Dã tâm của người cha
Chương 8
Từ ngày dậy thì Khánh rất ngại khi chở bà già mình đi đâu. Vì mẹ luôn vô tư ôm thật chặt và áp hai vú vào lưng khiến một thanh niên mới lớn hay xấu hổ. Khánh ngại không dám nói ra vì nghĩ mẹ coi mình là con nên bà đâu có ý nghĩ bậy bạ. Bây giờ thì khác, Khánh thấy xao xuyến khi hai bầu vú mềm mại của mẹ áp chặt vào lưng mình. Mẹ vẫn vậy, vẫn coi anh là đứa con trai bé bỏng ngày nào.
– “Mẹ này.” – Khánh quay đầu lại hỏi.
– “Gì vậy con?”
– “Con hỏi tế nhị chút, thế bố mẹ tuổi này rồi còn làm chuyện đó không?”
Khánh không ngờ giọng mẹ thốt ra với vẻ đầy ngạc nhiên.
– “Không làm thì chết à. Thế mà cũng hỏi.”
– “Tuổi của bố mẹ chắc một tuần một cái mẹ nhỉ?”
Lần này Khánh thấy mẹ nói khẽ vào tai:
– “Người khác thì như vậy. Nhưng mẹ phải 1 tuần 5 cái mới đủ con trai ạ.”
Tim Khánh ngừng đập trong vài giây như vừa bị bác sĩ tiêm thuốc kích dục. Câu nói dâm đãng của mẹ như liều thuốc kích thích khiến lông tay lông chân xù lên. Khánh cảm nhận được tiếng mẹ đang cười sau lưng, anh trấn tĩnh sự hưng phấn để hỏi tiếp:
– “Sao mẹ bảo tuần 3 cái là hợp lý cơ mà?”
Và lần này Khánh nhận được câu trả lời của mẹ không khác nào là quả bom nguyên tử, nó đánh chìm tất cả.
– “Thì mẹ bảo người khác là như vậy. Nhưng mẹ thì khác… một tuần mẹ phải đủ 5 cái thì mới no.”
Khánh định nói với mẹ toạc ra là mẹ kiếm đàn ông bên ngoài để thỏa mãn, nhưng rất may anh kiềm chế được nên không nói chuyện đó ra. Định hỏi sang bố thì mẹ đã lên tiếng trước:
– “Sao hôm nay con cứ thích đề cập đến chuyện đó thế nhỉ? Nói chuyện về công việc kia đi, nói chủ đề này khó chịu bỏ xừ.”
Khánh cười khì khì và thích thú khi biết mẹ cũng khó chịu, chứng tỏ bà rất nhạy cảm. Khánh sợ mẹ nghi mình có ý đồ xấu nên không dám đề cập chuyện sex nữa, anh tập chung lái xe chạy thẳng hướng đi sang huyện Đông Anh.
Liên ngồi đằng sau hỏi tỉ mỉ về chuyện đầu tư mở một showroom bán các thiết bị đồ vệ sinh, bà phải lảng tránh câu chuyện gây kích thích của con trai. Liên xấu hổ nghĩ thằng Khánh sẽ như thế nào nếu nó biết quần lót bà đang hơi ươn ướt.
Cuối cùng thì hai mẹ con cũng đến nơi cần đến. Khánh đưa mẹ vào một quán cà phê ven đường để tránh cái nóng. Khánh chỉ tay sang bên kia đường cho Liên nhìn thấy và nói khe khẽ như sợ ai nghe thấy:
– “Cái nhà kia đó mẹ. Họ đang cho thuê và rất may là chưa có ai nhảy vào vì giá thuê cũng hơi chát. Con thì không sợ điều đó, đắt xắt ra miếng mà.”
Liên chăm chú nhìn ngôi nhà thấy điện tích cũng khá rộng, giống như từ trước ở đó đã buôn bán gì rồi.
– “Trước họ bán cái gì con biết không?”
– “Họ bán đồ tivi mẹ ạ. Nhưng bị phá sản.”
Liên nhìn xung quanh bốn con đường giao nhau và thừa nhận địa điểm cũng khá đẹp. Bà nhẩm tính ngay trong đầu mảnh đất này sang năm được lên quận thì sau vài năm sẽ sầm uất trông thấy. Chưa kể quan hệ của vợ chồng bà cũng khá rộng toàn quan chức có tiếng nên chắc chắn những hợp đồng nhỏ và vừa sẽ về tay con trai mình. Liên thuộc người quyết đoán, thấy được là triển khai ngay chứ không chần chừ phân tích quá sâu để rồi tuột mất cơ hội. Hai mẹ con ngồi một lúc thì đi sang xem kỹ lưỡng và Liên gật đầu ưng ý.
