Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Chương 10



Phần 10

Nói tóm lại, lần này đi Tam Á tạm coi là vui vẻ. Mặc dù phát sinh chút việc ngoài ý muốn, nhưng như vậy mới là cuộc sống, khắp nơi đều tràn đầy những điều tôi không biết trước. Lão Lý và Như Tuyết qua chuyến đi lần này đã xác định quan hệ yêu đương. Còn tôi và Tiểu Nguyệt cũng coi như trở thành người nhà rồi. Sau khi trở về, Tiểu Nguyệt đã dành cho tôi “lần đầu tiên” của nàng.

Đêm hôm đó trăng thanh gió mát, tôi mua hai chai rượu vang thượng hạng, rót vào ly rồi tắt đèn đốt hai cây nến. Dưới ánh nến, Tiểu Nguyệt thẹn thùng động lòng người, như nụ hoa thủy tiên chớm nở, tim tôi đập thình thịch, cho dù là chỉ nhìn như vậy cả đời tôi cũng thấy hạnh phúc. Trải qua một buổi tối triền miên, giữa trưa ngày hôm sau tôi mới tỉnh dậy. Tỉnh lại thì Tiểu Nguyệt đã đi làm rồi, trên bàn có bữa sáng đơn giản mà ấm áp và một tờ giấy nhỏ viết lời yêu thương. Đây mới thật sự là cuộc sống a, tôi như rồng như hổ ăn hết bữa sáng, tất cả những điều phiền muộn đã biến mất hết.

Đang lúc ăn sáng, Bạch lão bản ở sát vách gõ cửa, đi vào mỉm cười chào hỏi “Tiểu Trương a, hôm qua giữ con gái người ta ở lại qua đêm hả?” Tôi có chút thẹn thùng gật đầu, tôi là trai tân lâu năm, trước mặt người khác nói chuyện này tự nhiên không được thoải mái. Bạch lão bản cười ha ha nói không có gì, đều là người trưởng thành rồi, có chút chuyện ấy sao phải đỏ mặt?

Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện này với Bạch lão bản, trực tiếp hỏi hắn tới tìm tôi có chuyện gì. Bạch lão bản lúc này mới nói, hai ngày trước có người đến tìm tôi, nhìn rất gấp gáp, nhưng không gặp ai, cũng không liên lạc được, nên đã viết giấy nhờ hắn chuyển cho tôi. Nói xong, Bạch lão bản liền đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi vội vàng cảm ơn Bạch lão bản.

Tiễn Bạch lão bản về xong, tôi tiện tay vứt tờ giấy sang một bên. Khỏi cần phải nói, đối phương nhất định là tới tìm tôi xử lý âm vật, nhưng hạnh phúc của tôi vừa mới bắt đầu, tôi không muốn rời xa Tiểu Nguyệt, càng không muốn mạo hiểm! Qua vài ngày sau, Bạch lão bản bỗng nhiên lại tới tìm tôi, hỏi tôi có phải chưa gọi vào số điện thoại trên tờ giấy không.

Tôi hỏi sao hắn biết? Bạch lão bản bỗng nhiên có chút tức giận, nói gia đình kia trước khi đi đã xin số điện thoại của hắn, mấy ngày nay đều gọi điện thoại thúc giục. Nói xong Bạch lão bản còn trách cứ tôi, nói tôi làm như vậy là không được a, người ta đã gấp đến bể đầu sứt trán, tôi lại không quan tâm, như vậy đâu phải là thương nhân âm vật.

Tôi yên lặng, Bạch lão bản đâu biết nỗi khổ tâm của tôi. Tôi quá mệt mỏi, chỉ muốn sống hai ngày của cuộc sống người bình thường thôi. Nhưng Bạch lão bản là người thích dông dài, nếu như tôi cự tuyệt, Bạch lão bản nhất định sẽ dây dưa với tôi không dứt, tôi đành đồng ý với hắn sẽ gọi điện thoại cho đối phương. Bạch lão bản vẫn không yên lòng, hết cách, tôi đành gọi điện ngay trước mặt hắn.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền tới một thanh âm khàn khàn “Ngươi tìm ai?” – “Nghe nói mấy ngày trước ngươi đến tiệm đồ cổ tìm ta.” – “A, ngài là Trương lão bản ư?” Đối phương vốn đang nói giọng khàn khàn khó nghe, trong nháy mắt bỗng vui mừng “Trương lão bản, cứu mạng, cứu mạng a, con gái của ta sắp chết! Ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, đại sư ngài mau tới đi, ta sẽ cho xe đi đón ngài ngay.” – “Chờ một chút.” Tôi lập tức nói “Ngươi đừng kích động, bình tĩnh nói xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ta mới có thể xác định có thể giúp được hay không.”

