngứa thịt rồi a! Ta nể Hạ Tư Linh xinh đẹp lại đối nhân xử thế chí tình… mới không xuất binh…” Hắn dẫn chúng giáo của mình ồ ạt lên núi vây kín trước tiền điện…
– Kẻ ấy là tổng đàn ma giáo à Sư phụ tỷ tỷ…
Nhược Băng hỏi Hạ Tư Linh, Hạ Tư Linh gật đầu thì Nhược Băng lại nói:
– Trông hắn khó coi dữ a! Giá kể hắn đeo thêm vài cái bao bố làm ông ba bị hù trẻ con thì tốt.
– Ta cũng nhìn hắn xấu tệ!
Khiết Băng nói thêm… Vãn Hình Thiên tức muốn nổ con ngươi mắt… hai con tiểu a đầu này thật khinh ta rồi. Để ta xử lão hủ Đổng Nguyên sẽ tính chuyện với các người… Nếu hắn biết thực sự mình đang va chạm thánh nữ của thiên giáo… thì chắc sẽ ăn gan hùm cũng chả dám. Phàm đã có quy định nhiều đời, nữ nhân mà sử dụng được Huyễn thiên u linh ma cầm. Nàng ấy sẽ là thánh nữ thiên ma giáo. U linh ma cầm là thánh vật tối thượng không phải ai cũng có thể khu dụng… nó là một phần hỗn độn chi nguyên. Kẻ không có tư chất tuyệt không học được.
Vãn Hình Thiên nhìn thấy tam tiên tọa lạc trên ghế tiền điện, liền hùng hổ lao tới. Nhưng vừa đến nơi đụng phải tia mắt nảy lửa, lại nhìn thấy Hắc thiên giới chỉ của giáo chủ ở ngón tay Đổng Nguyên thì giật mình “… Ma tôn! Người cũng lên đây rồi… người giả dạng Đổng Nguyên thảo nào khi dễ ta… nếu người đã có chỗ khó nói… kẻ thuộc hạ như ta đành vì ngươi chịu nhục chút có sao…” Diệp Phong cố tình để cho Vãn Hình Thiên thấy ấn ký giáo chủ. Rồi lạnh lùng nói một câu:
– Cút!
– Tất cả rút lui!
Vãn Hình Thiên truyền lệnh! Chúng nhân trong giáo hóa thành khói đen biến mất khỏi điện tiền trong nháy mắt. So với sự xuất hiện đầy ngạc nhiên và quyến rũ của hai đệ tử xinh đẹp, thì việc làm của Đổng Nguyên vừa rồi khiến cho nhi tiên sững sờ gấp bội. Trương Thiệu, Doãn Phàm há hốc miệng vì ngạc nhiên… Chỉ một câu của lão hủ ma giáo đi ngay lập tức, nhất là nhìn vẻ mặt kinh ngạc lẫn sợ hãi Đổng Nguyên của Vãn Hình Thiên thì sự việc thật khó hiểu rồi. Nhưng chỉ cần ma giáo đi khỏi chẳng là việc mừng sao?
Mấy ngày ở dưới tiền điện với nhị tiên Diệp Phong chán nản lắm. Chàng nhớ Khiết Băng và hai tỷ muội của nàng ấy, Diệp Phong nghĩ “… dù hai nàng ta không yêu… nhưng thế cũng là thê tử của ta. Nhất định phải đối xử với các muội ấy thật tốt. Làm tiên thật chán sáng uống trà đánh cờ, chiều giáo huấn chúng nhân học đạo… cuộc sống này quả nhàm chán…” Nghĩ thế tranh thủ lúc không ai để ý liền phi thân hướng tiền điện mà đến. Thật ra Doãn Phàm thấy sự việc lạ lùng sinh nghi, mấy ngày để ý Đổng Nguyên nhưng chưa thấy gì bất thường…
Khi Đổng Nguyên đi vào trong thiên điện, thì Doãn Phàm ngạc nhiên vô cùng lão hủ này có gì tư thông với Hạ Tư Linh nàng rồi mà ra vào dễ dàng thế… Lát sau kết giới mở ra ba nàng ấy đi ra vui vẻ cùng một nam tử khác…
… người hắn tỏa ra âm khí bao quanh… Hắn ta là Huyễn thiên ma tôn Diệp Phong… Chuyện này càng ngày càng bí ẩn rồi Doãn Phàm âm thầm theo dõi tiếp… Họ trao đổi với nhau cái gì đó xa quá Doãn Phàm không nghe nổi… Hai nàng đệ tử bay vụt đi, còn lại Hạ Tư Linh và Diệp Phong ngồi bên hồ với nhau.