– “Nhà bố mẹ vợ con cách đây chừng 15 phút, mẹ con mình tiện thể qua thăm ông bà chút nhỉ?”
Cũng hai ba tháng rồi chưa gặp ông bà thông gia nên Liên cũng đồng tình với ý kiến của Khánh. Hai mẹ con lên xe và đến nhà ông bà Ngang Bích. Khánh vừa đi vừa hớn hở sắp được gặp lại mẹ vợ và sau này sẽ còn được gặp nhiều nếu như showroom của anh được mở tại đây. Khi đến nơi chính Bích là người ra mở cổng và ánh mắt của bà với của Khánh nhìn nhau như tia lửa xoẹt qua. Bích phải cố gắng tỏ ra thản nhiên và tươi cười khi nhìn thấy bà thông gia. Dắt chiếc xe máy vào trong sân, Khánh lẳng lặng ngắm nhìn và thầm so sánh vẻ đẹp của hai người mẹ. Hôm nay Khánh nhận ra mẹ vợ mình mặc chiếc quần bò, có khác với mọi khi nhưng Khánh thừa nhận đó là chuyện bình thường vì bà mới chỉ có 43 tuổi chứ đã già đâu. Khách thích vẻ đẹp của mẹ vợ là nét đẹp ẩn chứa bên trong bộ quần áo. Nhìn bên ngoài khó ai biết được rằng bên trong là những tòa lâu đài tráng lệ và hùng vĩ. Về tính cách Khánh cũng thương và yêu cái tính e thẹn, ít nói, nhường nhịn của một người phụ nữ chân chất đồng quê. Trái ngược với mẹ vợ, vẻ đẹp của mẹ Liên là lồ lộ, sáng trưng như tràng tiền plaza phơi bày cho tất cả mọi người đều ngắm. Phải tiếp cận và khám phá thì mới biết mẹ vợ rất dâm, nhưng là nét dâm ngầm ít khi thổ lộ ra cho ai biết. Còn mẹ Liên, từ cái khuôn mặt xinh đẹp và kiều diễm của bà đã toát ra sự dâm đãng và lẳng lơ của một người đàn bà đã quá quen với cảnh được nhiều đàn ông ve vãn. Là một thằng đàn ông háo sắc và chất dâm dục có thừa nên nếu bảo Khánh chọn một trong hai thì Khánh sẽ chọn như bao gã đàn ông khác là: Mẹ Liên. Nhìn bà quyến rũ và bốc lửa thế kia thì vua cũng phải bán nước chứ riêng gì nó. Khánh cá nhiều thằng nhìn thấy mẹ mình chỉ có nuốt nước bọt và tự nguyện được đi tù vài năm nếu như được một lần lên giường với bà.
Ông Ngang mặc chiếc áo ba lỗ đang phe phẩy chiếc quạt nhìn thấy bà thông gia liền chào tới tấp như gặp chủ tịch xã. Ông chạy vội vào trong phòng thay chiếc áo sơ mi cho lịch sự. Ông bà thông gia lâu không gặp mừng mừng nói chuyện hỏi thăm nhau. Khánh và bà Bích đã cố kiềm chế nhưng đôi mắt của hai người không thể không lén nhìn nhau một cái. Họ giống như đôi tình nhân thương thầm nhớ trộm và khi được gặp nhau thì đôi mắt họ như có nam châm cứ hút chặt lấy nhau. Bích dường như sợ bị lộ nên lại tìm cách lẩn tránh.
– “Chẳng mấy khi chị ghé qua nhà chơi, tiện hai mẹ con ở lại ăn cơm luôn.”
Liên cũng chẳng nỡ từ chối nên gật đầu đồng ý.
– “Chị cứ ngồi nói chuyện với ông nhà tôi, tôi xin phép xuống bếp.”
Bích vừa xuống bếp được vài phút thì Khánh cũng đứng dậy xin phép:
– “Con xuống giúp mẹ một tay cho nhanh.”
Liên hơi bất ngờ vì bà nhớ không nhầm bà chưa bao giờ nhìn thấy con trai mình đụng tay đụng chân vào xoong nồi. Khi nó lên 10 thì nhà đã có ôsin rồi.