Nhưng đối phương lại khăng khăng muốn tôi tới đó, nói chuyện này thực sự là rất phức tạp, dăm ba câu nói không rõ được. Hết cách, đối phương kiên quyết như vậy, tôi cũng không tiện cự tuyệt, đành phải lấy địa chỉ của bọn họ, tôi sẽ đi một người tới đó.

Vốn còn định gọi Lý mặt rỗ đi cùng, nhưng nhìn thấy Lý mặt rỗ và Như Tuyết đang nấu cơm, một nhà ba người ấm áp tôi cũng không làm phiền lão Lý nữa. Tôi một mình lái xe tới nơi đối phương cho địa chỉ. Nơi này là một khu vực trường học, sát với trường cấp 3. Bình thường khu vực này vô cùng đắt đỏ, gia đình này có thể mua nhà ở đây hẳn là rất giàu có.

Trong lòng tôi thầm nghĩ lần này hẳn là có thể kiếm được chút tiền a? Tôi xuống xe gọi điện cho đối phương. Rất nhanh đã có một nữ nhân trung niên phong vận mê người từ trên lầu đi xuống. Mặc dù ăn mặc rất đẹp nhưng khó mà che đi vẻ mệt mỏi. Tôi nói rõ thân phận của mình, nàng liền kích động lã chã rơi lệ, nói con gái rốt cục được cứu rồi!

Tôi bất đắc dĩ, vội nói rõ “Vị nữ sĩ này, ta bây giờ ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, cho nên không thể đảm bảo được điều gì. Nếu vượt ra khỏi phạm vi năng lực của ta, ta cũng đành chịu…” Nữ nhân trung niên lập tức gật đầu “Trương lão bản, ngài chắc chắn có cách, ta từng nghe chuyện về ngài, ngài chắc chắn có thể giúp được ta đúng không?” Nàng không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng con gái còn cứu được, xem ra chuyện này đã giày vò nàng không ít. Tôi đành khoát tay “Xem kỹ đã rồi hẵng nói!” Theo nữ sĩ dẫn đường, chúng tôi rất nhanh đã đi thang máy lên lầu năm.

Trong thang máy, nữ sĩ nói với tôi, nàng họ Vũ, con gái nàng gần đây sắp thi tốt nghiệp trung học, nhưng tới gần lúc thi, chợt xảy ra một chuyện rất tà môn. Điều này làm cho nàng lo lắng, dù sao thi đại học là chuyện đại sự liên quan đến cả đời, nếu là trong lúc mấu chốt này có chuyện bất trắc thì cả nhà đều hối hận. Trên đường nghe Vũ nữ sĩ lải nhải bên tai, lỗ tai tôi thật muốn nổi vết chai. Nhưng nàng là một người mẹ, quan tâm con gái thì tôi có thể lý giải, cho nên cũng không cắt lời.

Sau khi vào nhà, Vũ nữ sĩ để tôi chờ ở phòng khách, còn nàng thì chạy vào phòng ngủ, cho con gái mặc quần áo tử tế, thật lâu mới ra gặp. Không thể không nói, con gái của Vũ nữ sĩ rất điềm đạm xinh đẹp, cao gầy, mặc váy hoa nền trắng lam, cũng có thể coi là yểu điệu thục nữ. Chỉ là khuôn mặt nhỏ có lúm đồng tiền lại vàng như nến, nhìn hết sức yếu ớt, bước đi không vững, nếu không phải Vũ nữ sĩ dìu lấy, đoán chừng đã sớm té ngã. Đi chưa được hai bước đã thở hổn hển, nhưng cô bé vẫn rất lễ phép nhìn tôi cười nói “Chào thúc thúc.”

