Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Chương 9



Phần 9

Lúc này, trong đầu tôi vang lên thanh âm nghiến răng nghiến lợi “Ta đang giúp hắn nhìn nhận rõ ràng bộ mặt ghê tởm của người bên cạnh!” Tôi biết Hàn Tín đang dùng ý thức nói chuyện với tôi. Sau khi nói xong, Hàn Tín còn nặng nề hừ lạnh một tiếng “Trên thế giới này nào có bằng hữu thực sự, tất cả đều là tiểu nhân hèn hạ thôi.” – “Ngươi nói là bằng hữu của Tần Vũ đều không phải là người tốt?” Tôi rất kinh ngạc hỏi. “Đương nhiên.” Hàn Tín lạnh lùng chỉ Tam Pháo “Tỉ như tên khốn này, trộm vợ bạn, có nên giết không?”

“Trộm vợ?” Tôi giật mình, vội vàng nhìn Tam Pháo. Vong linh tâm tư đơn giản, hỉ nộ biểu lộ trên mặt, sẽ không nói dối, Tam Pháo hẳn là gian díu với vợ của Tần Vũ? Nếu là như vậy, Hàn Tín nhập vào Tần Vũ cũng không có gì đáng trách. Không được, bên trong tất có hiểu lầm gì đó, chuyện này phải nói rõ với Hàn Tín.

Thế là tôi hung thần ác sát trừng mắt nhìn Tam Pháo “Ngươi quỳ xuống!” Tam Pháo trong nháy mắt choáng váng, không rõ vì sao tôi trở nên hung ác như thế, nhưng cuối cùng y vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống. “Tam Pháo, ngươi có phải gian díu với A Diễm không?” Tôi hỏi. Tam Pháo trừng mắt “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta và A Diễm là bạn học, mà A Diễm là vợ của huynh đệ, ta sao có thể gian díu với A Diễm được? Ngươi không khỏi quá xem thường ta rồi.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, Tam Pháo tựa hồ không nói láo. Tôi lập tức nhìn Hàn Tín. Hàn Tín vô cùng thê lương cười nói “Hôm đó hai ngươi ở trong quán karaoke cùng nhau làm việc xấu, làm như ta không thấy?” Tôi tranh thủ thời gian nhắc nhở Tam Pháo, có từng cùng A Diễm vào quán karaoke không? Tam Pháo bừng tỉnh đại ngộ nói “Ta hiểu rồi, hiểu rồi! Chúng ta bị Mã lão bản tính kế a. Mẹ nó, Mã lão bản thật sự là âm hiểm xảo trá, lại dùng phương thức này hại ta.”

Tôi lập tức bảo Tam Pháo nói rõ. Nguyên lai hôm đó Mã lão bản hẹn Tần Vũ và Tam Pháo, nói muốn đưa cho bọn họ một món đồ tốt. Khi Tam Pháo đi vào quán karaoke, liền phát hiện Tần Vũ đi cùng A Diễm. Ngày thường mọi người bận rộn công việc, Tam Pháo và A Diễm lúc ở trường quan hệ cũng rất tốt, không khỏi cao hứng, uống vài chén rượu, hát mấy bài hát. Mà Mã lão bản thì một mực chuốc rượu Tần Vũ, chốc lát đã làm hắn say mèm.

A Diễm lập tức liền đưa Tần Vũ về nhà, nhưng Mã lão bản lại kiên quyết không cho, nói để hắn đưa Tần Vũ ra ngoài cho tỉnh rượu, rồi lát nữa sẽ trở về, sau đó cưỡng ép lôi Tần Vũ đi. Chỉ còn Tam Pháo và A Diễm ngồi đó, tiếp tục hát hò chờ Mã lão bản và Tần Vũ trở về. Tam Pháo luôn coi A Diễm là tẩu tử, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, lại thêm uống nhiều quá, liền cùng A Diễm hát tình ca. Nhưng chờ hơn nửa ngày cũng không thấy Tần Vũ đâu, hai người đành phải rời đi. Trước khi đi mới phát hiện trong phòng có một cái đai lưng ngọc, Mã lão bản nói đó là lễ vật đưa cho Tần Vũ, hai người cũng không để ý. Ai ngờ được Mã lão bản từ lúc đó đã bắt đầu tính toán ám hại Tần Vũ!

Thời cổ đại, nam nữ thụ thụ bất thân, bắt tay hay ôm một cái đều là phi lễ. Cho nên Hàn Tín cho rằng Tam Pháo và A Diễm có chuyện gian díu, lúc này mới nhập vào Tần Vũ, chỉ cho Tần Vũ nhận ra rõ ràng những người gọi là bằng hữu bên cạnh hắn.