Khánh xuống bếp, thấy Bích đang lôi đồ ăn ra. Như gặp phải tình cũ, Khánh không ngần ngại ôm cứng lấy bà đòi hôn.
– “Con nhớ mẹ quá.” – Khánh thì thào rồi hôn thật nhanh xuống bờ môi.
Cũng hơi bất ngờ cho Khánh là Bích buông túi thức ăn ra rồi ôm chầm lấy anh, đón nhận nụ hôn và hôn đáp trả. Khánh nứng cặc ngay lập tức, vừa hôn vừa đưa đẩy dí mẹ vợ vào thành bếp.
– “Thôi đừng vậy… mẹ sợ.” – Bích ngước mặt lên nhìn khánh nói âu yếm.
– “Mẹ sợ gì? Mình tranh thủ một tí thôi mà.”
– “Mẹ sợ mẹ không chịu nổi ý.”
– “Mẹ sợ mẹ không chịu nổi cái gì cơ?”
Bích e thẹn, xấu hổ kiễng chân lên chủ động hôn vào môi Khánh rồi khẽ thầm thì:
– “Thì mẹ sợ con lại làm cho mẹ nứng.”
Khánh cười thầm sung sướng ôm ghì tấm thân của Bích vào người mình. Anh cố tình hỏi dâm đãng:
– “Thế mẹ có thích con làm cho mẹ nứng không?”
Bích đỏ bừng mặt ngượng không dám thừa nhận. Bà cầm tay Khánh đặt vào háng mình rồi khẽ trả lời:
– “Nhớ cái ngón tay này thế. Móc kiểu gì mà làm người ta ra nước ầm ầm.”
Thấy mẹ vợ có chút bạo dạn, mà hình như khi cơn dâm nổi lên thì Khánh thấy bà bạo hơn lúc bình thường. Chính sự bạo dạn của Bích đã làm cho Khánh bị kích thích đến tột bậc. Bàn tay Khánh thoăn thoắt cởi chiếc cúc quần bò của mẹ vợ ra và cố luồn bàn tay vào bên trong.
– “Có muốn nó nghịch ngợm một lúc không?” – Khánh hỏi khi bàn tay đã chạm vào đám lông.
Thay vì trả lời, Bích ưỡn mu về phía trước đồng thời vít cổ Khánh xuống để hôn. Khi ngón tay Khánh trườn qua cái khe ẩm ướt rồi chui tọt vào cái lỗ, Bích ngừng hôn ngay lập tức. Bà nhăn nhó rên rỉ:
– “Ôi khánh ơi… sao mà sướng thế hả con… ngoáy mạnh chút nữa đi.”
Khánh nhận thấy bà mẹ vợ như đang lên đồng và thay đổi tính cách thật là nhanh. Nhìn cũng hiểu là bà đang bị dục tính chi phối. Khánh cố tình đưa đẩy Bích phải toát ra sự dâm đãng.
– “Ngoáy mạnh lại làm mẹ nứng thì làm sao?”
– “Mẹ thích lắm… mẹ sướng… con cứ ngoáy như vậy đi.”
Cái ngón giữa của Khánh lại gập vào một chút và móc mạnh lên trên khiến Bích thở không ra hơi.
– “Nứng thế này mẹ muốn gì nữa?”
– “Mẹ… mẹ… không… biết… ư… a…”
– “Mẹ nói đi… mẹ muốn gì nữa?”
– “Mẹ… mẹ… mẹ…”
– “Không nói con rút tay ra nhé?”
Khánh thấy Bích giữ chặt tay mình không cho rời khỏi hang động.
– “Nào mẹ nói đi… mẹ muốn gì nữa?”
– “Ui… con… mẹ sướng… mẹ muốn… Địt con ạ.”
– “Địt á? Mẹ dâm như vợ con ý. Thế địt ở đâu bây giờ?”
Bích đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn Khánh như bị thôi miên. Nhục dục trong người bà đang trào dâng và lúc này cơ thể Bích đang đòi hỏi xác thịt một cách khủng khiếp. Cả tuần rồi lồn Bích trống rỗng và và bà thừa nhận là mình nhớ cậu con rể da diết. Bất ngờ Bích kéo tay Khánh ra khỏi quần mình rồi đi thật nhanh ra sau vườn.
Trên đường đi về, hai tay vẫn bám chặt vào hai bên hông Khánh, Liên bất chợt nói:
– “Mẹ vợ con mấy tháng không gặp mà giờ nhìn thấy khác quá nhỉ?”
