Đa Tình

Chương 10



Phần 10

Lâu lắm, có lẽ cả giờ đồng hồ sau, cô mới tỉnh dậy…

Đề thấy mình đang nằm trong lòng một người đàn ông đang ngủ ngon lành. Cô giật thót mình! Trong khoảnh khắc, bao nhiêu tình tiết nhanh chóng trở lại trí nhớ của cô làm cô bần thần, hoang mang.

Bao nhiêu ý tưởng quay vòng trong đầu cô làm đầu cô nhức nhối không chịu được.

Không lẽ đây là thực tế phũ phàng? Cô đã làm tình với người giáo viên tên Trung? Người học trò cũ của cô. Không thể được! Không thể chấp nhận là bà Hiệu Trưởng nghiêm túc đã sa ngã trong vòng tay của người đàn ông không phải là chồng mình.

Cô thở ngắn than dài nhưng thực tế vẫn không thay đổi. Cô thầm biết là trong sự cố khủng khiếp này, trách nhiệm của cô rành rành ra đó, cô không thể đổ lỗi cho người đàn ông được.

Nhưng cùng lúc cơ thể của cô cũng phát tín hiệu là cô rất sung sướng khi được biết khoái lạc nhục dục. Lồn cô tê tê lâng lâng một cách kỳ lạ. Thì ra hiện tượng « cực khoái » là như vậy đó sao? Lúc trước cô cứ tưởng đó là chiêu tưởng tượng của những kẻ thoái hoá, đàng điếm, nhưng bây giờ cô đã cảm nhận được sức mạnh của hiện tượng đó trong từng tế bào. Cô không khỏi rùng mình thích thú.

Cô chống cùi chỏ nhìn người tình của mình. Anh chàng bảnh trai lắm, gương mặt đang ngủ thật hiền hòa. Cô chợt nhớ đến kỷ niệm xa xưa khi chính người con trai này – lúc đó đâu chừng 13, 14 tuổi – đã há hốc nhìn vào ngực của cô, làm cô mắc cỡ bỏ chạy… Vậy mà bây giờ, hơn 15 năm sau, người con trai này đã được ân ái mặn nồng với cô!

Cô thở dài: Đây có phải là duyên kiếp, là định mệnh hay không?

Dù sao chuyện cũng đã rồi, ván đã đóng thuyền, có muốn lui lại cũng không được.

Cô ngồi dậy nhìn mông lung ra sông mà thở dài.

Nhưng rồi vì lạnh quá nên cô lại nằm xuống, ép mình vào người đàn ông để tìm sức nóng. Cùng lúc anh ta quay sang cô và trong cơn ngủ, thò tay qua mà bóp vú của cô. Cô ngượng quá, định đẩy tay của anh ta ra xa, nhưng chỉ vô ích mà thôi… cuối cùng thì bàn tay cũng chiếm gọn được gò vú. Hai ngón tay vân vê nhũ hoa một lúc làm núm vú cương lên cứng như viên đá nhỏ.

Cô nằm yên nghe cơ thể mình rạo rực, sôi sục…

Khi người đàn ông mở mắt ra và nghiêng người sang mà hôn lên môi cô thì cô lúng túng lắm vì hồi nào giờ cô chưa từng hôn môi với chồng. Nhưng người đàn ông rất kiên nhẫn… anh ta giúp cô từ từ bớt khẩn trương… khi anh ta ngậm được lưỡi của cô mà nhẹ nhàng nút thì đầu cô quay tít vì sung sướng…

Con cặc lại nhổng đầu lên làm cô bồi hồi tự hào vì mình đã gây ra được hiện tượng đó.

Lần làm tình này, cô không còn trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh như lần đầu nên cô buông lỏng người mà sung sướng hưởng thụ cảm giác được đụ. Cô ôm siết thân hình vạm vỡ và ngượng ngùng hôn vào ngực người tình.

Khi anh ta gầm lên một tiếng hùng hồn và xuất khí tràn trề trong lồn của cô thì cô cũng theo người tình mà bay bổng lên tuốt trên mây…

Hôm sau, trời vừa hừng sáng thì cô Thảo tỉnh dậy. Từ chỗ cô ngồi thì cô thấy người đàn ông đang bì bõm trong dòng nước để vớt lại cái xuồng bị chìm nửa chừng nhưng may mắn ở vùng nước không sâu. Sau một lúc ngụp lặn thí anh ta thành công và kéo cái xuồng vào bờ.

Cô đỏ mặt khi thấy anh ta trần truồng như nhộng. Cô không khỏi khen thầm cơ thể chắc nịch, cô lén nhìn con cặc đã dám xâm chiếm cô hai lần trong đêm qua.

Khi nhìn thấy cô đã thức dậy, người đàn ông vội chạy đến gần, ngồi xuống mà hớn hở cười:

– May cho chúng ta quá cô: Em vớt được chiếc xuồng rồi, như vậy là mình về nhà được rồi.

Cô chợt thấy nao nao trong lòng. Cô cúi đầu xuống mà nói nhỏ:

– Khi mình về nhà… cô năn nỉ em… hãy xóa đi cái kỷ niệm này nhe?

