Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Chương 26
Kim y đã đạt được mục đích, liền bay xuống núi. Bầy độc xà khôi phục thần trí cảm nhận ngọn lửa nóng bỏng trước mặt đều chạy mất dạng. Tôi không cam tâm gia gia cứ như vậy bị kim y bắt đi, liền đuổi theo nhưng cũng không thấy kim y đâu nữa. Tôi cứ thế ngơ ngơ ngác ngác được lão Lý đỡ xuống núi. Tôi nghĩ mãi không ra, kim y sao lại để mắt tới gia gia, lại vì sao để mắt tới mẫu thân của đại thúc? Hẳn là gia gia và bà ta có liên hệ sâu xa gì đó?
Lúc trước gia gia nói chờ cô nương kia sinh hài tử cho tôi rồi đi bái tế người, gia gia sao lại biết tôi đã đính hôn? Người biết đến Tiểu Nguyệt, hẳn là gia gia vẫn chưa từng rời khỏi căn nhà? Chỉ là ở một nơi bí mật gần đó quan sát nhất cử nhất động của tôi… Tôi rất thương tâm, gia gia cho dù đã chết vẫn không yên lòng về tôi, mà tôi mười mấy năm qua cơ hồ không thắp hương cho gia gia, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật là không có lương tâm, không có chút hiếu thuận nào cả…
Cũng không biết qua bao lâu, Lý mặt rỗ đã đưa tôi xuống núi. Lần này an toàn bởi vì Lý mặt rỗ đã sớm chuẩn bị rượu hùng hoàng cho nên rắn độc không dám tới gần. Đại thúc đã sớm mang theo người chờ dưới chân núi, thấy tôi sắc mặt tái nhợt được Lý mặt rỗ cõng, liền biết tôi bị rắn độc cắn, lúc này đi đến đỡ tôi. Đã an toàn rồi, thần kinh tôi đang căng cứng được thả lỏng, hai mắt tối sầm lại, ngất đi cái gì cũng không biết.
Khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, đại thúc và Lý mặt rỗ hai mắt đỏ ngầu ngồi cạnh giường trông chừng tôi. “Trương gia tiểu ca, ngươi tỉnh rồi.” Lý mặt rỗ thần sắc cháy bỏng nói “Nếu ngươi không tỉnh lại, ta còn định đưa ngươi đi bệnh viện…” Tôi mỉm cười, chật vật đứng lên, lại phát hiện thân thể hư nhược không chịu nổi, ngay cả đứng lên cũng không có sức.
Lý mặt rỗ vội vàng đỡ lấy tôi, nói “Đừng cử động, vừa mới khử nọc độc trong cơ thể ngươi, cứ nằm trên giường đã.” – “Không được!” Chuyện này liên quan đến hồn phách gia gia, tôi sao có thể an tâm dưỡng thương đây? Tôi kiên quyết đứng lên, đi nhìn cỗ quan tài trong sơn động. Lý mặt rỗ không lay chuyển được tôi, nói có thể lên núi, nhưng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của hắn, nếu gặp nguy hiểm thì nguyên tắc hàng đầu là trốn, lần này ngàn vạn không thể lấy cứng đối cứng.
Tôi gật đầu. Đại thúc tìm được cáng cứu thương, phái hai thanh niên khỏe mạnh cáng tôi từng bước lên núi. Tôi bảo bọn hắn đến sơn động cất giữ quan tài, tôi muốn kiểm tra xem kim y dung hợp với hồn phách gia gia sẽ thay đổi thế nào? Theo kinh nghiệm của tôi, ban ngày kim y nhất định sẽ tìm một nơi thoải mái dễ chịu để trốn. Mà không cần nghi ngờ, cỗ quan tài kia tự nhiên là nơi tốt nhất, nếu kim y trở về quan tài, hồn phách gia gia nhất định cũng ở trong quan tài.
Liên quan tới Trừu Hồn Pháp, tôi cũng hiểu biết một chút, bất luận dùng cách nào cũng nhất định phải rút hồn phách gia gia ra khỏi kim y! Nhưng khi đến nơi, tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Tôi quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Cỗ quan tài đã biến mất không còn bóng dáng!
Tôi lập tức cho người tìm một vòng, đừng nói là cái bóng, ngay đến dấu vết quan tài xê dịch cũng không có. Một cỗ quan tài nặng chịch sao có thể biến mất? Mà lại không hề có dấu vết. Không lẽ nó bay mất hay sao? Thấy quan tài biến mất mang theo hồn phách gia gia, tôi không cam tâm để gia gia chết như vậy. Tôi lập tức bảo thôn dân mở rộng phạm vi lục soát, nhất định phải tìm ra cỗ quan tài kia.