– “Khác là sao hả mẹ? Con thấy bà ấy vẫn bình thường mà.” – Khánh hơi chột dạ không biết mẹ đã phát hiện ra điều gì.
– “Thì mẹ trông thấy bà ấy nữ tính hơn, khuôn mặt cũng không quê quê như trước.”
– “Hì hì, công nhận con cũng thấy như vậy. Hôm nay bà ấy còn mặc quần bò, chứ bình thường có thấy bao giờ mặc đâu.”
– “Thế không phải do con trai mẹ làm bà ấy thay đổi à?”
Khánh giật mình suýt lạng xe sang một bên.
– “Mẹ nói cái gì vậy mà con chẳng hiểu gì cả.”
Liên véo nhẹ vào eo Khánh, bà không ngần ngại nói toạc ra luôn:
– “Đừng có giấu mẹ. Nhìn cái kiểu hai người lén nhìn nhau từ lúc mở cổng đến lúc đi về là mẹ biết hết.”
Khánh cố cãi lại cho bằng được:
– “Lén nhìn nhau lúc nào? Mẹ cứ suy đoán lung tung. Bà ấy là mẹ vợ con đấy, con đâu dám làm bậy.”
– “Ờ mẹ nói vậy thôi, nếu không đúng thì may quá. Cẩn thận đấy không lại tan cửa nát nhà.”
– “Mẹ cứ nghĩ lung tung lại oan cho bà ấy. Con làm sao có ý đồ với mẹ của Ngọc được.”
Liên không nói nữa và bà cố tình cứ cho là chuyện không có gì. Người khác có thể không nhìn thấy, nhưng với bà thì tinh ý một chút là nhận ra ngay. Ban đầu chỉ là nghi ngờ không có chứng cứ, nhưng sau đó bà Bích tươi cười bê cơm lên nhà với đôi má ửng hồng là Liên chắc chắn họ có chuyện mờ ám. Với ai chứ với thằng Khánh thì Liên lại càng tin. Con bà như nào thì bà biết rõ chứ. Thằng Khánh đã nổi tính dâm từ bé, 8 tuổi đã biết rình trộm phụ nữ tắm trong đó có cả bà, 10 đến 12 tuổi thì theo bọn trẻ con trong xóm đi bóp vú phụ nữ ngoài đường và mấy lần bị ông Kha đánh cho nhừ tử. Đến 13 tuổi đã biết đứng ngoài cửa rình mò nghe trộm bố mẹ làm tình. Và bây giờ lấy vợ rồi nhưng mắt vẫn lén nhìn vú nhìn mông của mẹ một cách thèm thuồng. Lúc trên nhà thấy Khánh đứng nhìn trộm mình tắm và Liên cố tình có các hành động khêu gợi để xem thái độ nó thế nào. Tất cả hành vi của Khánh từ nhỏ cho tới lớn Liên đều biết hết, chẳng qua bà không nói ra thì thôi. Nghĩ đến chuyện con trai mình tòm tem với bà thông gia, Liên chẹp miệng nghĩ thầm: “Đến mình nó còn muốn xơi huống chi mẹ vợ.”
Về đến nhà, Liên xuống xe bảo con:
– “Con vào nhà nói chuyện luôn với bố con đi. Mẹ sẽ ủng hộ và hỗ trợ con.”
– “Bàn chuyện làm ăn với bố thì khó hơn lên trời. Thôi mẹ nói với bố hộ con.”
– “Thì con cũng phải vào nói một câu chứ. Mẹ nói thì dễ thôi, nhưng ông ấy lại bắt bẻ là thằng Khánh có nói gì với tôi đâu.”
Khánh nghe mẹ nói có lý nên dù không thích cũng phải vào để nói chuyện. Thấy trong nhà có mỗi người giúp việc đang ngồi xem tivi, Liên liền hỏi:
– “Ông Kha về chưa hả Tuyến?”
– “Dạ ông về rồi và đang tắm chị ạ.”
– “Hai người đã Cơm nước gì chưa?”
– “Em và ông vừa ăn xong.”
Liên ngồi xuống chiếc ghế salon ngả lưng ra vì mỏi. Bà để ý thấy Tuyến từ nãy có vẻ lúng túng không được tự nhiên, mà chẳng ai mắng, chẳng ai làm gì mà gò má tự dưng đỏ lên như là xấu hổ chuyện gì đó.
