Dã tâm của người cha
Chương 7
Ngọc bê đĩa thức ăn ra đặt lên bàn, nhìn Khánh đang mải mê xem tân cổ giao duyên bèn nói:
– “Ăn cơm chồng ơi. Anh chuyển kênh khác được không, nghe nhức hết cả đầu.”
Khánh biết thể loại nhạc này ít người thích nên chỉ cười hề hề.
– “Đang hay, cho anh nghe mấy phút nữa thôi.”
Ngọc cũng chẳng muốn đôi co, nàng nói trước khi quay người vào trong bếp lấy nồi cơm:
– “Mới có tí tuổi mà đã nghe tân cổ rồi. Bó tay với anh.”
Khánh nghe vậy liền chống chế mặc dù vợ đã đi vào bếp:
– “Tùy từng sở thích của mỗi người mà em. Như mấy cái nhạc trẻ của em thì anh cũng có nuốt được đâu.”
Lúc Ngọc đưa bát cơm, Khánh mới để ý trên bàn ăn chỉ có đúng đĩa rau muống luộc và đĩa trứng chưng. Mặt Khánh tỏ ra buồn rầu phàn nàn ngay:
– “Sao chỉ có mỗi thế này thôi ư? Không có tí thịt nào à? Không có thịt thì lấy đâu ra chất?”
Ngọc vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên trả lời:
– “Không có tiền chỉ ăn vậy thôi. Mà chất nhiều chỉ làm khổ người khác.”
Khánh cười hì hì hiểu ý vợ muốn nói gì. Từ hôm nghỉ làm, trong khi chưa kiếm được việc thì cả hai vợ chồng đều ở nhà thất nghiệp. Chẳng biết làm gì cho hết ngày, Khánh toàn lên truyen3x.xyz đọc truyện sex để cho vợ cùng xem rồi sau đó hai vợ chồng làm tình. Trung bình một ngày hai vợ chồng cứ đều đều hai đến ba cái và chưa hôm nào là không ân ái. Mấy ngày đầu Ngọc hưởng ứng nhiệt tình vì thấy thích, nhưng cái gì làm hoài, làm liên tục cũng khiến người ta thấy ngán. Ngọc bắt đầu phải né tránh mỗi khi chồng gạ gẫm. Nàng vừa sợ vừa không còn hứng thú như những ngày đầu. Mà không hiểu sao ba hôm nay, lúc làm tình là Khánh cứ lôi chuyện nàng ngoại tình với Thuấn ra tra hỏi. Có điều Ngọc thấy hình như Khánh hưng phấn hơn mỗi khi nàng kể chuyện Thuấn địt nàng ra sao.
Khánh nở nụ cười đểu cáng rồi đưa tay xoa xoa tấm đùi trắng nõn nà của Ngọc. Anh bào chữa:
– “Hì hì, phải tranh thủ lúc này đang thất nghiệp thì địt cho thỏa thích, chứ mai này đi làm lại bận rộn không có thời gian mà địt.”
Ngọc nghe chồng thản nhiên nói bậy chỉ lườm một cái rồi lẩm bẩm:
– “Chim bé mà sao máu thế cơ chứ.”
Chợt nhớ ra Khánh vừa nhắc chuyện đi làm thì nàng hỏi ngay:
– “Thế anh đã xin ở đâu chưa? Nếu khó quá thì nhờ bố giúp.”
Khánh như không để ý đến vợ đang hỏi gì mà cứ thản nhiên gắp thức ăn vào bát. Và một miếng thật to vào mồm, nhai xong hết thức ăn thì Khánh mới nói:
– “Mọi thứ anh tính toán hết rồi. Em khỏi lo đi. Em cứ làm như cả tuần nay anh chỉ nghĩ đến cái lồn không bằng.”
Nghe Khánh nói giọng tinh tướng, Ngọc chỉ biết bĩu môi khinh thường.
– “Anh thì chỉ toàn nghĩ đến cái đấy chứ em có thấy bao giờ anh nằm anh nghĩ đến công việc đâu.”