Đám người liền tản ra. Nhưng tìm một vòng vẫn không có thu hoạch, tôi vào sơn động nhìn một chút, cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết gì. Tôi tuyệt vọng, sao có thể như vậy? Cho dù kim y có pháp lực mạnh đến đâu cũng không thể lấy đi quan tài nặng mấy trăm cân a, cỗ quan tài rốt cuộc là biến mất như thế nào?
Đúng lúc tôi đang nghi hoặc không thôi, đại thúc chợt có điện thoại. Hắn sau khi nghe máy thì sắc mặt biến thành xanh đỏ đen trắng. Sau khi cúp máy, đại thúc sắc mặt khổ sở nhìn tôi nói “Trương lão bản, trong nhà ta xảy ra chuyện rồi, ngài cùng ta về nhà đi!” Tôi gật đầu, không tìm thấy quan tài, tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì, nhờ thôn dân vất vả như vậy, tôi liền cho bọn họ một chút tiền.
Khi xuống núi, tôi liền hỏi đại thúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn rầu rĩ không vui, nói chú ý thế nào cũng không bảo vệ được, hồn phách mẫu thân hắn có thể đã bị người ta câu mất. “Ể?” Tôi nghi hoặc không thôi, vội hỏi đại thúc hà cớ gì nói ra lời ấy. Đại thúc nói “Chỗ chúng ta có truyền thống là trước khi hạ táng nhất định phải đốt ba nén hương, nếu vong hồn còn trong quan tài, khói sẽ theo khe hở chui vào trong quan tài, cung phụng cho vong hồn. Nhưng vừa rồi người nhà dâng hương, phát hiện khói bay ra bên ngoài, như vậy là cung phụng cho cô hồn dã quỷ, nói cách khác, vong hồn mẫu thân ta đã bị câu mất…”
Nói rồi đại thúc lau nước mắt “Mẫu thân, xin lỗi lão nhân gia! Là ta bất hiếu, là ta bất hiếu a.” Trong lòng tôi buồn bã, hồn phách gia gia còn bị cưỡng ép mang đi, huống chi là một lão thái thái bình thường? Mặc dù vong hồn biến mất là chuyện có thể hiểu được, nhưng tôi vẫn rất nghi hoặc. Đêm qua tôi không thấy có gì khác thường, kim y rốt cuộc bắt vong hồn lão thái thái đi từ lúc nào?
Trừ phi là sáng nay sau khi chúng tôi rời đi? Tôi càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi, buổi sáng là lúc dương khí thịnh nhất, kim y không sợ bị dương khí ảnh hưởng sao? Vậy nó rốt cuộc cường hãn đến mức nào? Sau khi chúng tôi trở về, con trai của đại thúc đang nơm nớp lo sợ đứng trước cửa ra vào, không dám vào phòng. Thấy chúng tôi về, y lập tức chạy tới, bi thương nói “Cha, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ ngay cả đại sư cũng không phải là đối thủ của vật kia sao?”
Tôi nói “Cứ xác định xem lão thái thái có phải bị câu hồn hay không đã rồi nói sau.” Y bất đắc dĩ nói “Ta đã thử bảy tám lần, mỗi lần dâng hương khói đều bay ra bên ngoài, hồn phách nãi nãi thật sự không có ở đây.” Tôi lập tức nói “Phương pháp này của các ngươi kỳ thật cũng chưa chính xác, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới khả năng khác sao? Có lẽ là hồn phách lão thái thái quá hư nhược, vừa hay ngoài cổng có tụ tập một đám cô hồn dã quỷ bụng đói kêu vang, hồn phách lão thái thái không tranh đoạt được với những cô hồn dã quỷ kia, tự nhiên là không thể hưởng dụng hương khói…”
“Nhưng cũng không thể nào một chút xíu hương khói cũng không giành được a?” Y vẫn chất vấn. Tôi khoát tay một cái nói “Thử trước rồi nói sau!” Nói rồi tôi dán lên cổng một lá Trừ Tà Phù, trước cửa rải đậu nành, sau đó thắp chín nén hương trên đường cái.
Trừ Tà Phù và đậu nành để tránh cho cô hồn dã quỷ xông tới, trên đường cái thắp chín nén hương là để trấn an cô hồn dã quỷ, để bọn chúng không tranh đoạt hương khói với lão thái thái. Làm xong những việc này, tôi mới nhìn con trai của đại thúc gật đầu “Lại đốt ba nén hương!”