– Diệp Phong! Huynh có chút nào thích muội không?
Diệp Phong gật đầu, khiến Hạ Tư Linh hạnh phúc lắm gục đầu vào vai chàng cười vui vẻ.
– Ta thích cả tiểu muội Nhược Băng từ giờ các nàng là thê tử của ta… ta chỉ không muốn nói dối… ta vẫn yêu chồn chín đuôi muội ấy nhất. Mong muội đừng buồn…
Chàng thích ta thì ta hạnh phúc rồi, còn dĩ nhiên Khiết Băng muội ấy có vị trí cao hơn trong lòng chàng. Bởi muội ấy gặp trước hơn nữa qua chuyện sống chết vừa rồi, Hạ Tư Linh đã sớm coi hai nàng như biểu muội ruột thịt tuyệt không đố kỵ.
– Diệp huynh… người yêu muội đi… muội rất nhớ huynh đó!
Thật ra Hạ Tư Linh nàng chỉ muốn được ôm hôn, vì xa mấy hôm nàng rất nhớ huynh ấy… chứ sau lần đó hạ thể vẫn còn ê ẩm… Chuyện tình cảm với Cơ Đán nàng đã quên lãng hoàn toàn… nhất là sau khi trinh tiết đã trao cho Diệp Phong… mọi thứ nàng đều hướng về huynh ấy. Diệp Phong mấy hôm đã không gần các nàng, khó chịu muôn phần… Chàng nhanh chóng cởi dây lưng Hạ Tư Linh, tháo hạ y nàng và mình ra rồi bế Hạ Tư Linh đặt lên trên đùi…
– Úi úi… đau muội… từ từ… huynh… mấy hôm rồi nhưng… muội vẫn khó chịu… mà!
Hạ Tư Linh nàng rên rỉ nói ngắt quãng, khi nàng ngồi lên cái trường thương và nó tụt hẳn vào trong nàng… Ở xa xa Doãn Phàm thấy Hạ Tư Linh nàng tay vịn vào vai hắn, người nhấp nhô lên xuống… Lát sau Hạ Tư Linh vịn tay vào gốc cây xiêm y nàng tốc lên, hở ra cặp mông tròn trắng bóc Diệp Phong từ sau ôm mông nàng mà thúc… Người nàng rung lên thi thoảng chúi về trước vì những cú thúc quá mạnh… Có vẻ nàng ấy thích… cho nên tận chỗ này Doãn Phàm vẫn nghe tiếng rên “. Ui… ui… ôi… ư. Úi da… ư ư…” Của muội ấy… trường thương Doãn Phàm hắn cũng dựng đứng theo…
Hạ Tư Linh quả lớn gan dám tư tình với ma giáo, lại ngang nhiên yêu đương giữa thanh thiên bạch nhật… ở núi sau thiên điện này. Diệp Phong đã xuất tinh khí vào trong Hạ Tư Linh… mặc lại hạ y ra nói gì đó với nàng rồi bay vụt đi… Doãn Phàm đi đến trước mặt mà Hạ Tư Linh không để ý, nàng đang dùng khăn tay lau hạ thể. “… Chàng ra nhiều thế, ta lau mãi… vẫn ứa ra thế này…”
– Muội thật lớn gan a! Dám tư tình với ma tôn ma giáo!