– “Tin hay không tin thì tùy em. Anh đang có kế hoạch lớn trong đầu rồi. Lát anh qua chở mẹ đi cũng là việc đó. Nếu thành công thì tiền có mà tiêu không hết.”
Khánh nói đến chữ tiền thì nhìn mặt vợ xem phản ứng. Vì anh biết đàn bà ai cũng sẽ phát rồ lên nếu như mình sẽ có nhiều tiền. Và quả đúng như Khánh nghĩ, đôi mắt Ngọc long lanh như hai viên bi ve nhìn anh, miệng thì mỉm cười chúm chím thích thú. Có lẽ nàng đã tin chồng mình nói thật nên tò mò hỏi:
– “Chồng định làm gì vậy mà sao không nói cho vợ biết?”
– “Em yên tâm là không phải đi làm thuê rồi.”
– “Thế làm gì thì nói đi mà cứ ỡm a ỡm ờ, ghét thế cơ chứ.”
– “Lúc nào làm thì anh sẽ nói. Anh sợ nói trước bước không qua.”
Ngọc đâu có chịu, nàng tò mò muốn phát điên lên. Từ nãy Ngọc đã tưởng tượng chồng mình sẽ mở một cái gì đó tự kinh doanh riêng, nhưng chỉ không biết là sẽ kinh doanh cái gì mà thôi. Thấy Khánh nhất quyết không nói, Ngọc đưa tay chộp thẳng vào đũng quần, túm lấy con cò be bé bóp mạnh và lên giọng hỏi:
– “Có nói không? Nếu không nói thì từ nay cũng nhịn nhé, không mút mát đá lưỡi đá cà gì hết.”
Khánh cười tí nữa thì sặc cơm. Vợ mà cấm vận khoản đó thì coi như toi. Cuối cùng Khánh đành kể ra kế hoạch của mình và khi Ngọc nghe xong thì mắt nàng sáng hơn cả lúc nãy.
– “Thế mà không nói cho vợ biết. Anh nghĩ vợ anh là thứ gì vậy?”
Giờ đến lượt Khánh đưa tay chộp vào giữa háng Ngọc. Vừa day day cái vùng tam giác mềm mại vừa mỉm cười trả lời:
– “Vợ anh là một con đĩ hay nứng lồn.”
Ngọc hứ lên một tiếng khó chịu. Nàng rất khó chịu mỗi khi Khánh có suy nghĩ kiểu đó, kiểu coi thường đàn bà. Nàng nói đanh thép cho chồng hiểu:
– “Nếu sau này mình mở cái đó thì em sẽ ra đấy làm. Còn lâu em mới ở nhà.”
– “Ra đấy làm cave à?” – Khánh có vẻ muốn vợ ở nhà hơn.
– “Cave cũng được. Miễn là không phải ngồi nhà trong mấy bức tường.”
Ngọc nói xong liền đứng dậy bê chồng bát đũa đi rửa.
Cơm nước xong, thấy Khánh mặc quần áo lên người thì Ngọc sốt sắng dặn:
– “Nhớ nịnh mẹ cho ngọt vào nhé. Mẹ mà đồng ý thì coi như là ok.”
Khánh cài chiếc cúc quần tự tin nói:
– “Mẹ thì em yên tâm vì bà cũng có máu làm ăn. Chỉ khó là ở bố thôi. Từ trước đến nay ông rất ngại bỏ tiền ra đầu tư bất cứ cái gì. Cái gì ông cũng cẩn thận và sợ. Nếu ngày xưa không có mẹ liều đầu tư mua hai miếng đất thì bây giờ mình làm gì có cái nhà này.”
– “Nếu mẹ đồng ý thì kiểu gì bà chẳng thuyết phục được bố. Nếu mẹ không nói được thì để em thuyết phục bố cho.”
– “Gớm, em cứ làm như bố nghe em không bằng.”
– “Hì hì, thì thỉnh thoảng em thấy bố cũng hay nghe em mà.”