Tôi vội vàng nói “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt là được, không cần nói.” Tôi quay đầu hỏi Vũ nữ sĩ, không đi bệnh viện kiểm tra sao? Đây có vẻ là dinh dưỡng không đầy đủ a. Vũ nữ sĩ bất đắc dĩ thở dài “Nếu bệnh viện thật sự có tác dụng, ta cũng không cần xin ngài tự thân xuất mã! Bệnh viện to nhỏ gì ta cũng đã từng đi, thậm chí toàn bộ bệnh viện lớn ở Bắc Kinh đều đã đi một lượt, nhưng vẫn không có kết quả. Trước đây từng thử qua phương pháp dân gian, tựa hồ có chút hiệu quả, nhưng về sau bệnh tình bỗng nhiên lại chuyển biến xấu hơn rất nhiều, hiện giờ ngay cả bước đi cũng thành vấn đề…”

Nói xong Vũ nữ sĩ lại oà khóc, con gái nàng đau lòng vội vàng cho lau nước mắt cho mẫu thân. Tôi nói “Vậy được rồi! Ngươi nói cho ta một chút, con gái của ngươi khi nào thì bắt đầu xuất hiện bệnh trạng này, còn có một số đồ vật cụ thể. Tỉ như cô bé có phải đã chạm vào đồ vật gì không nên đụng tới hay không? Đắc tội với người không nên đắc tội hay không?”

Vũ nữ sĩ liền kể lại một cách ngắn gọn. Nàng đã ly dị, một mình nuôi con, mặc dù rất khó khăn nhưng thấy con gái khỏe mạnh trưởng thành, Vũ nữ sĩ trong lòng rất vui vẻ. Thấy con gái sắp thi tốt nghiệp trung học, Vũ nữ sĩ càng chăm sóc đến từng li từng tí, nhỏ thì từ ăn ở, lớn thì đến học tập, Vũ nữ sĩ đều chu đáo. Nhưng khoảng hai tháng trước, con gái nàng bỗng nhiên trở nên kỳ quái!

Ngày hôm đó từ trường học trở về, cô bé liền nói trong người không thoải mái, cụ thể khó chịu ở đâu cũng không biết. Toàn thân mềm nhũn vô lực, đầu óc rối bời, căn bản là không có tinh thần học tập. Vũ nữ sĩ lập tức luống cuống, còn tưởng rằng con gái ngã bệnh, liền đưa con đi bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả lại chẳng có chuyện gì.

Vũ nữ sĩ cho rằng con gái gần đây học tập quá mệt mỏi, cho nên khuyên bảo con gái, mua một chút thuốc thang giúp buông lỏng thần kinh để chăm sóc sức khỏe cho cô bé. Con gái nàng dùng xong, ban đêm có chuyển biến tốt, nhưng vừa rạng sáng hôm sau, cô bé lại phát hiện thân thể của mình nặng nề dị thường, trong đầu cũng kêu ong ong, căn bản không thể bước đi được. Cô bé nói với Vũ nữ sĩ, nàng liền cảm thấy trên người như có một khối đá lớn, đi đứng không vững, thậm chí còn không thở nổi.

Vũ nữ sĩ trợn tròn mắt, thấy kỳ thi đã tới gần, nếu con gái bỗng nhiên mắc quái bệnh, thì đời này nàng sẽ hối hận đến chết. Vũ nữ sĩ lúc này liền đưa con gái đi những bệnh viện còn lớn hơn, tốt hơn kiểm tra toàn diện, nhưng bệnh viện cho ra kết quả vẫn là không có bất kỳ bệnh gì về mặt sinh lý, đi khắp nơi tìm danh y cũng không có hiệu quả.

Vũ nữ sĩ tuyệt vọng, nàng đem tất cả hy vọng đặt ở trên con gái mình, nếu cô bé có chuyện gì bất trắc, nàng thật không biết sống thế nào. Đây vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất phải là mấy ngày trước đây!

Chương trước Chương tiếp
Loading...