Người đàn ông cúi đầu:

– Dạ… em hiểu…

Rồi anh ta im lặng một lúc lâu trước khi tiếp:

– Nhưng trước khi chúng ta trở về nhà… và trở thành người dưng với nhau thì… cô cho phép em nói một điều: Em sẽ không nhắc lại những gì đã xảy ra trên cái cồn này, nhưng em sẽ không bao giờ muốn quên kỷ niệm này đâu vì… cô đã cho em một kỷ niệm tuyệt vời, không thể nào quên được.

Quay sang nhìn người tình, anh ta thấy gương mặt cô tèm lem nước mắt vì cảm xúc. Anh ta ôm cô vào lòng:

– Nhưng bây giờ chúng ta chưa về nhà… vậy thì cô phải cho em được thương yêu cô một lần cuối.

Cô sung sướng mỉm cười, hé mở hai đùi ra để đón tiếp người tình:

– Em sung sức thiệt? Hai lần cũng chưa đủ sao?

Chơi nhau đã đời, hai người ôm nhau mà kể đủ thứ chuyện cho nhau trong cái chòi tồi tàn. Những thứ chuyện tầm phào mà những cặp tình nhân trên khắp thế giới thường kể cho nhau nghe. Những chuyện nhảm nhí chỉ có họ mới biết thưởng thức. Người đàn ông tập tễnh hát một ca khúc Đờn Ca Tài Tử mà anh ta vừa mới học cho cô nghe. Cô vỗ tay khen nức nở.

Người đàn ông chạy đi hái được mấy trái xoài hoang đem về cho người tình ăn.

Họ bịn rịn chưa chịu ra về…

Đến chiều, cực chẳng đã, người đàn ông mới đưa tay đỡ người đàn bà đứng dậy, ăn mặc tươm tất để sửa soạn lên xuồng ra về.

Nguyên cả tuần sau đó, tôi thật sự rối trí không ngờ. Sự cố xảy ra với cô Thảo làm tôi hoang mang ngoài mức dự định. Hình ảnh của cô cứ lởn vởn trong đầu tôi một cách thường xuyên. Người đàn bà đó có một cái gì thật đặc biệt làm tôi không thể nào quên được. Cô Thảo lớn hơn tôi cả mười mấy tuổi, lớn hơn cả chị Năm nhiều, cô là biểu tượng người đàn bà nghiêm nghị đôi lúc đến lạnh lùng… nhưng tôi biết đó chỉ là bề ngoài mà thôi: Khi tôi ái ân với cô thì cô đầy háo hức, cô vừa phục tùng, vừa nóng bỏng làm tôi điên lên.

Những lúc gặp cô trong phạm vi nghề nghiệp, trong những buổi họp, cô vẫn giữ mức độ xa cách với tôi như trước, cô vẫn nghiêm nghị nhưng tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cô một cái gì đó buồn bã làm tôi nghe nhoi nhói trong tim.

Tâm trạng của tôi làm tôi không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Điều đó làm cô Hạnh hoang mang. Cô tưởng là mình đã đi được một bước rất xa với tôi khi đưa tay nắm lấy tay tôi bên bờ sông.

Vậy mà suốt cả tuần, cô thấy tôi xa vắng một cách lạ lùng, khó hiểu.

Cô đâm ra buồn bã, không biết mình đã làm sai ở đâu?

Con Huệ cũng nhắn tin cho tôi, lo lắng vì thấy tôi bặt tin.

Chỉ có chị Năm là không cần quan tâm quá mức đến sự vắng mặt của tôi.

Qua hai tuần nữa thì tôi không chịu được… Tôi quyết tâm tìm đến cô Thảo.

Tối hôm thứ bảy, chờ đúng thời điểm, tôi lén đến nhà cô. Tôi đi vòng ra phía sau rồi tôi trèo lên tường để leo lên balcon phòng cô. Tôi biết vào giờ đó cô đã lên phòng mình.

Đứng bên ngoài, tôi nhìn vào thì thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm mà từ từ chải tóc. Mặt cô có vẻ buồn so. Đôi lúc, cô ngừng chải tóc mà nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Tôi nghe tim mình đập thật mạnh.

Tôi kín đáo đập nhẹ vào cửa kiếng. Cô Thảo giật mình ngạc nhiên. Cô đứng dậy bước ra phía balcon mà nhìn nhưng do bên ngoài tối om nên cô không thấy gì hết. Cô do dự một lúc rồi mở khóa cửa, để thấy tôi đứng đó nhìn cô mà cười.

Cô hết hồn, đưa tay lên che miệng, lắp bắp:

– Ồ Trung đó hả? Em… em…

Không cho cô nói tiếp tôi nhảy đến ôm cô vào lòng rồi không ngần ngại kéo cô nằm lên giường. Cô sợ quá, cố vùng vẫy: Nếu có ai thấy thì hậu quả thật là khủng khiếp!

Cô đưa tay lên tát vào má tôi một cú đau điếng. Trong cuộc vật lộn, cái ghế bên cạnh giường bị đá, ngã xuống sàn. Một phút sau, tiếng con Lan ngoài cửa phòng:

– Có gì không Mẹ?

Cô thất kinh hồn vía, cố trả lời:

– Ờ… ờ không có gì đâu… chỉ cái ghế bị ngả mà thôi.

Cô càng chết điếng khi nghe tiếng cửa phòng nhè nhẹ mở ra. Con Lan đang định bước vào phòng!

Tôi nhanh nhẹn trùm chăn lên cô và tôi. May là cái chăn rất lớn và dày vì phòng cô có máy lạnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...