Trong đầu Khánh chợt gợn lên một chút lăn tăn trong đầu. Đúng là có đôi lần anh thấy ông Kha nhìn con dâu với đôi mắt lạ lắm.
Cái nắng oi bức của đầu hè tháng 5 không làm cho Khánh khó chịu nào. Anh phóng xe thật nhanh đến nhà bố mẹ mình. Mở cổng cho anh là một cô giúp việc mới ngoài bốn mươi. Khánh nhìn cô ta nở nụ cười hỏi:
– “Bố mẹ cháu đã ai về chưa hả cô?”
Người giúp việc mở toang cánh cổng cho Khánh dắt xe máy vào, chị ta trả lời nhẹ nhàng:
– “Ông chưa, còn mẹ cậu mới về được một lúc. Bà ấy đang ở trên phòng đó.”
Khánh lịch sự cảm ơn rồi đi thẳng lên tầng hai. Gõ nhẹ cánh cửa nhưng không có ai trả lời, Khánh tự mở cửa bước vào. Không thấy mẹ ở trong, Khánh nhẹ nhàng đi đến bên giường và nhìn bộ quần áo của bà được xếp cẩn thận cạnh chiếc gối. Máu dâm trong người cuồn cuộn trào dâng khi đôi mắt Khánh nhìn chằm chằm vào bộ đồ lót của mẹ. Tay anh cầm chiếc áo coóc xê màu trắng lên ngắm nghía một lúc rồi đưa lên mũi hít hà xem có mùi thơm của sữa không. Khánh bị kích thích thực sự khi nhìn chiếc áo lót bằng ren mỏng tang này. Đa số phụ nữ toàn phải mua áo lót dầy có phủ lớp đệm để nâng ngực mình lên, nhưng với mẹ Khánh thì đâu có cần vì vú bà thuộc dạng to như pamela anderson. Mân mê chiếc áo lót một lúc thì Khánh đi về phía buồng tắm. Ngôi nhà này chỉ có duy nhất phòng ngủ của bố mẹ là có xây một buồng tắm nhỏ bên trong. Cửa phòng chỉ khép hờ, Khánh nghe tiếng nước chảy róc rách và hồi hộp hé mắt nhìn vào bên trong. Khánh không thể tưởng tượng người đàn bà đang đứng tắm trong lồng kính kia lại là mẹ mình. Vì bà quá đẹp và mọi thứ trên cơ thể của bà phải nói là hoàn hảo. Đôi mắt Khánh dõi theo từng cử động của đôi bàn tay mẹ đang lướt trên da thịt. Dẫu biết đây là mẹ mình nhưng Khánh không thể quay mặt đi. Khánh chưa bao giờ có ý định loạn luân nhưng lại rất tò mò thích ngắm trộm cơ thể của mẹ mình. Bất chợt mẹ như nhìn thấy có ai đứng ngoài cửa, Khánh ngượng ngùng quay người thật nhanh đi về phía giường ngồi.
– “Khánh đấy à?”
Khánh giật thót mình khi nghe tiếng mẹ gọi. Anh trả lời ấp úng:
– “Dạ… vâng… con… đây.”
Tiếng bà Liên vẫn nhỏ nhẹ phát ra từ bên trong nhà tắm:
– “Con đưa giúp mẹ bộ quần áo mẹ để trên giường với.”
Khánh cầm ngay bộ quần áo lót cùng chiếc áo phông ngập ngừng đi về phía cửa.
– “Quần áo của mẹ này.”
Bà Liên quấn chiếc khăn tắm thò đầu ra mỉm cười nhận lấy đồ từ tay con trai.
– “Mẹ cảm ơn. Ngồi đợi mẹ một xíu nha con.”