Tôi bất đắc dĩ cười khổ, vội vàng giải thích cho Hàn Tín nguyên do trong đó, nói xã hội bây giờ đã không phải là cổ đại, đã sớm vứt bỏ quan niệm trọng nam khinh nữ, giữa nam nữ cũng là có thể làm bằng hữu bình thường, cùng nhau hát ca uống rượu, thật sự cũng không có gì.

Cuối cùng thật sự là hết cách, tôi chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ “Hàn Tín đại tướng quân, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng Tần Vũ và Tam Pháo bằng hữu chân chính?” – “Ha ha ha ha.” Nghe đến đó, Hàn Tín cười như điên “Bằng hữu chân chính, ngươi vậy mà lại dám nói với ta về bằng hữu chân chính, trên thế giới này căn bản không có bằng hữu chân chính. Tiêu Hà đối với ta có ơn tri ngộ, chúng ta tình như thủ túc, hắn cuối cùng không phải là bán đứng ta ư?”

“Vậy cũng không nhất định.” Tôi hừ lạnh một tiếng “Cổ nhân thường nói Lưỡng lặc tháp đao, ta nói có người nguyện ý vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống, ngươi tin không?” – “Không tin.” – “Được, chúng ta đánh cược.” Tôi nói “Nếu như Tam Pháo nguyện vì Tần Vũ mà không tiếc mạng sống nhận lấy Lưỡng lặc tháp đao, ngươi sẽ buông tha cho hắn, thế nào?” – “Cược thì cược.” Thanh âm của Hàn Tín lần nữa vang lên trong đầu tôi.

Tôi nhìn thoáng qua Tam Pháo rồi ném một thanh chủy thủ sáng loáng xuống dưới chân hắn “Tới đi, Lưỡng lặc tháp đao chứng minh nghĩa khí huynh đệ giữa ngươi và Tần Vũ.” Tam Pháo gật đầu, không chút do dự giơ chủy thủ lên định đâm lên ngực. “Chờ một chút!” Lý mặt rỗ chợt nói với Tam Pháo “Ngươi còn chưa thành gia lập thất, còn chưa có con, cứ thế mà chết đi là bất trung bất hiếu, tổ tông của ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi, để ta đi!”

Nói xong, Lý mặt rỗ định đoạt lấy chủy thủ. “Không được.” Tam Pháo nắm chặt chủy thủ không buông “Ngươi không thể làm như vậy! Ngươi trên có già dưới có trẻ, một nhà lớn bé còn cần ngươi chăm lo, ngươi chết rồi bọn họ làm sao bây giờ? Ta không vướng bận gì, chết rồi cũng không cần lo lắng gì cả.” – “Ngươi ngốc a.” Lý mặt rỗ chửi ầm lên “Loại chuyện này ngươi tranh cái gì mà tranh. Ta cũng không tin ta chết đi, ngươi không giúp ta chiếu cố người nhà…” Tam Pháo nói “Ta thấy ngươi mới ngốc đó, vợ ngươi ta có thể chiếu cố được sao? Để vợ ngươi lẻ loi hiu quạnh cùng đứa con, ngươi nhẫn tâm sao? Cho dù ta có giúp ngươi chiếu cố họ thế nào cũng không bằng ngươi tự mình chăm sóc họ a.”

Hai người ngươi một lời ta một câu, tranh nhau chịu chết. Mẹ nó, hai người này thật là hết nói nổi. Tôi nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Tín, không biết hắn có cho là chúng tôi đang diễn trò hay không. Không ngờ, Hàn Tín lại trầm tư, phảng phất như pho tượng đứng đó nhìn Lý mặt rỗ và Tam Pháo. Tôi mừng thầm, biết hai người xả thân vì bạn bè đã bắt đầu đả động được Hàn Tín!

“Như vậy đi.” Cuối cùng sau khi cướp tới cướp lui, hai người dứt khoát nói “Chúng ta mỗi người một đao.” – “Được, vậy mỗi người một đao!” Tôi nhìn Hàn Tín, không biết hắn có đồng ý không. Không ngờ cuối cùng Hàn Tín tiêu điều thở dài, nói “Thôi thôi, nhân sinh có được hai, ba tri kỷ đã đủ rồi! Không phải người người đều là Tiêu Hà.” Nói xong, Hàn Tín cười to, đến cuối cùng biến mất trong đai lưng ngọc.

Tôi nhẹ nhàng thở ra. Lý mặt rỗ vẫn đang tranh nhau với Tam Pháo sắp đánh nhau đến nơi. Tôi vội vàng chạy lên khuyên nhủ hai người “Được rồi, đại tướng quân đã tin các ngươi.” – “Không được, còn chưa có Lưỡng lặc tháp đao… Đợi đã, ngươi nói cái gì? Đại tướng quân? Hắn đi rồi?” Tôi gật đầu.