Ha Tư Linh giật mình ngẩng lên, thấy Doãn Phàm trước mặt… nàng lúng túng im băt sợ hãi:
– Thế… thế… giờ… huynh muốn muội phải thế nào…
– Ta… sẽ im lặng nếu muội cho ta… ha… ha…
Hắn cười khả ố tụt ngay quần ra… trường thương to lớn bật tung lên rung rung trước mặt nàng. Không đợi nàng đồng ý hay không… hắn dạng chân nàng ra ấn vào huyệt động, còn đang nhoe nhoét dâm thủy lẫn tinh trùng của Diệp Phong… Của nàng ấy thật tuyệt, Doãn Phàm sung sướng tột cùng trường thương hắn cảm nhận được sự chật chội và ấm áp của huyệt động muội ấy. Trong khi Hạ Tư Linh khuôn mặt đẹp đang nhăn nhó vì khó chịu… “. Á á a rát quá…”Nàng rên lên khi Doãn Phàm công kích liên tục hạ thể mình… Vừa mất trinh mấy hôm hạ thể chưa sẵn sàng, trân mây mưa với Diệp Phong là vì yêu… tuy hơi đau… nhưng nàng hạnh phúc…
Lúc này đây miễn cưỡng đón nhận, cái trường thương to hơn gấp bội thì nàng khó chịu lắm. Tay nàng túm chặt vào một cái thân cây nhỏ gồng người lên chịu trận… May là do bị kích thích từ trước, vì thế thúc thêm vài cái Doãn Phàm phọt tinh khí ồng ộc vào trong nàng rồi mặc quần áo bỏ đi…
… Bạn đang đọc truyện Cửu vỹ hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cuu-vy-ho/
Hạ Tư Linh ngồi dậy nàng khóc… một nỗi buồn mênh mang, giờ nàng mới thấy sự cay đắng của thân phận nữ nhi. Bất luận là dù có muốn hay không thì đã là thân nhi nữ, vẫn bị người ta đè nén chà đạp… cưỡng bức. Khiết Băng trở lại đứng trước mặt nàng tự bao giờ, thấy tỷ tỷ khóc rất đau khổ Khiết Băng im lặng vì cùng là nữ nhi dễ hiểu nhau. Nhìn hạ thể tỷ ấy bầm dập, tinh khí nam nhân vẫn còn đang rớt ra. Chung quanh cỏ cây bị giày xéo, người tỷ ấy còn đôi ba chỗ xước xát bầm tím…
Không phải là chàng làm… Khiết Băng nghĩ vậy, vì mấy ngày này tâm sự cùng nhau nàng biết tỷ ấy cũng thích xú điêu của mình. Chỉ cần huynh ấy thích Hạ tỷ tỷ sẽ cho chàng đâu đến mức thế, hơn nữa con người xú điêu huynh ấy phải trái rõ ràng.
– Là ai vũ nhục tỷ tỷ đến thế này…
– Doãn Phàm… hắn thấy ta đang yêu… đương với Diệp huynh… hắn dùng cái chuyện đó để khống chế… ta. Hắn… hiếp… ta rồi… bỏ đi… ta thấy xấu hổ với Diệp Phong huynh… ấy…
– Tỷ tỷ đừng buồn muội muội trước khi đến đây, cũng bị người ta cưỡng hiếp nhiều rồi… chúng ta vẫn yêu và xứng đáng với huynh ấy… đó không phải điều chúng ta muốn mà…
An ủi xong nàng thấy tỷ tỷ đã nguôi ngoai, liền bảo:
– Nhược Băng muội ấy và xú điêu huynh đang ở cánh rừng phía trước… tỷ tỷ người qua đó… quên chuyện không vui này đi nhé.
Khiết Băng đi về hướng đại điện vừa đi vừa lầm bẩm”… ta sẽ trả thù cho tỷ tỷ… cho hắn trả giá đồ tiên nhân đê tiện…” Nhưng phải trả thù thế nào đây? Nàng dùng năng lực hội tụ âm khí ma cầm xuất hiện trên tay… nhưng ta mà xuất chiêu ra hẳn là xú điêu huynh ấy cảm nhận được… ta muốn giấu chàng ấy… phải làm sao? Đang băn khoăn suy nghĩ thì chung quanh nàng khói đen bốc lên quần cuộn…
– Tổng đàn chủ phương bắc Vãn Hình Thiên bái kiến thánh cô thiên giáo!
– Chúng đệ tử cung kính bái kiến thánh cô… chúc mừng người hiện thế quang lâm!
Nàng ngạc nhiên bỗng dưng ma giáo họ tôn kính ta đến vậy, ta đâu có là gì? Nhớ khi trước Hạ Tư Linh tỷ ấy cũng từng hỏi nàng có liên quan gì đến ma giáo khi nàng sử dụng ma cầm… Khiết Băng nhanh chóng hiểu ra nguyên do từ cây đàn này hết… Nàng đang cần uy hiếp Doãn Phàm lão ta mà không khu dụng ma cầm… giờ nhờ đến Vãn đàn chủ là hợp lý nhất…
Còn Vãn Hình Thiên sau khi xuống núi nghĩ ngược xuôi thì cho toàn quân ém lại tại ở đây chờ đợi… phòng khi ma tôn người cần đến thì ứng cứu kịp thời… tình cờ tương ngộ thật có cơ duyên a.