Khánh ra giường ngồi mà cơ thể run bần bật. Cái mỉm cười của mẹ sao mà đẹp và ẩn chứa thứ gì đó thật khó tả. Khánh lắc đầu mấy cái để cố trấn tĩnh lại, cố thoát khỏi tà dâm. Cánh cửa phòng mở ra, Khánh quay người nhìn mẹ mình và một lần nữa anh như chết lặng đi. Khánh không muốn cho mẹ thấy mình đang mất bình tĩnh nhưng thật khó để kiềm chế cảm xúc. Đôi chân dài cùng bộ đùi trắng nõn của mẹ lướt trên sàn nhà khiến anh ngẩn ngơ. Đang ngơ ngẩn trước sự sexy của mẹ thì Khánh bừng tỉnh khi bị mẹ dí ngón tay vào trán mắng nhẹ:
– “Hồi bé nhìn trộm mẹ tắm chưa chán sao mà lớn rồi vẫn hư vậy?”
Khánh cười bẽn lẽn cứng miệng chẳng biết nói gì. Con người anh bỗng trở nên hoàn toàn khác, yếu đuối, mất sinh lực. Người đàn bà trước mặt như đã hút hết khí chất, hút hết phần người trong Khánh. Phải một lúc sau anh mới mở được mồm ra nói một câu:
– “Vô tình thôi mà mẹ. Lần sau mẹ nhớ đóng cửa vào.”
– “Có lẽ vậy. Giờ nhiều ông dê xồm lắm.” – Liên mỉm cười háy mắt trêu con trai.
Khánh cảm thấy trống ngực đập hơi mạnh khi nghe mẹ nói câu đó. Đôi mắt tà dâm của anh ngước lên nhìn mẹ đang đứng búi tóc. Mẹ lúc này trên người chỉ mặc chiếc áo phông ngắn đến rốn, nhưng hai vú của bà to quá khiến vạt áo co lên để trống cả khoảng bụng. Phía dưới thì khỏi nói, nó làm cho Khánh đờ đẫn mất hết tính người khi nhìn mông mẹ chỉ có độc chiếc quần lót màu trắng. Nhìn kỹ Khánh còn trông thấy phần giữa háng là chùm lông đen đen ẩn hiện bên trong chiếc quần lót. Mọi thứ đều khêu gợi và Khánh không muốn mình làm người nữa. Khánh ước gì đây không phải là mẹ mình.
Rất may cho Khánh bà Liên đã lái sang chuyện khác. Vừa mặc chiếc quần dài lên người bà vừa hỏi:
– “Con đã nghĩ kỹ chưa đấy? Một đống tiền đó chứ không phải trò chơi đâu. Mẹ sợ con cứ hứng lên là thích, sau đó lại bỏ. Làm gì cũng phải kiên trì thì mới thành công.”
Khánh bừng tỉnh trở về thực tại nhìn mẹ đã mặc xong chiếc quần âu màu đen. Anh cố xua đuổi tà dâm ra khỏi đầu và nhắc nhở mình đây là mẹ ruột chứ không phải bà Bích. Thấy mẹ lo lắng, Khánh vội trấn an bà:
– “Mẹ yên tâm, có đã nghĩ kỹ rồi. Một đống tiền đổ vào thì làm sao con đùa được. Hai năm làm marketing bán hàng mảng này nên con hiểu thị trường vẫn đang rất tiềm năng. Giờ nhu cầu phát triển cơ sở hạ tầng và xây dựng nhà cửa vẫn đang tăng chóng mặt. Mình phải tận dụng thời cơ này, chứ chần chừ là sau đó sẽ đi sau thiên hạ.”
Liên nghe Khánh giải thích thấy có lý và hoàn toàn ủng hộ con trai. Nhưng bà vẫn thắc mắc:
– “Nhưng có nhất thiết phải mở tận bên Đông Anh không? Vùng đấy mẹ thấy vẫn nghèo mà? Thuê địa điểm thì đầy chỗ cho mình để thuê. Lấy cho mẹ chiếc áo sơ mi ở trong tủ với.”