Tam Pháo và Lý mặt rỗ lập tức thả lỏng toàn thân, ngồi phịch xuống trên ghế “Móa nó cuối cùng cũng đi rồi.” Tôi lúc này chạy tới đánh thức Tần Vũ. Tần Vũ thân thể quá hư nhược, âm thịnh dương suy, cho nên vừa tỉnh lại ý thức vẫn còn mơ hồ, cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra mấy ngày qua. Hắn khó hiểu nhìn Lý mặt rỗ, ngạc nhiên nói “Con mẹ nó đây không phải Lý Cẩu Đản sao? Tiểu tử ngươi đến đây lúc nào? Ta sao không biết gì cả.”

Lý mặt rỗ và Tam Pháo nhìn nhau cười rộ, sau đó bất đắc dĩ nói “Tiểu tử ngươi còn nhận ra ta à, ta xém chút chết trong tay ngươi có biết không?” Tần Vũ không hiểu nhìn Lý mặt rỗ từ trên xuống dưới, nói “Tiểu tử ngươi vẫn giống như trước kia, thích khoác lác.” Lão Lý đành phải đem những chuyện xảy ra gần đây hai năm rõ mười kể lại cho Tần Vũ.

Tần Vũ nghe xong lập tức kinh hãi trợn mắt hốc mồm, sau đó lệ nóng doanh tròng ôm thật chặt Lý mặt rỗ và Tam Pháo “Hảo huynh đệ, các ngươi đúng là ngốc, ta đối với các ngươi như vậy, các ngươi lại còn lấy ơn báo oán, thậm chí không tiếc hy sinh tính mệnh!” – “Vừa phải thôi là được rồi, đừng nói lời buồn nôn như vậy.” Lý mặt rỗ nhịn không được toàn thân run run một chút “Ta nổi hết da gà lên rồi. Nếu muốn cảm tạ, vậy hãy tạ ơn vị đại sư này đi!”

Nói rồi, Lý mặt rỗ chỉ tôi “Hắn mới là ân nhân cứu mạng thực sự của ngươi.” Tần Vũ lúc này mới ý thức được tôi là người ngoài, cười cười xấu hổ, nói lời cảm ơn tôi. Tôi mỉm cười khoát tay nói không cần, ta giúp ngươi, cũng chỉ là nể mặt lão Lý. Tới đêm, Tần Vũ đưa bọn tôi đi khách sạn năm sao ăn uống thả cửa một trận. Trong bữa tiệc Tần Vũ uống nhiều quá, ôm Lý mặt rỗ gào khóc, nói Mã lão bản ngày thường đối với hắn rất tốt, hắn xem Mã lão bản như trưởng bối mà đối đãi, Mã lão bản sao có thể làm ra chuyện hoang đường như thế?

Về phần Mã lão bản, sau đó thật sự đã táng gia bại sản, những tên hồ bằng cẩu hữu của lão thừa cơ ném đá xuống giếng (hại người gặp khó khăn), chia cắt sạch sẽ sản nghiệp của lão. Cuối cùng lão trắng tay, cũng bị cảnh sát điều tra một số việc đem tối, bị bắt đi tù mấy năm. Sau khi ra tù, Mã lão bản nghèo rớt đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, xém chút lưu lạc đầu đường. Cuối cùng vẫn là Tần Vũ trợ giúp, cứu tế cho lão. Đối với việc Tần Vũ xuất thủ tương trợ, Mã lão bản từ đầu đến cuối không thể tin được, hoài nghi Tần Vũ có phải là đang làm nhục lão? Sau đó, Mã lão bản đã biến mất, không tìm được tung tích…

Tôi chợt nhớ tới câu nói của Hàn Tín lúc trước. Nhân sinh có được hai ba tri kỷ, đã đủ rồi. Nhưng hai ba tri kỷ, sao dễ dàng có được như vậy? Trong cái xã hội đề cao tiền tài vật chất này, mọi người đều lấy lợi ích để làm tiêu chuẩn cân nhắc kết giao bạn bè. Ngươi giúp được ta thì mới là bằng hữu chân chính. Nhưng nếu có một ngày, ngươi không còn giá trị gì đối với ta, ta sẽ một cước đá ngươi văng ra, xem như rác rưởi. Khuyên người đời hãy cảnh giác cao độ, nhìn xem trong số bao nhiêu bằng hữu bên cạnh, ai là thật ai là giả!

Tôi rất hy vọng, lịch sử vĩnh viễn dừng lại ở “Tiêu Hà nguyệt hạ truy Hàn Tín” một khắc này. Như vậy lời ca tụng thiên cổ này coi như viên mãn. Đáng tiếc, hiện thực thường không được như ý, lưu lại cho Hàn Tín chỉ có cái chết lưu vào thiên cổ mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...