– Thánh cô người có điều gì chỉ dậy? Bản đàn chủ ta nguyện dốc sức vì người…
Vãn Hình Thiên cung kính nói, giờ đàn chủ hắn hiểu tại sao ma tôn người xuất hiện… thì ra thánh cô thiên giáo ta… nàng ấy ở đây. Thánh cô thật xinh đẹp… đúng là tự hào cho thiên ma giáo, xém chút nữa ta vô tình mạo phạm người.
– Vãn đàn chủ ta chút việc cần người tương trợ!
– Xin Thánh cô cứ chỉ dạy… Vãn Hình Thiên ta dù qua núi đao biển lửa cũng sẽ giúp người hoàn thành tâm nguyện…
Dặn dò Vãn Hình Thiên xong nàng tiến về tiền điện… nơi rất nhiều môn hạ thiên trường đang tu luyện tiên thuật… Sự có mặt nàng khiến chúng sinh đang tu đạo phấn khởi hẳn lên. Khiết Băng nói:
– Các huynh nếu người nào muốn gặp muội muội nữa canh giờ nữa hãy đến căn phòng phía tây đại điện… thấy muội muội tung hoa ra cửa sổ các huynh ai vào nhanh… ta sẽ đi chơi cùng huynh ấy một ngày… nhưng các huynh phải im lặng… nếu tam thượng tiên biết e rằng chúng ta khó đi được…
Đám nam nhân phấn khởi hò reo, tin tức truyền lan trong đám môn hạ thiên trường. Họ nô nức kéo đến tây điện im lặng chờ đợi…
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc nơi đó… Khiết Băng qua thư phòng tiền điện nơi Doãn Phàm hay ở đó… không khó khăn để thấy hắn đang ngồi nhâm nhi tách trà một mình. Nàng đến gần cố tình để cổ áo trễ thêm, nên không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy cặp nhũ phong trắng trẻo lộ ra.
– Doãn thượng tiên! Người có nhìn thấy Hạ sư phụ của con qua đây không ạ?
Doãn Phàm đang đắc chí nhớ lại lúc, thưởng thức Hạ Tư Linh ngoài rừng. Thấy Khiết Băng xinh đẹp đứng trước mặt, mà a đầu này trẻ trung hơn Hạ Tư Linh nhiều. Cái áo có vẻ quên cài khe ngực trắng sâu hút căng phồng thật quyến rũ a.
– Để con châm trà cho thượng tiên người!
Nàng cúi trước mặt Doãn Phàm cố tình cho hắn thấy, nàng không mặc yếm cặp nhũ phong trắng rung rinh theo cử động châm trà của nàng… Hai đầu nhũ hoa hồng hồng nổi bật khỏi làn da… Doãn Phàm dán mắt vào ngực nàng… Khiết Băng vờ lại kéo áo rồi tỏ ra đỏ ngượng ngùng… im lặng một lát rồi bẽn lẽn hỏi:
– Thượng tiên người có thấy tiểu nữ… à con có đẹp không… So với Hạ sư phụ người ấy… có bằng không ạ!
– Xinh… xinh… hơn… nhiều!