Khánh đứng dậy mở tủ ra lấy chiếc áo sơ mi đưa cho mẹ rồi tiện thể đứng gần bà giải thích:
– “Mẹ không nhìn ra sự tiềm năng của vùng đấy rồi. Đông anh năm tới được lên quận mẹ có biết không? Mọi thứ sẽ thay đổi chóng mặt khi Đông Anh chuyển từ huyện sang quận. Nhu cầu xây dựng chắc chắn sẽ phát triển và sẽ là cơ hội cho đồ thiết bị vệ sinh tăng theo. Mà bên đó con thấy mới chỉ có những hộ bán nhỏ lẻ, chưa có dạng showroom to tầm cỡ chút.”
Khánh chỉ nói được đến đó vì đôi mắt anh sáng rực liếc nhìn vào hai bầu vú mẹ khi bà cởi chiếc áo phông ra. Khoảng cách quá gần khiến Khánh nhìn rõ tất cả. Khánh cảm thấy mồm mình khô không khốc, tim như ngừng đập, máu nóng chạy rần rật khắp cơ thể. Hai bầu vú bằng da bằng thịt, vừa trắng vừa căng mọng mà chiếc áo lót chỉ che đậy được có 1/3.
– “Mẹ có biết mẹ giống người mẫu nổi tiếng nào không?” – Khánh bất giác hỏi.
Liên cười thích thú, nàng không ngại khi đôi mắt của con trai đang chiếu vào vú mình.
– “Giống ai vậy hả con?” – Liên hỏi khi đã mặc chiếc áo lên người.
– “Con thấy mẹ đẹp như người mẫu Cindy vậy ý. Khúc nào ra khúc đó luôn.”
Liên biết người đó và thầm tự hào về vóc dáng của mình. Đàn bà có mấy ai mà 45 tuổi nhưng vẫn đẹp và gợi cảm như bà đâu. Để thưởng cho lời khen của con trai, Liên không phản ứng khi Khánh mạnh dạn cài từng cúc áo cho bà.
– “Mẹ ăn cái gì mà sao cứ trẻ mãi vậy nhỉ?” – Khánh vừa cài cúc vừa hỏi.
Đó ít nhất cũng là một câu hỏi hay, vừa khen vừa nịnh. Liên chỉ tủm tỉm cười rồi trả lời lém lỉnh:
– “Mẹ có kiêng gì đâu, cái gì mẹ cũng ăn mà. Chắc những người xinh đẹp thì hay trẻ lâu.”
Đầu Khánh nhớ tới ngay câu nói dâm đãng của chị Huế hôm nào: “Tại chị địt nhiều em ạ.” Và Khánh nghĩ ngay điều đó với mẹ. Phải chăng do bà cũng địt nhiều nên mới trẻ trung? Nghĩ mẹ mình địt nhiều, lại địt với cả thằng bạn của con trai mà Khánh thấy rạo rực, ham muốn đến kỳ lạ. Đang nghĩ thì bàn tay Liên chặn bàn tay Khánh lại khi đang cài dở chiếc cúc cuối cùng ở phía trên.
– “Thôi được rồi con. Mẹ cảm ơn. Chẳng mấy khi được nhờ con trai cài cúc cho.” – Liên háy mắt tình tứ khiến tim Khánh đập loạn xạ.
– “Vẫn còn một cái mà mẹ?” – Khánh không hiểu ý Liên, mắt lén nhìn lần cuối hai bầu ngực ỡm ờ căng tròn phồng hẳn lên giữa hai vạt áo.
– “Con trai mẹ quê thế?”
Liên tủm tỉm cười lẳng lơ đi ra bàn trang điểm lấy thỏi son để mặc cậu con trai đứng ngẩn ngơ không hiểu mẹ nói ẩn ý gì.
– “Mẹ không ngại ra đường đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực mẹ à?”
Liên quay mặt nhìn Khánh cười. Bà không trả lời mà hỏi ngược lại:
– “Phải chăng con đang ghen nếu như đàn ông họ thích mẹ?”
– “Con không biết nhưng con không thích điều đó.”
– “Con trai mẹ vẫn vậy, vẫn giống như hồi bé. Hồi đó chỉ cần thấy ông nào tán tỉnh mẹ là con khóc gào lên.”
