Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Chương 18
Sau khi chúng tôi trở về, Vũ nữ sĩ vẫn đang cuộn mình trên ghế nhìn chòng chọc vào Thái Sơn thạch. Tôi hỏi Vũ nữ sĩ có ai tới không, nàng nói vừa có người gõ cửa, nàng nhìn qua cửa thấy đó là một nam nhân xa lạ. Vũ nữ sĩ nhớ lời chúng tôi nói, không hề mở cửa, người kia lại nhất định không chịu rời đi, cuối cùng nàng phải gọi bảo vệ khu vực tới mới đuổi được hắn đi. Nhất Sơ lập tức nói Vũ nữ sĩ làm rất đúng, nếu mở cửa hậu quả khó mà lường được!
Vũ nữ sĩ xuống bếp làm điểm tâm, còn Nhất Sơ thì lấy ra thi lạp thu thập được, bảo tôi đi tìm mấy tờ giấy báo cứng. Hắn cuộn giấy thành hình ống, nhìn giống như ngọn nến, sau đó dùng tay xoa thi lạp lên ống giấy và nhét vào trong lòng ống. Rất nhanh, năm sáu ngọn nến đã thành hình. Đúng lúc này Vũ nữ sĩ mang bữa sáng ra, là Hamburger hotdog… Nhìn qua thấy hơi giống nến làm từ thi lạp, tôi không còn muốn ăn.
Tôi đi toilet rửa tay rồi nhưng vẫn cảm giác trên tay có một mùi thi xú nồng đậm, làm cho người ta buồn nôn. Sau đó là chờ đợi đêm đến. Kế hoạch của Nhất Sơ là ôm cây đợi thỏ! Đối phương đã lợi dụng Thái Sơn thạch để thi triển tà pháp, vậy chúng tôi chỉ cần uy hiếp được vong hồn trong Thái Sơn thạch, vong hồn tự nhiên sẽ phản phệ. Chỉ cần uy hiếp được tính mạng đối phương, không sợ đối phương cứng đầu.
Lúc đang đợi, tôi phát hiện cách nơi này không xa có một trạm thu mua phế liệu bốc cháy, hoả thế trùng thiên, khói đặc cuồn cuộn, thậm chí khói còn lan tới đây, trong không khí toàn mùi cháy khét. Về sau chúng tôi nghe bảo vệ khu vực nói, trận hoả hoạn này thiêu chết bốn năm người của trạm thu mua phế liệu, mà trùng hợp là cảnh sát tìm thấy đồ trang sức nữ nhân, chính là đồ của con gái ông chủ nhà máy xi măng mấy ngày trước bị bắt cóc! Trong lúc vô tình một trận đại hỏa lại phá được một vụ bắt cóc, thật đúng là ý trời.
Chỉ sợ cũng chỉ có tôi và Nhất Sơ biết, trận hoả hoạn này là do quỷ hồn thiếu nữ đó gây ra a? Mấy người này thật sự là chết chưa hết tội. Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy trong khói dày đặc cuồn cuộn lơ lửng một thân ảnh thiếu nữ đang nhìn tôi cười, sau đó theo khói biến mất. Trước lúc biến mất, nàng còn cúi mình vái chào tôi. Tôi liền hỏi Nhất Sơ có thiên đường và địa ngục hay không? Cô bé kia giết người, cuối cùng là lên thiên đường hay xuống địa ngục? Nhất Sơ cảm khái nói “Loại chuyện này, tự có trời biết.”
Màn đêm rất nhanh đã giáng lâm, Nhất Sơ bảo Vũ nữ sĩ và Hiểu Tình tránh trong phòng ngủ, bất luận nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài. Còn Nhất Sơ thì dùng Thái Sơn thạch đè lên một khối đá lớn, ở gần tảng đá đốt mấy ngọn nến thi lạp, phía trên còn úp một cái nồi đen lớn. Sau đó tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một cái đèn ngủ. Đèn ngủ ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái nồi đen.