Doãn Phàm bối rối đáp, tiểu a đầu này chắc không biết ta vừa thưởng thức sư phụ nó… nhưng nàng ấy còn không đẹp như tiểu a đầu đây. Tiểu nữ bé bỏng này chắc còn nguyên băng trinh cũng nên…
– Thượng tiên nếu người dạy con tu tiên luyện phép, con sẽ làm bất cứ cái gì người muốn… Hạ sư phụ chỉ quan tâm đến nam nhân người ấy… thu nhận con về… chỉ để phụ việc thu dọn thiên điện… Con thực muốn thành tiên đắc đạo… lắm… người giúp con đi…
Nàng bạo dạn cầm tay hắn lay lay… tự nhiên có con mồi ngon đưa đến miệng… Lại bị kích thích bởi cặp nhũ phong vừa thấy… hắn cả mừng chả suy tính thêm… vội nói:
– Nếu Hạ sư phụ ngươi không quan tâm… ta cũng có thể giúp khà… khà…
Tay hắn vờ vô tình chạm vào ngực Khiết Băng, nàng liền đỏ mặt nũng nịu:
– Thượng tiên! Chỗ này thật không tiện… xấu hổ chết đi… chúng ta qua đằng kia đi ạ… xong rồi người nhớ truyền thụ pháp thuật cho con… con muốn mạnh mẽ hơn Hạ sư phụ người ấy cơ…
Anh hùng thật mấy ai vượt qua ải mỹ nhân, Doãn Phàm lão bao năm mưu tính… xong chỉ thoáng chút đã bị sắc dục là lu mờ tâm cơ… Hắn theo nàng vào trong căn phòng tây điện… khi cửa đóng rồi định ôm chầm lấy Khiết Băng nàng mà sờ soạng… thì bị nàng đẩy ra. Khiết Băng nói:
– Kẻ tâm cơ xấu xa như ngươi! Thành tiên đã là chuyện may cho ngươi rồi… người muốn… ta chuẩn bị sẵn cho người con lợn cái góc phòng kia rồi a… Tha hồ thượng tiên người thưởng thức hi… hi… Mà người cũng đừng quá nóng nảy trà ta đã bỏ độc… không nghe ta cũng chết rất khó coi đó…
– Con a đầu này! Ta sẽ cho ngươi chết với ta…
Khi thấy con lợn cái hôi hám ấy do Vãn Hình Thiên dùng tà thuật yểm chế… nó đang đứng ve vẩy đuôi chờ đợi… Hắn tức tối vì bị sỉ nhục gầm lên toan lao vào, vì hắn không cảm thấy nội lực bị khống chế, trà độc chỉ là a đầu kia hù dọa hắn… chứ hắn cũng không phải không để ý. Bỗng nhiên xung quanh hắn khói đen bốc quần cuộn… Vãn Hình Thiên cùng đám tâm phúc đứng kín phòng. Vãn Hình Thiên cười gằn nói:
– Lão xú tiên hôi hám, muốn tổn thương được thánh cô thiên giáo ta… e ngươi còn phải tu thêm dăm kiếp nữa mới là địch thủ của Vãn Hình Thiên ta… Ngoan ngoãn đi ôm con lợn kia hành sự… ha ha… chắc còn có cơ hội sống thêm vài năm mà thưởng trà… ha ha… ha…
– Ngươi… ngươi… là thánh cô Thiên ma giáo…
– Có cần ta nhắc thêm câu nữa không lão xú tiên hôi hám… Hình Thiên ta sắp hết kiên nhẫn rồi… một là ngươi xuống cửu tuyền bán muối… nhưng chết sẽ rất khó coi ha… ha… ha… hai là đi làm theo lời thánh cô đi… giao hảo với con lợn cái mau…
Doãn Phàm run sợ kẻ tiểu nhân tất ham sống sợ chết, hơn nữa Vãn Hình Thiên hắn nói không ngoa… chết bởi tay hắn quả thực rất đau đớn… Hình Thiên hắn nổi danh là thất thập trảm tiêu hồn… đâm chém người ta gần trăm nhát mới cho chết. Thực là lóc da thẻo thịt mà còn chưa chết ngay… quá thảm khốc a. Hắn đành tháo bỏ hạ y lại gần con lợn cái… khiến Khiết Băng bịt miệng cười… thượng tiên… người cũng hèn hạ tham sống sợ chết quá đi…
– Xú tiên lão cứ vui vẻ mà giao hảo… ha… ha… đừng quên Hình Thiên ta vẫn ở đây trông coi lão… hành sự… Hai canh giờ nữa lão có thể về thưởng trà… ha… ha…
Vãn Hình Thiên lại hóa ra khói đen biến mất cùng đám lâu la… Khiết Băng sau khi tung hoa ra cửa sổ bèn trốn sau bình phong… Đám môn sinh thấy tín hiệu của nàng thì kéo nhau vào… Khi tranh thủ nhộn nhạo nàng đã đi mất qua đường cửa sổ… bởi vậy tuy không thấy mỹ nhân. Nhưng bao nhiêu môn hạ Thiên trường được tận mắt sở thị cảnh, Doãn Phàm thượng tiên đang giao phối với con… lợn cái. Một trận cười long trời lở đất ở tây điện… tin tức nhanh chóng truyền đi… Cảnh đó đập vào mắt họ nên không kịp xem mỹ nữ trong lòng mình nàng ấy đang ở đâu… đã lăn ra đất mà cười rồi.