– “Hì hì, tính con cũng hay ghen mẹ ạ.”
– Thế thì chắc cũng hay ghen vợ lắm phải không?
Khánh không muốn nói cho mẹ biết chuyện Ngọc đã ngoại tình vì sĩ diện của một thằng đàn ông. Khánh thừa nhận mình hay ghen nên ậm ờ thừa nhận điều đó.
Hai bờ môi Liên mím mím vào nhau xem lớp son đã chuẩn chưa. Thấy đã ổn bà chỉnh lại áo ngực như muốn chúng ép vú nhô cao hơn nữa. Đứng ngắm mình trong gương nhưng bà vẫn không quên nói chuyện với con trai.
– “Con Ngọc thuộc dạng xinh gái nhưng tính cách cũng khá ương. Con cũng nên cẩn thận, thể dục thể thao, bớt nhậu nhẹt, và chăm lo cho gia đình không thì nó bỏ đấy.”
Khánh hiểu lời mẹ nói. Có vẻ như bà nhìn thấy được bản chất và tính cách của Ngọc nhưng bà không nói thẳng ra. Khánh nghĩ bốn từ mẹ nói “thể dục thể thao” chắc là hàm ý chuyện chăn gối nên mỉm cười khoe mẽ:
– “Mẹ yên tâm. Rơi vào tay con thì con trị cho tới bến. Đêm nào con chẳng trả bài hai cái thì làm sao tơ tưởng được ai nữa.”
Liên quay người cười rất tươi và có vẻ thích thú khi nghe con trai khoe thành tích. Bà hơi bất ngờ như không tin vào khả năng của con trai mình.
– “Thật không đó hay bốc phét cho sướng mồm hả ông?”
– “Phét làm gì hả mẹ? Con nói thật mà. Ngọc nhà con nhu cầu cũng cao nên phải chiều hết sức.”
– “Gớm, hai đứa còn trẻ ham hố chuyện đó vừa thôi. Nhiều quá cũng không tốt đâu. Sau này lại nhanh chán. Thôi mẹ con mình đi đi.”
Khánh cùng mẹ đi ra khỏi phòng. Đi từ đằng sau, Khánh chiêm ngưỡng bộ mông nảy nở của bà mà bất giác người khó chịu đâu đâu. Chiếc quần âu làm tăng độ dài của đôi chân, phía dưới gót ống quần hơi loe ra, nhưng từ trên lại may bó vào nên ôm sát cả đùi lẫn mông. Trông mẹ mình như gái văn phòng, Khánh thầm đánh giá. Thấy chủ đề người lớn có vẻ hay hay và kích thích nên Khánh cố tình xoáy vào đó để nói chuyện.
– “Thế theo mẹ một tuần hai vợ chồng quan hệ mấy lần là hợp lý?”
Liên bám lấy tay Khánh khi bước xuống cầu thang. Nghe con trai bày tỏ chuyện tế nhị thì bà cũng chẳng ngại mà không tư vấn.
– “Tuổi các con còn trẻ thì thực ra tuần mấy cái cũng không sao. Nhưng tốt nhất là cách hai ngày quan hệ một lần. Nôm na tuần ba buổi.”
– “Con cũng thấy sách báo họ nói như vậy.”
Hai người đi xuống phòng khách thì có người giúp việc đang lau chùi bàn ghế nên Khánh không tiện nói tiếp. Anh nghe mẹ dặn dò chị ta:
– “Tôi đi với thằng Khánh có chút việc chiều muộn mới về và có khi hai mẹ con ăn ở ngoài luôn. Chị nấu cơm cho ông Kha thôi nhé.”
Khánh lễ phép chào chị ta rồi ra khỏi nhà. Khánh phải công nhận nhà anh có mấy đời ôsin nhưng người nào cũng có nét cả chứ không phải dạng vừa già vừa xấu như những nhà khác.
– “Ngồi cẩn thận mẹ nhé.” – Khánh dặn dò khi Liên chuẩn bị bước lên xe.