Y lập tức cắm ba nén hương trên nắp quan tài, chúng tôi vội chăm chú quan sát. Vạn vạn không ngờ được, hương khói lượn lờ rồi bay thẳng lên trời, không nghiêng không lệch, bay thẳng lên nóc phòng, cuối cùng tiêu tán không thấy. Tôi yên lặng, đây nào chỉ là vong hồn biến mất a, đây càng là biểu hiện cho sát khí xung thiên, sát khí làm cho khói hương bay thẳng tắp lên trời…
Đại thúc lập tức hỏi tôi đã nhìn ra điều gì rồi sao? Tôi không dám nói ra chuyện sát khí xung thiên, tránh cho người nhà hắn hoảng sợ. Chỉ nói là vong hồn có thể đã bị câu đi, nhưng trước khi hồn phi phách tán chúng tôi vẫn có thể tìm về vong hồn lão thái thái, không cần gấp.
Tôi vừa an ủi đại thúc, vừa nghĩ xem sát khí xung thiên phát ra từ đâu. Hẳn là âm vật ở trong nhà đại thúc? Mà lại là đại hung chi vật ngàn năm khó gặp, đoán chừng cũng chỉ có âm vật cấp bậc này mới có thể phóng ra sát khí kinh khủng như vậy a? Đại thúc bỗng nhiên thở dài nói “Trương lão bản, nếu hồn phách mẫu thân ta đã bị câu mất, ngài cũng không cần thiết phải cực khổ hao tổn tâm thần nữa. Mời ngài trở về đi, ai.”
Tôi vội vàng nói “Đại thúc, kỳ thật vẫn có cách.” Đại thúc cười nói “Thôi bỏ đi, hôm qua mẹ ta báo mộng, bảo ta đừng làm loạn nữa, lão nhân gia cũng không chịu nổi rồi. Làm nô bộc cho quỷ vương cũng tốt, nói không chừng tương lai có thể tu thành chính quả.” – “Ể?” Tôi hồ nghi nhìn đại thúc “Lão thái thái quả thật báo mộng cho ngài ư? Trong mơ thật sự nói như thế?”
Đại thúc kiên định không thay đổi gật đầu “Đúng.” Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu “Vậy được rồi. Đã như vậy, ta cũng không thể ra sức. Đi thôi.” Nói xong, tôi nhìn thoáng qua Lý mặt rỗ, lão Lý lập tức cùng tôi rời đi. Hắn đã sớm muốn rời đi rồi. Đại thúc còn đưa tôi một số tiền lớn, tầm hơn hai vạn tệ.
Sau khi ra khỏi thôn, những thôn dân tiễn đưa chúng tôi đều đã trở về nhà, tôi lập tức dừng lại, kéo lão Lý vào một góc hỏi “Lý mặt rỗ, đêm qua đại thúc không ngủ sao?” Lý mặt rỗ hồ nghi nhìn tôi “Sao vậy, có vấn đề ư? Dù ta nói có vấn đề cũng đừng quản chuyện này nữa, người ta cũng đã từ bỏ rồi…”
“Ta hỏi ngươi đại thúc tối qua có ngủ không?” Tôi hỏi lại lần nữa. Lý mặt rỗ lắc đầu “Không có a, sao vậy?” – “Không ngủ sao lại được lão thái thái báo mộng.” Tôi nói “Đại thúc có vấn đề.” – “Có vấn đề?” Lý mặt rỗ giật mình “Có vấn đề gì?” – “Ta luôn cảm thấy hắn không có ý tốt.”
Tôi như có điều suy nghĩ nói “Thế này đi, ngươi lén lút quay lại, giám thị nhất cử nhất động của hắn, xem hắn rốt cuộc xử trí cỗ quan tài kia như thế nào. Ta trở về tiệm đồ cổ, gia gia tối qua nói dưới giường có giấu của cải tích lũy của những năm gần đây, ta cảm thấy đó cũng không phải là của cải, mà là ám chỉ dưới giường có thứ giải quyết âm vật này. Sau khi trời tối, chúng ta tụ hợp ở cửa thôn!”
Lý mặt rỗ mặc dù không hiểu gì, nhưng hắn luôn luôn là tôi nói gì nghe nấy, cho nên cũng không hỏi nhiều, vội vội vàng vàng quay lại thôn. Còn tôi thì mang theo đầy bụng nghi hoặc về tiệm đồ cổ.