Doãn Phàm cay đắng chửi rủa “… con yêu nữ… thật gian xảo… thà để Hình Thiên băm vằm còn đỡ nhục a…” Lão nuốt không nuốt nổi mối nhục tự sát tại tây điện… Nhưng xú danh ô uế ấy ngàn đời khó gột rửa…
Hạ Tư Linh đi theo con đường mòn vừa đi vừa nghĩ…
“… Khiết Băng từ lúc muội ấy lưu lạc… thật khổ, ta đây bị cưỡng bức có một lần… muội ấy hết lần này đến lần khác mà vẫn sống vui vẻ… ta thật yếu đuối. Chẳng phải Diệp huynh chàng ấy vẫn yêu thương ta thôi quên đi vậy! Ta có nên mở phong ấn ký ức cho Khiết Băng muội ấy không nhỉ… muội ấy có quyền biết quá khứ mà…” Nàng đến gần sát chỗ Diệp Phong và Nhược Băng lúc nào không hay. Nhược Băng vẻ mặt rất mãn nguyện hạnh phúc, gối đầu lên đùi Diệp Phong ngủ ngon lành.
Váy của Nhược Băng vứt gần đó hẳn muội ấy vừa cùng Diệp huynh giao hảo… Giữa cặp đùi thon thả, tiểu phúc của Nhược Băng mới thấp thoáng vài sợi âm mao… nó chỉ làm nổi bật khe đào nguyên mũm mĩm sâu hút… tinh khí từ khe ấy vẫn đang rỉ xuống nền cỏ… qua cái đùi trắng nõn… của Nhược Băng. Họ mới làm chuyện đó với nhau chưa lâu lắm… trường thương của chàng ấy đang rủ xuống bóng nhẫy nước dâm thủy… nàng đỏ mặt… nghĩ lúc trước mình cũng được huynh ấy yêu thương như thế… thật hạnh phúc. Chắc Khiết Băng muội ấy đi cho hai người được thoải mái…
– Muội muội đến rồi thì ngồi xuống đi… chúng ta là một nhà… tất cả các muội đều là thê tử ta yêu quý…
– Huynh biết ta đến? Vậy huynh có biết mọi việc xung quanh chứ?
Thật ra nàng muốn dò hỏi xem huynh ấy có biết, Doãn Phàm rình hai người không mà thôi? Diệp Phong trả lời:
– Ta biết nhưng ma tôn ta xưa nay thích thì làm chả cần ngó mặt ai, kể cả lão thiên đế già đi nữa. Tiên khí chung quanh đây đầy rẫy, toàn tiên nhân các muội… Khi nãy có kẻ chiêm ngưỡng chúng ta… ha… ha… là ta cố ý cho hắn xem hắn là huynh trưởng của muội… cho hắn thấy sống làm tiên như hắn ta thật nhàm chán a… sống dám yêu dám hận… chứ hơi tý khép nép lão thiên đế già… làm tiên thế ta khinh…
– Trời ơi! Ta đánh chết huynh… muội… muội chỉ là của riêng Diệp Phong huynh… muội đâu muốn ai coi muội lúc ấy… huynh làm muội ngượng chết đi… muội đánh huynh đó…
Nàng ngượng thật đấm ngực Diệp Phong thùm thụp… khiến cho Nhược Băng lăn ra thảm cỏ, nhưng muội ấy có vẻ mệt nên vẫn ngủ ngon lành…
Hai người đùa giỡn giằng co… cô áo rộng nàng tuột xuống. Đầu nhũ phong nổi nhòn nhọn trên cái yếm xám nhạt, nó khiến làn da trắng căng phồng của bầu ngực nàng lộ liễu hơn. Hạ Tư Linh thấy trường thương huynh ấy lại ngóc cao nàng vừa ngượng vừa hạnh phúc “… huynh ấy thích ta… nhìn thấy của ta… trường thương như vậy… mà chẳng cần có Khiết Băng muội muội ở đây… ta hạnh phúc quá…”
Nàng quên sạch cả đắng cay, quàng cổ Diệp Phong mà hôn:
– Diệp huynh! Muội yêu huynh nhất đời…