Nhất Sơ đứng cạnh cái nồi, một tay vươn ra đặt lên trên nồi, trong miệng lẩm bẩm. Trong tay tôi cầm Thiên Lang Tiên, lẳng lặng đợi một bên, chỉ cần cái nồi có dị tượng, Nhất Sơ cầm giữ không nổi, tôi sẽ tiến lên giúp đỡ. Lần này địch nhân của chúng tôi hết sức lợi hại, bằng không trước đó Nhất Sơ sẽ không bị thương.
Trong phòng tối đen, bầu không khí ngột ngạt, không gian bị bịt kín, tràn ngập mùi thi xú nhàn nhạt làm tôi tinh thần căng cứng. Mới đầu trong phòng chỉ có tiếng Nhất Sơ lẩm bẩm, nhưng rất nhanh, đã có âm thanh kỳ lạ, tiếng cành cạch vang lên, là cái nồi đang rung lên, va chạm với khay trà bằng thủy tinh phát ra thanh âm.
Tôi trợn mắt tròn xoe, nhìn chòng chọc vào cái nồi đen! Cái nồi đen rung càng lúc càng mạnh, tôi cảm giác dường như bên trong có một người đang phát điên chống lại cái nồi, dưới ánh nến thi lạp, tôi rõ ràng nhìn thấy từ khe hở của cái nồi chui ra ngoài, là từng đạo hắc ảnh không ngừng phiêu đãng. Nhất Sơ vì cái nồi bị rung nên tay hắn cũng run rẩy theo, trên trán hắn toàn là mồ hôi lạnh.
“Tới đây, giúp ta.” Cái nồi rung lên càng lúc càng mạnh, Nhất Sơ rõ ràng đã cố hết sức, trên trán nổi gân xanh, sắp không kiên trì được nữa. Tôi lập tức chạy tới, hai tay đè lên nồi. Nhưng khi tay tôi chạm vào cái nồi, tôi rõ ràng cảm giác được một cỗ lực rất cường đại từ trong nồi. Như điện cao thế truyền lên cánh tay tôi, làm tay tôi tê dại hồi lâu.
Đồng thời loại cảm giác linh hồn xuất khiếu lại xuất hiện làm tôi cầm giữ không được, đầu óc u ám, đầu đau muốn nứt ra. Cái nồi này không chỉ công kích vật lí, điểm chết người nhất vẫn là công kích tinh thần! Tôi đành cắn đầu lưỡi phun máu lên bàn tay, cố gắng chịu đựng công kích của đối phương, nhưng tác dụng cũng không rõ ràng. Tôi đành đem Thiên Lang Tiên quấn trên cổ, dùng sức cắn, lực công kích tinh thần mới giảm xuống.
Nhưng tôi dù sao cũng quá yếu, mặc dù có Thiên Lang Tiên và máu lưỡi phụ trợ, sức lực vẫn tiêu hao nhanh chóng sắp không kiên trì được nữa. Nhìn qua Nhất Sơ, hắn cũng sắp không trụ được, sắc mặt tái nhợt, hư nhược đến sức mở mắt cũng không có.
“Phá!” Ngay lúc tôi sắp không chống đỡ nổi, Nhất Sơ bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng. Ngay sau đó, cái nồi bị Nhất Sơ cho đập vỡ. Trong nháy mắt cái nồi vỡ vụn, tôi thấy một đạo hắc ảnh bắn ra đứng trong góc tường. Nến thi lạp cũng tắt, mới vừa rồi trong phòng còn đang huyên náo, trong chớp mắt đã an tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của tôi và Nhất Sơ.
Mặc dù tôi đau đầu muốn chết nhưng tôi lại không có thời gian để ý tới cơn đau, mà nhìn về phía bóng đen. Bóng đen đang cuộn mình lại chậm rãi giãn ra, tôi bị hắn làm cho giật mình. Đó đích xác là hình người, nhưng thể tích lại to hơn gấp mấy lần so với người bình thường, đầu của hắn chạm tới trần nhà, chân chạm mặt đất, một đôi mắt đỏ rực nhìn chòng chọc vào chúng tôi… Tôi hít sâu một hơi, đây loại quỷ gì? Sao lại to lớn như vậy?