– “Chị khát nước quá, em pha cho chị và Khánh cốc nước sấu đá nhé.”
– “Dạ vâng.”
Tuyến liền đi xuống bếp và cả Khánh và Liên đều đưa mắt nhìn cô ta. Khánh nhìn thì chắc không thể phát hiện ra thứ gì, nhưng Liên nhìn thoáng qua bước đi là bà đã hiểu. Liên mỉm cười thầm nghĩ, đàn bà con gái lần đầu dây phải ai chứ dây phải ông Kha thì coi như đi chỉ có nước dạng háng. Con cặc của ông to và dài như dái ngựa thì đứa nào chịu nổi khi lần đầu chưa quen.
Một lúc sau ông Kha xuất hiện và Khánh thấy ông vẫn như mọi khi, gặp con trai mà mặt lạnh như đá. Khánh vào cuộc luôn và trình bày kế hoạch cho ông nghe. Trình bày xong Khánh hồi hộp nghe phản ứng từ ông.
– “Bố nói điều này con đừng buồn nhé. Đưa tiền cho con đầu tư thì thà bố đưa cho tổ chức từ thiện còn hơn, ít nhất vừa được tiếng vừa giúp đỡ được bao người. Chứ đưa cho con thì cũng bay vào không khí, chẳng ai biết.”
Khánh tức sôi máu khi nghe bố coi thường mình như vậy. Cũng may mẹ phải bấm đùi bảo giữ bình tĩnh không thì Khánh đã sửng cồ lên với ông.
– “Sao bố chẳng một lần chịu tin con trai của bố nhỉ?”
Ông Kha vẫn bình thản nhưng giọng nói thì rắn như đá:
– “Con trai của bố thì bố phải tin chứ. Chính vì bố thừa biết con trai của bố như thế nào nên bố mới tin con chẳng làm được cái gì ra hồn cả. Con thử nghĩ xem, thi đại học vào một cái trường dân lập con cũng chẳng đỗ được và bố mẹ lại mất một đống tiền để cho con được học. Người ta chỉ mất 4 năm để tốt nghiệp mà với con phải mất tận 6 năm mới lấy được cái bằng để về khoe với họ hàng. Và trong 6 năm đó con nhẩm tính xem con chơi bời phá của bố mẹ biết bao nhiêu là tiền rồi? Rồi tốt nghiệp xong con cũng có tự vác cái bằng đi xin được việc đâu, lại bố mẹ bỏ ra cả trăm triệu để chạy cho con vào một doanh nghiệp. Làm được hai năm thì con chán con bỏ không có lý do. Người ta đang cười vào mặt bố kia kìa. Đấy con nghĩ xem, bố tin con như thế đã đủ chưa?”
Khánh nghe mà thấy cay trong lòng. Đó là lý do vì sao khi anh lấy vợ là nhất quyết xin ra ở riêng vì hai bố con luôn khắc khẩu không hợp nhau một chút nào. Cứ nói chuyện được một lúc là cãi nhau. Đang không biết phản bác như nào để ông hiểu vì mấu chốt là ông cầm tiền, rất may mẹ đã lên tiếng:
– “Sao ông cứ hay lôi chuyện cũ ra nói thế nhỉ? Từ ngày nó lấy vợ là tôi cũng ghi nhận là nó đã thay đổi, không chơi bời, không đàn đúm. Giờ nó có chí làm ăn, mà tôi thấy đầu tư vào vụ này cũng thấy rất hợp lý, sao ông không ủng hộ nhỉ? Con mắt nhìn nhận của thằng Khánh trong việc này tôi thấy rất giỏi, không phải ai cũng nhìn ra được như nó đâu.”
Khánh nghe mẹ nói vậy cũng mát lòng mát dạ và chờ đợi ông bố trả lời. Tuy nhiên vẫn như mọi khi, ông nói mà Khánh muốn hộc máu vì tức.
– “Kể cả dự án này có sinh lãi và có tiềm năng, nhưng nếu là thằng Khánh làm thì tôi không đầu tư. Vì nó làm được một thì sẽ lại mất cả gốc.”
Khánh đứng bật dậy không nhịn được nữa nói chua chát:
– Này bố. Con đang tự hỏi bố có phải là bố của con không đấy?
Khánh đưa đôi mắt tóe lửa nhìn thẳng ông Kha nói dứt khoát rồi quay người đi thẳng ra về cho dù mẹ gọi.