Tôi nắm lấy Thiên Lang Tiên, biết trận này không thể tránh được, cho nên dứt khoát giơ cao Thiên Lang Tiên, chuẩn bị cùng bóng đen quyết một trận tử chiến. Nhưng Nhất Sơ lại ngăn cản tôi, ngồi tĩnh tọa dưới đất, trong miệng lẩm bẩm. Quái vật khổng lồ cũng lẩm bẩm, phát ra âm tiết kỳ quái, thanh âm thô ráp như động vật thét gào.
Sau một lúc lâu, Nhất Sơ mở mắt ra, bảo tôi mở cửa, lấy lá phù trên cửa xuống. Tôi giật mình, Nhất Sơ chuẩn bị tiễn đi vong linh này? Nhất Sơ nhìn tôi một cái, bảo tôi cứ làm theo lời hắn. Cuối cùng tôi bất đắc dĩ, đành phải chạy tới lấy lá phù trừ tà xuống rồi mở cửa. Bóng đen lập tức tông cửa xông ra, mang ra gió lạnh mạnh mẽ, trong chớp mắt đã mất dạng trong hành lang.
Nhất Sơ lập tức móc ra la bàn, hô lớn “Đuổi theo”, rồi như tia chớp chạy ra. Tôi lập tức xông vào phòng của nữ sĩ hô một tiếng “Đóng cửa kỹ càng, dán phù trừ tà lên, tuyệt đối đừng ra ngoài!” Sau đó tôi cũng chạy đi. Tôi đuổi kịp Nhất Sơ, hỏi hắn sao lại thả con quỷ kia?
Nhất Sơ nói “Đó là Thái Sơn quỷ, không có Thái Sơn thạch, ngươi và ta căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hắn bị người ta cưỡng ép phong ấn trong Thái Sơn thạch, hiện giờ khó khăn lắm mới ra được, tất nhiên là đi phản phệ kẻ hạ phong ấn, chúng ta chỉ cần đi theo nhất định có thể tìm được kẻ hạ phong ấn.”
Tôi kinh hãi, liên tục gật đầu, đi theo Nhất Sơ ra khỏi khu cư xá. La bàn chỉ đường cho chúng tôi tiến về một khu rừng cây hoang tàn vắng vẻ đằng sau cư xá, vừa tiến vào không bao lâu, đã nhìn thấy cách đó không xa một trận hồng quang đại thịnh, tựa hồ còn có tiếng thú vật kêu lên bi thảm, cùng với tiếng người thét lên sợ hãi. Nếu đoán không sai thì kẻ chủ mưu đang ở đó, hắn hẳn là đang bị Thái Sơn quỷ phản phệ.
Nhất Sơ vội thu la bàn lại, cùng tôi xông tới. Lúc chúng tôi tới gần phát hiện một nam tử trẻ tuổi đang du đấu với bóng đen khổng lồ. Cho dù nam tử dùng hết sức vẫn bị Thái Sơn quỷ bức cho từng bước rút lui, sắp không chịu nổi. Thái Sơn quỷ hung mãnh, một thuật sĩ bình thường sao thắng được? Không bao lâu, nam tử kia bị Thái Sơn quỷ đè ép trên mặt đất.
Thái Sơn quỷ hung mãnh như hổ, thân thể to lớn không ngừng đánh lên người đối phương, dù nam tử bên ngoài không có vết thương, nhưng ý thức của hắn đã ngày càng suy yếu, thân thể cũng bắt đầu biến đổi. Tôi biết đây là do Thái Sơn quỷ sắp đánh văng hồn phách của hắn ra ngoài thân thể. Rốt cục, nam tử không chịu nổi, bắt đầu hô lớn cứu mạng. Nhất Sơ không nói hai lời, trực tiếp nhảy tới.